“Không cần.” Vinh Thiển tháo dây an toàn ra: “Đã đến cửa chính rồi.”
“Hôm nay chú Vinh không ở nhà, anh đưa em vào.”
Quả nhiên Cố Tân Trúc đang đứng chờ ở phòng khách như mọi lần, Vinh Thiển vừa vào liền gọi to: “Mẹ.”
“Thiển Thiển, ăn cơm tối chưa? Mẹ có dặn phòng bếp để dành phần cơm cho con đó.”
“Dì Cố, con cùng cô ấy ăn ở bên ngoài rồi.” Hoắc Thiếu Huyền đứng bên cạnh ôm Vinh Thiển.
“Tốt.” Cố Tân Trúc từ trước đến nay luôn luôn vui vẻ với mọi người, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng do biết cách chăm sóc cơ thể nên nhìn qua bà vẫn còn rất trẻ. Hoắc Thiếu Huyền không ở lại lâu, Cố Tân Trúc tự mình tiễn anh ra ngoài, Vinh Thiển đứng trước cửa sổ trong phòng, tóc tai vẫn còn lộn xộn, ngón tay cô cầm lấy rèm cửa sổ bên cạnh, chiếc xe của Hoắc Thiếu Huyền từ từ đi xa khỏi tầm mắt cô sau đó biến mất, trong lòng cô không che giấu được chua xót.
Hoắc Thiếu Huyền, thực ra anh vẫn còn rất để ý đúng không?
Ở trong phòng chơi game trên máy vi tính, không ngờ mải mê chơi đến đêm, dạ dày cũng bắt đầu kháng nghị, Vinh Thiển mang dép lê đi xuống phòng bếp lầu dưới kiếm ăn. Trên bàn là thức ăn để phần lại cho cô, nhưng chẳng qua không có món nào cô thích ăn. Khẩu vị của cô và Vinh Trạch cơ bản là trái ngược nhau, trong ngày thường, Cố Tân Trúc sẽ bảo phòng bếp làm theo khẩu vị của Vinh Thiển, trừ phi… Ví dụ như hôm nay, Vinh An Thâm không ở nhà.
Năm đó, mẹ ruột của cô qua đời vì lí do ngoài ý muốn, Cố Tân Trúc dẫn theo Vinh Trạch gả vào Vinh gia, Vinh An Thâm có nói với Vinh Thiển: “Từ đây trở đi, chúng ta là người một nhà, Vinh Trạch là anh trai con, anh trai ruột.”
Thật là châm chọc, ý nói là, từ trước lúc Vinh Thiển được sinh ra, con trai của Cố Tân Trúc cũng đã mấy tuổi rồi. Cố Tân Trúc gả vào Vinh gia vài chục năm, đối xử với Vinh Thiển rất là tốt, cái gì cũng chiều theo cô, Vinh An Thâm luôn nói, bà ấy xem Vinh Thiển như là con gái ruột.
Vinh Thiển liếc mắt qua những món ăn kia một lần nữa, cầm miếng bánh ga-tô từ tủ lạnh xong đi lên lầu.
—
Ngày hôm sau.
Tan học, Vinh Thiển đi tới nhà kính theo thường lệ, Vinh An Thâm đi ra ngoài mấy ngày nay, cô càng không muốn về nhà sớm. Mặc tạp dề ngồi ở trước bàn, đang chuẩn bị bắt tay vào làm việc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cô nghĩ là Hoắc Thiếu Huyền, ngẩng đầu mới phát hiện ra là Lệ Cảnh Trình.
Người đàn ông đi tới trước bàn của cô, nhìn chằm chằm vào tác phẩm cô mới hoàn thành một nửa, Vinh Thiển lạnh mặt: “Sao anh vào được đây?”
“Cửa mở rộng, tôi tự đi vào.”
Vinh Thiển cũng có nghĩ qua, nếu đêm đó Lệ Cảnh Trình không hạ thủ lưu tình, có thể bây giờ cô còn phải sống trong địa ngục thêm một lần nữa. Nghĩ vậy, giọng nói của cô mềm dịu hơn: “Ân tình còn nợ anh tôi sẽ nhớ.”
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống đối diện cô: “Cô đang làm tượng điêu khắc hả? Tốt lắm, làm cho tôi một cái.”
“Chờ tôi hoàn thành xong tác phẩm này rồi hãy nói.”
“Cơ hội tốt như vậy lại không cần, cô không sợ sau này tôi sẽ yêu cầu chuyện khác khó khăn hơn sao?”
Sắc mặt Vinh Thiển có chút do dự, cuối cùng cầm lấy tấm vải bên cạnh che lên bức tượng điêu khắc mới hoàn thành một nửa.
Cô đứng dậy chuẩn bị bùn đất, đôi mắt Lệ Cảnh Trình không khỏi nheo lại một chút, cô từ trong tay anh chạy thoát một lần, lần thứ hai rơi vào tay anh, anh nghĩ, anh sẽ không dễ dàng buông tay.
Vinh Thiển trở lại ngồi đối diện Lệ Cảnh Trình, sau đó cẩn thận quan sát mặt anh.
Thì ra, người đàn ông này nhìn cũng đẹp traii đến vậy, ngũ quan giống như được khắc ra một cách điêu luyện sắc sảo, đuôi tóc ngắn vểnh lên làm anh toát lên nét đẹp trai sáng sủa, cô nhìn chằm chằm ánh mắt Lệ Cảnh Trình, nghĩ thầm cần cái gì để làm đẹp cho cái hố sâu không đáy này…
Trong khi anh lại nghĩ, dáng vẻ cô khi không có mặc quần áo, bày biện ra trước mắt, không biết có tươi đẹp giống như anh đang tưởng tượng hay không?
Thâm ý trong mắt anh, cô như có thể nhận thấy được.
“Làm cho anh một bức mặt người thân thú nhé.”
Lời nói của cô bất ngờ kéo tinh thần anh quay trở về. “Vì sao?”
“Rất đẹp trai, rất khác người.”
Lệ Cảnh Trình vạch trần cô không khách khí chút nào: “Cô muốn chửi xéo tôi không phải con người?”
Vinh Thiển khẽ cười, khóe miệng mở ra như đóa hoa nở rộ.
“Có cần cởi quần áo không?” Lệ Cảnh Trình hỏi.
Vinh Thiển nhìn đoàn người thỉnh thoảng đi qua bên ngoài phòng kính: “Được đó, anh cởi đi.”
Lệ Cảnh Trình ngồi trên sô pha, chống tay xuống, lòng bàn tay chạm vào một vật bên dưới.
Anh cúi đầu nhìn, là một hộp quà. Vinh Thiển nhìn theo, thiếu chút nữa sợ hãi la lên, tối hôm qua dây dưa cả buổi cùng Hoắc Thiếu Huyền, không nghĩ là quên giấu hộp quà tặng của đám bạn Lâm Nam đi.
Lệ Cảnh Trình cầm hộp quà trong tay, dường như đang muốn mở ra.
Đầu óc cô hoàn toàn bối rối, chỉ có một phản ứng duy nhất…
Vinh Thiển đi nhanh đến cướp lấy, cô kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình qua, sau đó hung hăng há miệng cắn lên mu bàn tay anh, Hoắc Thiếu Huyền thường nói cô giống như con mèo con chó, cứ thích dùng tới răng, Lệ Cảnh Trình bị đau, buông gói quà trong tay rơi xuống chân.
“Aaaa…”
Tự nhiên bị cắn chảy máu.
Cánh tay vòng qua ôm dưới nách cô, muốn kéo cô ra: “Nhả ra!”
Vinh Thiển giảm lực cắn rồi nhả ra, tay Lệ Cảnh Trình cũng đồng thời thu lại, anh không muốn hù dọa cô.
Vinh Thiển cầm hộp quà nhảy ra xa.
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình kéo lên, cười một cách mờ ám: “Thật vô ý nha, vừa nãy sờ vào người cô rồi.”
Vinh Thiển tức giận đến mặt mày tái xanh, dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, không chịu được hai ba câu chọc ghẹo, hai bên tai cô đều đỏ ửng lên, tay cầm hộp quà vung lên chỉ về phía Lệ Cảnh Trình: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, đồ khốn…”
Hộp quà kia vốn dĩ chưa đóng kín, lại bị tác động thêm một chút lực, hộp quà trong tay cô rơi ra. Đồ vật bên trong theo đường pa-ra-bôn bay về phía Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển đuổi theo, muốn lấy về trước khi Lệ Cảnh Trình nhìn thấy rõ ràng, nhưng đồ vật kia lại nghiễm nhiên rơi vào trên đùi anh, mười ngón tay cô giật giật, sắc mặt càng hồng hơn.
Lệ Cảnh Trình trợn mắt, thứ này làm rất giống thật, cảnh tượng này, trong nháy mắt nhiệt độ không khí chung quanh tăng lên một cách nhanh chóng. “Không nghĩ tới, cô lại dùng cái này?”
Vinh Thiển trợn mắt: “Ai nói là của tôi.”
Lệ Cảnh Trình cầm lấy món đồ đưa về phía cô: “Vậy là ai?”
Vốn dĩ, cô không cần phải trả lời, nhưng ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn cô giống như đang xác nhận đúng là cô…
Cầu xin mà không thỏa mãn?
NO, cô thực sự oan uổng.
Vinh Thiển nhướng nhướng chân mày, sau đó nói: “Là Hoắc Thiếu Huyền.”
Trong phòng làm việc, đang bộn bề giải quyết công việc… Hoắc Thiếu Huyền không nhịn được hắt hơi một cái.