Nếu như bắt được, hắn nhất định phải làm gì đó, ừm, xem ra trước tiên thưởng đã, đợi khi bắt được liền ôm sủng vật về nhà! (với anh thì ôm em nó chính là ban thưởng…)
Tiêu Văn tâm tính thiện lương giống như sắp nhảy ra ngoài, đây là không phải thật sự, thật sự có thể chạy trốn sao.
Dưới chân không dám đình chỉ chạy nhanh về phía trước, né tránh những nhánh cây chắn trước mặt.
Không khỏi cảm thấy khẩn trương, là vì muốn chạy đi cho nên mới khẩn trương đúng không.
“Ba!”
Thanh âm xẹt qua nhánh cây rất nhanh tiêu tán trong rừng cây yên tĩnh. Tiêu Văn không có thấy thanh âm rất nhỏ này, nghe được cũng sẽ không đi để ý, cậu chỉ nghĩ là gió thổi lay động nhánh cây va vào nhau mới phát ra âm thanh này thôi.
Đây là thời điểm tang thi huynh xẹt qua làm nhánh cây chớp lên vọng lại tiếng động, tang thi huynh gắt gao theo ở phía sau Tiêu Văn, tuy rằng cậu chạy sớm hơn so với tang thi huynh nhưng đôi khi chênh lệch của lực lượng với tốc độ là không thể dùng thời gian đong đếm.
Đối với tang thi huynh mà nói hắn cuối cùng chỉ thấy một chút bóng dáng của sủng vật, hẳn là đoán không được phương hướng của cậu, nhưng tang thi huynh là dựa vào hơi thở để nhận biết vị trí, chỉ cần không phải quá xa đều có thể ngửi được hương vị tốt đẹp trên người sủng vật nhà mình vọng lại.
Xa xa theo ở phía sau sủng vật, tang thi huynh không vội hiện thân, nếu sủng vật còn không có ngoạn đủ, hắn lộ diện như vậy sủng vật hội mất hứng.
Tiêu văn cảm thấy giờ khắc này cậu đã được tự do, không cần tái lo lắng hãi hùng, không cần bị tang thi huynh sờ đầu làm toàn thân cứng ngắc. Này căn bản là tổn hại khí khái nam tử của cậu mà. Như thế nào có thể bị tang thi huynh làm sợ đến mức không có chủ ý đâu, này tuyệt đối không phải cậu!
Nhìn sủng vật phía trước chạy như bay, tang thi huynh thực nhàn nhã nhớ tới chuyện cũ cũng chính là thời điểm một lần sủng vật ngủ say. Ngày đó hắn nửa đêm xuống dưới xem sủng vật, phát hiện sủng vật tư thế ngủ rất kỳ quái. Nằm ngửa đầu gối lên tay trái, tay phải khoát lên bụng, chân giống như lúc ngồi giao nhau cùng một chỗ. Như vậy còn có thể ngủ sao, tang thi huynh cảm thấy sủng vật thực kỳ lạ, vốn tính dưỡng vài ngày rồi ăn, hôm đó buổi tối quyết định vẫn là dưỡng đã. Khi nào thật sự đói bụng lại ăn sau.
Tiêu Văn không biết bản thân căn bản là không rời tầm mắt của tang thi huynh được bao lâu, hiện tại cậu thực kích động chạy trốn, ảo tưởng cuộc sống tự do về sau.
Nhất định trước phải tìm được địa phương trụ lại, sau đó cứu mấy mỹ nữ, sau đó tìm ra một người mà cậu thích nhất cùng nhau sống, này ở mạt thế là chuyện tình tối hạnh phúc a.
Tiêu Văn đắc ý vênh váo chưa từng có, chính là do đắc ý quá nên không chú ý tới phía trước có một thân cây.
“Phịch!” Do ảnh hưởng của lực hút trái đất nên Tiêu Văn thực bi đát đụng vào thân cây. May mắn lần này đụng vào là cái trán, không phải cái mũi bằng không sẽ không phải là bộ dáng Tiêu Văn ôm cái trán kêu rên như bây giờ. Nếu là cái mũi, đó là họa vô đơn chí a, lúc trước ngã đập mặt xuống đất mũi đến bây giờ còn có điểm tê tê, nếu thêm lần này nữa phỏng chừng âm thanh Tiêu Văn thống khổ tru lên có thể truyền rất xa.
Thấy sủng vật nhà mình dưới tình huống đang nhìn đường còn có thể lấy đầu đụng vào cây, tang thi huynh chỉ có thể bất đắc dĩ miết miết miệng, này không phải ngốc bình thường, sủng vật sẽ không phải là vào kỳ động dục ngay cả tứ chi thân thể không phối hợp đấy chứ?
Nhìn sủng vật ngồi xổm dưới tàng cây ôm cái trán kêu rên, tang thi huynh bất đắc dĩ tay phải đỡ trán.
Tiêu văn nghe được tiếng bước chân quay đầu thấy chính là tang thi huynh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ ? Tang thi huynh bất đắc dĩ cái gì? Nhu nhu cái trán vẫn là rất đau, hôm nay thật sự không nên xuất môn a.
Tiêu Văn quay đi tiếp tục tự mình kêu rên nhưng động tác xoa cái trán đã dừng lại.
Tang thi huynh ……… cậu vừa mới nhìn đến là tang thi huynh đi?
Cậu không có dũng khí tái quay đầu xác nhận có phải tang thi huynh hay không nữa. chỉ biết cúi đầu không hé răng. Kia vậy nói cách khác chính là cậu chạy trốn thất bại? Vậy hiện tại có phải sẽ bị ăn hay không? Lúc ấy việc gì phải ăn no rửng mỡ nghĩ giả thiết kết quả chạy trốn thất bại bị tang thi huynh trảo trở về a. Chẳng lẽ cậu miệng quạ đen linh nghiệm trên người mình sao?
Quên đi, bị ăn thì bị ăn, Tiêu Văn có điểm cam chịu mệt mỏi ngồi đó, tang thi huynh, muốn hạ khẩu cũng nhanh một chút, dù sao cũng chạy không được rồi!
Dị năng? Cùng tang thi huynh đánh một trận? Đang trốn chạy?
Người ngốc mới có ý tưởng kia, cậu chạy trước lâu như vậy, bị tang thi huynh theo ở phía sau lâu như vậy một chút cũng chưa phát hiện, này hoàn toàn chính là tiểu con tôm với cá mập khác nhau a, chạy? Ngươi thử xem. Ai ngờ tang thi huynh đã muốn biến thái như vậy a.
Dị năng sao, cậu nhìn nhìn ngón tay mình, Tiêu Văn cảm thấy cậu không nên chạy trốn. Vừa mới phát hiện dị năng, lúc trước lại dùng lâu như vậy, hiện giờ lại dùng dị năng? Không đợi dị năng làm ra nhúm lửa nào cũng đã bị giải quyết rồi. Đánh với tang thi huynh chính là đang nằm mơ.
Tang thi huynh thấy sủng vật quay đầu liếc hắn một cái rồi tiếp tục quay lại đau thương. Cảm thấy sủng vật trong mắt tràn ngập ủy khuất, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: ‘Ta bị thương rồi, muốn được an ủi a.’
Tang thi huynh không thèm để ý, chính là cảm thấy sủng vật gần đây có điểm không ngoan, trước trấn an trấn an đi, trở về tái trừng phạt.
“Xoạt xoạt.” Là thanh âm dẫm nát lá khô, Tiêu Văn nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần.
Cước bộ dừng lại, Tiêu Văn có thể cảm giác tang thi huynh đứng phía sau cậu trên người toàn hơi thở băng lãnh.
Trước người cậu là hai tay đang giao nhau, chính cậu đang bị hai tay này vây quanh, phía sau là bộ ngực lạnh như băng.
Được gắt gao bảo vệ.
Được tang thi huynh gắt gao ôm lấy
Tiêu Văn thời khắc này trong đầu không có sợ hãi, tuy rằng tang thi huynh ôm ấp không có một chút độ ấm nhưng là vẫn cảm thấy ấm áp, là trong lòng thực ấm áp.
Cúi đầu, cậu nhìn hai tay thon dài trước ngực, bàn tay không một chút huyết sắc nhưng phía sau lại làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn. Có lẽ cậu có thể tự nhiên cùng tang thi huynh ở chung như vậy, cũng chính là bởi vì được tang thi huynh quan tâm đi. Bất luận tang thi huynh đem cậu trở thành dạng gì, dự trữ lương cũng được, sủng vật cũng được, đều có thể cảm giác một phân quan tâm kia đâu.
Là do tự cậu có ma chướng thôi, cảm giác an toàn tại trên người tang thi huynh tìm được.
Này sao lại có điểm châm chọc đâu.
Tiêu Văn cảm thấy hiện tại cậu xác định bản thân thanh tỉnh, nhưng là cũng rất lưu luyến ôm ấp của tang thi huynh. Cậu là cô nhi, từ nhỏ chỉ biết phải kiên cường, không thể khóc, chỉ có thể hâm mộ nhìn những đứa nhỏ cùng trang lứa được cha mẹ ôm vào trong ngực, chỉ có thể chính mình một người ôm chăn ngủ, giật mình tỉnh giấc cũng chỉ có thể tự mình hống mình ngủ.
Tang thi huynh, cám ơn !
“A!!!” Tiêu Văn còn đang thương cảm phút chốc liền phát ra tiếng thét chói tai tương đương cao. Không có biện pháp, mặc cho ai vào thời điểm đang phiến tình đột nhiên người bị ôm quăng về phía sau 270 độ đều sẽ thét chói tai.
Giải thích đầy đủ chính là Tiêu Văn nguyên bản đang cảm giác được tang thi huynh bảo vệ, sau đó tư thế chuyển thành bị tang thi huynh khiêng trên vai, nói cách khác Tiêu Văn bị tang thi huynh cường ngạnh chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế lật về phía sau đặt trên vai. Về phần tang thi huynh là làm như thế nào, ngượng ngùng rồi, Tiêu Văn hoàn toàn không chú ý tới, tang thi huynh hiện tại lại không thể nói.
Tang thi huynh đột nhiên đem sủng vật ném lên vai, chỉ là đã hết thời gian trấn an, kế tiếp là trừng phạt.
Thật sự rất đơn giản, tang thi huynh hoàn thành công tác trấn an xong hiện tại làm công tác trừng phạt.
Tiêu Văn thét chói tai dư âm còn văng vẳng bên tai, quanh quẩn trong rừng cây……
Bị khiêng trên vai Tiêu Văn hoàn toàn không hiểu đây là làm sao vậy aaaaaa? Lúc trước không phải còn ôm an ủi sao? Như thế nào trong nháy mắt liền biến thành tư thế khiêng rồi, tang thi huynh, ta cũng chưa ghét bỏ ngươi ôm không có độ ấm, ngươi như thế nào có thể ghét bỏ ta đâu.
Còn nữa, ngươi sẽ không thể cho cái thông báo sao? Nhất định phải đột nhiên hành động sao? Lão tử trái tim vừa mới thiếu chút nữa liền nổ tung biết không? Nội tâm hung hăng rít gào, Tiêu Văn kỳ thật càng muốn rít gào ra, nhưng mà ngẫm lại cậu vừa rồi mới có ý đồ chạy trốn, hiện tại lại rít gào với tang thi huynh đây mới là thật sự không muốn sống chăng. Tối thiểu như bây giờ còn có khả năng tiếp tục trở thành dự trữ lương của tang thi huynh, như vậy có khả năng có cơ hội chạy trốn tiếp theo.
Là người thôi, phải thông minh, không thể cứng nhắc. Nhìn bộ pháp tang thi huynh lảo đảo, Tiêu Văn tự mình an ủi mình.
Lúc này Tiêu Văn tư thế bị khiêng so với lần trước vừa vặn tưởng phản, đầu ở phía trước, bên hông bị tay phải tang thi huynh cố định trên vai. Nhìn vào ngực tang thi huynh, Tiêu Văn các loại ý tưởng đều chạy ra.
Tang thi huynh tim có đập hay không nhỉ? Hình như không có, thời điểm vừa mới ôm không có cảm giác được trái tim nảy lên, xem ra không có tim đập.
………..
Tiêu Văn miên man suy nghĩ bị trực tiếp mang về biệt thự, cậu còn đang thất thần không chú ý tới chính mình đã bị tang thi huynh chuyển từ trên vai đến ngồi trên đùi. Đương nhiên, Tiêu Văn như trước mặt hướng hoàng thổ lưng hướng thiên, chẳng qua là tư thế hoàn toàn như bay lên không.
“Ba !”
Thời điểm thanh âm này vang lên, Tiêu Văn mới hoàn hồn, cậu vừa mới rồi thật là nghe được một tiếng ‘Ba’ đúng không? Tiểu thí thí cậu đang đau là thật đúng không? Xúc cảm lạnh băng băng trên mông cậu kia là tay đúng không? Vẫn là tay tang thi huynh? Này nhất định không phải thật sự!
Cái này Tiêu Văn mất bình tĩnh rồi, lão tử một đại nam nhân 21 tuổi bị đánh mông, bị một con tang thi so với cậu lớn hơn không được bao nhiêu tuổi đánh mông! Ai tới nói cho cậu biết này không phải sự thật! Này hết thảy đều là ảo giác!
Tiêu Văn bị đánh một chút sau lập tức phục hồi tinh thần lại, chuyện thứ nhất làm là cố chết giãy dụa tay chân loạn hoảng, nhưng là tư thế phần eo bị ngăn như vậy là rất khó nhúc nhích. Huống chi sức của tang thi huynh cũng không phải loại Tiêu Văn có thể giãy.
Hiện tại Tiêu Văn tựa như tiểu bằng hữu phạm sai lầm bị phụ thân đặt trên đùi, tay giơ lên, từng chút từng chút phang vào mông.
Tiêu Văn nóng nảy a, nhưng là vô dụng thôi, tang thi huynh căn bản là không quản Tiêu Văn giãy dụa, tiếp tục chấp hành công tác của mình—— trừng phạt sủng vật. Tang thi huynh dọc theo đường đi suy nghĩ rất nhiều, thời điểm suy nghĩ trừng phạt sủng vật như thế nào, trong đầu toát ra chính là đánh tiểu thí thí!
Tiếp nhận, dù sao hắn cũng nghĩ không ra phương pháp trừng phạt khác!
Vì thế Tiêu Văn cũng rất bi đát trở thành tiểu bằng hữu phạm sai lầm đặt bị đặt trên đùi đánh mông!
Tiêu Văn cảm thấy tận thế đều so ra giờ phút này còn bi thảm hơn, không mặt mũi sống nữa.
“Ba !”
“Ba !” Thanh âm thuyết minh cho việc tang thi huynh còn đang tiếp tục trừng phạt cậu.
Đen mặt! Cũng không vùng vẫy, Tiêu Văn chỉ là dùng hai tay che hai má đã muốn đỏ rực, yên lặng bị đánh ……..
Cậu không mặt mũi gặp người nữa, về sau vẫn là trốn đi là được rồi!