Trước mặt hắn bày đầy sơn hào hải vị đẹp mắt ngon miệng, Kê Thanh Bách chọn mấy món ăn, phát hiện thịt cá đều đã được bỏ xương. Người hầu không có tư cách chạm vào đồ ăn của chủ tử, mà thức ăn trong bát hắn phần lớn là do Đàn Chương gắp cho, người bỏ xương cá giúp hắn, không thể nào là người khác được.
Kê Thanh Bách ăn vài miếng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Đàn Chương đang cúi đầu, cổ tay cầm đũa hơi động đậy. Y ngước mắt, thấy Kê Thanh Bách đang nhìn mình thì nhẹ nhàng chớp mắt.
Dù trên trời dưới đất có muôn vàn nhân quả gút mắc, trong khoảnh khắc này dường như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Yến tiệc linh đình, đèn sáng lấp lánh, muôn vàn tầng lầu nhuộm lên khóe mắt đuôi mày Phật Tôn.
Nào còn cái gọi là không buồn không vui, không giận không hờn?
Sau gia yến còn phải đón giao thừa, nhưng chuyện này không liên quan mấy đến Kê Thanh Bách.
Ai ngờ lúc về cung còn xảy ra chuyện, Kê Minh lại dám xếp người trong cung truyền lời cho hắn, quyết tâm phải gặp được hắn một lần.
…… Xếp được người vào trong hậu cung chẳng khác nào để cho thích khách vào cung. Kê Thanh Bách đen mặt, trong lòng trỗi dậy một cơn giận không tên.
Đương nhiên là hắn sẽ không gặp Kê Minh, mà kẻ được ông ta phái tới càng không thể thả đi. Đối phương cho rằng hắn không dám làm lớn, ai ngờ Kê Thanh Bách sai người bên cạnh bắt gã như bắt thích khách. Điện Ngự Long sáng đèn, Kê Thanh Bách nhân dịp hoàng đế còn đang đón giao thừa ở bên ngoài, ngồi trong điện hỏi chuyện.
“Tổng cộng có bao nhiêu người được xếp vào trong cung?” Nha hoàn hỏi thay Kê Thanh Bách. Hắn vừa đi từ bên ngoài vào, quanh người còn vương khí lạnh. Vừa trở về đã phải uống thuốc, giờ thì ôm lò sưởi ấm áp dễ chịu.
Kẻ này rất trung thành và tận tâm với vị “Phụ thân” kia của hắn, tận tình khuyên bảo Kê Ngọc phải đặt nền móng lập nghiệp dài lâu hưng thịnh cho Kê gia. Nói ra nói vào còn chỉ dâu mắng hòe, ám chỉ hắn bất trung bất hiếu, không để gia pháp của tổ tông vào trong mắt.
Kê Thanh Bách cảm thấy buồn cười, hắn uống trà nha hoàn đưa cho, lạnh nhạt nói: “Ta ly hồn lúc ba tuổi, sống si đần mười hai năm, lúc còn ở nhà đâu nghe nói thừa tướng muốn ta kiến công lập nghiệp, suy tính cho gia tộc? Sao mà hiện giờ lại có suy nghĩ này?”
Kẻ quỳ trên mặt đất nghẹn lời không nói được câu nào, gã nghe thấy Kê Thanh Bách nói tiếp: “Có phải thừa tướng đã quên một chuyện, trăm năm sau thiên hạ này cũng không phải của nhà họ Kê, có một vài dã tâm tốt nhất nên từ bỏ từ sớm.”
“Ông ta đã cao tuổi rồi, nếu muốn cáo lão hồi hương, trở về quê cũ.” Kê Thanh Bách đặt ly trà xuống bàn phát ra tiếng “Cách” giòn tan. Hắn cúi đầu nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói “Ngươi trở về nói với hắn, nếu là chuyện này thì ta có thể giúp hắn nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng.”
Tằng Đức khom lưng, cẩn thận đi tới bên cạnh Đàn Chương. Hoàng đế đón giao thừa cũng chỉ là uống rượu rồi bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thơ từ ca phú với các ngoại thần ở hoa viên Kim Trì. Chỉ là y không hề hứng thú với những thứ này, kể cả rượu ngon và mỹ nhân, y cũng uể oải chẳng buồn đếm xỉa.
“Ngủ?” Tằng Đức còn chưa lên tiếng y đã hỏi trước.
Dù y không chỉ tên nói họ, đại tổng quản cũng biết y đang hỏi ai.
“Nương nương vừa nằm xuống giường, không biết đã ngủ hay chưa.” Tằng Đức dừng lại trong chốc lát rồi tóm tắt cho y nghe về chuyện Kê Thanh Bách xử lý trước đó. Đàn Chương nghe xong, không tỏ vẻ gì.
Một lát sau y mới hỏi: “Giận?”
Tằng Đức do dự trong giây lát rồi nhăn mặt đau khổ, thành thật nói: “Hẳn là nổi giận, trước khi nương nương đi ngủ nha hoàn đi giặt khăn, nói là bên trên có máu…”
Bàn tay đang lắc ly rượu của y đột ngột khựng lại, Tằng Đức thấy rượu vãi ra hơn nửa thì sợ tới mức quỳ trên mặt đất không dám động đậy.
Đàn Chương tái mặt, y im lặng hồi lâu mới trầm giọng ra lệnh: “Gọi Lục Trường Sinh vào cung.”