----
Cả gia đình này, mỗi người đều có tâm cơ, chẳng kém gì so với Cố Tân Trúc.
Vinh Thiển xem như là đã hiểu rồi.
Thịnh Thư Lan ôm trán, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhíu lại, Củng Khanh cũng đi ra: “Sao lại thế này?”
Củng Dụ tiến lên nói: “Chị, còn có thể có chuyện gì nữa, vợ lớn không thích vợ bé, liền đánh thôi.”
Chẳng trách lại giống nhau như vậy, đúng là chị em có khác. Lệ Cảnh Trình đi đến bên cạnh Thịnh Thư Lan: “Vẫn nên đi bệnh viện xem sao, miệng vết thương cũng không nhỏ.”
“Vinh Thiển, cô lại đây.” Thẩm Tĩnh Mạn xoay người về phía cô: “Cô nhìn chuyện tốt mà cô làm đi.”
Vinh Thiển cũng không yếu thế: “Không phải do tôi, là…là mẹ nhỏ làm.”
“Vinh Thiển, cô, cô đừng có mà đổ oan cho người khác.” Củng Dụ nhếch miệng cười: “Chính cô làm hại Thư Lan, giờ còn đổ thừa cho ai.”
Thịnh Thư Lan cắn cắn môi, cô không dám mở miệng nói, ở Lệ gia, thân phận của cô cũng không tốt đẹp gì, huống hồ Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ thừa nhận cô, đắc tội với chị em Củng gia, khẳng định những ngày sau này của cô càng khó sống. Vinh Thiển bị nghẹn tức trong lòng, ủy khuất cùng phẫn nộ giờ khắc này bùng nổ. Nếu không, bọn họ coi cô là quả hồng mềm à?
Cô cũng chẳng cần phải lấy lòng người nhà Lệ gia, nên cô tự nhiên có thể tùy ý làm bậy, cô lui về sau hai bước, nói: “Tôi về nhà đây, tôi về thành phố Nam Thịnh đây, các người không tin thì tôi cũng chẳng thèm nói nữa, dù sao cũng không phải do tôi làm.”
“Vinh Thiển!” Lệ Cảnh Trình gọi cô, cô cũng không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra bên ngoài. Hai ba bước, anh đuổi theo cô, gương mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào trước ngực anh: “Thả tôi ra, tôi sẽ về nhà, tôi không làm cô ấy bị thương.”
Thịnh Thư Lan mắt nhắm mắt mở, nhìn bộ dạng lúc này của Vinh Thiển, cô cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là giật mình, vì sao Lệ Cảnh Trình lại thích một người phụ nữ như vậy, không phải trước kia anh đã nói bộ dáng im lặng của cô tốt lắm sao?
Lệ Cảnh Trình túm cô lại, hai tay nắm lấy bả vai cô, đôi mắt cô phiếm hồng, cô giãy dụa, anh liền mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực: “Vé máy bay cùng visa đều ở chỗ anh, em định đi như thế nào, có muốn đi thì anh và em cùng đi.”
Vinh Thiển dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự?”
“Thật sự.” Lệ Cảnh Trình nói xong, cầm tay cô đi: “Đi, đi vào phòng đem hành lý của chúng ta thu thập lại, em và anh về nhà.”
Một màn này, thật ngoài dự kiến của mọi người, Thẩm Tĩnh Mạn đứng lên: “Không được đi, Cảnh Trình, con đi rồi thì Thư Lan làm sao bây giờ?”
Chuyện này có vẻ quan trọng, cả mặt Thịnh Thư Lan đầy máu, đó là một cảnh tượng mà cô chưa bao giờ chứng kiến.
Lệ Cảnh Trình lôi kéo Vinh Thiển đi vào trong, cô chống tay xuống dưới thảm cỏ, lần này đi, sẽ là bao lâu?
Một năm, hai năm?
Trái tim của Lệ Cảnh Trình, sớm đã không đặt trên người cô. Thịnh Thư Lan nghẹn ngào, cho tới giờ cô cũng không phải là người có tâm cơ thủ đoạn, Lệ Cảnh Trình sớm sinh trưởng trong môi trường này, anh sớm đã nhìn ra manh mối, Thịnh Thư Lan buông tay ra, tùy ý để áu chảy: “Không phải do Vinh Thiển đâu ạ, là do Tống Phương.”
(Nãy giờ mà máu chưa đông sao???? Máu cô này có pha nước màu giống trong phim à? Rika)
Người giúp việc đứng bên cạnh giật mình: “Thư Lan tiểu thư, cô, cô đừng đổ oan cho tôi, không phải tôi.”
Thịnh Thư Lan miễn cưỡng đứng dậy, trên trán truyền đến một trận đau đớn làm cô thiếu chút nữa đứng không vững, cô nản lòng thoái chí, tâm nguội lạnh, chỉ sợ về sau Củng Dụ đối phó với cô mà thôi.
Thẩm Tĩnh Mạn sai người mang Tống Phương đi, bà đưa tay để lên bả vai an ủi: “ Đi thôi, đi bệnh viện.”
Mà Lệ Cảnh Trình từ đầu đến cuối không nói một câu an ủi, không có một hành động thân thiết gì cả. Trước lúc rời đi, Thịnh Thư Lan quay đầu nhìn anh thật lâu, trong ánh mắt có chút quyến luyến si mê, ngay cả Vinh Thiển cũng nhận ra được điều này.
Trước khi lên máy bay, trong lòng Vinh Thiển vẫn khó chịu, cô đưa mắt nhìn anh, Lệ Cảnh Trình nhận ra được thần sắc của cô, hình như cô có tâm sự. Cô không nhịn được liền mở miệng nói: “Hay là ở lại vài ngày, đợi cô ấy xuất viện rồi đi.”
Lệ Cảnh Trình nhíu mày, anh biết quả thật Thịnh Thư Lan không thích hợp với cái nhà kia. Nhưng anh không có cách nào mang cô ấy đi theo được. (Duyệt, đủ quyết đoán, yêu Lệ thiếu lắm ^^)
Anh quay đầu lại, nhướn mày lên, một đôi mắt thâm u mê người nhìn cô: “Ở lại có giúp được gì không? Có gì khác không?”
“Khẳng định có.” Vinh Thiển nghĩ đến sự bi thương trong đôi mắt Thịnh Thư Lan, cô có chút đồng cảm: “Lệ Cảnh Trình, không nghĩ tới còn có một người yêu anh sâu sắc như vậy.”
Lệ Cảnh Trình không quan tâm, có vẻ như anh không muốn nghĩ tới Thịnh Thư Lan, nhắm mắt lại. Vinh Thiển tin tưởng, thanh mai trúc mã, khẳng định tình cảm cũng giống như cô với Thiếu Huyền, anh đối với Thịnh Thư Lan, khẳng định cũng có những cái khác với mọi người. Vinh Thiển ngồi vào chỗ của mình, Lệ Cảnh Trình mở mắt ra nhìn cô, cô liền quay đầu đi, nhưng gương mặt tuấn tú của anh vẫn chình ình trước mắt. Muốn tránh lần nữa, đôi môi hai người đã chạm vào nhau. Lệ Cảnh Trình dùng một tay giữ chặt sau đầu cô, tinh tế hôn, nhưng vẫn không xâm nhập vào trong, sau một lúc lâu, mới cụng trán anh vào trán cô: “Không phải em la hét đòi về sao? Nếu em không thích ở đây, cũng đừng miễn cưỡng.”
“Lệ Cảnh Trình, tối hôm qua tôi nhìn thấy cô ấy đi vào phòng anh.”
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười lan tới khóe mắt: “Không ngờ em lại có thể giấu chuyện này, cô ấy vào phòng anh, sau một lúc liền ra ngoài.”
Hơi thở của Lệ Cảnh Trình phả vào trước mặt cô, Vinh Thiển nháy nháy mắt: “Kỳ thật, anh đi thành phố Nam Thịnh, cũng có thể mang cô ấy theo.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay véo hai má cô, cô biết mình không nên nói những lời này, cô đè tay anh lại, đùa giỡn nói: “Đề nghị của mẹ anh cũng tốt mà, một lớn một nhỏ đều mang theo đi.”
Lệ Cảnh Trình cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó dùng ngón cái mơn trớn lên đôi môi ấy: “Anh rất ích kỷ, không thích giúp đỡ người khác, trước kia, anh chỉ biết mỗi mình anh, nhưng sau này, còn có cả em nữa.”
Đối mặt với câu nói bất ngờ này của anh, Vinh Thiển không thích ứng được: “Quan tâm em làm gì, em và bọn họ không thể hòa hợp được.”
Trở lại thành phố Nam Thịnh, Vinh Thiển cao hứng chạy ra khỏi sân bay, cô mặc một cái áo lông, quần tất, chạy vài bước trên quảng tường, mặc dù nơi này chất chứa bao đau thương của cô, nhưng người mà cô yêu nhất cũng ở đây.
-----
-------Lảm nhảm cùng tác giả------
Khụ khụ, Tiểu Thiển, lời nói này mà để cho Lệ lão đại biết, cô liền thảm nha.
Tiểu Thiển: Mẹ tác giả thân mến, bà nói lời này là có ý gì, đừng để tôi tìm bà ngược đãi nhá.