• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách xa như vậy mà Kê Thanh Bách có thể cảm nhận rõ ràng yêu lực của Kim Diễm Sí Phượng, hắn lạnh mặt, vừa tính toán xem bản thân có thể đỡ được mấy chiêu của nó, vừa ôm Trường Sinh tung người nhảy vào trong rừng cây rậm rạp.

Trường Sinh là người phàm, đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn ta tưởng sư phụ muốn dẫn hắn ta xuống núi, chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ bị sư phụ bỏ lại.

Kê Thanh Bách nhân dịp phía sau còn chưa có ai đuổi theo, mới nói nhỏ với hắn ta: “Sau núi địa hình gập ghềnh, ta có thể chống đỡ một lúc. Con trốn vào trong Thập Nhị Động, bọn chúng không thể nào tìm ra con nhanh đâu.”

Trường Sinh hiểu ra, lắc mạnh đầu, run rẩy nói: “Sư phụ người… muốn đi nộp mạng sao?”

Kê Thanh Bách vẻ mặt phức tạp, hắn không muốn lừa Trường Sinh, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Sư phụ sẽ không chết.”

Trường Sinh nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh như tro tàn, nước mắt lã chã rơi. Hắn ta túm chặt áo của Kê Thanh Bách không chịu buông tay.

Kê Thanh Bách vừa chạy vừa để ý tiếng động xung quanh, bóng cây trên đỉnh đầu hơi động đậy, hắn híp mắt, nghiêng người phóng sang một bên, một con nhện tám chân lập tức xuất hiện ở nơi hắn vốn đứng.

Nói là “Nhện” thì không đúng lắm, nửa trên của nó là người, tứ chi lại là chân nhện, soàn soạt quay lại đối mặt với Kê Thanh Bách.

Kê Thanh Bách cẩn thận để Trường Sinh đứng xuống đất, lập tức giương cung bắn tên về phía con nhện đó không hề do dự.

Con nhện đó nhìn thì to lớn kệch cỡm nhưng lại né tránh rất linh hoạt. Nó bám chân lên thân cây, mặt người nhìn về phía hai thầy trò.

“Thanh Bách quân.” Con nhện đó mở miệng nói chuyện, tiếng nói the thé khó nghe: “Chúng ta không muốn lấy mạng ngài, Thánh Yêu đại nhân còn đang chờ ngài đấy.”

Kê Thanh Bách lạnh lùng nói: “Chờ ta? Chờ ta tới giết nó sao?”

Nhện yêu không giận, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn sang Trường Sinh: “Sư huynh, huynh khuyên sư phụ được không?”

Trường Sinh run cầm cập, hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm con nhện đó, ngực không ngừng phập phồng. Ngay sau đó trước mắt hắn ta tối sầm, Kê Thanh Bách lấy tay che mắt hắn ta.

“Đừng nhìn.” Giọng nói hắn trong trẻo, dịu dàng như nước, vuốt ve an ủi nội tâm Trường Sinh: “Bẩn mắt.”

Trường Sinh bình tĩnh lại.

Con nhện đó thấy không có tác dụng thì cũng không cuống. Nó rướn cổ, há miệng phun ra một đống bùn đất. Kê Thanh Bách cõng Trường Sinh né tránh, đồng thời bắn ra một mũi tên.

Lần này nó không tránh được, rít lên đau đớn nhưng lại không dám tiến lên phía trước. Đám bùn đất dưới đất nhanh chóng động đậy, biến thành một cái lưới muốn chụp lên hai người.

Kê Thanh Bách cười lạnh: “Không biết tự lượng sức.” Hắn vừa nói vừa đọc quyết, tâm hỏa cháy lên rơi vào giữa đám bùn đất.

Không biết có phải do yêu vật này sợ lửa thật hay không, con nhện kia và bùn đất đều không dám tiến lên dây dưa nữa. Kê Thanh Bách không dám chậm trễ, tiếp tục chạy về phía cái động cuối cùng trong Thập Nhị Động.

Ai ngờ nào chỉ có hai kẻ tới chặn đường.

Minh Hoàn cũng không uổng là một trong số những đệ tử sống lâu trên núi Tuyệt Đỉnh, ngay cả việc Kê Thanh Bách sẽ dẫn Trường Sinh trốn đi đâu nó cũng đoán được rõ ràng. Nhưng nó không đích thân tới đây, Kê Thanh Bách không động não cũng biết nó muốn làm gì trước.

Có thù báo thù, lấy ác trị ác, hôm nay Minh Hoàn tới đây để diệt cả phái Nguyệt Thanh, phi lệnh trước đó hẳn là thông báo diệt môn. Cuối cùng, Kê Thanh Bách vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Phi lệnh thứ sáu bay thẳng lên trời, cánh tay ôm cổ Kê Thanh Bách của Trường Sinh càng siết chặt hơn.

“Các sư huynh sư tỷ… đều chết rồi sao?” Trường Sinh hỏi nhỏ.

Kê Thanh Bách “Ừ” đáp lại.

Hắn tăng tốc chạy đi, không có thời gian thương tiếc đồng môn. Khi sắp tới gần Thập Nhị Động thì phi lệnh thứ bảy lao thẳng về phía hai người.

Kê Thanh Bách gấp đến mức suýt cắn vỡ răng, hắn đề khí nhảy lên, lúc bay lên giữa không trung thì chỉ cảm thấy sau lưng có lửa nóng đốt tới. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, khó khăn lắm mới tránh thoát, xoay người đáp xuống cửa động gần đó.

Muốn tiến về phía trước, nhưng không thể.

Minh Hoàn chắp tay, đứng chắn trước cửa động.

Trường Sinh còn nằm sau lưng Kê Thanh Bách, hắn ta ngạc nhiên nhìn người đưa lưng về phía bọn họ, muốn gọi “Sư đệ” nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Minh Hoàn xoay người lại, bên eo nó có một thanh đao, hình dáng chuôi đao hơi kỳ lạ.

Kê Thanh Bách nhìn chằm chằm thanh đao đó, lạnh lùng nói: “Ngươi đã có thể hóa đao.” Đao của Thánh Yêu gọi là Nhạc Loan, được đúc từ yêu hồn của Kim Diễm Sí Phượng, chỉ khi hoàn toàn trưởng thành mới có thể làm được. Nay Minh Hoàn đã cầm Nhạc Loan trong tay, e là thiên hạ này không còn kẻ nào có thể đánh lại nó.

Minh Hoàn hơi cười, cúi đầu nhìn xuống hai thầy trò, vươn tay ra dịu dàng nói: “Sư phụ sư huynh đi theo ta đi, hai người muốn gì Minh Hoàn đều cho hai người.”

Kê Thanh Bách ngẩng đầu lên, hắn cũng mỉm cười: “Nếu ta muốn mạng ngươi thì sao?”

Nụ cười của Minh Hoàn dần phai nhạt, nó nhìn Kê Thanh Bách, chậm rãi nói: “Ta giết toàn kẻ đáng chết, bọn chúng lòng tham không đáy, đáng phải chết. Vì sao sư phụ không hiểu cho ta?”

Kê Thanh Bách không muốn phí lời với nó, đang muốn lùi lại phía sau kéo dãn khoảng cách, ai ngờ vừa cử động thì trên lưng bỗng nhẹ đi trông thấy, không biết vì sao Trường Sinh đã bị Minh Hoàn tóm lấy.

Kê Thanh Bách nổi giận quát lên: “Thả nó ra.”

Trường Sinh không ngừng giãy giụa, Minh Hoàn nhất thời không khống chế được. Kê Thanh Bách nhân cơ hội này bắn liên tiếp ba mũi tên, xông lên muốn cướp lại Trường Sinh.

Ai ngờ trong ba mũi tên, chỉ có một tên bắn trúng vai Minh Hoàn. Nghiệp hỏa dấy lên quanh người Thánh Yêu, nó nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách giận dữ quát: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Kê Thanh Bách nào để ý nhiều như vậy, hắn mặc kệ việc bị nghiệp hỏa đốt, ôm chặt lấy Trường Sinh. Kim Diễm Sí Phượng lại đánh tới, Trường Sinh hét to: “Không!”

Minh Hoàn chỉ cảm thấy bên eo nhẹ đi, không biết Trường Sinh đã rút ra Nhạc Loan từ lúc nào. Tuy hắn ta chỉ là người phàm, nhưng cũng biết chút võ công, lưỡi đao Nhạc Loan như lửa, cũng may Minh Hoàn né kịp nên chỉ bị chém nửa cánh tay.

Trường Sinh ôm chặt Kê Thanh Bách đã bị nghiệp hỏa đốt khắp người. Hắn ta có máu đầu tim của Kim Diễm Sí Phượng, sẽ không bị nghiệp hỏa gây thương tích, nhưng Kê Thanh Bách thì không. Minh Hoàn bịt lại miệng vết thương, nó bị đao của nó chém bị thương, nhất thời không thể động đậy, chỉ cười lạnh nói: “Sư phụ không có máu đầu tim của ta, chỉ có thể bị thiêu sống sờ sờ.”

Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Thánh Yêu, hai mắt hắn ta đỏ như máu, nhưng lại quật cường không khóc.

Minh Hoàn vươn tay, thản nhiên nói: “Huynh qua đây, ta sẽ cứu sư phụ.”

Trường Sinh khẽ lắc đầu, hắn ta bỗng nhiên mỉm cười, nắm chặt Nhạc Loan.

Hắn ta nói: “Ngươi không xứng cứu người.”

Minh Hoàn mở to mắt, chỉ thấy Trường Sinh bỗng nhiên giơ Nhạc Loạn lên, chĩa mũi đao đâm mạnh về phía tim mình!

Kê Thanh Bách mở mắt trong sự đau đớn vô tận mà nghiệp hỏa mang tới, Trường Sinh đang quỳ ôm hắn, máu trên ngực dần dần chảy ra, nhỏ từng giọt một vào miệng hắn.

Đó là máu đầu tim của Kim Diễm Sí Phượng.

Kê Thanh Bách vươn tay lên bịt vết thương trên ngực Trường Sinh, nhưng hắn quên mất trên người hắn còn có nghiệp hỏa chưa tắt, men lên đốt cả Trường Sinh.

“Không, không…” Kê Thanh Bách muốn dập tắt lửa, hắn nói năng lộn xộn, nước mắt đầy mặt: “Còn một nửa, còn một nửa máu!”

Trường Sinh đè tay hắn lại: “Con dùng Nhạc Loan… thứ bị nó chém trúng, nhất định phải chết.”

Kê Thanh Bách ôm hắn ta, không ngừng lắc đầu. Nghiệp hỏa càng cháy càng mạnh, ngọn lửa dần dần đốt lên mặt Trường Sinh, Kê Thanh Bách cảm thấy như hắn đang ôm một đống tro tàn.

Người trong ngực vươn tay ra, chìa lòng bàn tay cho hắn xem.

“Sư phụ đừng khóc.” Lửa đốt nửa bên mặt Trường Sinh, nửa bên mặt còn lại cong cong khóe mắt.

Hắn ta cười nói: “Người xem, con đã sống rất lâu rồi.”

Khói tan lửa tắt, tro bụi lả tả, Kê Thanh Bách không biết rốt cuộc thì hắn đang nắm lấy tro bụi nào trong đống bùn đất. Hắn nghe thấy tiếng phạn vang lên từ xa, hai con chim diệu âm ngậm mây ngũ sắc cát tường bay xuống.

Kê Thanh Bách chậm chạp ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Nam Mô không vui không buồn đứng trước mặt.

Nam Mô liếc nhìn thanh đao trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Cầm nó lên.”

Kê Thanh Bách mấp máy môi, bây giờ hắn có máu đầu tim Trường Sinh cho, đương nhiên có thể cầm Nhạc Loan.

Minh Hoàn nằm cách đó không xa, hình như nó còn không dám tin mọi chuyện vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn Kê Thanh Bách đang bước từng bước về phía nó.

“Giết nó.” Nam Mô cúi đầu nhìn nó như nhìn một con kiến hôi: “Giết nghiệp chướng này là được siêu thoát.”

Minh Hoàn nhìn chằm chằm Nam Mô, hỏi: “Trường Sinh đâu?”

Nam Mô không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhiều năm trước hắn cứu ngươi, từng nói sẽ chịu tất cả nhân quả tội nghiệt ngươi gây ra, nhận hết ác báo. Nay hắn hồn phi phách tán, không thể vào luân hồi, đều nhờ phước của ngươi.”

Minh Hoàn gần như điên rồi, cười to nói: “Ngươi nói láo! Rốt cuộc ngươi là ai!?”

Nam Mô không trả lời. Khóe mắt Minh Hoàn sắp nứt ra, Nhạc Loan đâm thẳng vào ngực nó. Kê Thanh Bách mặt mày vô cảm, lại đâm sâu hơn nữa.

Minh Hoàn nôn ra bọt máu, nó nắm tay Kê Thanh Bách, gọi: “Sư phụ…”

Kê Thanh Bách buông tay ra khỏi chuôi đao.

“Kiếp sau đừng gặp lại.” Kê Thanh Bách nói câu cuối cùng: “Không, không cần có kiếp sau.”

Nam Mô lạnh lùng nhìn Kim Diễm Sí Phượng biến mất, rồi quay sang nhìn Kê Thanh Bách, đối phương vẫn đang thất thần.

Nam Mô thở dài: “Ngươi nên trở về.”

Kê Thanh Bách lẩm bẩm: “Trở về đâu?”

Nam Mô: “Về bên cạnh ta.”

Cuối cùng Kê Thanh Bách cũng phản ứng lại, hắn không biết Nam Mô cầm một cái tích trượng trong tay từ khi nào. Chỉ thấy y gõ nhẹ một cái, Kê Thanh Bách quay đầu lại theo bản năng, phát hiện xác hắn ngã trên mặt đất.

“Qua đây.” Nam Mô vươn tay về phía hắn.

Kê Thanh Bách do dự nắm lấy tay y. Hình như Nam Mô mỉm cười, y thấy lắc Vong Xuyên trên cổ tay hắn.

“Ngươi nghĩ về ta rất nhiều.” Nam Mô nói: “Ta đều biết.”

Kê Thanh Bách rất muốn hỏi vậy vì sao ngươi không đến, nhưng lại phát hiện hắn không mở miệng được.

Hình như Nam Mô biết hắn nghĩ gì trong lòng, y dịu dàng nói: “Đây là kiếp số của ngươi, ta không tiện nhúng tay vào.” Ngừng lại một lát, y lại nói: “Kiếp này đã chấm dứt, duyên trần của ngươi đã hết, trở về Phật Cảnh ngươi sẽ quên hết mọi chuyện.”

Kê Thanh Bách nhìn y chằm chằm.

Nam Mô lắc đầu: “Ngươi cũng sẽ quên cả ta.”

Kê Thanh Bách: “……”

“Nhưng không sao hết.” Nam Mô mỉm cười: “Sau này tương lai còn dài, dù núi sông có đổi thay, ta cũng sẽ nhớ kỹ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK