Đến tối, lúc bụng đói biểu tình, Vinh Thiển mới đi từ trên phòng xuống lầu, mùi thơm từ phòng bếp khiến bao tử cô không tự chủ được kêu gào thành tiếng, cô mang dép đi tới, Lệ Cảnh Trình đang ngồi ăn cơm chiên.
Nói là cơm chiên, nhưng lại cực kì đơn giản, bởi vì nguyên liệu nấu nướng có hạn, cả trứng cũng không có, chỉ có một ít rong biển khô bên trong, Vinh Thiển đứng ở trước bàn: “Anh ăn cái gì vậy?”
Vấn đề này, đặc biệt ngu ngốc.
Lệ Cảnh Trình ngừng tay lại: “Muốn ăn không?”
Cô đi tới tự lấy cho mình một chén: “Vẫn không thể xuống núi sao?”
“Có thể phải chờ thêm hai ngày.”
Vinh Thiển bới cơm như có điều suy nghĩ.
…..
Ngày thứ hai bị mắc kẹt, Lệ Cảnh Trình lại nhận được điện thoại của Hoắc Thiếu Huyền. Anh bình tĩnh trả lời: “Vẫn không tìm được sao? Chắc đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Cúp điện thoại di động, trở lại biệt thự xem như không có việc gì.
Vinh Thiển giống như bị bệnh nằm trên sofa, toàn bộ cửa sổ sát đất bị mở toang, cũng không biết như vậy đã bao lâu, Lệ Cảnh Trình đi tới kêu cô cũng không có phản ứng, anh đến gần nhìn kỹ, mới cảm thấy có gì đó không đúng liền đưa tay lên trán cô, nóng đến giật mình. “Em không muốn sống nữa sao!” Anh duỗi tay ôm cô vào trong phòng.
Lệ Cảnh Trình dùng chăn trên giường mình đắp lại cho cô, lại lục lọi, tìm được mấy viên thuốc trắng trắng, anh đỡ Vinh Thiển dậy cho cô uống thuốc, cô nhíu chặt hàng lông mày, mở miệng: “Có đảm bảo chất lượng không đó? Nơi này chưa từng có người ở, thuốc này còn có thể uống sao?”
“Suy nghĩ của em thì so với việc không uống thuốc cũng như nhau cả thôi, nhanh, mở miệng ra.”
“Gì chứ.” Vinh Thiển bị sặc nước đến ho, phun một ngụm nước bọt lên trên mặt Lệ Cảnh Trình.
“Ho khan một cái, không, không có ý gì.” Vinh Thiển vỗ vỗ ngực mình, Lệ Cảnh Trình rút khăn giấy ra lau mặt, cô mệt mỏi dựa vào đầu giường: “Tôi rất khó chịu, toàn thân đau nhức, đầu đau muốn chết luôn.”
“Mau ngủ một giấc đi.”
Vinh Thiển rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy có vẻ Lệ Cảnh Trình cũng không đến nỗi tệ lắm: “Hoắc Thiếu Huyền bảo tôi tránh xa anh một chút, nói anh đang cố tình ra oai, chỉ là hai ngày chúng ta ở cùng, anh đều rất quy tắc, tôi nhất định sẽ nói lại với anh ấy, chính là anh ấy quá đa nghi……”
Chậc chậc. Thật khờ, còn ngu ngốc hơn so với thỏ con trong vườn bách thú.
Lệ Cảnh Trình cười thầm trong bụng, ngoài miệng lại nói: “Em an tâm ngủ đi, em có chỗ nào hấp dẫn được tôi? Tôi không thích những cô gái có ngực nhỏ…”
“Vậy cũng lớn hơn anh.” Vinh Thiển trả lời một câu, sau đó mơ màng đi vào giấc ngủ.
Lúc đó, cô cảm giác được có người đút nước, đút cháo, rồi cả uống thuốc.
….
Ngày thứ ba bị mắc kẹt.
Bên đầu điện thoại bên kia, Hoắc Thiếu Huyền như muốn điên lên, lần này Lệ Cảnh Trình không ngắt điện thoại: “Cô ấy vui chơi quá mệt mỏi, có lẽ đã ở chỗ nào nghỉ ngơi rồi.”
“Lệ Cảnh Trình, đừng con mẹ nó giở trò với tôi!”
Người đàn ông cười lên thành tiếng: “Tôi thừa nhận, Vinh Thiển ở cùng một chỗ với tôi, ngày thứ ba, sao không nhanh tìm đội cứu hộ lên đây.”
“Hai người ở đâu?”
Đôi mắt thanh tú của Lệ Cảnh Trình nhìn chằm chằm cảnh sắc xanh tươi dưới chân núi, thật là bao la hung vĩ, càng lộ ra khí chất vương giả tài trí hơn người của anh: “Vinh Thiển bị cậu chiều hư, tôi cũng có ý với cô ấy, cũng không quan tâm…”
“Cô ấy, ở cùng với cậu?” Hoắc Thiếu Huyền không khỏi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Mặt Lệ Cảnh Trình giãn ra: “Phải.”
“Lệ Cảnh Trình…” Vinh Thiển ở bên trong biệt thự không tìm được anh cất tiếng gọi.
Tiếng gọi lọt vào tai nghe, cũng lọt vào tai Hoắc Thiếu Huyền, Lệ Cảnh Trình thu lại ý cười: “Ngày hôm nay chúng tôi đã có thể xuống núi, ba ngày, thực sự là khoảng thời gian khiến người khác khó quên.”
Anh cúp điện thoại, sau đó nhét vào trong túi.
Vinh Thiển đi đến, Lệ Cảnh Trình xoay người: “Không khó chịu nữa sao?”
“Ừ, một chút.”
“Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày hôm nay chúng ta mới có thể xuống núi.” Lệ Cảnh Trình bước vào biệt thự trước: “Ăn một chút gì đã, để dành sức lực.”
Đến tận ban đêm, Vinh Thiển mới xuống được dưới chân núi.
Vinh An Thâm và Cố Tân Trúc vẫn đứng đó chờ, Vinh Thiển cố nén nước mắt chua xót chạy nhào qua: “Ba.”
“Không sao, đừng sợ.” Vinh An Thâm khàn giọng, tinh thần cũng không tốt lắm, ôm lấy Vinh Thiển, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Ánh mắt Cố Tân Trúc nhìn chăm chú về phía Lệ Cảnh Trình đầy phức tạp: “Mấy ngày nay hai đứa đều ở chung với nhau?”
Vinh Thiển buông Vinh An Thâm ra: “May mà anh ta dẫn con xuống núi, hơn nữa lúc con bị ốm, là anh ta chăm sóc cho con.”
“Ra là vậy. Cám ơn Lệ thiếu.” Cố Tân Trúc không ngừng khen ngợi: “Nói cách khác, không có Lệ thiếu không biết Thiển Thiển nhà chúng tôi giờ đang ở nơi nào.”
Một màn này, hòa thuận đến nỗi bất kì kẻ nào cũng không thể chen chân vào.
Hoắc Thiếu Huyền ngồi ở trong ghế lái, Vinh Thiển đứng đó vừa cười vừa nói, còn không ngừng yếu ớt nói cảm ơn Lệ Cảnh Trình, nơi ngực trái anh dày vò đau nhức mấy ngày nay giờ đã chết lặng, tay trái nắm chặt lấy vô lăng, như bị hàng ngàn mũi kim châm vào đau nhức.
Anh quay xe ngược lại, nhìn chằm chằm thân ảnh của Vinh Thiển, hai tay căng cứng, lỗ kim lưu lại nhiều vết thương nhỏ như vậy, lại vô cùng đau đớn.
Vinh An Thâm để Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình ngồi vào trong xe của mình.
Cố Tân Trúc ngồi ở vị trí ghế phụ, bà nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu: “Thiển Thiển, con không gọi điện cho Thiếu Huyền sao?”
Cô nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói tiếng nào.
Cố Tân Trúc còn nói thêm: “Nó cũng rất lo lắng cho con.”
Lo lắng?
Vậy giờ anh ở đâu?
Lúc này có nói gì Vinh Thiển cũng không nghe lọt tai: “Mẹ có thấy phiền không?”
An Vinh Thâm đưa mắt nhìn Cố Tân Trúc, cũng coi như an ủi bà.
Trở lại Vinh gia, Vinh Thiển và Cố Tân Trúc xuống xe trước, Vinh An Thâm đang sắp xếp đưa Lệ Cảnh Trình về nhà, Lệ Cảnh Trình thấy Vinh Thiển không ngừng nhìn chung quanh cửa chính, anh hạ cửa sổ xe xuống: “Bây giờ em đi tìm anh ta còn kịp, nói với anh ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cũng đừng nhắc tới tôi.”
Vinh Thiển không nói câu nào, xoay người quay trở về phòng.
Dựa vào cái gì mà nhất định cô phải giải thích?
Cố Tân Trúc nhìn bóng lưng đang đi nhanh của cô, ánh mắt thu hồi lại một lần nữa rơi xuống trên mặt của Lệ Cảnh Trình, lúc sau, lộ ra ý cười.
Vinh Thiển tắt điện thoại di động ở trong nhà khoảng một ngày một đêm, cho đến lúc ăn cơm chiều mới đi xuống.
Cô buồn bã thẫn thờ suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Hoắc Thiếu Huyền, cuối cùng vẫn phải xuống nước trước.
Lúc này, cô chỉ có thể đến nhà của Hoắc Thiếu Huyền.
Đi đến cửa chính, phát hiện phòng trên lầu hai đèn vẫn còn sáng, Vinh Thiển lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Hoắc Thiếu Huyền thích tự do, hình như người làm phụ trách quét dọn không có ở bên trong biệt thự. Vinh Thiển đẩy cửa phòng khách ra, bên trong là một khoảng không gian tối đen như mực, chân đá phải cái gì đó, cô dừng lại, tìm công tắc bật đèn trên tường, lúc này mới phát hiện ra chân cô vướng vào một đôi giày da.
Cách đó không xa, còn có một chiếc áo khoác của phụ nữ.