Mấy cậu học sinh này không có bất cứ quan hệ nào với Hình Diệp, chỉ đơn thuần là đàn em của đàn em của đàn em lấy tiền làm việc mà thôi. Thấy Hình Diệp đến, mấy cậu chàng lập tức tươi cười tiến lên đón: “Anh Hình đến rồi ạ? Bọn em đang giúp anh dạy dỗ thằng này đây.”
Cách dạy dỗ khá ngây thơ, học sinh cấp ba toàn chơi kiểu này à?
“Mấy cậu ra ngoài trước đi.” Hình Diệp nói: “Canh cửa, đừng để ai đi vào.”
“Yes sir!” Năm cậu học sinh thể dục cao to khỏe mạnh đi ra cửa bèn thấy một nữ sinh hơi thấp cũng đang đứng canh cửa bên ngoài, dáng vẻ rất bình thường.
“Có phải cậu đến xem thằng nhóc Trương Phi Minh kia không? Vô ích thôi, thằng đó dám thích bạn gái của đại ca bọn này, toang rồi. Chắc đại ca dạy dỗ người phải mất một lúc, đừng có nói cho thầy cô đó, nếu không…” Một cậu chàng cao chừng mét chín dứ dứ nắm đấm trước mặt Tào Thiến.
Tào Thiến: “…”
Thôi được, không bắt nạt người bình thường.
Trong nhà vệ sinh nam, Hình Diệp chặn Trương Phi Minh trong góc tường, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết Bạch Nhứ à?”
Trương Phi Minh nom rất đẹp trai, gương mặt đầy vẻ phong độ trí thức, rất giống thư sinh trong truyện cổ. Gen của cha mẹ Liễu Mộ Thanh rất tốt, cô xinh đẹp đáng yêu, mà nhan sắc của thân thích cũng không kém.
Nghe thấy tên Bạch Nhứ, mặt Trương Phi Minh lập tức đỏ bừng. Da dẻ cậu ta trắng nõn, trên mặt mịn màng không một nốt mụn nên màu đỏ trên mặt rất rõ ràng, hoàn toàn không che giấu được.
“Tại sao lại biết?” Sau lưng Hình Diệp đeo một chiếc cặp. Thấy Trương Phi Minh không nói lời nào, anh bèn thò tay vào trong cặp như muốn rút thứ gì đó ra hù dọa cậu ta. Nhưng Trương Phi Minh vẫn cắn răng không lên tiếng.
“Chả sao, cậu không nói tôi cũng biết rõ.” Hình Diệp tựa vào tường, vẻ mặt không hề sốt ruột giống như đã tính toán trước cả rồi.
Chỉ mới nhắc đến cái tên Bạch Nhứ mà phản ứng của Trương Phi Minh đã rõ ràng như vậy, cậu ta chưa trải đời được bao lâu nên chẳng che giấu được cảm xúc. Hình Diệp không cần chứng cứ, nên cũng chẳng cần Trương Phi Minh phải nói gì, anh chỉ cần nghiệm chứng suy đoán của mình là được rồi.
“Cậu vẽ tranh không tệ, có học ngoại khóa hả? Học chung một lớp với Bạch Nhứ?”
Trong mắt Trương Phi Minh ngập tràn kinh ngạc, hình như cậu ta không rõ tại sao Hình Diệp lại biết được, cũng đang ngầm thừa nhận.
Hiệu quả rất tốt, Hình Diệp tiếp tục nói: “Cô ấy rất xinh đẹp nhỉ. Ngày đó nhìn thấy cô ấy trong phòng vẽ tranh, tôi cảm thấy Bạch Nhứ giống như nữ thần.”
Vẻ mặt Trương Phi Minh lập tức hiện lên vẻ si mê.
“Cậu nói tôi theo đuổi cô ấy có được không?” Hình Diệp ác ý nói: “Tôi có tiền, lại còn đẹp trai hơn cậu, hẳn Bạch Nhứ sẽ không từ chối đâu. Tôi còn nghe nói cô ấy muổn ra nước ngoài đi du học, điều kiện kinh tế trong nhà còn hơi thiếu một chút. Không biết nếu giúp cô ấy thì cô ấy có đồng ý ngủ cùng tôi không nhỉ.”
Cứ mỗi chữ Hình Diệp thốt ra mặt Trương Phi Minh lại đỏ hơn một chút, nghe đến chữ cuối cùng, cậu ta không nhịn được nữa túm phắt lấy cổ áo Hình Diệp, thét lên: “Không đâu, cô ấy không phải loại con gái như vậy! Cô ấy sẽ chỉ ở cùng tôi thôi!”
Cậu thiếu niên vốn yên tĩnh đột nhiên run lẩy bẩy, cũng giống một người điên, sức bỗng rất mạnh. Hình Diệp bất giác siết chặt lấy côn điện bên hông.
“Chuyện gì đó?” Mấy cậu chàng thể dục kia nghe được âm thanh thì xông vào, bèn thấy Trương Phi Minh dám thét lên với Hình Diệp, lập tức nói: “Cái thằng thối tha này, gan mày to quá nhỉ, bộ không thấy tao….”
Hình Diệp lớn tiếng hô: “Tào Thiến!”
Tào Thiến đi vào đá mỗi nam sinh một cước văng ra ngoài, sau đó gật gật đầu với Hình Diệp rồi đóng cửa lại.
Khi thấy mấy học sinh thể dục kia tiến đến, Trương Phi Minh buông Hình Diệp ra ngồi xổm xuống ôm đầu, xem ra bình thường bị bắt nạt không ít. Xem thái độ của mấy cậu chàng kia, cũng có thể chứng minh được điểm này.
Một nam sinh tính cách u ám, hơi tự ti, cố chấp đến gần như có bệnh, kiểu người như thế này rất dễ bị điều khiển.
Thiến niên đêm trăng non ư? Hình Diệp cố ý điều tra thời gian, một ngày trước tang lễ của Liễu Mộ Thanh đúng là mùng một đêm trăng non.
“Đêm mùng 9 tháng 4 hai năm trước, cậu túc trực bên linh cữu Liễu Mộ Thanh đúng không? Đêm đó không chỉ có mình cậu, Bạch Nhứ tiến vào linh đường thế nào? Cậu đã giúp ả ta?” Hình Diệp hỏi.
Tròng mắt Trương Phi Minh lập tức thu nhỏ lại, vẻ mặt khá sợ hãi, hình như chuyện đêm đó cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cậu ta.
“Đổi chủ đề khác nhé, không đề cập đến Bạch Nhứ, cũng không nhắc đến đêm hôm đó. Cậu cảm thấy chị họ Liễu Mộ Thanh của mình là người thế nào? Cô ấy rất xuất sắc, người tôi quen đều khen cô ấy, nói thành tích học tập của Liễu Mộ Thanh rất tốt, dù là môn gì cũng chỉ học qua là biết ngay, chuyện gì cũng số một. Thường xuyên có người nói nhìn con nhà người ta như Liễu Mộ Thanh…”
“Chị ấy là chị ấy, tôi là tôi!” Trương Phi Minh bỗng nhiên quát to: “Tại sao ai cũng muốn so sánh tôi với chị ấy? Cái gì là ngay cả chị mà mày cũng không bằng, chẳng qua con bé cũng chỉ là một đứa con gái, mày mới là cháu đích tôn của nhà họ Trương, nhất định mày phải giỏi hơn nó. Tôi không muốn mới bốn tuổi đã phải học thơ Đường, không muốn đi học toán không muốn học thư pháp không muốn luyện bóng bàn không muốn học vẽ tranh, tôi không muốn cuộc đời mình phải bám theo Liễu Mộ Thanh, chị ấy học gì tôi phải theo đó. Tôi có thứ mình thích, tại sao cứ phải học chị ấy, còn phải giỏi hơn!”
Hình Diệp lạnh lùng nhìn cậu ta: “Liễu Mộ Thanh đã chết rồi, ác mộng của cậu hẳn cũng kết thúc, tại sao còn muốn hãm hại cô ấy? Giờ cô ấy chết không nhắm mắt, cậu biết không?”
“Tôi không hại chị ấy.” Trương Phi Minh ôm đầu ngồi dưới đất: “Tôi sắp phải thi lên cấp ba, thế mà người nhà lại bắt tôi nghỉ phép để về trông coi linh cữu, nói là dì với dượng quá bi thương mà ngất xỉu, người trong nhà lo lắng họ không thể nào trông coi cả đêm được nên bảo tôi đi hỗ trợ. Tôi còn phải thi vào trường cấp ba chuyên chị ấy đang học, kỳ thi tuyển sinh khó đến thế, tại sao chị ấy chết rồi cũng không buông tha tôi?”
Vẻ mặt của cậu ta rất hoảng hốt, giống như đã không cảm nhận được Hình Diệp nữa, chỉ tự nói với mình.
Hình Diệp bèn dẫn dắt đúng lúc: “Bạch Nhứ liên lạc với cậu lúc nào? Sau khi Liễu Mộ Thanh qua đời ư?”
Nghe thấy tên Bạch Nhứ, vẻ mặt Trương Phi Minh lại lập tức trở nên mơ màng cứ như nhìn thấy nữ thần của mình: “Bạch Nhứ, nàng thật xinh đẹp, thật dịu dàng. Lúc ở trong lớp học thêm nàng ấy đối xử rất tốt với tôi, mỗi lần thi thành tích của nàng sẽ xếp thứ hai, còn tôi thứ ba. Người nhà nói với tôi dù có kém chị Thanh cũng không thể đứng thứ ba được, nhưng dù tôi có vẽ thế nào cũng thua kém. Khi đó Bạch Nhứ nói với tôi rằng nàng để ý đến khó xử của tôi, sau này sẽ chỉ thi đứng thứ ba thôi.”
“Kể từ đó về sau, đúng là cứ mỗi lần thi tôi lại xếp thứ hai, bố mẹ cũng không nghiêm khắc nữa. Bạch Nhứ thật sự quá tốt, sau khi chị họ chết nàng ấy muốn đến viếng. Nhưng nàng ấy nói mình là bạn của Lâm Tĩnh Tuyết, hôm xảy ra chuyện cũng ở hiện trường nên không dám thấy cha mẹ tôi, xin tôi đêm đến hãy giúp nàng nhìn chị họ một cái.”
“Đương nhiên sao tôi có thể từ chối được. 2 giờ đêm hôm đó dì dượng tôi không chịu được nữa nên được người dìu đi nghỉ. Chỉ còn mình tôi trong linh đường, bèn gọi điện thoại cho Bạch Nhứ. Hôm đó nàng mặc một chiếc váy đỏ đến, thật sự xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Khi nhìn thấy thi thể của chị họ, nàng nói…. Nàng nói gì nhỉ?”
Trương Phi Minh ôm đầu, dáng vẻ rất thống khổ.
Hình Diệp đã hiểu đại khái được chuyện từng xảy ra, thứ duy nhất anh không rõ là đầu người đã có chuyện gì. Anh bèn lấy đầu người trong cặp ra đưa cho Trương Phi Minh: “Đây là cái gì? Tại sao cậu phải làm cái này, còn giấu trong quả bóng rổ nữa?”
Khi nhìn thấy đầu người Trương Phi Minh biến sắc cướp lấy, nhưng ánh mắt không tập trung nổi, chỉ lẩm bẩm: “Tôi muốn đưa cái đầu này cho chị, đưa cho chị ấy. Tôi không thể để chị ấy không có đầu được. Chị, chị ơi, chị đang ở đâu?”
Cậu ta ôm đầu người muốn chạy ra, nhưng nhìn thấy ánh chiều tà lại ôm đầu về, nói: “Không được, chị họ không thể nhìn thấy ánh nắng, không thể thấy. Tôi phải tìm một nơi để giấu chị ấy đi, giấu đi, giấu ở chỗ nào, giấu ở chỗ nào bây giờ!”
Mắt thấy Trương Phi Minh muốn ném đầu người giả vào bồn cầu, Hình Diệp bèn vội vàng lấy hết đồ trong cặp ra rồi đưa cặp cho Trương Phi Minh: “Giấu vào đây đi.”
Trương Phi Minh giành lấy cặp nhét đầu người vào, sau đó ôm nó chạy vô phòng vệ sinh, ai gọi cũng không ra, đoán chừng đến tối nay cậu ta mới chạy ra được.
Cậu ta không phải quỷ, chỉ là đêm trăng non đó chịu kích thích quá lớn thành ra sẽ vô cùng điên cuồng vào khoảng thời gian này. Trương Phi Minh yêu Bạch Nhứ của ban ngày, hôm đó gặp phải Bạch Nhứ ban đêm chắc cậu ta đã nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nào đó mới có thể khiến cậu ta muốn làm đầu người và đưa cho Liễu Mộ Thanh.
Cậu ta ước ao với chị họ mình, và cũng ghen tỵ.
Liễu Mộ Thanh xuất sắc như mặt trời, khiến tất cả mọi người không thể nào che giấu khuyết điểm của mình, dưới ánh sáng mặt trời cái bóng càng trở nên âm u.
Mặt trời nho nhỏ hơi yếu ớt còn chưa kịp mọc lên này cứ thế chết đi bởi tùy tiện sinh trưởng trong bóng tối.
Thật xót xa.
Hình Diệp không có ý định lôi Trương Phi Minh từ phòng vệ sinh ra ngoài, cứ để cậu ta nghỉ ngơi trong đó. Cậu ta được tuyển đặc biệt vào trường này hẳn có áp lực rất lớn, còn bị vài học sinh thể dục bắt nạt, cuộc sống cũng không vui vẻ.
Ra khỏi nhà vệ sinh nam, Hình Diệp nhìn thấy Tào Thiến đang lần lượt đánh mấy học sinh thể dục, đánh đến mức bọn họ quỳ xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hình Diệp nhíu mày.
Tào Thiến: “Bọn họ nói chuyện không sạch sẽ, nên tôi so xem nắm đấm ai to hơn.”
Tào Thiến vung vẩy nắm đấm nhỏ, nhưng lại khiến mấy cậu chàng kia sợ đến mức núp trong góc tường kêu oai oái.
“Chuyện của Trương Phi Minh đã giải quyết xong rồi, không cần các cậu chen vào nữa, về sau đừng bắt nạt bạn học.” Hình Diệp thuận miệng dặn dò: “Trong trường học, người dựa vào việc ăn hiếp người yếu đuối hơn mình để thu được cảm giác thành tựu tương lai sẽ không có tiền đồ gì cả đâu. Đương nhiên, nếu mấy cậu có tiền như tôi lại là chuyện khác.”
Nói dứt lời bèn dẫn Tào Thiến rời khỏi đây, trong tay vẫn còn ôm một đống đồ to đùng đến siêu thị mua một chiếc cặp.
Tào Thiến: “…”
Lời nói ra nom đẹp trai lắm, nhưng dùng áo sơ mi đồng phục bao một đống đồ khiến hình tượng hơi bị hủy hoại.
Lúc Hình Diệp cởi áo ra gói đống đồ vụn vặt và tiền trong cặp còn tỉ mỉ đặt gương vào túi quần, sợ bất cẩn làm rơi gương.
Mua cặp xong, Hình Diệp mặc áo lại tử tế. Tào Thiến hỏi anh: “Hỏi được gì rồi? Tiếp theo sẽ làm gì?”
Hình Diệp kể lại mọi chuyện, sau đó nói: “Đi tìm hiệu trưởng.”
Bắt đầu từ sự kiện trộm đồ, trong đó vẫn luôn có một người tham dự nhưng lại trong suốt giống như bối cảnh câu chuyện, chính là hiệu trưởng.
Liễu Mộ Thanh bị vu vạ ăn cắp, ông ta không đuổi học cô ngay lập tức mà tạm thời cho cô nghỉ học. Chuyện này thật ra là một cách bảo vệ Liễu Mộ Thanh, sau khi mọi chuyện qua đi, thời kỳ những lời bóng gió khó chịu nhất cũng lắng xuống, cô có thể quay lại trường học. Liễu Mộ Thanh tử vong ngoài ý muốn, người xóa bỏ camera dưới mệnh lệnh của cha Lâm cũng là hiệu trưởng, nhưng đây cũng là bảo vệ Lâm Tĩnh Tuyết, vì dù sao cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba, nếu đeo trên mình tội danh giết người thì thanh danh đời này sẽ bị hủy. Chuyện giấu giếm thầy giáo trong phòng quản lý kia cũng là bảo vệ. Thuê dì Trương làm nhân viên quản lý ký túc xá cũng có mục đích bảo vệ nữ sinh trong tòa nhà này. Sau khi Hình Diệp đập vỡ cây đàn, hiệu trưởng lại ám chỉ anh đi tìm thầy giáo kia vì sợ Lâm Tĩnh Tuyết sẽ quấn lấy Hình Diệp, đây cũng là đang bảo vệ.
Từ đầu đến cuối, hiệu trưởng luôn dùng hết sức để bảo vệ học sinh và giáo viên trong trường, nhưng vẫn không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
“Nhất định ông ấy biết gì đó.” Hình Diệp nói.
Thực ra tìm hiệu trưởng dễ lắm, dù sao chẳng phải là anh đã vừa phá hỏng thiết bị học thể dục, lại còn đánh cả giáo viên ư?
Hình Diệp đi thẳng đến phòng hiệu trưởng tự thú. Tóc trên đầu hiệu trưởng sắp trọc rồi, chỉ còn mấy cọng trước trán vẫn vô cùng ngoan cường kiên trì bám lại, không để ông biến thành trọc đầu.
“Bạn Hình Diệp này, rốt cuộc em muốn làm gì hả?” Hiệu trưởng xoa xoa trán, ông sắp buồn sầu mà chết: “Có phải em đến kỳ phản nghịch không? Rốt cuộc có bất mãn gì thì chúng ta cứ tâm sự với nhau đi, không gì không thể thương lượng.”
Hình Diệp ra hiệu cho Tào Thiến ra ngoài trông cửa, còn mình kéo một chiếc ghế nghênh ngang ngồi đối diện với hiệu trưởng, nom còn có phong phạm lãnh đạo hơn cả ông.
“Nói về chuyện Bạch Nhứ nhé thầy. Tối hôm qua bọn em đến ký túc xá nữ, may mắn được dì Trương giúp đỡ mới thoát được một kiếp, chứ không hôm nay thầy sẽ lại nhìn thấy một học sinh bị điên.” Hình Diệp nói: “Chính thầy đã nhắc em tìm đến thầy giáo ở phòng quản lý, tại sao vậy ạ?”
Ban đầu hiệu trưởng còn tức giận, nhưng sau khi Hình Diệp nói xong ông lại như một quả bóng bị đâm thủng ỉu xìu ngồi trên ghế, vô lực nói: “Em biết tất cả mọi chuyện rồi à?”
“Điều duy nhất em không biết là, rốt cuộc bây giờ Bạch Nhứ mạnh đến thế nào, và thầy biết được bao nhiêu, trong chuyện này thầy có tác dụng gì?” Hình Diệp hỏi.
“Thầy…” Hiệu trưởng há hốc miệng, nhưng vẫn cảm thấy khó nói, đoạn nhắm mắt lại.
“Lâm Tĩnh Tuyết đã được siêu độ, em đưa cây piano kia cho cô ấy, lại để cô ấy nhìn thấy Liễu Mộ Thanh, hai người đã hòa hảo rồi.” Anh đang ám chỉ hiệu trưởng đừng giấu giếm nữa.
“Hầy…” Rốt cuộc hiệu trưởng cũng bỏ cuộc: “Nếu em đã biết mọi chuyện thì hẳn cũng hiểu rõ không dễ đối phó với Bạch Nhứ. Sau khi chuyện xảy ra thầy muốn đuổi học cô ta, nhưng cô ta… Khi đó cô ta giống một kẻ điên, không ngừng cắn ngón tay mình, ăn hết thịt trên đó, nhưng thịt lại lập tức mọc ra. Cô ta nói với thầy, mình tuyệt đối sẽ không rời ngôi trường này, trước khi chưa chiến thắng Liễu Mộ Thanh và Lâm Tĩnh Tuyết trở thành kẻ xếp thứ nhất, tuyệt đối sẽ không đi.”
“Thầy đã nghĩ, người cũng chết rồi thì em còn tranh cái gì? Nhưng cô ta quá đáng sợ, khí lực lớn đến mức khó tưởng tượng. Khi đó thầy mới biết cô ta đã không còn là người, nhưng hết cách rồi, chỉ đành để cô ta tiếp tục ở lại trường. Hai năm nay thầy cũng tìm rất nhiều đại sư đến trừ quỷ, nhưng ai nấy nhìn thấy ký túc xá nữ và Bạch Nhứ vào ban đêm đều bị dọa. Chỉ có một cao nhân đã nói với thầy, cởi chuông phải do người buộc chuông, có thể chiến thắng ác quỷ ăn não chỉ có người mà ả từng sợ lúc mình còn là con người.”
Câu nói của hiệu trưởng đã nối kết mọi chuyện lại với nhau, điểm đáng ngờ cũng đã giải thích rõ ràng, cũng cung cấp manh mối làm thế nào để chiến thắng Bạch Nhứ.
“Khúc an hồn” Lâm Tĩnh Tuyết để lại sau khi siêu độ và bức tranh chính tay Liễu Mộ Thanh vẽ, chỉ có hai người họ mới có thể diệt trừ Bạch Nhứ.
“Tại sao thầy lại nói cho em chuyện giáo viên ở phòng quản lý? Không phải thầy muốn giấu giúp thầy ta sao?” Hình Diệp hỏi câu cuối cùng.
“Hầy, dáng vẻ hiện tại của thầy ấy em cảm thấy còn được coi là con người ư?” Hiệu trưởng lắc đầu, “Thầy vốn định muốn bảo vệ tất cả mọi người, nhưng không ngờ chẳng bảo vệ được ai hết, trái lại tất cả đều bị làm hại. Thầy Tề… Là thầy giáo phòng quản lý, chấm dứt một nỗi day dứt của thầy ấy cũng tốt.”
“Được.” Hình Diệp gật đầu: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì đêm nay mọi chuyện sẽ được giải quyết đấy thầy ạ.”
Anh ra khỏi phòng hiệu trưởng, nói với Tào Thiến: “Còn hai tiếng nữa, trong khoảng thời gian này chúng ta hết sức tìm kiếm mã QR, gia tăng năng lực chiến đấu.”
Đang khi nói chuyện, anh lần nữa rút gương nhỏ trong túi ra, đoạn soi gương rồi sửa sang lại tóc một cái.
Tào Thiến: “….”