Qua nửa giờ, Trương Băng mới dắt ba đứa nhỏ chậm rãi trở lại, về phần Vu Cường, hắn vừa mới đi WC.
Trương Băng thật cẩn thận nhìn Tiêu Văn hiện tại biểu tình tương đối ôn hòa, cảm thấy ba chữ “Được hay không” còn quanh quẩn trong đầu, dư âm văng vẳng bên tai a. (3 chữ đâu ra ko biết)
Trương Băng cẩn thận ngồi xuống, chỉ sợ phát ra một chút thanh âm thôi sẽ làm Tiêu Văn tạc mao. Nhìn thoáng qua Tiêu Văn hiện tại thực bình tĩnh, y có loại cảm giác may mắn. Vu Cường là người thẳng tính, sẽ không làm những hành động giống vị kia, nghĩ đến đây liền liếc mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của cái người ngồi cạnh Tiêu Văn.
Tưởng tượng mình bị Vu Cường niết mặt, Trương Băng thề, nếu Vu Cường làm như vậy y tuyệt đối sẽ đè Vu Cường ra phân thây, em trai hắn được y nuôi nấng, Vu Cường hẳn là có thể an tâm đi. Trương Băng nghĩ đến đây, toàn bộ mặt đều là cười gian lẫn âm trầm.
Vu Cường vừa vặn mới quay về, nhìn Trương Băng biểu tình âm trầm, không biết vì sao cảm thấy toàn thân không thoải mái. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì a, vừa nãy bị Trương Băng lôi đi hắn chẳng hiểu gì cả, bây giờ vừa mới đi WC về, Trương Băng liền toàn bộ hắc hóa, ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại không phải cái gì mà cửu tinh liên châu, hay là sao hỏa đụng phải địa cầu a. Trên trời chỉ có mấy ngôi sao lóe sáng, ngay cả trăng cũng không có.
Vu Cường hoàn toàn không hiểu gì cả nên cách Trương Băng khá xa mới dám ngồi xuống, vẫn là tránh xa một chút tốt hơn, nhìn biểu tình kia của Trương Băng liền cảm thấy cả người hoảng hốt.
Trương Băng thu hồi cười gian, khinh bỉ liếc mắt nhìn Vu Cường ngồi đằng xa một cái, tên ngốc này, nếu bảo hắn là thần kinh thô, hắn ngược lại so với ai khác đều sâu sắc, nếu nói hắn sâu sắc cũng không đúng, hắn so với heo còn ngốc hơn. Không hiểu thần kinh hắn được kết cấu như thế nào.
“Vu Cường, hình như anh chưa giới thiệu mọi người với nhau, tôi chỉ mới biết Tiêu Văn, còn chưa biết người ngồi cạnh cậu ấy tên gọi là gì đâu, anh đúng là đồ ngốc!” Thấy Vu Cường bộ dáng dè dặt cũng chẳng giận nổi.
“A, tôi quên sao? Tôi còn chưa giới thiệu hả?” Bị Trương Băng khinh bỉ, Vu Cường không cảm thấy khó chịu, trước đó nghe quen rồi, hiện tại miễn dịch.
“Vô nghĩa, tự anh nghĩ xem đã nói chưa.” Trương Băng rất muốn úp đầu Vu Cường xuống đất, dù sao đồ ngốc này cho tới bây giờ giống như không có não, cái đầu phỏng chừng làm đồ trang sức.
“A, ha ha, cái kia, bây giờ giới thiệu cũng giống nhau thôi.” Không khỏi sờ sờ cái ót, Vu Cường ha ha cười. Sau đó một lần nữa bị Trương Băng khinh bỉ.
Tiêu Văn nguyên bản muốn tĩnh tâm một chút, miễn cho bị tang thi huynh làm tức giận đến hộc máu. Nhưng nhìn Vu Cường cùng Trương Băng bộ dáng câu thông, Tiêu Văn sâu sắc cảm thấy tang thi huynh thật ra cũng không tệ lắm, nếu tang thi huynh giống Vu Cường, phỏng chừng cậu bây giờ bị tâm thần phân liệt cũng nên, thật may.
Nhìn trời, Tiêu Văn cảm thấy câu nói kia nói rất đúng ‘Gia gia có bản nan niệm kinh’ (Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc??). Không đúng, sao lại thành người một nhà rồi, quả nhiên nổi nóng làm suy nghĩ hỗn loạn.
“Trương Băng, Tiêu Văn cậu đã biết rồi, tôi cũng chẳng nói thêm, bên cạnh Tiêu Văn là Văn Hàn, bạn đồng hành với Tiêu Văn.” Vu Cường nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ còn Văn Hàn là Trương Băng không biết, vậy chỉ giới thiệu mỗi Văn Hàn là xong.
“…” Trương Băng bất đắc dĩ lấy tay che mặt, chẳng hiểu nổi đồ ngốc này nữa. Anh giới thiệu tất cả mọi người một chút sẽ mất rất nhiều thời gian sao, sẽ chết toàn bộ tế bào não trong óc anh sao! Cái gì mà ‘Tiêu Văn cậu đã biết rồi. Giới thiệu không phải như vậy a.
Vu Cường chẳng thấy có gì là không đúng cả, chạy ra chỗ ba đứa nhỏ cùng nhau trải đệm chăn chuẩn bị ngủ. Trương Tường có dị năng thổ, tuy vẫn còn nhỏ nhưng năng lực lại không nhỏ, rất nhanh đem địa phương nghỉ ngơi dựng lên một bờ tường vững chãi.
Trương Băng nhìn Tiêu Văn muốn cười nhưng cố nhịn, ngượng ngùng cười nói: “Tôi nghĩ thời điểm ban đầu Vu Cường nhất định làm cho cậu có cảm giác là một người rất cẩn thận, có thể dựa dẫm. Nhưng là càng quen lâu, bản chất ngốc nghếch của anh ta sẽ hoàn toàn bại lộ.”
“Được rồi, thật là khó hiểu, nói chung là cảm giác anh ta rất đáng tin. Hai người từ đâu tới đây?” Tiêu Văn không nhịn được nữa, nở nụ cười.
Trương Băng nghe Tiêu Văn hỏi, biết cậu đã tin tưởng bọn hắn. Vậy nếu đối phương đã ném ra cành oliu, hắn cũng không cần phải cự tuyệt nữa, ở mạt thế này thêm bạn thì bớt thù.
“Bọn tôi từ một căn cứ nhỏ đến, tôi với Vu Cường thay phiên nhau lái xe, chạy hai ngày hai đêm rồi. Phỏng chừng căn cứ đã trở thành phế tích, trốn thoát không biết được bao nhiêu người.” Nói xong có chút thương cảm, căn cứ kia tuy nhỏ, nhưng chính bởi vì nhỏ, cho nên gần như là không có tranh đấu quyền lợi gì khác, mục tiêu của tất cả mọi người đều là bảo vệ sinh tồn của căn cứ.
“Vu Cường nói cách nơi này không xa có một căn cứ nghiên cứu khá lớn, phương tiện gì cũng đều tốt hơn chỗ cũ nhiều. Vu Cường lúc trước gặp người từ căn cứ đó đi chấp hành nhiệm vụ, dùng đồ này nọ đẻ đổi lấy tin tức của căn cứ đó, bằng không bọn tôi cũng không biết phải đi đâu.” Trương Băng không chút giấu diếm, tất cả đều nói ra, dù sao đối phương so với bọn họ còn nhiều thức ăn hơn, về vấn đề xe cộ, cũng không còn xăng, không sợ bọn họ đánh cướp.
“…” Tiêu Văn nhìn thoáng qua tang thi huynh đang đảm đương chức vụ làm phông nền, trong lòng yên lặng cảm khái, nếu không phải bị tang thi huynh nhặt về, cậu thật sự không biết mình còn có thể sống hay không. “Tôi với Văn Hàn lúc trước đều ở trong thâm sơn cùng cốc, bọn tôi phải đem tang thi giết sạch sẽ mới có thể đi ra. Cho nên đối với mọi chuyện bên ngoài bọn tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Trương Băng nghe Tiêu Văn nói xong, nhìn lại bộ dáng hai người, trong lòng cũng tin vài phần, tuy quần áo bọn họ khá bẩn, nhưng vẫn có thể nhận ra trên quần áo dính một ít nhựa cây linh tinh.
“Vận khí hai cậu không biết nên nói là may hay không đây, trên núi không cần lo lắng nhiều về vấn đề thức ăn, sẽ không đói chết. Hai người bây giờ mới đi ra chứng tỏ có không ít tang thi, đúng là mỗi người có một số phận.” Trương Băng tìm không ra tham vọng trong mắt khi Tiêu Văn nhìn thấy ô tô, cho nên y tin tưởng Tiêu Văn vừa mới mới từ trong núi đi ra thôi.
Trương Băng nhìn xe mình một chút, nếu là y, khi thấy xe còn xăng có thể chạy, ý tưởng đầu tiên sẽ là đoạt lấy. Không có một chút ý niệm gì như Tiêu Văn, trăm phần trăm là dã nhân từ thâm sơn.
“Tôi cũng không biết, ít nhất thì đến bây giờ vẫn chưa bị tang thi ăn, coi như vận khí không sai đi.” Tiêu Văn không sao cả nhún nhún vai, vận khí nếu ứng nghiệm, vậy tang thi huynh thì sao.
“Xong rồi, mấy người có muốn ngủ không!” Vu Cường lớn giọng cắt đứt mạch nói chuyện của hai người.
Trương Băng quay đầu hung hăng lườm Vu Cường một cái, vốn đang muốn hỏi chuyện về Văn Hàn lại bị phá đám. Lần sau còn có thể nhàn nhã ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm hay không cũng khó nói.
Vu Cường bị trừng mắt nhìn cũng không có cảm giác gì. “Tiêu Văn, tôi cũng chuẩn bị chỗ ngủ cho các cậu, cùng ngủ đi.”
“Không cần, bọn tôi cũng có.” Tiêu Văn nhìn thoáng qua tang thi huynh đằng sau, cảm thấy vẫn là không nên ở gần bọn họ an toàn hơn, nếu tang thi huynh đột nhiên đói bụng muốn ăn này nọ, vậy thì nguy. Dù sao lúc trước có đem theo chăn gối, không cần lo lắng buổi tối không có chỗ ngủ.
Bất quá, hình như cậu chưa từng hỏi tang thi huynh có ăn thịt nhân loại hay không. Chờ bọn họ ngủ rồi hỏi sau vậy.
Trương Băng cũng không nói gì nữa, lần này chưa tán gẫu xong, lần sau tiếp tục.
Đi đến bên cạnh Vu Cường, Trương Băng vẻ mặt ôn hoà cầm tay Vu Cường, sau đó buông ra.
Tiêu Văn cảm giác như nhìn thấy trên tay Vu Cường có một tầng băng sương. Nhìn lại tay mình một chút, kia nhất định rất lạnh a. Dị năng của Trương Băng hẳn là hệ băng, Trương Tường hẳn là hệ thổ, không biết Vu Cường với hai đứa nhóc kia có dị năng gì. Lần sau tìm cơ hội hỏi một chút vậy.
Vu Cường thực ủy khuất, nhìn tay cực kỳ ủy khuất, hắn hôm nay không chọc gì Trương Băng a, như thế nào lại bị đóng băng tay đâu. Hôm trước lúc lái xe gọi y là Tiểu Băng Băng cũng không bị đông lạnh, hôm nay lại nghiêm trọng a, trước cùng lắm là dùng băng châm vào tay thôi.
Ba đứa nhỏ rất ngoan, thấy Vu Cường tay lại bị đóng băng, đồng thời dùng chăn che đầu, ‘Bọn em không biết gì, bọn em đang ngủ’.
Trương Băng nhìn biểu hiện của ba đứa nhỏ thì vừa lòng gật gật đầu, ừm, rất thức thời. Nhìn Vu Cường còn đang ủy khuất, đồ ngốc này rất không biết điều.
Vu Cường sau khi chui vào chăn cũng im lặng.
Trương Băng đang muốn vùi trong ổ chăn, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, còn chưa thương lượng xem ai sẽ gác đêm đâu, lại ném cho Vu Cường cái nhìn bén nhọn, tên ngốc này làm y quên luôn chuyện kia.
Trương Băng đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Văn còn đang sưởi ấm.
“Đúng rồi, vừa nãy quên, chúng ta thương lượng chọn người gác đêm đi. Vu Cường với ba đứa nhỏ sẽ không gác đêm, có thể chứ.”
“Ừm, được, vậy tôi với Văn Hàn gác nửa đêm trước, mọi người gác nửa đêm sau tới khi trời sáng, đến lúc đó bọn tôi sẽ gọi anh.” Tiêu Văn đối với chuyện ba đứa nhỏ không gác đêm thì cũng không cảm thấy bất công gì, con nít thôi, đi ngủ thì tốt hơn.
“Được rồi, đến lúc đó hai người nhớ gọi tôi.” Trương Băng thích cá tính sảng khoái này của Tiêu Văn.
Trương Băng vui vẻ đi về, chỉ là hình như y hiểu lầm cái gì. Tiêu Văn tuyệt đối không phải người sảng khoái, ít ra thì lần này không phải, cậu chẳng qua muốn thương lượng với tang thi huynh, hỏi hắn có ăn thịt người hay không, cho nên mới thực sảng khoái đáp ứng.
Tiêu Văn trải đệm chăn xong xuôi, ngồi mắt đối mắt nhìn tang thi huynh.
Tang thi huynh không có phản ứng gì lớn, Tiêu Văn sau khi trầm mặc thật lâu, đoán bọn Trương Băng hẳn là đã ngủ say, không cần cùng tang thi huynh mắt to trừng mắt nhỏ nữa, nhỏ giọng mở miệng: “Tang thi huynh, ngươi…bây giờ còn ăn thịt người không?” Nói xong còn nhìn trái nhìn phải, sợ có người nghe thấy.
Vẫn đảm nhiệm chức năng phông nền, tang thi huynh suy nghĩ một chút mới trả lời sủng vật: “Yên tâm, ta không ăn bọn họ.” Ngừng một lúc, bổ sung thêm: “Bọn họ không có hương vị dễ ngửi như ngươi.”
Nghe được câu đầu tiên, Tiêu Văn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại bị câu sau làm sặc nước. Tang thi huynh, ta có thể lý giải ý tứ câu trước rằng ngươi sẽ không thịt bọn họ, nhưng một câu sau có phải ý là do bọn họ không có hương vị dễ ngửi của ta, cho nên ngươi mới không ăn!
Đen mặt, Tiêu Văn học theo ánh mắt của Trương Băng hung hăng lườm tang thi huynh một cái, hừ! Ta ngủ, ngươi gác đêm đi!
“Ngươi trông một lúc sau đó đến lượt ta, ta ngủ trước.” Nói xong Tiêu Văn nằm xuống, gối đầu liền ngủ. Không làm gì được ngươi, ta không thèm gác đêm cùng ngươi nữa, tổng là có thể đi.
Tang thi huynh nhìn thoáng qua sủng vật có vẻ mất hứng, không hiểu nổi vì sao sủng vật lại như vậy. Sủng vật muốn ngủ, vậy để sủng vật ngủ đi. Giúp sủng vật kéo chăn, tang thi huynh tiếp tục tận trách làm cảnh nền.
Trước đống lửa, tang thi huynh ngoài làm nền ra thì động tác duy nhất chính là bỏ thêm củi.
Đêm dài đằng đẵng! Bọn họ đều chuyên tâm ngủ say.
Danh Sách Chương: