• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười ngày sau, công tước Garcia gọi Hình Diệp đến. Trong phòng tiếp khách không chỉ có mình Garcia, mà còn một số quý tộc ăn mặc lộng lẫy, ai nấy đều rất nghiêm túc.

“Lawrence, ta cần chứng cứ.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Đó không phải là một chuyện đơn giản, ta cần lý do để thuyết phục các gia tộc liên minh.”

Hình Diệp nhìn từng gương mặt, những quý tộc nay không che mặt trước anh. Xem ra cái gọi là lý do không cụ thể nghĩa là coi tôi như người chết, mà trước người chết thì không cần giấu mặt, Hình Diệp vừa nghĩ vừa rút tấm gương từ trong ngực ra.

Tay cầm của tấm gương hơi run, có lẽ đây là lần đầu tiên gương xuất hiện trước nhiều người như vậy, nó khá sợ hãi.

Hình Diệp dùng lòng bàn tay trấn an gương, đoạn nói: “Hỡi gương thần, hãy nói cho ta biết, nữ hoàng đã biến thành dáng vẻ ngày hôm nay như thế nào?”

Tấm gương chiếu lại toàn bộ quá trình từ khi nữ hoàng hủy dung đến điên cuồng đã cho Hình Diệp xem trước đây một lần nữa. Chờ đến khi kết thúc, Hình Diệp hỏi: “Gương thần, ta muốn để dân chúng nhìn thấy bộ mặt thật của nữ hoàng thì phải làm thế nào?”

Gương – bị hệ thống khống chế: “Tại sao cô phải làm thế? Cứ lặng lẽ tinh lọc nữ hoàng không được sao? Ta đã nói cho cô cách giết nữ hoàng, xin đừng ép ta nữa.”

Thật sự là một tấm gương thiếu quyết đoán, Hình Diệp lạnh lùng nói: “Gương thần, ngươi cảm thấy kẻ sống đến 480 năm, dùng 99 trái tim trinh nữ chế thành ma dược duy trì dung mạo, lại cứ mười năm giết một cô gái có thể dùng cái chết để chuộc tội ư?”

Gương thần vô cùng bối rối.

“Ta không cho là vậy.” Hình Diệp nói: “Dù là người hay là quỷ đều phải chịu trách nhiệm cho mỗi lựa chọn của mình. Vốn ta có thể đưa người rời khỏi đây, không để ý đến những hành động tác oai tác quái của nữ hoàng. Nhưng máu của ta có thể dừng tội ác kia lại, vì thế ta nguyện ý trả giá. Nữ hoàng cũng thế, dù bà ta đã từng xinh đẹp lương thiện đến nhường nào, sai vẫn là sai. Ta không thể cứ vậy vọt tới hoàng cung giết nữ hoàng, làm vậy, dân chúng sẽ vĩnh viễn không biết chân tướng.”

Gương thần im lặng.

Hình Diệp tiếp tục: “Ngươi không chịu nói chứ gì, vậy xin công tước Garcia hãy tiêu hủy cả ta và tấm gương này đi.”

Gương thần hốt hoảng: “Không được! Nếu tiếp tục như thế, sớm muộn gì linh hồn của nữ hoàng cũng sẽ bị ma quỷ chiếm lấy, nếu ngăn chặn kịp thời chí ít cũng có thể cứu rỗi linh hồn của bà ta.”

“Vậy thì nói đi.” Khác hẳn thái độ với tấm gương nguyên bản, Hình Diệp không hề kiên nhẫn với tấm gương bị hệ thống khống chế, thái độ vô cùng lạnh lùng.

“Chuyện này phải cần trái tim của cô.” Gương thần gian khổ nói: “Nữ hoàng dùng 99 trái tim trinh nữ hầm thành thuốc mới có thể trường sinh bất lão, thêm hay bớt một cái cũng không được. Dùng trái tim của cô nấu thành thuốc cho bà ta ăn, cơ thể của bà ta sẽ không chịu nổi liều lượng quá mạnh, sẽ lộ ra dáng vẻ ma quỷ, lại tạm thời không cử động được. Nhưng làm như thế, chắc chắn cái chết sẽ đến với cô, hỡi cô gái của ta.”

“Không quan trọng.” Hình Diệp thản nhiên nói. Anh cất tấm gương đi, nói với mấy vị quý tộc: “Các ngài có thể chọn cách không tin, dù gi có tin hay không thì mạng sống của tôi cũng đã đến điểm cuối cùng.”

Sắc mặt công tước Garcia không tốt lắm, hắn phải bàn bạc với mấy vị quý tộc, nói: “Cô hãy lui xuống trước đi.”

Sau khi rời khỏi phòng tiếp khác, Hình Diệp không trở về phòng mà đến trong sân. Một vị kỵ sĩ nói với anh: “Lawrence, cậu không thể xuất phủ khi không có mệnh lệnh của công tước.”

“Tôi biết.” Hình Diệp nói: “Tôi không định ra ngoài, chỉ muốn đi dạo bên hồ thôi.”

Vị kỵ sĩ kia biết thật ra là một cô gái, bèn đỏ mặt gật đầu: “Vậy cậu cứ đi dạo đi, tôi sẽ đứng xa xa nhìn cậu.”

“Cảm ơn nhé.”

Hình Diệp cầm tấm gương đi đến bên hồ nước trong phủ công tước, theo sự quan sát của anh thì hồ nước này có thể thông ra bên ngoài.

Anh ngồi xổm xuống dùng cơ thể che ánh mắt của kỵ sĩ, đoạn lấy tấm gương ra.

Gương: Anh muốn làm gì!

Hình Diệp thấp giọng nói: “Hồ nước này thông với dòng sông bên ngoài thành, cậu có thể chạy trốn từ chỗ này. Nếu như chỉ là một tấm gương đạo cụ trò chơi thì thôi sẽ không lo lắng, nhưng tôi không biết nếu mình đi, hệ thống sẽ đối xử với cậu thế nào.”

Gương: Nhưng anh không có tấm gương này thì sẽ phải làm sao?

“Trước sau gì cũng chết, cứ coi những quý tộc này chọn thế nào. Những gì có thể làm được tôi đã làm cả rồi.” Hình Diệp không yên tâm sờ sờ tấm gương: “Cậu nhát gan, hay cáu kỉnh, không biết xem xét thời thế, lại còn hơi ngốc. Sau này không biết hệ thống sẽ làm gì với cậu, nhưng mọi chuyện phải nghĩ trước làm sau, phải gắng hết sức không để người khác phát hiện thân phận của cậu.”

Gương: Không phải anh có việc muốn hỏi tôi sao? Liên quan đến những người phục mệnh ấy.

Hình Diệp bình tĩnh nói: “Hẳn hệ thống có hạn chế trên phương diện này, cậu không thể nói được. Nhưng cậu vẫn sau khi tôi biết cậu không có giá trị lợi dụng sẽ không cần cậu nữa, nên vẫn cứ không dám nói.”

Gương: Anh lại biết tất cả mọi chuyện rồi.

Gặp gỡ nhau một lần này cũng coi như là cái duyên, Hình Diệp dặn dò: “Coi như cậu là kẻ thất bại, sau thất bại muốn đi đến thành công rất khó, nhưng cùng với đó, cậu đã có được những kinh nghiệm quý báu. Đừng sợ, chỉ cần còn có ý thức, sẽ có một ngày cậu biến thành con người.”

Dứt lời anh thả tấm gương chìm vào trong nước, để nó dựa vào sức mình thoát khỏi phủ công tước.

Sau khi chuẩn bị chu đáo, Hình Diệp trở lại phòng chờ quyết định cuối cùng của công tước Garcia.

Đêm đến, Hình Diệp bị một thị vệ chưa từng gặp mặt mang ra khỏi phòng. Anh hiểu thời khắc cuối cùng đã đến, bèn đi theo thị vệ tiến vào một gian phòng bí mật. Công tước Garcia đang chờ anh ở đây.

“Ngài công tước.” Hình Diệp không hề sợ hãi, vẫn vô cùng lễ phép hành lễ với Garcia, hoàn toàn không giống một người muốn chịu chết.

“Cô không hỏi quyết định cuối cùng của ta là gì sao?” Garcia lắc đầu, đôi mắt của cô gái này vẫn sáng rỡ như trước, không hề hãi sợ cái chết một chút nào.

“Không quan trọng.” Hình Diệp phớt lờ. Chuyện đã phát triển đến bây giờ, dù Garcia lựa chọn thế nào thì bên thắng nhất định là mình.

“Chúng ta quyết định sẽ giết cô, móc tim chế thành ma dược. Ngày mai bọn ta sẽ phái người trong cung bỏ vào trong đồ ăn của nữ hoàng.” Garcia chậm rãi nói: “Nếu gương thần nói thật thì nữ hoàng sẽ hiện ra dáng vẻ của ma quỷ, chúng ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ bà ta, vu oan cho Giáo hội. Nếu là giả, thì ăn hết trái tim của một người phụ nữ bình thường cũng không có ảnh hưởng gì. Chính vì thế, dù chân tướng có thế nào thì kết quả vẫn luôn có lợi cho bọn ta. Mà cô lại phải bỏ ra cái giá là cả mạng sống.”

Hình Diệp vẫn không hề bị lay động.

Garcia thở dài, tự nhủ: “Có lẽ ta sẽ không thể nào gặp được một cô gái như cô nữa rồi.”

Hắn sai người bắt Hình Diệp, lại nói: “Đưa chiếc gương thần kia cho ta, nó rất hữu dụng.”

“Tôi đã ném rồi.” Hình Diệp đáp: “Nó chỉ nhận cô gái xinh đẹp làm chủ nhân, sẽ vô dụng với các ngài.”

“Cô…” Garcia muốn hỏi, lá gan của cô cũng lớn nhỉ, không sợ ta xử phạt sao? Nhưng ngẫm lại, không có chuyện gì mà cô gái này không làm được, cô ta là một kẻ to gan lớn mật.

“Ta có thể thực hiện một nguyện vọng của cô, có ước nguyện gì không?” Garcia hỏi.

Hình Diệp nghĩ nghĩ: “Sau khi móc tim, hãy thiêu xác tôi đi, Nếu có linh hồn, tôi không hi vọng sẽ thấy thi thể hư thối sau khi chết đi của mình, cứ duy trì dáng vẻ này là tốt rồi.”

Tốt nhất là lập tức đốt đi, tránh để người khác phát hiện điểm dị dạng của cư thể này.

“Nguyện vọng thật bé nhỏ.” Garcia nâng cằm Hình Diệp: “Nhưng đúng là rất thích hợp với cô. Được, ta có thể thỏa mãn cô.”

“Tạ ơn ngài.” Hình Diệp mỉm cười.

“Động thủ đi.” Công tước Garcia quay lưng lại không nhìn anh nữa.

Hai gã thị vệ xuống tay vô cùng lưu loát, xem ra đã quen giết người, trong giây lát đã móc tim Hình Diệp ra. Hình Diệp vẫn còn sống được mấy giây, anh nghiến răng, trong lòng thầm suy nghĩ, Đau thật đấy.

Hệ thống không đóng kín cảm giác đau của người chơi, tất cả đau đớn đều phải trải qua.

Lần tiếp theo, tuyệt đối không được làm ra kết cục tử vong thế này… Trước khi mất đi ý thức, Hình Diệp âm thầm nghĩ.

Anh lẳng lặng nhắm mắt. Lúc mở mắt ra, cơn đau đớn trước ngực đã biến mất, bản thân lại xuất hiện trong không gian đen trắng, cục rubik đang trôi nổi trước mặt anh.

Thấy anh tỉnh lại, rubik nói: “Chúc mừng người chơi đã chiến thắng, có cần xem kết cục của mình không?”

Hình Diệp gật gật đầu: “Nhìn một chút.”

Trước mặt anh xuất hiện một cuốn sách tên là “Hỡi gương thần hãy nhìn ta”. Mở sách ra, hết thảy những việc Hình Diệp đã trải qua được diễn tả bằng liên hoàn họa* kèm câu chữ giải thích. Hình Diệp lật đến trang cuối cùng, thấy trên đó viết —

Sau khi ăn ma dược giả làm đồ ăn, nữ hoàng đã biến thành quỷ. Công tước Garcia dẫn đầu binh lính chính nghĩa công khai tội ác của nữ hoàng vào giáo hội, thiêu chết ma quỷ, dẫn dắt người dân lương thiện thành lập quốc gia mới, từ đây không còn các cô gái bị hại nữa, người trong đất nước lại được dùng gương.

Gương thần theo dòng nước trôi vào trong biển rộng, lẳng lặng chờ đợi cô gái xinh đẹp kế tiếp phát hiện ra nó.

*Liên hoàn họa là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.

liên hoàn họa

“Kết cục không tệ.” Khép sách lại, Hình Diệp bình luận.

Trên tường xuất hiện một giá sách, cuốn “Gương thần” được đặt lên trên đó.

Khối rubik đen trắng nói: “Chúc mừng người chơi X8205 đã dựa theo ý nguyện của mình mà hoàn thành một cuốn sách không bị lạn vĩ. Hệ thống thưởng cho tăng một level, có thể ngẫu nhiên rút một mã QR đặc thù hoặc chọn một đạo cụ trong thế giới mình đã trải qua.”

“Hoặc?” Hình Diệp nhíu mày: “Tôi cho rằng phần thưởng của việc hoàn thành nhiệm vụ vượt mức hẳn là “Cũng” mới đúng.”

Khối rubik đen trắng không trả lời, mà máy móc đáp: “Mời người chơi lựa chọn.”

Hình Diệp không vội chọn, mà hỏi: “Vừa nãy ngươi mới nhắc đến lạn vĩ*, đấy là chuyện gì?”

*Lạn vĩ là đầu voi đuôi chuột, càng về sau càng lan man và nhạt dù cho phần đầu rất hoành tráng.

“Trò chơi chia thành thất bại, thắng lợi kiểu lạn vĩ và hoàn toàn thắng lợi. Thắng kiểu lạn vĩ ý chỉ người chơi sau khi chiến thắng phe đối phương không tiếp tục hoàn thiện tuyến vận mệnh mà chọn những cách tự sát để rời trò chơi. Thắng kiểu lạn vĩ sẽ không nhận được giá sách, sách truyện và đạo cụ đặc thù, có điều những thứ này chỉ là mấy thứ râu ria thôi, ha ha.” Khối rubik đen trắng phát ra tiếng cười.

Hình Diệp nhìn cuốn sách trên giá, thứ này chỉ là râu ria ư?

“Mời người chơi chọn thưởng trong vòng mười giây, quá mười giây con đường thưởng sẽ đóng lại.” Khối rubik nói: “Nhắc nhở hữu nghị, thế giới thứ nhất của người chơi là thế giới người mới, kỹ năng ban đầu và mã QR đặc thù đều chưa được mở khóa, độ khó chỉ ở hình thức đơn giản. Trải qua thời kỳ bảo vệ người mới, người chơi sẽ nghênh đón thế giới không khác hỗn chiến là mấy, nếu không có mã QR đặc thù sẽ rất khó chiến thắng ở thế giới mới đấy nha ~”

“Nói cách khác, lựa chọn mã QR sẽ tốt hơn chút.” Hình Diệp gật gật đầu, đoạn nói với khối rubik đen trắng: “Tôi chọn đạo cụ đặc thù ở thế giới thứ nhất, xin hãy giao nó cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK