Mục lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thiếu Huyền đứng chỗ lối ra của trung tâm thương mại chờ Thẩm Tố Phân, lúc đó Vinh Thiển đang đứng giữa đám đông, bóng dáng nhanh chóng bị biển người che khuất.

Thẩm Tố Phân xách theo mấy cái túi trên tay đi tới, Hoắc Thiếu Huyền nhận lấy rồi đi ra ngoài.

Vinh Thiển theo bản năng nhấc chân lên.

Bờ vai chợt bị chặn lại, bước chân của cô miễn cưỡng đặt xuống, Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Đi.”

Vinh Thiển bị anh kéo đi về hướng ngược lại, đi được mấy bước, cô hất mạnh tay của Lệ Cảnh Trình ra: “Tìm được cô ta rồi?”

“Không có.”

“Chưa tìm ra anh tìm đến tôi làm gì?”

Lệ Cảnh Trình đứng lại nhìn cô, vẻ mặt vô thần: “Tôi không tới tìm em, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em đi theo Hoắc Thiếu Huyền sao?”

Vinh Thiển xoa xoa chỗ cổ tay bị anh nắm đau, Lệ Cảnh Trình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn như cũ không hề vui lên chút nào, anh bước lên ôm lấy bờ vai cô.

Vinh Thiển hất tay anh ra: “Tự tôi đi được.”

Cô tức giận tăng tốc bước đi, không muốn Lệ Cảnh Trình đuổi kịp cô.

Vinh Thiển càng chạy càng nhanh, lúc đi qua một tiệm thẩm mỹ, chợt đụng phải một người mới từ bên trong đi ra.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Người kia không ngừng xin lỗi.

Vinh Thiển thấy cô ta cúi đầu, nhưng dáng vẻ cùng quần áo trên người nhìn rất quen mắt: “Thịnh Thư Lan?”

Thịnh Thư Lan ngẩng đầu, ánh mắt hốt hoảng, sau một khắc liền đi tới bên cạnh cô: “Thiển Thiển.”

“Cô đi đâu?” Giọng Vinh Thiển nôn nóng: “Chúng tôi đều đi tìm cô, có biết hay không?”

“Xin lỗi.”

Trong cửa tiệm, một gã ăn mặc trang điểm như phụ nữ đi ra: “Mỹ nữ, vào trong xem một chút đi, còn có quà tặng nữa đó nha.”

Vinh Thiển không kiêng nể gì gã này: “Biến đi.”

Ánh mắt cô thoáng nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đang đến gần, Vinh Thiển không nói nữa, quay đầu rời đi.

Chuyện đã như vậy, đi dạo cũng không có gì tốt, tới trước quầy phục vụ tìm Thẩm Tĩnh Mạn, Thẩm Tĩnh Mạn thấy Thịnh Thư Lan, giọng nói có chút kích động: “Đứa nhỏ này, con đi đâu?”

“Mẹ, các cô ấy nhờ con giúp một chuyện, làm bản khảo sát gì đó về chăm sóc da, lúc đầu con có từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ mấy người đó rất nhiệt tình, con nghĩ sẽ trở lại nhanh thôi, nên cũng không giải thích với Vinh Thiển. Không nghĩ tới sau khi vào, làm xong bài khảo sát, mấy người đó lại không cho con đi.”

Lệ Cảnh Trình nghe vậy, hoàn toàn nghĩ không ra anh còn có thể nói thêm gì nữa.

Trên đường trở về, Thịnh Thư Lan không ngừng xin lỗi, Vinh Thiển dựa vào lưng ghế phía sau nghỉ ngơi, cô nhắm hai mắt lại, thật ra thì cô chưa từng tiến đến gần tâm tư của Lệ Cảnh Trình.

Đến Đế Cảnh, Vinh Thiển lên lầu.

Thịnh Thư Lan dè dặt mở miệng: “Cảnh Trình, thật xin lỗi.”

Người đàn ông quét mắt qua nhìn cô: “Đầu óc em đơn giản đến mức đó?”

“Em...”

Lệ Cảnh Trình không nhịn được cắt ngang lời của cô: “Từ hôm nay trở đi, em ở trong Đế Cảnh, không được đi lung tung ra ngoài, muốn cái gì cứ nói với người hầu, mấy người đó sẽ đi mua.”

“Thư Lan trời sinh tính tình đơn giản, điều này cũng không thể trách con bé toàn bộ.”

Thẩm Tĩnh Mạn dĩ nhiên là muốn giúp đỡ cô.

Lệ Cảnh Trình đi về phòng ngủ, thấy Vinh Thiển khoanh chân ngồi trên giường xem ti vi.

Anh ngồi vào bên cạnh cô, vòng tay qua ôm cô, Vinh Thiển giãy dụa vài cái, Lệ Cảnh Trình thấy thế, dứt khoát dùng sức giữ chặc cô trong vòng tay, sau đó kéo cô về phía mình: “Ầm ĩ cái gì?”

“Anh có thể đừng chạm vào tôi hay không?”

“Không có khả năng.”

“Lệ Cảnh Trình, tôi không tức giận, thật sự, một chút tức giận cũng không có, chỉ là về sau này, loại chuyện như vậy đừng gọi tôi nữa, mỗi lần tôi đi ra ngoài, chính mình cũng không rành đường xá lắm, hơn nữa, tôi cũng không có kiểu thói quen chiều ý người khác hay chăm sóc cho người khác.”

Anh thu hẹp hai cánh tay thêm một chút: “Không phải tôi để em đi theo chăm sóc người khác, mà tôi muốn để em đi ra ngoài giải sầu một chút, chủ yếu là muốn cho em vui vẻ.”

“Tôi không cần.”

Cánh tay Lệ Cảnh Trình hơi cứng lại, ánh mắt rũ xuống trên khuôn mặt Vinh Thiển, bầu không khí trong nháy mắt trở nên im lặng khó chịu: “Đến tột cùng là vì tôi nói mấy câu kia mà em tức giận, hay là vì hôm nay em nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền mà tức giận?”

Có thể nhìn tổng quát, bởi vì vị trí bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền đã không thuộc về cô, cô mới tức giận, chắc là lí do này?

Vinh Thiển không nói gì, co hai chân lại.

Lệ Cảnh Trình chậm rãi thả lỏng cánh tay ra một chút: “Vinh Thiển, vợ Hoắc Thiếu Huyền cũng là bạn tốt của em, em như vậy nghĩa là tình cảm vượt quá giới hạn, đặt lên người đàn ông của cô ấy, em biết không?”

Lửa giận trong lòng Vinh Thiển lần nữa nổi lên, ánh mắt cô trực tiếp chăm chú nhìn thẳng về phía Lệ Cảnh Trình: “Trước đây, anh không canh chừng thanh mai trúc mã của anh cho tốt, tại sao cứ nhất quyết muốn can thiệp vào chuyện của tôi và Hoắc Thiếu Huyền? Nếu không phải do anh từng bước từng bước tiếp cận, cũng sẽ không có chuyện sau này!”

Con người chính là như vậy, khi một phần tình cảm bị mất đi, bản thân mình lại không kiềm chế được nỗi đau, tất nhiên sẽ tức giận muốn phá bỏ tất cả.

Mà loại chuyện phá bỏ này, chính là tìm ra một người chịu tội thay, làm cho hắn ta mang tội đầy người, tất cả những chuyện bất đắc dĩ đều đổ hết lên người đó, mặc dù Vinh Thiển chẳng biết, tuy cô tìm người chịu tội thay, nhưng thật ra là trừng phạt đúng tội.

Lệ Cảnh Trình giơ cánh tay lên, đẩy Vinh Thiển ngã xuống giường.

Anh sợ nếu anh còn ở lại trong gian phòng này thêm chút nữa, thật sự có thể tự tay bóp chết cô.

Vinh Thiển nhìn theo bóng lưng anh nhanh chóng sải bước ra khỏi phòng, ở trước mặt Thẩm Tĩnh Mạn mà anh nói cô như vậy, nói cô không để ý đến Thịnh Thư Lan, nói cô không xem trọng cô ấy, vì sao đến cuối cùng tất cả lại trở thành lỗi của Vinh Thiển, còn nói cô để tình cảm đi quá giới hạn …?

Lệ Cảnh Trình đi xuống lầu, Thẩm Tĩnh Mạn đã đi nghỉ trưa, bên trong phòng khách lớn như vậy chỉ có một mình Thịnh Thư Lan.

Cô có một mùi hương hoa cỏ, làm cả gian phòng đều tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, không quá nồng nàn, nhưng lại quanh quẩn ở bên cạnh, không xua đi được.

Thịnh Thư Lan đang cầm quyển sách, nghe được tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu nhìn lên: “Cảnh Trình.”

Lệ Cảnh Trình ngồi vào ghế sa lon bên cạnh cô.

Ánh mắt Thịnh Thư Lan nhìn lên chỗ cầu thang: “Thiển Thiển, cô ấy vẫn còn tức giận sao?”

“Em quan tâm cô ấy có tức hay không làm cái gì?”

Thịnh Thư Lan biết lúc này anh đang bực bội, nên không lên tiếng nữa, tiếp tục lật xem sách trong tay.

Cô luôn là như vậy, chưa bao giờ tranh cãi với nah, lại không biết đối nghịch, khi tính tình anh trở nên cáu ghắt, cô liền nhường nhịn.

Lệ Cảnh Trình không quan tâm, nhưng lại hết lần này tới lần khác cô đều như vậy.

Nói dễ nghe, nghĩa là tính tình khá tốt, nói khó nghe, chính là không có chính kiến.

Thịnh Thư Lan thấy anh không nói lời nào, cô ngẩng đầu hỏi: “Cảnh Trình, sau khi đến Nam Thịnh, anh có từng nghĩ sẽ lại quay về nhà không?”

Lệ Cảnh Trình không chút do dự lắc đầu:”Không có.”

Cô cũng đoán ra đáp án sẽ là như vậy.

Thịnh Thư Lan không giấu được vẻ cay đắng trong ánh mắt, cô ở Lại Hải sống cho qua ngày, ngày cũng như đêm đều mong chờ anh trở về, anh cũng không cảm nhận được.

“Còn em, lão nhị có còn quấy nhiễu em không?”

Cả người Thịnh Thư Lan chấn động: “Không, không có.”

“Không có là tốt rồi.” Lệ Cảnh Trình không hỏi nhiều nữa.

Trong lòng Thịnh Thư Lan càng đau khổ hơn, cô ở trong căn nhà đó sống qua ngày như thế nào, anh đều biết, nghĩ đến gương mặt của Nhị thiếu gia Lệ gia, Thịnh Thư Lan kìm nén nhắm chặt hai mắt lại.

Cô không muốn trở lại Lại Hải, không muốn quay về Lệ gia.

Cái kiểu bị người khác bịt miệng, sợ hãi cũng không dám kêu lên, cả đời này Thịnh Thư Lan cũng không muốn tái hiện thêm lần nữa!

“Cảnh Trình, anh để em sống ở đây được không? Em có khả thể hầu hạ hai người.”

Lệ Cảnh Trình cảm thấy có chút phiền: “Mấy ngày nữa, anh sẽ cho người đưa hai người về.”

Cô không giỏi dây dưa, anh đã nói đến nước này, cô liền im lặng.

—–

Vinh gia.

Cố Tân Trúc ngồi trước gương trang điểm, kem dưỡng da gần như tan ra trong tay nhưng vẫn chưa xoa lên mặt, bà như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Vinh An Thâm đẩy cửa đi vào, đầu óc bà đã bay tận đâu, nên vẫn chưa phát hiện ra.

Vinh An Thâm đi tới sát bên cạnh bà: “Tân Trúc.”

Bà ta ngẩn ra: “Đã trở về?”

“Em qua đây.”

Cố Tân Trúc dùng khăn giấy lau sạch dung dịch dưỡng da trong tay, đi theo phía sau, cách Vinh An Thâm mấy bước.

“Vinh Trạch rút ra ba trăm vạn từ công ty.”

Cố Tân Trúc không nghĩ tới Vinh An Thâm đã biết, trước đây Vinh Trạch cũng đã làm như vậy một lần, nhưng sau khi kế nghiệp đã bù vào, Vinh An Thâm cũng không hỏi tới.

Bà không muốn con trai bị nghi ngờ: “An Thâm, anh đừng giận, là em yêu cầu nó.”

“Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

“Em, em có một người bà con xa cần dùng tiền gấp, An Thâm, số tiền này sau này em sẽ nói Vinh Trạch bù vào.”

Sắc mặt Vinh An Thâm lộ ra vẻ thống khổ rầu rĩ, ông chống tay lên trán: “Mấy ngày trước Thiển Thiển nói, con bé bị một người dẫn tới một khu tiểu khu hoang tàn đã bị phá bỏ, người đó nói hắn biết rõ sự thật về tai nạn xe cộ của mẹ con bé.”

Cố Tân Trúc khó nén sự căng thẳng, dường như bà cảm nhận được, có một số việc càng ngày càng không thể giấu được.

“Sự thật về tai nạn của mẹ con bé? Là cái gì?”

Vinh An Thâm đưa tay che mắt lại, một lúc sau vẫn không bỏ xuống, tiếp tục nói: “Tân Trúc, em an tâm cầm số tiền này đưa cho người bên kia, sau này, bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng can thiệp vào, Vinh Trạch cũng đã lớn, em hãy cùng anh sống yên ổn hưởng tuổi già đi.”

Bàn tay Cố Tân Trúc rơi xuống vai Vinh An Thâm: “An Thâm, cả đời này của em, tất cả nỗ lực chính là vì muốn có thể cùng anh sống đến lúc tuổi già đầu bạc.”

Vinh An Thâm vỗ vỗ lên mu bàn tay của bà.

——

Đến lúc ăn cơm tối, vốn dĩ đã không ăn cơm trưa, Vinh Thiển đói đến mức bụng kêu vang, nhưng vẫn không có ai lên gọi cô xuống ăn.

Cô đợi một lúc lâu, thấy đã qua bảy giờ, bao tử cô không ngừng sôi ùng ục, Vinh Thiển mang thêm áo khoác đi xuống lầu.

Vừa nhìn thấy, càng tức muốn chết.

Thịnh Thư Lan ngẩng đầu nhìn thấy cô xuống tới, vội vàng bắt chuyện: “Thiển Thiển, mau tới dùng cơm đi.”

Một bàn cơm thịnh soạn như vậy, Lệ Cảnh Trình và Thẩm Tĩnh Mạn đang nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến cô, Thịnh Thư Lan thấy cô đứng ở đó không nhúc nhích, định đứng dậy đi đến.

“Thư Lan.” Thẩm Tĩnh Mạn gọi cô lại: “Nhanh ăn cơm của con đi, trong lúc ăn không được tự ý rời chỗ.”

“Thế nhưng...”

“Cô ấy nếu thấy đói bụng, tự nhiên sẽ đến ăn.” Lệ Cảnh Trình cũng nói một câu.

Vinh Thiển khẽ cắn môi, khăng khăng không muốn lép vế trước anh, cô xoay người đi vào phòng bếp, lôi ra một gói mì ăn liền, trước đây mua mấy gói để sẵn, định bụng để dành sẵn cho những lúc thấy thèm ăn.

Nấu mì xong, Vinh Thiển bưng tô ngồi xuống phía đối diện.

Hôm nay phòng bếp chuẩn bị phần lớn là hải sản, đều là món cô thích ăn, nghe mùi vị đó liền muốn chảy nước miếng.

Cô bưng tô ra ghế sa lon ngồi ăn.

Sau khi ăn xong Lệ Cảnh Trình đi lên lầu.

Thẩm Tĩnh Mạn đưa mắt nhìn Thịnh Thư Lan, ý bảo cô cũng đi lên đi.

Ăn hết gói mì, cuối cùng dạ dày cũng được lấp đầy chút ít.

Trên đầu, thấp thoáng một bóng đen đi đến che trước mặt cô, Vinh Thiển thấy Thẩm Tĩnh Mạn ngồi vào phía đối diện.

“Vinh Thiển, bộ dáng này của cô xứng đôi với Cảnh Trình sao?”

“Con có chỗ nào không xứng?”

Thẩm Tĩnh Mạn ngồi ngay ngắn ở đó: “Cô ghen tị, lại không có lòng khoan dung, tôi nghĩ cô nên trở về khi còn chưa muộn, Lệ gia chúng tôi không phải là chỗ cô có thể bước vào.”

“Mẹ, có một số việc sợ rằng mẹ đang hiểu lầm, không phải con tự tới, là Lệ Cảnh Trình đem con cột tại đây, mẹ bảo con đi, tốt nhất nên hỏi trước anh ấy một chút, liệu anh ấy có đồng ý hay không.”

“Cảnh Trình, thằng nhóc đó, không có quyền quyết định.” Giọng điệu Thẩm Tĩnh Mạn không nhanh không chậm: “Chuyện nó đính hôn cùng cô, cả nhà chúng tôi không ai biết, Vinh gia các người ở Nam Thịnh cũng coi như có uy tín danh dự, nhưng tiệc đính hôn, phía đàn trai lại không một ai ra mặt? Như vậy cô cũng có thể chấp nhận được? Rõ ràng là nó muốn cùng cô vui đùa một chút, hơn nữa Vinh gia kết hợp với Lệ gia chúng tôi, không tính đến chuyện trèo cao, trong nhà tôi sẽ không ai đồng ý.”

Ánh mắt Vinh Thiển lạnh lùng cụp xuống: “Không ai đồng ý cũng tốt, tôi cũng không có ý định gả cho anh ta.”

“Tốt lắm, vậy bây giờ cô ra khỏi nhà liền cho tôi.” Thẩm Tĩnh Mạn lập tức đuổi người: “Đừng nói với tôi, ngay cả nhà mình cô cũng không thể quay về.”

Hai tay Vinh Thiển thả xuôi bên người, nắm chặt thành nắm đấm: “Tuy kính trọng người là trưởng bối, nhưng tôi và Lệ Cảnh Trình đính hôn, cũng có rất nhiều người chứng kiến...”

“Nhưng Lệ gia chúng tôi, chưa từng chứng kiến.” Thẩm Tĩnh Mạn chỉ cần nắm được điểm yếu này là có thể khiến cho Vinh Thiển xấu hổ vô cùng.

“Bà ghét tôi như vậy, là muốn mở đường giúp Thịnh Thư Lan sao?”

Vẻ mặt Thẩm Tĩnh Mạn ung dung bình bĩnh: “Thư Lan ở Lệ gia chúng tôi, có ai không thừa nhận? Người không được thừa nhận là cô, cho nên tôi không cần phải mở đường giúp nó, huống chi còn tình cảm của Cảnh Trình và con bé, cô cũng có thể nhìn ra được.”

Ánh mắt Vinh Thiển nhìn thẳng về cái tô trước mặt.

Thẩm Tĩnh Mạn mỉm cười: “Ở đây, cô ăn một bữa cơm cũng phải quan sát sắc mặt người khách, bởi vì đây không phải chỗ của cô, Vinh Thiển, cô dựa vào Cảnh Trình, dựa vào Lệ gia, cho nên cô sẽ không có tư cách của thiếu phu nhân trong căn nhà này”

“Bà …”

“Đừng nghĩ tất cả mọi người ai cũng cưng chiều cô, cô không xứng đâu!”

Vinh Thiển đứng dậy, Thẩm Tĩnh Mạn chỉ tay ra cửa: “Quay về Vinh gia của cô đi, lúc nào học được dáng vẻ ngoan hiền thục nữ, Lệ gia sẽ xem xét lại một lần nữa có thể chấp nhận cô hay không.”

Đừng nói là Vinh Thiển, đổi lại là bất cứ ai khác cũng không thể nuốt nổi câu nói này, thậm chí ngay cả giày Vinh Thiển cũng không kịp đổi, lập tức chạy ra cửa.

Thẩm Tĩnh Mạn nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, khóe miệng không kìm được mỉm cười.

Chính xác là bà muốn tạo cơ hội cho Thịnh Thư Lan.

Bóng dáng Vinh Thiển biến mất khỏi tầm mắt bà, Thẩm Tĩnh Mạn đứng dậy lên lầu, Thịnh Thư Lan ở bên trong căn phòng đầy mùi thơm, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy được, Thẩm Tĩnh Mạn đẩy cửa đi vào.

“Mẹ.”

Cô đang xếp quần áo, Thẩm Tĩnh Mạn chau mày: “Lại làm mấy việc vặt này.”

“Quần áo lót và đồ dùng hàng ngày của mình, con không có thói quen để cho người khác chạm vào.”

“Vinh Thiển đi rồi.”

“Cái gì?” Thịnh Thư Lan giật mình: “Không phải do chuyện của con chứ?”

“Con còn thắc mắc cái gì, mẹ chỉ hỏi con một câu, con muốn ở lại bên cạnh Cảnh Trình hay muốn theo mẹ trở về?”

“Mẹ...”

Thẩm Tĩnh Mạn đặt tay lên hai vai Thịnh Thư Lan: “Thư Lan, hạnh phúc là do chính mình giành lấy, chứ không phải con cứ đứng ở đây rồi nó sẽ rơi trúng người con, con và Cảnh Trình cũng từng có tình cảm, chỉ là hiện tại đã phai nhạt, tính tình nó ngang tàng, nên mới bị đứa con gái khác làm cho mê muội. Nếu năm năm, mười năm nữa nó vẫn không trở về Lại Hải, thời gian con chờ nó như vậy còn chưa đủ sao?”

Đúng vậy.

Nếu thật sự đến lúc sông cạn đá mòn, Thịnh Thư Lan chờ không được anh, tình yêu cả đời của cô xem như kết thúc.

“Mẹ, con muốn ở bên cạnh Cảnh Trình.”

Cô thề, cô sẽ không giống như Củng Dụ và Củng Khanh, bao nhiêu cũng không thấy đủ, cô chỉ cầu anh chia cho mình một chút tình yêu, cũng có thể làm cô hạnh phúc sống hết cuộc đời.

“Như vậy cũng tốt.” Ánh mắt Thẩm Tĩnh Mạn nhu hòa nhìn vào khuôn mặt Thịnh Thư Lan: “Đi tắm.”

“Dạ.”

Vinh Thiển chạy một hơi ra khỏi biệt thự, hàm răng sắc nhọn cắn chặt đôi môi, lúa này, trời đã bắt đầu tối, đèn đường tỏa sáng xuyên qua những tán lá dày dặc của rừng trúc, trên người cô không mang theo tiền, cũng không có điện thoại di động, cô ngồi xuống nghỉ chân, quay đầu nhìn về hướng Đế Cảnh.

Lần này, không phải chính cô muốn rời đi, mà là bị người khác đuổi ra ngoài.

Thịnh Thư Lan tắm rửa xong, mặc áo ngủ đứng trước gương trang điểm.

Lệ Cảnh Trình tắt đèn, cô nấu mì ăn, đã hơn một giờ trôi qua, dù cho một thùng mì cũng phải ăn xong rồi chứ?

Anh không buồn ngủ chút nào, TV cũng đã tắt.

Suy nghĩ trong đầu rối bời, Lệ Cảnh Trình cương quyết muốn xem thử Vinh Thiển còn bướng tới khi nào.

Vốn dĩ là lỗi của cô, Hoắc Thiếu Huyền đã kết hôn rồi, cô vẫn làm như không biết mà lúc nào cũng muốn hành động như vậy, không phải là tự tìm phiền phức sao?

Mặc dù Lệ Cảnh Trình biết, hành động của Vinh Thiển như vậy không gây hại gì.

Cửa, một vài tiếng động truyền đến.

Rất nhẹ, rất nhỏ.

Lệ Cảnh Trình xoay lưng lại, cửa bị đẩy ra, ánh sáng ngoài hành lang chợt lóe lên tràn vào phòng, cửa lần nữa lập tức bị đóng lại.

Đối phương rón rén, cực kỳ cẩn thận, hành động như vậy khẳng định đang chột dạ.

Tiếng bước chân rất nhanh đi tới bên giường, sau đó cái chăn đang đắp trên người trên người anh bị xốc lên, một làn hương thoang thoảng bay tới, từ sau khi Thịnh Thư Lan đến đây, đã cho Vinh Thiển không ít loại hương liệu, cô cũng dùng sao?

Bên cạnh, không có chút động tĩnh nào.

Lệ Cảnh Trình nghĩ rằng cô có thể nhịn, không nghĩ tới, một lát sau, một tay liền từ phía sau lưng vòng lên ôm lấy anh.

Đầu óc anh nổ ầm một tiếng, anh đâu chịu được sự chủ động như vậy của Vinh Thiển, liền xoay người, ôm cô vào lòng.

“Không tức giận?”

Cô không lên tiếng, xem ra vẫn còn khó chịu.

Đã lên giường rồi, mặc kệ cô có tức giận bao nhiêu, Lệ Cảnh Trình đều có biện pháp đối phó.

Anh hôn lên má của cô, đôi môi mỏng tiếp tục di chuyển về phía vành tai, giọng nói trầm khàn, ôn nhu quyến luyến, mang theo một chút khêu gợi mờ ám: “Thiển bảo bối, đến đây, ông xã yêu thương em.”

Hai má Thịnh Thư Lan phồng lên đỏ bừng, thân thể cô cứng ngắc như tượng đá, Vinh Thiển ở trong miệng anh, lại có biệt danh như vậy, một tiếng “ông xã” càng làm cho lòng Thịnh Thư Lan thêm chua xót không ngừng.

“Ngoan,” Bàn tay anh di chuyển xuống chân cô, đem áo ngủ đẩy ra: “Sau này nếu muốn đùa giỡn, đều có thể, nhưng chỉ những lúc không có người, ở trên giường, tôi sẽ tùy em, được không?”

Lệ Cảnh Trình hôn cô, không cho cô có cơ hội mở miệng.



Bên ngoài Đế Cảnh.

Vinh Thiển giậm chân một cái, cô muốn quay về Vinh gia, cũng phải cầm ví tiền mới đi được, hơn nữa, dựa vào cái gì bắt cô đi cô liền đi chứ?

Chân là của mình mà.

Vinh Thiển nghĩ vậy, liền sải bước đi nhanh vào trong.

Thẩm Tĩnh Mạn ngủ sớm, Vinh Thiển đã bị bà đuổi ra ngoài, chính bà nhìn Thịnh Thư Lan đi vào phòng Lệ Cảnh Trình, gần mười phút không thấy có động tĩnh gì bên trong, nhất định gạo đã nấu thành cơm.

Vinh Thiển cúi đầu đi vào trong, cô lên lầu hai, rõ ràng bị người ta đuổi ra khỏi cửa rồi mà còn quay về lại, da mặt cô có phải quá dày hay không?

Vinh Thiển chầm chậm bước về phía trước, cùng lắm cô cầm ví tiền rồi đi, nếu như Lệ Cảnh Trình lên tiếng giữ cô lại, cô miễn cưỡng ở lại cũng được.

Đi tới trước cửa, lại phát hiện cửa phòng ngủ đang mở.

Vinh Thiển nhỏ nhẹ kéo cửa ra đi vào trong, đưa tay lên không thấy được năm ngón, lẽ nào Lệ Cảnh Trình ngủ?

Trong lúc loáng thoáng, nghe được âm thanh mờ ám truyền vào lỗ tai, Vinh Thiển đưa tay lên tường, đến chỗ công tắc đèn, bật lên.

Bỗng nhiên ánh sáng chiếu đến, cắt ngang động tác của hai người, Lệ Cảnh Trình nheo nheo mắt, không thấy rõ người trước mặt, anh vội vàng ôm người đó lại, chui đầu ra khỏi chăn: “Ai!”

Giọng nói dường như muốn ăn thịt người khác.

Vinh Thiển nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm, đây coi là chuyện gì?

Bắt gian tại trận?

Sau khi Lệ Cảnh Trình dịu lại một chút, mới trợn mắt nhìn người mới tới.

Vừa nhìn thấy, còn cho là mình hoa mắt.

Anh chợt buông cánh tay ra, không thể tưởng tượng được …, máu nóng đột nhiên xông thẳng lên đỉnh đầu. Hai tay Thịnh Thư Lan che ở trước ngực, khuôn mặt nho nhỏ quay đi không dám nhìn anh.

Vinh Thiển làm sao cũng không thể nghĩ ra được, dù cho anh nóng ruột, cũng không nên làm chuyện này trong phòng của cô chứ.

Quần áo hai người ném vung vãi bên mép giường, Lệ Cảnh Trình ở trần, Thịnh Thư Lan cũng không khá hơn chút nào.

Vinh Thiển cười khẩy: “Làm phiền hai người sao? Thật ngại quá, chỉ là do tôi quên đem ví tiền.”

Nói xong, cô đi về phía trước, sắc mặt Lệ Cảnh Trình xanh mét, anh chống nữa người trên dậy, tóc bết dính về phía sau bởi đang trong quá trình vận động triền miên, lộ ra vẻ lười biếng mê mị, Vinh Thiển đi đến phía tủ đầu giường, cố gắng không chú ý vào tình cảnh trước mắt.

Cô mở ngăn kéo...

Lệ Cảnh Trình nghiến răng: “Tại sao em lại ở đây?”

Thịnh Thư Lan lạnh run, vừa lo sợ vừa xấu hổ lắp bắp: “Em …”

Lệ Cảnh Trình vén chăn lên, bất thình lình nắm vai cô đẩy ra ngoài, Thịnh Thư Lan bị văng ra, bả vai ngã ‘bịch’ xuống mặt đất.

Bên dưới vẫn còn mặc quần lót, có thể tưởng tượng được là chưa đi đến bước cuối cùng.

Vinh Thiển giật mình nhảy ra, Thịnh Thư Lan ôm lấy vai rên rỉ, Lệ Cảnh Trình đưa áo ngủ bên cạnh qua cho cô, cặp mắt kia giống như đầm sâu u tối, hung hăng nói: “Ai cho em vào căn phòng này?”

Thịnh Thư Lan muốn đứng lên, nhưng giùng giằng vẫn không nhúc nhích được.

Thắt lưng vô cùng đau đớn.

Vinh Thiển đứng cố định ở bên cạnh, đôi mắt Lệ Cảnh Trình gần như bắn ra lửa, anh nhìn Vinh Thiển hét một câu: “Em đi đâu?”

“Mẹ anh đuổi tôi ra khỏi Đế cảnh, nói tôi không xứng với anh, tôi còn ở lại đây làm gì?” Vinh Thiển giải thích mọi chuyện một cách dễ hiểu, xong đi lấy bóp.

Cô rốt cuộc đã hiểu, Thẩm Tĩnh Mạn bỗng nhiên gây chuyện, là muốn đưa Thịnh Thư Lan lên giường với Lệ Cảnh Trình.

Anh kéo tay cô lại, đẩy ngăn kéo đóng cái sầm lại.

Thịnh Thư Lan cố chấp suy nghĩ cách chống đỡ, tình cảnh khó chịu như vậy, cô không có cách nào khác đối mặt.

Ầm ĩ như vậy, Thẩm Tĩnh Mạn không muốn tới cũng không được.

Bà đi vào phòng, đã thấy Thịnh Thư Lan nằm trên mặt đất, Thẩm Tĩnh Mạn sốt ruột tiến lên: “Thư Lan, con làm sao vậy?”

“Mẹ, thắt lưng con đau quá.”

“Làm sao lại đau thắt lưng?” Thẩm Tĩnh Mạn ngồi xổm xuống nâng cô lên, Thịnh Thư Lan nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, Lệ Cảnh Trình ngồi xuống mép giường: “Mẹ, đây là ý của mẹ đúng không?”

Thẩm Tĩnh Mạn không phủ nhận: “Thư Lan cũng là vợ con, hơn nữa, chẳng phải con đã từng chạm vào nó rồi sao?”

Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình hơi biến sắc, ánh mắt quét về phía Vinh Thiển, sau đó nhìn Thẩm Tĩnh Mạn: “Con không nghĩ tới, mẹ mưu tính với cả con trai mình.”

“Đây không phải là mưu tính, đây là vì muốn tốt cho con, con đã hai mươi bảy, bây giờ Vinh Thiển có thể vì con sinh con sao?”

Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên đứng dậy, chợt níu cánh tay Thịnh Thư Lan kéo cả người cô lên, Thịnh Thư Lan đau đến mức la to lên: “Cảnh Trình, anh nhẹ một chút, đau quá.”

Lệ Cảnh Trình đẩy cô về phía Thẩm Tĩnh Mạn: “Đi ra ngoài!”

“Cảnh Trình!” Giọng Thẩm Tĩnh Mạn nghiêm nghị: “Con không thấy Thư Lan bị thương sao?”

“Cũng do cô ấy tự chuốc lấy! Đi ra ngoài!” Bộ dáng Lệ Cảnh Trình vô cùng tàn nhẫn, không lưu lại một chút tình,Thịnh Thư Lan đưa tay xoa thắt lưng, vừa rồi rơi xuống không nhẹ, cô bước đi một bước, cảm thấy đau đớn toàn thân.

Vinh Thiển liếc nhìn, cố nhịn sự kích động đang dâng lên.

Thẩm Tĩnh Mạn nghĩ kế như vậy, đúng là vì Thịnh Thư Lan, ngay sau khi cô bị tống ra cửa, đảo mắt Thịnh Thư Lan liền được đưa vào phòng của Lệ Cảnh Trình.

Lòng người không đơn giản, tốt nhất nên suy nghĩ cho chính mình.

Thịnh Thư Lan dựa vào Thẩm Tĩnh Mạn đi từng bước một ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại hai người, Vinh Thiển cầm lấy ví tiền, Lệ Cảnh Trình thấy cô phải đi, giơ tay lên ngăn lại: “Em còn muốn đi đâu?”

“Lệ Cảnh Trình, tôi trở về không đúng lúc, tôi tránh đường cho anh không được sao? Anh nhìn xem bộ dáng của anh, đều ý loạn tình mê như vậy rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK