Đùi phải của Vinh Thiển quỳ gối ở mép giường, cả người đối diện Lệ Cảnh Trình: “Trước đây Hạ Nhân cũng bị bắt vào *X, cô ấy không chịu nổi nên mới chuyển vào trường học cùng em.”
“Sau đó thì sao?”
“Lệ Cảnh Trình, anh chưa từng thấy cô ấy?”
“Có thể lúc đó đấu giá có nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ nhớ được vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bình tĩnh, Lệ Cảnh Trình câu dẫn ra cánh môi: “Lần đầu tiên rời khỏi *X, tôi cũng không đến đó nữa, toàn bộ tâm tư tôi đều nghĩ về em, huống chi chỗ đó cũng không có gì mới mẻ.”
Vinh Thiển nửa tin nửa ngờ, chỉ là vẫn chưa biểu lộ ra.
Lệ Cảnh Trình nghĩ thầm, lòng chiếm hữu của cô gái này càng ngày càng lớn, nhưng càng như vậy, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Qua cuối tuần, thứ hai đến trường, vậy mà chỗ ngồi của Hạ Nhân vẫn trống không. Lâm Nam cũng lầm bầm: “Hạ Nhân không đi học, vậy mà cũng không nói tiếng nào?”
Vinh Thiển thử gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng lại tắt máy.
Sau khi tan lớp, Vinh Thiển định trở về, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, nghĩ nghĩ, vẫn là bảo tài xế đưa cô đến tiểu khu Hạ Nhân đang ở.
Đi thang máy lên, Hạ mẹ mở cửa chính: “Thiển Thiển tới.”
“Dì ạ, Hạ Nhân đâu rồi?”
“Ở trong phòng thì phải?”
Vinh Thiển thay dép: “Cô ấy không khỏe sao ạ?”
Mẹ Hạ lắc đầu, gương mặt lo lắng: “Hôm đó các con đi rồi, nó liền bất thường, hỏi gì cũng không nói, hai ngày cuối tuần trốn ở trong phòng không hề ra ngoài.”
Vinh Thiển đi tới cửa phòng Hạ Nhân, mẹ Hạ mở cửa ra cho cô.
Hạ Nhân nghe thấy tiếng động, cô ôm lấy đầu gối ngồi ở giữa giường lớn, chăn ở một bên được xếp thật ngay ngắn.
“Sao cậu không đi học?”
Hạ Nhân chỉnh lại cái gối, mẹ Hạ lặng lẽ đóng cửa lại. Hạ Nhân ôm chặt hai cánh tay: “Thiển Thiển, mình không muốn ở đây nữa, mình muốn đi.”
“Cậu nói vậy nghĩa là sao?”
Hạ Nhân khàn giọng: “Mình nhận ra mình ở chỗ này, càng không thể quên được chuyện trước kia, mỗi đêm mình đều thấy ác mộng…”
“Rời khỏi chỗ đó, còn không được sao?”
Cô ta ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, dường như đã lấy hết dũng khí, Hạ Nhân nắm chặt mười ngón buông ra, lại nắm chặt: “Thiển Thiển, mình hỏi cậu chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Vị hôn phu của cậu tên gì?”
Vinh Thiển trong lòng vốn đang nghi ngờ lo lắng: “Lệ Cảnh Trình.”
Trong mắt Hạ Nhân che giấu sự hoảng hốt, Vinh Thiển rất nhanh nhận ra: “Cậu nhận ra anh ta?”
“Không… không… mình không biết anh ta…’’ Hạ Nhân bỗng nhiên lấy hai tay che mặt, hai vai chẳng biết tại sao, lại run lẩy bẩy.
Vinh Thiển sốt ruột: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
“Thiển Thiển, cậu làm sao quen với anh ta?”
“Chuyện này…” Vinh Thiển do dự.
Hạ Nhân thả tay xuống, nhìn về phía Vinh Thiển: “Anh ta từng đến *X đúng không?”
Vinh Thiển kinh ngạc: “Cậu gặp anh ta trong đó sao?”
Hạ Nhân bỗng nhiên cầm lấy bàn tay Vinh Thiển: “Thiển Thiển, sau khi *X bị đập phá, đám người chúng ta đã bị chuyển đến nơi khác, chỉ là không biết nơi đó là đâu, hôm sau, mình nhìn thấy vị hôn phu của cậu ở chỗ mới.”
“Cái gì?” Vinh Thiển không khỏi nhíu mày, trong lòng trầm xuống.
“Lúc*X xảy ra chuyện, người phụ trách đó rất cẩn thận, thậm chí tạm dừng giao dịch, nhưng mình tuyệt đối không có nhìn lầm, Thiển Thiển, Lệ Cảnh Trình anh ta…”
Vinh Thiển toàn thân như rơi vào hầm băng, Hạ Nhân nghĩ còn vài điều không nên nói, nhưng lời cũng đã thoát ra cửa miệng.
“Lệ Cảnh Trình, anh ta có phải là ông chủ phía sau *X không?”
“Không có khả năng.” Vinh Thiển cúi đầu: “Anh ta chẳng qua là một người khách thôi, đêm đó chính anh ta đã giao ra tiền chuộc rồi dẫn mình rời khỏi nơi ấy.”
Hạ Nhân vỗ nhẹ tay cô: “Cậu cũng đừng vội, chỉ là suy đoán của mình thôi, cậu nói đúng, thật sự không có khả năng đó.”
Nhưng lời này của cô, không khác gì cây kim đâm sâu vào tim Vinh Thiển, vừa nghĩ đến một chút đã thấy khó chịu.
“Thiển Thiển, là bởi vì Lệ Cảnh Trình cưỡng ép, cho nên cậu mới đính hôn cùng anh ta?”
Vinh Thiển suy nghĩ lại, khẽ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Nhân buông hạ mi mắt.
Vinh Thiển biết không nên hỏi, nhưng vẫn mở miệng: “Sau đó là bọn họ thả cậu ra ngoài sao?”
Hạ Nhân gật đầu: “Lấy được ảnh xong họ liền thả người, mình bị đưa đi ngay sao đó, mình nghĩ, bắt ép mình nhất định là người bên trong *X.”
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, những chiếc lá ngoài cửa sổ phân cách từng đường ánh sáng rực rỡ chiếu qua bả vai của hai người, nhưng họ đều không quan tâm.
“Cậu cảm thấy có thể Lệ Cảnh Trình là ông chủ phía sau *X, vì điều này mà cậu muốn rời đi?”
Hạ Nhân cắn môi dưới, giọng nói giống như một sợi dây mỏng manh, chỉ cần kéo nhẹ là có thể dứt bất cứ lúc nào: “Mình ở lại nơi này, mọi nhất cử nhất động đều có người giám sát, mình không xác định được quan hệ giữa hôn phu của cậu và *X, nhưng anh ta ra vào nơi đó, anh ta không giống như cậu, hai chúng ta đều là người bị hại, chúng ta cùng chung cảnh ngộ. Tự nhiên trong cuộc sống xuất hiện những người biết được chuyện quá khứ của mình, Thiển Thiển, mình không thể đối diện với nó.”
Vinh Thiển nhìn vào mắt cô: “Trong lòng cậu không buông bỏ được mọi chuyện, dù có đi đến nơi nào cũng như vậy thôi, cậu chỉ mới chuyển trường chẳng bao lâu, bây giờ lại muốn trốn học, đây là cuộc sống mới của cậu, cậu hãy từ từ thích ứng với nó đi, sau này sẽ không phải sợ hãi đối mặt nữa.”
Vinh Thiển cũng không nói thêm gì nữa, loại chuyện như thế này, nếu bản thân không chịu buông bỏ, người khác có nói thêm lời nào cũng chỉ là vô ích.
…
Ngày hôm sau, Vinh Thiển thấy Hạ Nhân tới trường học, cô xoay xoay cây bút trong tay, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Tối hôm qua, Lệ Cảnh Trình trở về nhà quá muộn, Vinh Thiển có mấy lời muốn hỏi, nhưng vẫn không hỏi nên lời.
Đến buổi chiều phải lên lớp, Vinh Thiển chán muốn chết lên mạng vào trang mạng của lớp xem, bên trong có cả hòm thư công khai của sinh viên, cô nhìn thấy hòm thư của mình báo có tin mới.
Vinh Thiển kéo lại chuột, mở hòm thử ấy ra.
Quét một cái, mấy chữ *X hiện lên trong nháy mắt khiến cô như bị sét đánh, ngón tay cô run rẩy, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh.
Sau khi xác định không có người, Vinh Thiển mới mở hòm thư ra.
Bên trong rõ ràng là phần danh sách, Vinh Thiển khẩn trương cắn mu bàn tay, nhìn sơ từ trên xuống dưới, thấy một cái tên trong đó.
Mặt trên đánh dấu S: Lệ Cảnh Trình
M: Vinh Thiển.
Dấu ngoặc màu đỏ bên trong còn có giới thiệu về bối cảnh của Vinh Thiển.
Lưng cô một trận lạnh lẽo, Vinh Thiển sốt ruột đem tập hồ sơ mở ra, video bên trong video lại không thể xem được.
Không cần nghi ngờ, đây khẳng định đều là tư liệu về khách hàng *X.
Vinh Thiển rê chuột đi từ trên xuống, tim đập khẩn trương đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lật qua một trang, cuối cùng, cô nhìn thấy bài viết có tên Hạ Nhân.
Đôi mắt cô trợn tròn, khó có thể tin nổi.
Mặt trên viết chính là, S: Lệ Cảnh Trình
M: Hạ Nhân.
Tay Vinh Thiển run rẩy, S và M có ý nghĩa gì, không thể nghi ngờ.
Mở tập hồ sơ ra, bên trong video vẫn không thể xem được.
Lâm Nam ở bên cạnh nhìn cô: “Thiển Thiển, cậu làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?”
Vinh Thiển đóng tập tin ấy lại: “Không có việc gì.”
Sau khi tan lớp, một số người giành nhau ra về trước, Vinh Thiển mượn cớ từ từ thu xếp cặp sách.
Hàng trước Hạ Nhân cầm túi chuẩn bị đi, cô quay đầu thấy Vinh Thiển vẫn ngồi ở chỗ cũ: “Thiển Thiển, tan học rồi.”
Vinh Thiển ngẩng đầu, nhưng sắc mặt lại trong suốt như tờ giấy, Hạ Nhân khom lưng tiến đến trước mặt cô: “Thấy không khỏe sao?”
“Cậu nói thật cho mình biết, người mua cậu có phải là Lệ Cảnh Trình không?”
Lời nói đột ngột ấy của Vinh Thiển khiến cho Hạ Nhân như bị sét đánh, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, giật mình trừng lớn hai mắt: “Thiển Thiển, cậu —— “
“Có phải hay không?”
Hạ Nhân cắn chặt khóe miệng, một lúc cũng không nói chuyện, Vinh Thiển không khỏi lo lắng: “Cho nên, lần đầu tiên thấy Lệ Cảnh Trình cậu mới có vẻ khác thường như vậy, cho nên cậu mới nghĩ anh ta có khả năng là ông chủ phía sau *X đúng không?”
Hạ Nhân che mặt, sau cùng vẫn chỉ muốn trốn tránh hiện thực: “Thiển Thiển, cậu đừng hỏi nhiều, có một số việc mặc dù biết, chúng ta cũng không cách nào thay đổi được gì, chúng ta đấu không lại nơi đó, càng đấu không lại những người đó.”
“Rốt cuộc cậu có nhìn thấy bộ dạng của người đó chưa?”
“Không có.” Hạ Nhân lắc đầu: “Mình thật không nhìn thấy, lần đầu nhìn thấy Lệ Cảnh Trình mình không có suy nghĩ nhiều, mình chỉ là cảm thấy, người có khả năng ở *X hô phong hoán vũ lại có thể tự do ra vào chắc chắn không đơn giản. Hôm qua hỏi cậu tên của anh ta, mình mới suy nghĩ đến …”
Vinh Thiển ngồi yên tại chỗ, hai tay cô chậm rãi ôm chặt lấy đầu mình.
“Thiển Thiển, cậu đừng như vậy, có lẽ không phải như thế, không phải là chúng ta không có chứng cứ sao?”
Vinh Thiển mãi không nói lời nào, Hạ Nhân cảm thấy ở lại cũng không cách nào đối mặt với cô, thẳng thắn cầm túi xách rời đi.
Sau một lúc lâu, Vinh Thiển tâm tình trầm trọng rời bước khỏi phòng học.
Ăn xong cơm chiều, Lệ Cảnh Trình còn chưa trở về, Vinh Thiển không đợi được nữa, liền gọi điện thoại.
Bên kia tựa hồ có giọng nói, Vinh Thiển không để ý nhiều như vậy: “Anh ở đâu?”
“Mở hội nghị qua điện thoại.”
“Lúc nào kết thúc?”
“Làm sao vậy?”
Vinh Thiển ngồi ở mép giường: “Anh nhanh trở về, tôi có chuyện muốn nói với anh.’’
“Tôi sẽ cố.”
Lệ Cảnh Trình qua loa kết thúc hội nghị, Vinh Thiển xoay xoay di động, đầu óc rối như tơ vò, thậm chí không biết nên mở miệng nói với Lệ Cảnh Trình như thế nào.
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, Lệ Cảnh Trình lái xe vào, lúc lên lầu còn cầm thêm hộp bánh việt quất, Lệ Cảnh Trình đi tới trên ban công, đem hộp bánh ngọt đặt lên bàn trà: “Gấp gáp kêu tôi trở về như vậy, muốn tôi sao?”
Vinh Thiển trừng mắt với anh, lời nói đến miệng lại không thể nào nói ra được.
Lệ Cảnh Trình thuận thế đem cô ôm đến trên đùi, liên tục mở mấy hội nghị, hơi mệt một chút, anh dựa người khẽ hôn cô.
Vinh Thiển nghiêng đầu, cô lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, đem ảnh chụp đưa đến trước mắt anh.
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn: “Đây là cái gì?”
“Lệ Cảnh Trình, anh đã chạm qua Hạ Nhân rồi đúng không?”
Sắc mặt anh liền biến hóa: “Cái này ở đâu ra?”
Vinh Thiển nghe nói, trong lòng chợt lạnh đi: “Hạ Nhân nói, lúc bị bỏ lại ở *X, sau đó cậu ấy và người khác bị chuyển đi nơi khác, tối đó, lúc chuyển đi đã nhìn thấy anh.”
Lệ Cảnh Trình thần sắc rét lạnh: “Cô ấy nói vậy với em?”
“Phải.” Vinh Thiển sốt ruột muốn nhìn thấu sự biến hóa trên gương mặt anh.
Anh lại nhíu chặt chân mày, hình như không muốn nhiều lời.
Bàn tay Vinh Thiển vịn vào vai anh: “Anh đã nói không đến *X nữa, chuyện xảy ra ở đó sau này, vì sao Hạ Nhân còn có thể thấy anh ở đó, Lệ Cảnh Trình, rốt cuộc anh và *X có quan hệ gì?”
Vẻ đê mê của Lệ Cảnh Trình không che được lạnh băng thấu xương, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vinh Thiển: “Mấy ngày nay tính tình em thất thường, là vì nguyên nhân này? Em cảm thấy tôi là ông chủ phía sau Đông Hầu Cung, là do tôi hủy hoại em sao?”
“Vậy anh có đi qua nơi đó không?”
Lệ Cảnh Trình biết cô sẽ không tin: “Không có.”
“Tiền chuộc Hạ Nhân, cũng là một người đàn ông họ Lệ đưa, phần tài liệu này, kí tự S này rõ ràng đánh dấu chính là anh – Lệ Cảnh Trình!” Vinh Thiển không khỏi kích động, chuyện này kết hợp với chuyện kia, sao không khỏi khiến cho cô nghĩ ngợi lung tung được chứ.
Bàn tay Lệ Cảnh Trình đẩy thắt lưng cô, Vinh Thiển thiếu chút nữa ngã xuống dưới đất, anh kéo cà vạt ra, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng.
Vinh Thiển liếc nhìn bánh ngọt trên bàn, trong cơn tức giận lấy tay ném nó lật úp xuống mặt đất.
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn, toàn thân tràn đầy sát khí: “Sau này, bảo cô ta tránh xa em ra!”
“Lệ Cảnh Trình, anh từng có bao nhiêu phụ nữ tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh thành thật mà thôi, rốt cuộc là anh với *X có quan hệ gì?”
“Không quan tâm?” Anh hừ lạnh, ánh mắt châm chọc càng lúc càng rõ ràng: “Thật ra thì em không quan tâm tôi cùng cô ta có quan hệ hay không, cái em quan tâm là mối liên hệ giữa tôi và Đông Hầu Cung, đúng không?”
Lệ Cảnh Trình xoay người, từng bước một tới gần, anh đi tới trước mặt Vinh Thiển, còn tiếp tục đi tới, cô đành phải lui về phía sau.
“Em đã chắc chắn giữa tôi cùng *X có quan hệ, như vậy là phán án tử cho tôi đúng không? Hay là em muốn mượn nó làm ám hiệu, rằng thật chất em có thể có một tình yêu vô cùng đẹp đẽ, nhìn đi, toàn là bởi vì hắn ta, có phải em hận không thể đẩy tôi xuống địa ngục, đúng chứ?”
Con ngươi Lệ Cảnh Trình sắc đến lạnh lẽo: “Em không muốn thuyết phục chính bản thân mình, nhưng lại lấy đó làm lí do để quay lại từ đầu, em nói xem Hoắc Thiếu Huyền có còn muốn em hay không?”
Vinh Thiển tức giận đến run rẩy, anh ta biết điểm yếu của cô, chỉ một lúc là có thể tàn nhẫn đánh vào chỗ đau ấy: “Tôi ghét anh.”
Lệ Cảnh Trình nhìn chằm chằm vào cô: “Có bao giờ em yêu tôi sao?”
Anh liếc nhìn chiếc bánh ngọt rơi vương vãi trên đất, thân thể cao lớn chuẩn bị rời đi, ngay lúc này Vinh Thiển lại chạy tới nắm lấy ống tay áo anh: “Tôi chỉ hỏi anh mấy câu, vì sao anh lại muốn cùng tôi làm ầm ĩ chứ, còn nhất định phải xuyên tạc ý của tôi. Lệ Cảnh Trình, lúc anh tốt với tôi, thật sự rất tốt, nhưng mà tính tình của anh, sao lại xấu tính như vậy.”
Lệ Cảnh Trình nhìn bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cánh tay mình, mới vừa nổi giận đùng đùng liền tự nhiên xẹp như bong bóng bị xì hơi.
Làm ầm ĩ lên không phải nên chiến tranh lạnh sao, còn có người sẽ dùng đôi mắt trông chờ níu giữ lấy tay áo đối phương?
Đột nhiên Lệ Cảnh Trình cảm thấy thật buồn cười.
“Tôi xấu tính thế nào?”
“Anh nói không quan hệ, vậy không quan hệ là được rồi, tôi có tin hay không trong lòng tôi sẽ tự biết cân nhắc, nhiều tin tức như vậy ở trước mặt tôi, thật sự không thể nào khiến tôi tiếp nhận nổi, tôi chỉ muốn hỏi anh mà thôi. Chẳng lẽ anh hi vọng tôi giấu nhẹm trong bụng cũng không nói gì sao?”
Vinh Thiển bước lên phía trước: “Chuyện kia, là do sáng nay tôi mở hòm thư cá nhân ra nhận được, hơn nữa còn có những lời nói của Hạ Nhân, tôi có thể không nghi ngờ sao? Tôi không có hai cái đầu, cũng không thông minh, cách trực tiếp nhất chính hỏi anh cho ra lẽ.”
Lệ Cảnh Trình từ từ hít thở, cũng vừa suy nghĩ, đúng vậy, nếu Vinh Thiển cũng không nói gì hết, càng khiến anh lo lắng hơn.
Anh kéo tay Vinh Thiển đi vào phòng ngủ.
Hai tay Lệ Cảnh Trình đặt ở thắt lưng Vinh Thiển: “Trên đời này người họ Lệ đâu phải chỉ có một mình tôi, về những lời nói của Hạ Nhân, tôi không có đến đó. Huống hồ, không phải ngày đó người ở *X đã thả em ra sao? Chẳng lẽ là do tôi tự biên tự diễn?”
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Những người đó rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hai tay Lệ Cảnh Trình chạm nhẹ vào chân mày cô: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, em đừng để ý đến nữa, biết không?”
“Lệ Cảnh Trình.” Vinh Thiển túm lấy áo anh: “Tôi rất sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Bọn họ có thể đem danh sách công khai chuyển vào trong hộp thư, vậy video của tôi đâu?”
Khóe mắt Lệ Cảnh Trình khẽ giật giật: “Trong video đó đều là hai chúng ta, huống hồ tôi ở trên, tôi cũng không sợ, em có gì phải sợ chứ.”
Vinh Thiển đánh mạnh vào người anh: “Anh thì có gì đẹp để nhìn chứ.”
“Em chắc?” Lệ Cảnh Trình kéo tay cô đến nút áo của mình, ngón tay Vinh Thiển vặn vẹo: “Làm cái gì?”
“Cởi ra, cho em nhìn rõ hơn.”
“Không muốn!”
“Giả bộ cái gì, cũng không phải chưa nhìn qua.”
Hai tay Vinh Thiển đặt ở thắt lưng Lệ Cảnh Trình, cánh tay anh từ từ giữ chặt: “Từ mai trở đi, tôi không muốn em tiếp xúc cô gái tên là Hạ Nhân đó nữa, tránh càng xa càng tốt.”
“Anh nghi ngờ cô ấy?”
“Dù trong lòng có ta không có mưu tính gì, dù là hai người cùng chung cảnh ngộ, nhưng em đã thoát ra khỏi nó, em còn thấy cô ta có bộ dạng sống dở chết dở, trong lòng khẳng định có vấn đề, ít tiếp xúc tốt hơn.”
Vinh Thiển không nói gì nữa, tùy ý để anh ôm vào lòng.
…
Ngày hôm sau đến trường, Hạ Nhân từ phía trước truyền cho Vinh Thiển một tờ giấy.
“Thiển Thiển, hai người các cậu không sao chứ? Tối hôm qua sau khi trở về, mình vẫn không yên lòng, mình càng nghĩ, càng thấy không có khả năng, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Vinh Thiển nhìn chằm chằm hàng chữ kia, nhìn tới nhìn lui hơn mười lần, lúc này mới trả lời: “Không có việc gì, anh ta nói không có đến đó, có lẽ là cậu nhìn lầm rồi.”
Sau một lúc lâu, Hạ Nhân trả lời: “Ừm, khẳng định nhìn lầm rồi.”
Sau khi tan lớp, Hạ Nhân thu thập sách vở, một bên quay đầu lại nói với Vinh Thiển: “Thiển Thiển, đến nhà mình đi, mẹ mình cho người làm cá quế hấp.”
“Không được, cảm ơn.” Vinh Thiển cự tuyệt nói: “Đêm nay mình có chút việc, muốn về sớm một chút.’’
“Ừm, vậy được rồi.”
Ra khỏi phòng học, Vinh Thiển bước dẫm nát cả lá rụng, rất nhẹ, giống như từng bước từng bước dẫm lên, cô ngẩng đầu, nhìn thấy xe Lệ Cảnh dừng ở phái ngoài cổng trường.
Cô nhanh chóng đi tới.
Lệ Cảnh Trình từ trên xe bước xuống, ngăn cản lại hướng đi của Hạ Nhân.
Hạ Nhân không khỏi giật mình, Lệ Cảnh Trình không nói hai lời chế trụ cổ tay kéo cô vào xe.
Lâm Nam cùng Hà Mộ vốn đã đi ra được một đoạn, nhìn thấy cảnh này liền ngây người.
Vinh Thiển vội chạy đến: “Lệ Cảnh Trình!”
Anh nhét Hạ Nhân vào ghế phụ, vòng qua bên hướng kia bước lên xe, sau đó rời đi không chút lưu luyến.
Lúc này đang là giờ tan học, không ít sinh viên nhìn thấy được cảnh này, Lâm Nam nhanh chóng chạy qua: “Thiển Thiển.”
Vinh Thiển lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Cảnh Trình, lúc ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng chiếc xe thể thao đã sớm không còn.
Anh cũng không bắt máy.
“Mình không hiểu, chuyện gì xảy ra vậy!” Lâm Nam gấp đến độ giậm chân, dù trong lòng có suy nghĩ gì, nhưng ngay trước mặt Vinh Thiển chỉ có thể an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, chắc là tìm cô ta có việc. Hạ Nhân như vậy, ai thèm để ý chứ.”
—-
Xe đi được một đoạn xa, Hạ Nhân khẩn trương nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: “Anh dẫn tôi đi đâu?”
“Không phải đã nói từng gặp tôi? Đã như vậy, cần gì làm bộ làm tịch.”
Hạ Nhân đưa tay muốn thử mở cửa xe, thử mấy lần, cửa không hề có dấu hiệu gì.
“Tôi nghĩ cô có bệnh tâm lí, cần được chữa trị.”
Hạ Nhân cố trấn an mình: “Tôi đúng là nhìn thấy anh, chỉ là tôi không muốn Thiển Thiển đau lòng, tôi đã nói cô ấy mình nhìn lầm.”
“Thiển Thiển? Xem ra quan hệ giữa cô và Vinh Thiển cũng không tệ lắm.” Lệ Cảnh Trình vẫn tiếp tục lái xe về phía trước, mắt Hạ Nhân lo ra vẻ hoảng hốt: “Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô nói tôi cứ kéo tay cô đi như vậy, lại là ở ngay trước cổng trường học, hơn nữa còn là ngay trước mặt Vinh Thiển, cô ấy còn có thể coi cô là bạn không?”
“Anh … anh có ý gì hả?”
Lệ Cảnh Trình cầm kính râm, đặt lên trên sống mũi: “Cô ấy vốn hoài nghi quan hệ của chúng ta, cô từng bước một tiếp cận cô ấy, từng chút từng chút tiết lộ cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta, cô nói nếu như Thiển Thiển không có phản ứng gì, cô sẽ còn giở trò gì?”
“Không có, tôi chỉ muốn làm bạn cô ấy …’’
“Câm miệng!” Lệ Cảnh Trình ném một ánh mắt về phía cô ta: “Nói lời vô ích, tôi sẽ ném cô vào Đông Hầu Cung.”
…
Ăn xong cơm tối, Vinh Thiển ngồi ở trong phòng ngủ, qua chín giờ, Lệ Cảnh Trình còn chưa về, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, gió đêm thừa dịp thổi vào trong phòng, nhưng không xua tan được lo lắng bực bội trong lòng cô, lại từng chút từng chút xé rách.
Loại dằn vặt này khiến Vinh Thiển thậm chí không thể nào đi vào giấc ngủ.
Cô nắm lấy di động, thử mấy lần vẫn không thể gọi được.
Cuối cùng, thẳng thắn tắt máy buồn bực cuộn người vào trong chăn.
Khi Lệ Cảnh Trình trở về, đã là mười một giờ đêm.
Vinh Thiển nghe thấy động tĩnh, cô nhắm mắt giả bộ ngủ, đèn ngủ đang mở được tắt đi, Lệ Cảnh Trình vén chăn lên nằm kế bên cô, lại cũng chỉ là trở mình một cái, càng không ôm cô trong lòng mà ngủ giống như thường ngày.
Một lát sau, tiếng hít thở của anh đã trầm ổn.
Vinh Thiển nắm chặt bàn tay, trong lòng vô cùng tức giận.
Ngày hôm sau.
Dường như trên mặt có cái gì đó, cô vung tay, nhưng không thể xua tan hơi thở nóng hổi phả vào mặt mình, Vinh Thiển mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đang nhìn cô chằm chằm, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc.
Cô giật mình, đưa tay đẩy trước ngực anh: “Tránh ra.”
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô lên môi khẽ hôn: “Tối hôm qua về muộn quá em đã ngủ mất rồi.”
Vinh Thiển ngồi dậy, Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm cô lại, cô vùng vẫy, anh kéo cô vào lòng mình, cuốn cả chăn lên ôm cô ngồi trên đùi mình.
Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, Lệ Cảnh Trình muốn hôn.
Vinh Thiển né tránh: “Bẩn.”
“Em nói cái gì?” Sắc mặt anh trầm xuống
“Anh đưa Hạ Nhân đi đâu?” Giọng nói cô có chút bực tức.
“Đem đến chỗ Tống Quyền.”
“Người chủ trì radio sao?” Cả người Vinh Thiển giấu ở trong chăn, lộ ra mỗi cái đầu: “Anh mang cô ấy tới đó làm gì?”
“Không phải cô ta có khúc mắc trong lòng sao?” Cô giống như chiếc bánh ú được Lệ Cảnh Trình ôm đến trước mặt.
Vinh Thiển không thể tin được chuyện này: “Chuyện của cô ấy, cần anh quan tâm sao? Lúc đó anh còn cầm tay cô ấy kéo đi.”
“Em cố ý muốn gây sự?” Lệ Cảnh Trình dựa vào đầu giường.
Đôi mắt nâu lóe lên, đem cô ôm gần một chút: “Người khác nói gì, một câu em cũng đừng tin, tôi nói em đừng tiếp xúc với Hạ Nhân em lại không nghe, cô ta là loại người đơn giản như vậy sao? Một người bạn mới chuyển trường, lại cũng là từng ở *X, trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy? Ngay cả những người bạn học của em cũng nhìn ra cô ta là người không hề đơn giản, cô ta bộc lộ rõ ràng như vậy, từng chút kéo em vào cuộc, em nói xem, rốt cuộc có mục đích gì?”
“Nhưng anh kéo tay cô ấy đi ngay trước mặt nhiều người…’’
Anh không khỏi cười lên thành tiếng: “Kéo tay thì đã làm sao, tôi không ôm cũng không hôn cô ta.”
Vinh Thiển nghe xong, giãy giụa muốn xuống, anh ôm lấy cô: “Được rồi, đừng lộn xộn.”
“Lệ Cảnh Trình, tôi nên tin anh sao?” Vinh Thiển nghĩ đến hộp thư kia, huyệt thái dương càng giật đến đau.
“Tin tôi.” Lời nói của Lệ Cảnh Trình kiên định, anh ôm lấy cô không chút do dự: “Tôi là người đàn ông của em, là người mỗi đêm đều ngủ cạnh em, chỉ như vậy thôi, em còn không tin tôi sao?”