Đây là… ta không nói đâu.
=== ===
“Văn Hàn, ngươi có thể cách ta xa một chút không?” Tiêu Văn hiện tại không có cảm giác nguy cơ gì, cậu chỉ thấy hơi nóng, có điểm bực bội, còn có chút không kiên nhẫn.
“Không muốn.” Rầu rĩ kêu lên, Văn Hàn mặt chôn ở cổ Tiêu Văn.
“Ngươi hôm nay không uống rượu, cũng không bị tang thi cắn, buông ra.” Tiêu Văn cảm giác không được thích hợp, muốn tránh xa Văn Hàn.
“Không muốn.” “Rẹt”
“Không muốn cái đầu ngươi, sao ngươi lại cởi quần áo ta! Hỗn đản!” Mặc sơ mi biến thành hình dạng gì nhìn không ra.
Nhìn lộ xương quai xanh lộ ra, còn cả phong cảnh trước ngực nữa, Văn Hàn nuốt một ngụm nước miếng. Hắn tu luyện vất vả đến bây giờ mới có thể sinh hoạt vợ chồng, sao mà buông tha đang cái người đang dụ hoặc hắn được.
“Chúng ta làm đi.” Ngậm lấy vành tai Tiêu Văn, Văn Hàn lẩm bẩm.
Nhẹ nhàng liếm cắn, Văn Hàn coi vành tai Tiêu Văn thành quả ướp lạnh mà liếm lộng.
“Đừng.” “Buông ra!” Mặt xoát đỏ, Tiêu Văn không muốn để ý đến phản ứng dưới thân, hắn việc phải làm bây giờ là đá văng Văn Hàn.
Tiêu Văn nhấc chân phải bị Văn Hàn bắt được.
Buông vành tai ướt át ra, Văn Hàn đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Tiêu Văn, đầu từng chút từng chút cúi thấp, sau đó bắt được bờ môi Tiêu Văn.
Từng chút chiếm đoạt, trước tiên là liếm, hút lấy cánh môi, sau đó đầu lưỡi chen vào, tách mở miệng Tiêu Văn. Ngậm môi Tiêu Văn, từng chút một dây dưa.
Tiêu Văn không biết đã dừng giãy dụa từ khi nào, tay cậu vô thức nắm lấy bả vai Văn Hàn, trầm mê trong nụ hôn của hắn, không khỏi dây dưa không dứt.
“Ha ha.” Đến khi Tiêu Văn tỉnh táo lại mới cảm thấy mát lạnh, quần áo cậu không biết bị cởi ra khi nào, Văn Hàn cũng trần trụi.
Xúc cảm lành lạnh, đây là sau khi Tiêu Văn sờ ngực Văn Hàn cảm nhận được.
“Ngươi muốn?” Giọng nói khàn khàn, Tiêu Văn cảm thấy đầu lưỡi có điểm tê.
“Muốn.” Nghe Tiêu Văn nói vậy, Văn Hàn ánh mắt sáng rực lên.
“Ngươi động.” Tựa hồ ngượng ngùng, Tiêu Văn nói xong thì xoay người đi, lưu cho Văn Hàn vành tai hồng hồng.
Không đáp lại, Văn Hàn chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ Tiêu Văn, hôn dần xuống dưới, dấu hôn màu đỏ không quy luật nhưng lại hài hòa như vậy.
“A, ân hừ!!” Tiêu Văn không khỏi rướn người bởi vì khoái cảm.
Cẩn thận nắm chỗ đó của Tiêu Văn, Văn Hàn ôn nhu ↑↓ hoạt động.
“Ngô, a không!” Bỗng nhiên run lên, Tiêu Văn thoáng mỏi mệt.
“Ha… a … ” thở phì phò, nhịn xuống cảm giác kỳ lạ.
Văn Hàn nhìn Tiêu Văn phóng xuất, trong lòng hỏa thiêu càng vượng. Ngón tay nhẹ nhàng tiến vào địa phương kia. Thấy Tiêu Văn nhíu mi khó chịu liền dừng lại, thời điểm không có phản ứng hoặc là kích động thì không ngừng cố gắng.
Một ngón.
Hai ngón.
Ba ngón.
Bốn ngón.
Đem hai chân Tiêu Văn mở ra, bán ngồi xổm, Văn Hàn nhẹ nhàng tiến vào.
“A, vào đi…” cảm giác thứ kia lành lạnh, Tiêu Văn đè nén kinh hách trong lòng, thả lỏng chính mình.
“A, ân… a ~” có thể cảm giác được rõ ràng thứ kia dần tiến vào, không quá ép buộc nhưng cũng không cho cậu cự tuyệt.
Sau khi tiến vào, Văn Hàn không hề động, hắn chỉ cúi xuống hôn, ôn nhu ôm lấy Tiêu Văn.
“Không có việc gì. Không quá khó chịu.” Tiêu Văn khóe mắt tất cả đều là tiếu ý. Người trước mặt này là người yêu cậu, đến nước này còn lo lắng cho cậu xem có bị thương hay không. Cậu nên làm cái gì bây giờ, cảm giác yêu người này không thể diễn tả bằng lời nói.
“Ừm.” Thử động động, Văn Hàn không thấy Tiêu Văn khó chịu, chậm rãi đẩy nhanh tốc độ.
“Không, chậm một chút ~~~ a, đừng.”
Dùng sức thẳng tiến, nhưng cũng là ôn nhu.
“Nhẹ thôi, a ~~~~~~ Văn Hàn, chậm một chút, a ~~~~~~~ chậm một chút a ~~~~~~~~~~ “
Biết điểm kia sẽ làm Tiêu Văn thoải mái, hắn cứ thế hướng chỗ đó mà đâm.
“Ta muốn, ách ~~~~~~~ “
“Cùng nhau.” Vẫn không hé răng, Văn Hàn nói một câu cùng nhau, thúc một cú thật mạnh vào sâu bên trong, sau đó bắn ra.
…
“Hộc, hic… ” toàn thân dinh dính, thể lực cũng không được khá lắm.
“Văn Hàn, tang thi huynh, ta yêu ngươi.” Nói xong, Tiêu Văn mơ màng thiếp đi.
“Ừ, ta cũng vậy.” Hôn Tiêu Văn một cái, Văn Hàn cẩn thận rút ra, nhìn địa phương kia hé ra hợp lại, ánh mắt không khỏi ám ám. Nhìn Tiêu Văn ngủ say, hắn nhịn.
Ôm lấy Tiêu Văn đi tắm rửa, Văn Hàn mới rõ ràng.
Nhìn Tiêu Văn trên giường ngủ say, Văn Hàn trên mặt chậm rãi xuất hiện tươi cười.
Không mặc quần áo, Văn Hàn nhẹ nhàng xốc chăn lên, chui vào ôm Tiêu Văn, cùng tiến vào mộng đẹp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây là thịt, lần thứ hai thịt, hy vọng không cần chưa chín kỹ thì tốt rồi.
TOÀN VĂN HOÀN