Chính là ở phía sau nhóm dị năng giả đang nói chuyện phiếm và một con tang thi lại không khá hơn, tuy bọn họ cố gắng ổn định thân thể, nhưng vẫn bị ngã trái ngã phải.
“Mẹ nó, đại thúc ngài làm cái quỷ gì vậy, dừng cái xe mà thôi có cần phải đông xoay xoay tây xoay xoay rồi mới dừng không? Eo lão tử a, vẹo mất rồi.” Bự con xoa eo uốn éo uốn éo xuống xe, thuận tiện ồn ào vài câu.
Trương Băng và Vu Cường hai người ngược lại không chật vật như vậy, nén cười, mang theo đồ dùng xuống xe, sau đó đi về phía trước chờ em trai.
Bốn dị năng giả không rõ tên cũng không hề gì, chỉ im lặng xuống xe chờ ở một bên. Nhìn mắt kính và Ôn hắc tử giống như cũng không bị ảnh hưởng, Tiêu Văn với Văn Hàn cũng không có việc gì, vậy chỉ có bự con kêu ca.
“Xuống xe đi.” Nhìn thoáng qua tang thi huynh theo phía sau, Tiêu Văn cười cười, cầm ba lô xuống xe. Bắt đầu từ ngày hôm qua, ba lô đựng thức ăn luôn bên cạnh Tiêu Văn.
“Ừ.” Văn Hàn lên tiếng, mang theo đệm chăn đi theo Tiêu Văn.
“Oa, cuối cùng cũng nghe thấy mặt than tiên sinh kia nói chuyện.” Ôn hắc tử đi đằng sau ngạc nhiên huýt sáo một tiếng.
Vừa thổi xong liền bị người lùn một cước đạp xuống xe.
“Nói nhiều cái gì, ngươi cũng muốn ăn đòn?” Người lùn nhảy xuống xe, nhìn Ôn hắc tử quỳ rạp trên mặt đất nói một câu rồi bước đi.
“••##••” Ôn hắc tử nằm úp sấp nửa ngày không đứng lên, thật ra không biết đang nhỏ giọng nói gì đó.
“Quả nhiên có gian tình, chỉ vì lúc trước mình cười với bự con mà trả thù mình.” Mắt kính ngồi xổm xuống nghe xem Ôn hắc tử đang làu bàu cái gì. Nghe đến đó nhịn không được “Phốc xuy!” một tiếng, cười lớn.
Nghe thấy tiếng cười, Ôn hắc tử ngẩng đầu, thấy đằng sau cặp kính hắn là đôi mắt hàm ý cười nhạo. “Cười em gái cậu, còn cười nữa tôi đập nát kính cậu!”
Lông mày nhếch lên, mắt kính đứng dậy, cẩn thận đánh giá thân mình xương cốt của Ôn hắc tử một chút.
Bị ánh mắt của mắt kính nhìn quét qua có điểm chíp bông, đang định đứng dậy, cảm giác trên lưng bị đè nặng, vừa mới khởi động một nửa thân mình nhất thời lại một lần nữa “Ba!” cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.
Mắt kính chọn thời cơ mới động cước, đợi khoảnh khắc Ôn hắc tử muốn đứng dậy liền đạp một cái lên lưng hắn.
“Ngao, ngươi cái đồ hỗn đản rắn hổ mang, đau chết lão tử a.” Sau khi bị đạp một cước, hắn nhanh chóng đứng lên, chỉ sợ mắt kính lại tặng thêm một cước nữa. Xoa nơi bị đạp, Ôn hắc tử nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị lần sau báo thù, bây giờ thời cơ chưa tới.
Đại thúc lái xe đã sớm đập đập đại môn, nói chuyện với người đứng sau tường kêu mở cửa.
“Hắc, lão Trương mở cửa, lão tử ta đã về rồi!”
“Trở về cái đầu ngươi, ngươi chính là sợ hãi mới trốn về đúng không.” Cửa sổ trên bức tường có một cái đầu chui ra, đầu còn có thể nói chuyện.
“Tiểu tử ngươi đừng nói xấu người khác a, lão tử khi nào thì chạy trốn nào, trước hết để bọn ta đi vào đã, chuyện khác đợi nói sau.” Đại thúc lái xe thu chân, sau đó phất tay, ý bảo nhanh lên cho bọn họ đi vào.
“Được rồi.” Đầu người lùi về sau, đối với người ở bên trong hô một câu: “Mở cửa đi, lão bất tử đã trở lại.”
Tiêu Văn nhìn tường thành phía trước, cảm thấy rất là khiếp sợ, thật cao a. Thời điểm thấy người kia đầu chui ra, Tiêu Văn cảm thán tường thành này cũng quá dầy. Thuận tiện nghĩ tới một câu, ‘Mặt của ngươi so với tường thành còn dày hơn.’ . Nếu giống được như tường thành này, vậy chắn tang thi hoàn toàn không thành vấn đề.
Đại môn ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ từng chút từng chút mở ra, Tiêu Văn có thể thấy mọi người bên trong lui tới. Nhìn thoáng qua Văn Hàn bên cạnh, Tiêu Văn không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Cảm giác được tầm mắt của sủng vật, Văn Hàn quay đầu, hơi nghi hoặc nhìn sủng vật. A, chẳng lẽ sủng vật đang lo lắng vấn đề sau khi đi vào làm sao lấy ra lương thực? Bất quá đến giờ ăn cơm thì trốn đi, đem đồ ăn không dinh dưỡng căn cứ phát đổi thành thuốc bổ.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Văn Hàn giơ tay sờ sờ đầu Tiêu Văn, sủng vật sợ hãi cần phải an ủi.
Văn Hàn, ngươi không phải là con giun trong bụng ta chứ, ngươi như thế nào lại biết ta đang lo lắng. Tiêu Văn không hiểu ra sao, chẳng lẽ tang thi huynh hiện tại chuẩn bị tiến hóa đến mức đọc được suy nghĩ?
“Ách, có phải chúng ta đã quên cái gì hay không?” Vu Cường nhìn trái nhìn phải, thế nhưng vẫn không phát hiện thiếu cái gì, nhưng hắn cảm thấy thiếu gì đó a. Trương Băng, mấy đứa em đều ở đây, đệm chăn có, ba lô có, không thiếu gì nhỉ.
“Không có gì, đồ dùng của chúng ta đầy đủ hết. Vu Cường, cậu mắc chứng hay quên à.” Kiểm tra một hồi phát hiện cái gì cũng không thiếu, Trương Băng hung hăng cười nhạo Vu Cường.
“Nhưng thật sự là tôi cảm thấy thiếu gì đó.” Vu Cường cũng không biết rốt cuộc hắn cảm thấy thiếu cái gì.
Phía sau, đại môn căn cứ đã mở ra một nửa.
Tiêu Văn nhìn cánh cổng có vẻ rất khó mở, nghĩ thầm nếu nhiều tang thi giống tang thi huynh chạy đến chỗ này, vậy không phải là một người đều chạy không được sao?
Nghĩ đến đây cậu lại nhìn thoáng qua Văn Hàn trầm mặc, Tiêu Văn cảm thấy vừa rồi ý nghĩ của cậu có vẻ không thiết thực. Căn cứ khẳng định có vũ khí nóng cường đại, Văn Hàn có khi còn có thể bị thương.
“A, tôi nhớ ra rồi.” Vu Cường vỗ đầu, hét lớn một tiếng.
Vu Cường thanh âm rất lớn, toàn bộ mọi người đều quay lại nhìn hắn, thẳng đến khi Vu Cường ngượng ngùng mới có người mở miệng.
“Quên cái gì thì đi lên lấy đi.” Đại thúc lái xe lên tiếng giúp Vu Cường giải vây.
“Nhưng không phải của cháu.” Vu Cường nột nột mở miệng, bộ dáng ngượng ngùng.
“A, vậy mặc kệ nó.” đại thúc lái xe cũng bị lời nói của Vu Cường làm bực bội. Không phải của mình thì có cái gì mà kích động như vậy.
“Là của mọi người đó.” Vu Cường nói.
‘Bọn tôi?’ đây là phản ứng của những người khác, sau đó đều kiểm tra bản thân một lần xem có quên gì không.
Tiêu Văn cũng quay lại nhìn Văn Hàn một chút, nhưng là không phát hiện thiếu cái gì.
Ngay sau khi mọi người kiểm tra bản thân xong, phát hiện cái gì cũng không thiếu, cơn tức nhanh chóng bốc lên. Ngươi sống không đùa giỡn mọi người là không chịu được sao, ngứa da cũng không phải ngứa đến loại này chứ.
“Cái đồ ngốc này, có cái gì không nói một lần cho xong được sao!” Trương Băng không thể nhịn được nữa, trực tiếp một cước gạt ngã Vu Cường, hung tợn nói.
“A.” Miễn cưỡng ngẩng đầu, Vu Cường nói ra rốt cuộc là thiếu cái gì.”Là, là, là cái kia, bao cỏ kia. Hắn vẫn còn ở trên xe a.”
Bao cỏ, trong lúc nhất thời còn không có ai phản ứng lại, bao cỏ là cái gì vậy?
“A, là bao cỏ Trần Tân còn ngất ở trên xe.” đại thúc lái xe vỗ đầu, đúng là đã quên, thật đúng là của bọn họ.
“Đúng vậy, bao cỏ còn ở trên xe đâu.”
“Đúng vậy, như thế nào lại quên hắn.”
Đại thúc lái xe vừa nói, tất cả đều nhớ ra trên xe còn một Trần Tân còn đang ngất đâu. Nhìn đại thúc lái xe bóng dáng mạnh mẽ nhanh nhẹn nhảy lên thùng xe, mang theo bao cỏ kia trở lại.
Phía sau đại môn cũng hoàn toàn mở ra.
Tiêu Văn kỳ thật vẫn có chút không nghĩ ra, vì sao nhất định phải mở toàn bộ, chỉ vài người như vậy mở một đường nhỏ là được rồi. Lằng nhằng như vậy là tập tục của căn cứ này?
Cửa đã mở ra, bên trong đi ra vài người quần áo ngăn nắp, tóc tai sạch sẽ, dẫn đầu thoạt nhìn là một trung niên.
Không đợi Tiêu Văn thấy rõ ràng rốt cuộc có mấy người, một đạo màu đỏ xinh đẹp từ phía sau đại lão đánh tới.
Tới gần, Tiêu Văn phát hiện là một nữ tử mặc áo khoác màu đỏ, về phần có phải mỹ nữ hay không, vì tốc độ quá nhanh nên khuôn mặt nhìn rất vặn vẹo, Tiêu Văn không thể phân biệt.
Ngay tại khi Tiêu Văn đang nghĩ đây là hồng nhan tri kỷ của một trong chín người kia thì nữ nhân đã bổ nhào vào vào trước mặt Tiêu Văn.
Tiêu Văn theo bản năng muốn tránh, tuy rằng cậu rất muốn tìm một cô gái kết hôn sinh con, nhưng cậu không thích thể loại quá cởi mở a.
‘Két!’ đây là phản ứng của Tiêu Văn, cô gái kia trực tiếp hiện lên trước mặt Tiêu Văn, đánh về phía người đứng sau cậu, hoặc là nói tang thi?
Ngay khi lực chú ý của Tiêu Văn bị hồng y nữ dời đi, đại thúc lái xe và bọn người lùn đang say sưa hàn huyên với vị trung niên. Trương Băng và Vu Cường cũng mang theo ba đứa nhỏ theo phía sau.
Kỳ thật nói ra cũng kỳ quái, ba đứa nhỏ từ sau đêm qua liền không còn nói chuyện nhiều với Tiêu Văn nữa, mỗi lần thấy Tiêu Văn, ba đứa nhỏ dùng biểu tình thực áy náy mà nhìn cậu, sau đó xoay người chạy đi.
Tiêu Văn kỳ thật cũng nghĩ nếu Trương Băng quyết định phân rõ giới hạn với cậu, cậu cũng chẳng việc gì phải quấn quýt lấy bọn họ. Mỗi người đều có con đường muốn đi riêng, không thể cưỡng cầu.
Quay lại vấn đề chính, đại thúc lái xe và vị trung niên này tán gẫu thật sự vui vẻ, thường thường có thể nghe được tiếng cười của bọn họ. Những người khác cũng đã sớm trò chuyện rôm rả, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt.
“Binh.” Là tiếng đánh.
“AA!” tiếng kêu đau sắc nhọn.
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời phát ra. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Kỳ thật hai thanh âm này nháy mắt phát sinh sau khi nữ nhân kia đánh về phía Văn Hàn.
Nhìn bóng dáng bị đá văng ra, vừa vặn đụng vào xe tải, Tiêu Văn không có một chút cảm giác thương tiếc, cậu chỉ thấy tang thi huynh xuống tay thật nhanh.
Người này rõ ràng định tấn công tang thi huynh, kết quả bị tang thi huynh đá bay.
Nhìn thoáng qua tang thi huynh, Tiêu Văn cũng nhìn nhìn những người khác, lực chú ý của bọn họ còn ở trên người nữ nhân kia. Cậu nhỏ giọng nói một câu: “Văn Hàn, cứ giao cho ta, ngươi đừng lên tiếng.”
“Ừ.” Gật gật đầu, Văn Hàn ý nói sẽ làm theo yêu cầu của sủng vật.
“Nhất định không được nói gì, tất cả đều để ta giải quyết.”
“Ừ.” Gật đầu.
Tiêu Văn xác định Văn Hàn sẽ không nói lung tung, tâm lý an định một chút, nhìn nữ nhân kia là biết thân phận khẳng định không đơn giản. Nếu cô ta xảy ra điều gì không hay, hoặc là mất tay thiếu chân, đối phương yêu cầu phải gả cho tang thi huynh thì mới chính là tận thế a. (TN: suy nghĩ thật khác người)
Liếc nhìn Văn Hàn —— tang thi huynh một cái, nữ nhân kia cam đoan sẽ bị Văn Hàn phân thây, hoặc là xẻo thành nhiều miếng.
Chỉ có thể đổ hết trách nhiệm cho nữ nhân kia, nói là cô ta ra tay trước, Văn Hàn có cảm giác nguy hiểm nên đã tự vệ theo bản năng. Cho nên mới xuất hiện tình trạng này.
Chính là chưa gia nhập căn cứ đã đắc tội một vị đại lão. Đây là năm hạn sao.
Yên lặng nhìn tang thi huynh, đợi đó, ngươi phải chịu trách nhiệm.