Hắn muốn trao đổi tên họ với “Công tử”, ai ngờ còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Lục Trường Sinh đang gọi hắn từ phía xa.
“Thái tử điện hạ!” Lục thư đồng hoảng lắm, cũng mặc kệ việc giấu diếm thân phận thái tử cho hắn, đi khắp rừng hoa tìm người: “Ngài ở đâu? Thái tử điện hạ!?”
Kê Thanh Bách vội vàng hô lên: “Ta ở đây!”
Hắn vừa nói xong lại cảm thấy bản thân hơi hấp tấp, quay đầu muốn giải thích thì vị “Công tử” như trích tiên kia đã biến mất không thấy đâu.
Kê Thanh Bách xoay một vòng tại chỗ, không khác nào Tương Vương mơ thấy thần nữ*, qua một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
(*) Kể về giấc mơ của vua nước Sở, trong chuyến du ngoạn đến núi Vu Sơn ngắm cảnh đã nằm nghỉ ở dưới chân núi. Ngài mơ thấy một tiên nữ tuyệt sắc cùng mình ‘chung chăn chung gối’ vô cùng thỏa thích. (Ấn để xem thêm)
Cuối cùng thì Lục Trường Sinh cũng tìm thấy hắn: “Thái tử gia gia của ta!” Hắn ta nước mắt giàn giụa, thấy Kê Thanh Bách đi chân trần thì suýt ngất đi: “Giày của ngài đâu?!”
Kê Thanh Bách còn đang tìm “Thần nữ”, cúi đầu nhìn đôi chân trần của bản thân, không để ý lắm nói: “Tặng người rồi.”
Lục Trường Sinh sụp đổ: “Tặng ai?!”
Kê Thanh Bách chớp mắt, nhất thời cứng họng, hắn cũng không thể nói là tặng cho “Cơ duyên” rồi. Từ sau khi hắn chào đời, cả nước Tiêu vẫn luôn kín miệng về chuyện thần tiên, hoàng đế cũng không thích nhắc đến chuyện thần tiên quỷ quái, truyền thuyết yêu ma gì đó. Tuy là Lục thư đồng ân cần săn sóc, không muốn để hắn gặp phải chuyện lạ, nhưng hôm nay đã gặp thật rồi. Nếu hắn nói cho Lục Trường Sinh nghe, chắc chắn trở về hắn ta sẽ tố cáo với hoàng đế và hoàng hậu.
Lục thư đồng thấy thái tử ậm ờ không nói rõ thì rất nóng lòng, nhưng hắn ta lại không thể nổi giận thật với Kê Thanh Bách, chỉ đành cởi giày của bản thân cho hắn đi.
“Điện hạ nhớ phải đi tất.” Lục Trường Sinh hận không thể quỳ xuống đất cầu xin hắn: “Ngài thân thể tôn quý, nếu ngài có mệnh hệ gì ta phải chôn theo ngài đó!”
Kê Thanh Bách xỏ giày xong đạp một cái vào mông hắn ta, cà lơ phất phơ nói: “Nói linh tinh, mạng ngươi đại phú đại quý, bình an trăm tuổi, không được nói lời không may mắn.”
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt với hắn, sau đó đỡ hắn xuống núi. Lúc Kê Thanh Bách cưỡi ngựa còn không nhịn được quay đầu nhìn rừng mộc lan trên đỉnh núi, nghĩ đến vị “Công tử” như trích tiên kia lại khe khẽ thở dài.
Sau giấc mơ “Thần nữ” tối đó, Kê Thanh Bách ngoan ngoãn ở trong cung hơn nửa tháng, ngay cả Lục Trường Sinh cũng cảm thấy thái tử ngoan đến bất thường. Nhưng mà hiện tại trời đông giá rét, Kê thái tử không muốn ra ngoài, Lục thư đồng đương nhiên rất vui vẻ. Hai người tan học xong thì tới phòng sách của thái tử xem thoại bản, ăn mứt quả, lò sưởi trong phòng đốt rất ấm áp. Kê Thanh Bách nằm trên giường nhỏ, để lộ bắp chân vừa nhỏ vừa trắng.
Lục Trường Sinh đọc sách mệt rồi, co người ở một bên ngủ như heo.
Kê Thanh Bách nằm bên ngoài, trước mặt bày vô số thoại bản thần tiên quỷ quái. Hắn ngậm một quả mơ trong miệng, cong hai chân lên, cái lắc ở cổ chân cũng theo đó lắc lư, “Đinh đang” nhẹ vang.
Lư hương bên cạnh khói bốc lượn lờ, Kê Thanh Bách xem thoại bản hơi buồn ngủ, không phát hiện làn khói đó đã bay tới trước mắt hắn.
Đầu tiên là ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt.
Kê Thanh Bách còn đang cúi đầu đọc sách, liếm quả mơ trong miệng mới cảm thấy có gì đó không đúng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cách lớp vải mỏng trong giường, hắn không nhìn rõ cảnh bên ngoài.
Hắn đẩy đẩy Lục Trường Sinh nằm bên cạnh theo bản năng.
Nhưng thư đồng ngủ say như chết vậy, lại còn ngáy.
Kê Thanh Bách mắng thầm một câu, ôm sách ngồi quỳ gối trên giường.
“Ai vậy?” Hắn dè dặt hỏi, sau đó lại đánh bạo kêu lên: “Người đâu!”
Không ai trả lời hắn.
Rốt cuộc thì Kê Thanh Bách cũng hơi luống cuống, hắn dùng sức đẩy thư đồng của hắn, nhưng Lục Trường Sinh vẫn không tỉnh lại.
Hương thơm ngọt ngào kia càng lúc càng nồng, giống như nước đường vậy. Kê Thanh Bách hoảng sợ muốn muốn giường xỏ giày, cái lắc trên cổ chân reo lên không ngừng.
Một đôi tay trắng như bạch ngọc vén rèm giường lên, Kê Thanh Bách ngẩng đầu, thấy được vị “Công tử” như trích tiên đứng dưới tàng cây mộc lan hôm đó.
“Sao ngươi lại ở đây?!” Kê Thanh Bách vừa mừng vừa sợ hỏi. Hắn đã sớm vứt sự sợ hãi trước đó ra sau chín tầng mây, nhưng hỏi xong mới nhận ra đúng là đối phương không phải người phàm thật, bằng không cấm cung canh phòng nghiêm ngặt, sao y có thể tùy tiện tiến vào.
“Công tử” không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn hai chân hắn.
Kê Thanh Bách xấu hổ rụt chân về, ôm chân hỏi: “Lần trước ta còn chưa hỏi tên ngươi nữa.”
“Công tử” ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kê Thanh Bách, hình như y hơi cười, nói: “Đàn Chương, tự Củ Nhai.”
Kê Thanh Bách đọc nhẩm hai lần, vừa định nói chuyện thì nghe thấy đối phương nói: “Ta biết ngươi tên gì.”
Kê Thanh Bách ngượng ngùng sờ đầu, thầm nghĩ không hổ là thần tiên, hắn nghĩ gì y cũng biết.
Lúc này Đàn Chương không đi chân trần nữa, không biết y biến đôi giày ống của hắn ra từ đâu, đặt ở dưới giường: “Vật về chủ cũ.”
Kê Thanh Bách cười: “Một đôi giày mà thôi, làm phiền ngươi rồi.”
Đàn Chương không nói gì, y bỗng nhiên vươn tay đến trước mặt Kê Thanh Bách: “Đi thôi.”
Kê Thanh Bách chớp mắt, không hiểu hỏi: “Đi đâu?”
Đàn Chương: “Trước đó ngươi nói ta là ‘Cơ duyên’ của ngươi, nay cơ duyên đến, ngươi nên phi thăng.”
Kê Thanh Bách lộ vẻ sợ hãi, ngơ ngác không hiểu, thầm nghĩ người phàm thành tiên đơn giản vậy sao? “Cơ duyên” nói tới là tới, cho ngươi phi thăng là ngươi có thể phi thăng!?
“Nhưng, nhưng hiện giờ ta không muốn phi thăng.” Kê Thanh Bách rất khó xử, hắn nhìn lòng bàn tay như ngọc của đối phương, không biết vì sao lại cảm thấy hơi khó chịu: “Ta là thái tử duy nhất của nước Tiêu, nếu ta phi thăng thành thần tiên, nước Tiêu phải làm sao, phụ mẫu ta phải làm sao?”
Đàn Chương không tỏ vẻ gì, y hơi cúi đầu, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng thu tay về trong tay áo.
“Ngươi không muốn, ta sẽ không ép ngươi.” Y nói xong bỗng nhiên cúi người, nắm cổ chân Kê Thanh Bách.
Thái tử giật mình, giãy giụa theo bản năng, nhưng lại không rút chân ra được. Tiếng lắc reo vang lanh lảnh, hình như Đàn Chương lại mỉm cười.
Kê Thanh Bách xấu hổ đỏ mặt, lẩm bẩm: “Ngươi buông tay.”
Đàn Chương ngước mắt nhìn hắn, đầu ngón tay khều nhẹ cái chuông trên lắc, bình tĩnh nói: “Trời lạnh, điện hạ nhớ đi tất.”
Kê Thanh Bách: “……”
Từ đó trở đi, ngày nào thái tử điện hạ cũng ngoan ngoãn đi tất, Lục Trường Sinh phát hiện ra còn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dù sao trước đó khuyên nhủ hết lời mà Kê Thanh Bách đều không nghe lọt tai, mà dù nghe lọt thì cũng là nay nhớ mai quên, ngủ trưa xong sẽ phát hiện hắn lại đi chân trần.
Kể ra thì để chân trần cũng được, cổ chân thái tử điện hạ thon gầy xinh đẹp, lại đeo một cái lắc, mỗi khi chạy nhảy động tác hơi mạnh chút là chuông nhỏ reo vang, cả cung điện đều nghe thấy.
Kể ra cũng lạ, tiếng chuông reo này cũng không phiền tai người khác. Nó giống ngọc bội đeo bên hông của các tiểu thư khuê các, lúc đi lại ngọc bội cũng vang lên trong trẻo.
Sau buổi trưa hôm đó, mấy ngày tiếp theo Kê Thanh Bách đều không nhìn thấy Đàn Chương.
Hắn không hé răng nửa lời với thư đồng vô cùng thân thiết với hắn. Thi thoảng nửa đêm tỉnh giấc lại không nhịn được nghĩ, người nọ có tới nữa không.
Mấy ngày nay Lục Trường Sinh thấy hắn hồn vía lên mây, ngáp ngắn ngáp dài, không nhịn được hỏi: “Buổi tối ngài làm gì thế?”
Kê Thanh Bách tức giận nói: “Ta thì có thể làm gì?”
Lục Trường Sinh không tin: “Đừng nói là ngài cưng chiều người nào, buổi tối điên loan đảo phượng nên ngủ không đủ. Thiếu niên tràn trề tinh lực, ngài chú ý sức khỏe.”
Kê Thanh Bách sửng sốt trong chốc lát, lập tức đỏ mặt, mấp máy môi lại không biết phản bác kiểu gì.
Thế mà Lục Trường Sinh cũng nói ra miệng được chuyện “Điên loan đảo phượng”! Kê Thanh Bách tức giận nghĩ, Đàn Chương là thần tiên, hắn là người! Rốt cuộc là ai cưng chiều ai?!