“Rốt cuộc thì con nào mới là thật? Tôi thấy dáng vẻ cũng chẳng khác nhau là mấy.” Con trai chủ mỏ quặng nói.
“Tôi cũng thế… Chúng ta không có mã QR ép người chơi nói thật, anh nói xem con rối bọn họ cầm đi là thật à? Bọn họ có năng lực phân biệt con rối không?” Con trai đội trưởng đội trị an hỏi lại.
“Nói thật là tôi không quá tin tưởng vào khả năng phán đoán của họ. Hay là cậu xem chi bằng mình hung dữ tí, ngày mai cầm mấy con rối này đến trước mặt Cork bóp nát từng con từng con một, con nào bà ta ngăn cản dữ dội nhất thì đó chính là con rối thật?” Con trai chủ mỏ quặng đề nghị.
“Đó cũng là một biện pháp, nhưng lỡ chẳng may Cork phát hiện ra ý đồ của chúng ta và thà rằng con rối thật bị hủy còn hơn là nói cho chúng ta biết thì làm sao đây? Trong thành con rối không có ai là đáng tin cậy cả. Chúng ta cũng không thể hủy sạch toàn bộ con rối được, trong này nhất định có một con là hàng thật.”
“Thế này đi, mai tôi sẽ lấy một chiếc xe đào mỏ, cậu là con trai đội trưởng đội trị an, ra khỏi thành sẽ không bị kiểm tra. Chúng ta đẩy xe ra ngoài rồi đưa toàn bộ những con rối này đến trước mặt đại sư Benedict, chắc chắn ông ta có thể nhận ra.” Con trai chủ mỏ quặng nói.
Con trai đội trưởng đội trị an gật đầu: “Biện pháp này cũng không tệ.”
Hai người có địa vị cực cao trong thành con rối, việc chuẩn bị xe và ra khỏi thành đều cực kỳ dễ dàng, sáng hôm sau bèn lái xe đi về phía mỏ quặng. Đó là một chiếc xe chạy bằng hơi nước, được chủ thành chỉ huy đám thợ thủ công trong thành con rối cải tiến lại dựa trên cơ sở kỹ thuật của Benedict.
Đúng là tay nghề của Benedict rất cao siêu, nhưng ông chủ yếu chế tạo con rối, những vật dụng khác không quá để tâm. Còn chủ thành muốn cư dân trong thành con rối sống vui vẻ hạnh phúc hơn, nên muốn làm giàu thêm công cụ sinh hoạt. Dù sao hắn cũng không cần lo các con rối gỗ sẽ đói bụng, mỗi ngày đều rất rảnh, thế là tập hợp thợ thủ công nghiên cứu, ngay cả lão Nick cũng giúp đỡ hủy mấy cỗ máy móc. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng thành chủ mới tạo ra được xe hơi nước.
Có xe tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, hai người kia chỉ cần ba tiếng là đến mỏ quặng.
Lúc ra khỏi thành, chủ thành và chủ mỏ quặng cũng có một đội xe cần ra khỏi cửa đang chuẩn bị đồ đạc. Hai người họ vẫn mượn quan hệ của đội trưởng đội trị an chen ngang ra khỏi thành.
Đi tới trước cửa mỏ quặng, đầu tiên hai con rối dùng máy truyền tin đại sư Benedict đưa lại cho mình để gọi vào. Có người máy mở đường cho họ, hai người họ bèn lái xe thẳng vào trong.
Sau khi họ tiến vào mỏ quặng không lâu, Hình Diệp trốn sau vách đá cạnh mỏ quặng lập tức sử dụng “Máy chiếu không làm việc đàng hoàng”.
Trước đó khi cướp đoạt con rối nhỏ, anh đã từng có tiếp xúc với hai người này, nên máy chiếu cũng có hiệu lực với họ.
Quan Lĩnh không khỏi cảm thán thêm lần nữa: “Bản chính máy chiếu và cú đấm hào quang của Tào Thiến vẫn chưa được dùng cơ, mà chúng ta lại dùng bản lậu nhiều lần như vậy, kỹ năng Bút vẽ lại này quá mạnh rồi! Thật sự rất đáng tiếc cho mã QR “Múa rối”, nếu như đại lão có thể nhìn thấy là tốt rồi.”
“Không sao.” Hình Diệp nói: “Nếu là nhiệm vụ chi nhánh thì sẽ không ảnh hưởng đến tuyến nội dung chính, chỉ là mất đi mã QR đó chúng ta sẽ gặp khó khăn hơn một chút. Nhưng có máy chiếu ở đây, chúng ta có thể sớm biết được binh lực của Benedict, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
“Lần sau có điện thoại di động nhất định tôi sẽ đưa hết mã QR cho đại lão nhìn ngay lập tức!” Quan Lĩnh ảo não bảo.
Đang khi nói chuyện, họ thấy hai người chơi giao một đống con rối cho Benedict. Mức độ tinh xảo khi tự mình chế tác con rối của Benedict quá cao, sau khi nhìn thấy đống con rối rõ ràng sắc mặt ông không tốt lắm, nhưng vẫn cố nhịn tỉ mỉ xem xét từng con từng con một.
Sau mỗi lần kiểm tra và phát hiện con rối là giả, Benedict sẽ ném thẳng nó vào máy xoắn nát đang không ngừng xoay bên cạnh. Đây là nơi xử lý sản phẩm thất bại và vứt con rối, trước đó Benedict toàn vứt con rối vào dòng sông bên cạnh mỏ quặng. Có điều sau khi chủ thành phát hiện tung tích của Benedict vì những con rối này, ông bèn chế tạo ra một máy xoắn nát khổng lồ, chỉ còn những mảnh vụn chảy vào sông.
Mặc dù những con rối này không phải là tiểu thiếu gia thật sự, nhưng năm đó cũng được Benedict tạo ra để dỗ con trai mình vui vẻ. Mỗi một con đều là tâm huyết của mình, thế mà giờ lại bị Benedict tự tay ném đi.
Thấy cảnh này Hình Diệp không khỏi nói: “Quả nhiên Benedict đã thay đổi, ông ta không còn là vị đại sư trân trọng tác phẩm của mình nữa. Bây giờ ông ta đã có thể làm ra chuyện hủy diệt thành con rối.”
Sắc mặt Benedict càng lúc càng tệ, mà hai người chơi phục mệnh kia cũng dần sợ hãi hơn, mấy người máy đang giơ vũ khí lên nhắm thẳng vào họ.
Sau khi xoắn nát con rối cuối cùng, Benedict sầm mặt nói: “Lần thứ hai, đây đã lần thứ hai các người đùa giỡn ta rồi!”
“Không không không, không phải bọn tôi.” Con trai chủ mỏ quặng lắp bắp nói.
“Đều là do đám người Cork và tiểu Nick lừa gạt chúng tôi! Nhất định bọn họ đã giấu con rối thật rồi!” Con trai đội trưởng đội trị an vội vàng nói: “Đại sư, ngài lại cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi, lần này nhất định chúng tôi có thể mang được hàng thật về!”
“Đủ rồi, ta đã không còn kiên nhẫn nữa.” Benedict nản lòng phẩy phẩy tay, người máy bèn trực tiếp bắn súng tấn công hai người chơi.
Nói thế nào đi chăng nữa thì hai người chơi cũng có cách tự vệ. Không nhìn thấy họ click mã QR, có điều xung quanh hai người xuất hiện một tấm chắn trong suốt ngăn lại tấn công của người máy. Hai người chơi vừa ngăn cản vừa định giải thích với Benedict, cố tranh thủ cơ hội cuối cùng.
“Hẳn là kỹ năng ban đầu của người nào đó.” Hình Diệp nói: “Không khác lắm với Randy, chúng có thể phòng ngự công kích vật lý, không thể nào chống lại công kích đặc thù.”
Quan Lĩnh đắc ý nói: “Vẫn là Táng gia bại sản của tôi dùng ngon hơn, có phòng ngự tuyệt đối một lần, trong vòng ba phút dù người chơi khác dùng công kích loại nào cũng có thể ngăn được. Chỉ cần ba phút thôi là có thể đủ thay đổi cục diện cuộc chiến rồi.”
Hình Diệp thông cảm nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không nói cho hắn biết kỹ năng Mỹ nhan thịnh thế có thể khiến kẻ địch mất ý chí chiến đấu trong vòng một giờ và Mắt chân thực có thể khởi động mà không cần tốn bất cứ điểm tích lũy nào của tấm gương. Người với người luôn có khoảng cách, mà quả thực Lục Minh Trạch đẹp đến nỗi khiến người khác không đành lòng tổn thương.
Hình Diệp liếc gương nhỏ một cái, đoạn im lặng mỉm cười, đây chính là ăn ý giữa hai người họ.
“Hả?” Benedict thấy hai con rối có thể ngăn chặn công kích thì không khỏi để lộ vẻ mặt tò mò. Ông ta nhấn một nút bấm trên cỗ máy bên cạnh, cỗ máy không biết tác dụng là gì đó bắt đầu khởi động, nhóm người Hình Diệp đứng cách mỏ quặng bỗng cảm thấy toàn thân khó chịu, suy nghĩ cũng xơ cứng.
Mà hai người chơi đứng cạnh Benedict lập tức bị máy khống chế ngay, không thể duy trì kỹ năng ban đầu được nữa, bị người máy bắn thành cái sàng.
Có điều người máy cũng có chừng mực, chúng nó không bắn trúng hạt nhân của hai người. Thấy họ không thể nào chống cự nữa, Benedict bèn dùng dụng cụ thẳng tay hủy cơ thể của hai người chơi.
“Kỳ lạ thật, trên người bọn chúng chẳng có trang bị đặc thù gì, sao lại có thể tạo ra tấm chắn ngăn chặn công kích chứ? Chẳng lẽ đã học được ma thuật gì sao?” Benedict nghi ngờ nói.
Ông ta không xoắn xuýt quá lâu, kế đó ném thẳng cơ thể kèm hạt nhân của hai người chơi vào máy xoắn nát, tự lẩm bẩm: “Mà cũng không sao, chỉ cần bị máy kiểm soát hạt nhân con rối ảnh hưởng là được, cái này hẳn là đủ để hủy diệt thành con rối rồi.”
Vì hai người chơi đã bị vặn nát, mất đi đối tượng tiếp xúc, hình ảnh trên máy chiếu cũng biến mất.
Một lát sau ba người Hình Diệp Tào Thiến Quan Lĩnh mới mất cảm giác khó chịu, chỉ mình gương nhỏ là không hề bị ảnh hưởng. Cậu còn nhìn ba người một cách khó hiểu, không rõ tại sao đột nhiên họ lại không cử động được.
________________
Hết chương 75.