Lúc này cô Lý đang dựa cửa, Hình Diệp trong trạng thái nửa hôn mê đứng trước mặt cô ta. Lực người đá cửa sử dụng cực kỳ mạnh, chỉ dùng một cú đá đã khiến cánh cửa, cô Lý và cả Hình Diệp văng ra. Sau đó người đó giơ súng lên nã một cú vào giữa trán cô Lý.
Tốc độ của người tới quá nhanh, cô Lý còn chẳng kịp có cơ hội phản ứng đã bị bắn thủng đầu, chết gọn gàng dứt khoát.
Tào Thiến cất súng rồi lấy điện thoại ra nhìn một cái, đoạn thỏa mãn nói: “Tăng thêm 1000 điểm, không tệ lắm. Giết thêm năm mươi người nữa là có thể trở thành người chơi cao cấp rồi.”
Hình Diệp: “…”
Anh đã lờ mờ hiểu trước đó Tào Thiến giành được 20.000 điểm với vận may và cá tính của mình như thế nào rồi.
Cô hành động còn quyết đoán hơn cả Hình Diệp. Lúc đó cô Lý đã bị đá không dậy được, nhưng Tào Thiến hoàn toàn không nghĩ đến việc nhận được thông tin mà thẳng tay giết người giành điểm, không chút do dự
“Cô không sợ trong tay cô ta có tin tức mấu chốt gì à?” Hình Diệp chậm rãi đứng lên. Sau khi cô Lý chết, hiệu quả của kỹ năng và mã QR đặc thù lập tức biến mất, anh không còn bực bội và choáng váng, cũng có thể suy nghĩ như bình thường.
Tào Thiến: “Tra manh mối và tìm ra lời giải là chuyện của anh, tôi luôn luôn phụ trách việc hấp dẫn hỏa lực.”
“Phân công rất hợp lý, tôi không có ý kiến.” Hình Diệp đứng thẳng người, eo hơi đau. Cú đá của Tào Thiến quá lợi hại, ngay cả khung cửa cũng bị đạp bay. Hình Diệp cách cửa xa nhất, bị chấn động ít hơn, thế mà eo vẫn rất đau.
Khi lấy điện thoại ra muốn add wechat của cô Lý, Hình Diệp cũng lập tức gửi tin cho Tào Thiến, bảo cô mấy phút sau hãy tấn công vào cửa văn phòng tổ Anh ngữ. Sau khi gửi tin nhắn, anh dùng ngôn từ và khí thế ép cô Lý lùi về sau dựa lưng vào cửa, cũng lừa cô ta sử dụng toàn bộ mã QR và kỹ năng. Chính vì thế mà cô Lý không thể ngăn cản hành động của Tào Thiến.
Trước mắt đã biết mã QR chia thành hai loại, một loại là kiểu đạo cụ, khẩu súng của Tào Thiến thuộc loại này. Loại thứ hai chính là năng lực đặc thù.
Mã QR kiểu đạo cụ sau khi chuyển hóa thì không có cách nào thu hồi, trước khi sử dụng hoàn tất đạo cụ sẽ không ảnh hưởng đến những mã QR khác. Còn mã QR năng lực đặc thù, trước khi hiệu quả biến mất chỉ có thể sử dụng một cái. Giống như cô Lý sử dụng mã QR trì hoãn có năng lực rất mạnh, có thể dần dần khống chế Hình Diệp, nhưng khuyết điểm là không thể sử dụng liên tiếp.
Tức là, sau khi chuyển hóa mã QR thành đạo cụ thì có thể sử dụng mã QR năng lực đặc thù. Nhưng nếu dùng năng lực đặc thù, trước khi hiệu quả biến mất sẽ không thể sử dụng những mã QR khác, bao gồm cả đạo cụ. Kỹ năng ban đầu của người chơi có thể sử dụng liên tục với bất cứ mã QR nào.
Hình Diệp ngửi ngửi nước hoa dính trên sàn, nhưng nó không có bất cứ tác dụng đặc biệt nào. Mặc dù mã QR đạo cụ có thể sử dụng liên tiếp và duy trì trong thời gian dài, nhưng có khuyết điểm là có thể bị cướp đi. Sau khi biến thành đạo cụ ai cướp được nó thì là của người ấy, nhưng chỉ có người sở hữu mã QR mới có thể dùng năng lực đặc thù.
Nước hoa không phải là đạo cụ, nó chính là kỹ năng ban đầu của cô Lý, cô ta có thể biến nước hoa thành thuốc mê hoặc có dược tính? Kỹ năng này rất đáng gờm, nói không chừng còn có năng lực trị liệu và năng lực hạ độc. Cách làm của Tào Thiến rất chính xác, năng lực của người này quá nguy hiểm, không thể giữ lại.
Hình Diệp nhìn cô Lý, lúc anh đang suy nghĩ nên xử lý thi thể như thế nào thì Tào Thiến đã mở chức năng quét mã trên điện thoại ra chiếu trên thi thể cô Lý. Thi thể lập tức biến mất, chẳng sót lại một giọt máu.
Tào Thiến thấy Hình Diệp có vẻ nghi hoặc bèn đưa điện thoại cho anh nhìn giao diện trên đó: “Quy tắc trong thế giới hỗn chiến khác với thế giới người mới. Thế giới này có chính sách bảo vệ người chơi, giết người không cướp điểm, ảnh hưởng của việc tự sát cũng không đáng sợ như thế giới hỗn chiến. Còn trong thế giới hỗn chiến, sau khi giết người chơi, điện thoại sẽ xuất hiện giao diện dành cho bên thắng, có thể lựa chọn tiếp nhận thi thể và thu hoạch tin tức của đối thủ. Đương nhiên nếu không có thi thể thì không thể nào thu hoạch được, nên giữ lại toàn thây thì tốt hơn nhiều so với hủy thi diệt tích.”
Giao diện trên điện thoại là “Thông tin của người thất bại”:
Tên người chơi: Lý Hồng
Phe: Phục mệnh
Điểm: 7850 (đã trừ điểm thất bại)
Kỹ năng ban đầu: Nước hoa có độc, Nước hoa có ích (Khi sử dụng kỹ năng ban đầu, cứ kéo dài 10 giây sẽ trừ 50 điểm)
Số mã QR đặc thù: 4 (Bên thắng không có quyền hạn xem nội dung cụ thể)
Thế giới trải qua: 6
Số người chơi đã chiến thắng: 23 người
Kỹ năng ban đầu của cô Lý thật sự rất lợi hại, nó thuộc loại có thể chuyển mùi hương thành công kích và hỗ trợ. Kiểu người này thích hợp để lập team, đồng đội giúp cô ta thu hoạch điểm, cô ta sẽ trở thành một phụ tá xuất sắc.
“Không phải cô đã nói đa số kỹ năng ban đầu đều là thể năng à?” Hình Diệp hỏi.
Mặt Tào Thiến vẫn bình tĩnh: “Đa phần người trong phe nghịch mệnh là thể năng.”
Hình Diệp: “…”
Thôi được, không so may mắn với phe phục mệnh nữa, so nhiều sẽ nghi ngờ nhân sinh.
Tào Thiến nói tiếp: “Mặc dù kỹ năng ban đầu hữu hiệu nhưng lại tiêu tốn quá nhiều điểm. 10 giây mất 50 điểm, không có số điểm khổng lồ thì cũng không có tác dụng. Còn kỹ năng ban đầu của tôi chỉ cần 50 điểm là có thể dùng cả ngày, bây giờ lại được thêm 1000 điểm, vậy có thể sử dụng rất lâu.”
Xem ra việc sử dụng kỹ năng ban đầu lấy 50 điểm làm cơ sở, sau đó căn cứ vào tính chất của nó để quyết định mức độ tiêu tốn điểm. Kỹ năng ban đầu của Tào Thiến là Sức vô cùng mạnh và Thân thủ nhanh nhẹn, phối hợp với súng Bách phát bách trúng, thuộc type công kích cường lực.
“Dù sao đi nữa thì cũng đã có thể xác định ba người Lý Hồng, Ngô Vũ và Địch Huống cùng một phe…” Hình Diệp đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Người trong cùng một phe sau khi lập team có thể tiến vào cùng một thế giới, vậy người khác phe thì sao?”
“Không thể.” Tào Thiến lắc đầu: “Có điều không loại trừ việc năng lực của mã QR đặc thù có thể làm được chuyện này.”
Nói cách khác, chưa biết phe của Địch Huống.
—-
Thừa dịp không có ai, Hình Diệp bảo Tào Thiến nhanh về lớp, còn anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về việc đạp hư cửa, dù sao một lần hay hai lần cũng là đập phá.
Không có thi thể của cô Lý nên cuối cùng Hình Diệp chỉ bị phạt nhẹ vì phá hỏng cửa văn phòng. Một ngày phải nhìn thấy anh hai lần, hiệu trưởng giận đến mức đau dạ dày. Ông gọi điện thoại cho cha Hình Diệp theo thường lệ, nhưng ông bố nghe nói đang ở nước ngoài không thể gặp thầy hiệu trưởng ở đầu dây bên kia đã dùng cách đền tiền để giải quyết xong vấn đề.
Bị hiệu trưởng mắng xong thì trời cũng đã tối, lúc Hình Diệp đến nhà ăn đã không còn cơm nữa. Có điều đây là trường tư, có tiền mua tiên cũng được. Hình Diệp order một suất đồ ăn, ăn xong quay về ký túc, nhưng trên đường đi anh lại cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình.
Không phải là thật sự có người đang nhìn anh, mà phía sau bỗng trào lên cảm giác rợn tóc gáy. Cộng thêm với việc có bàn tay vỗ vai mình hai lần, Hình Diệp xác định sau lưng mình đang có một kẻ không nhìn thấy đi theo.
Hình Diệp càng đi càng cảm thấy đằng sau nặng nề. Vẫn chưa đến ký túc, nhưng giống như có một người chết chìm đặt trọng lượng toàn thân lên lưng anh, ép anh suýt không thể nổi và không bước chân được.
Hình Diệp kiên quyết không quay đầu lại, dù dùng tốc độ rùa bò cũng cứ đi về phía ký túc, coi nó thành ảo giác không cảm nhận được.
Rốt cuộc hồn ma phía sau không nhịn được, nó bò xuống khỏi lưng anh, dùng tay túm chặt lấy hai chân Hình Diệp để anh không bước nổi. Cảm xúc trên mắt cá chân rất lạnh, ngón tay nhỏ, móng tay nhọn hoắt. Hình như là một cô gái, có điều nam sinh cũng có khả năng để móng tay, không thể kết luận bừa được.
Đôi tay này gần như dùng hết sức ngăn cản Hình Diệp tiến bước. Vốn trong sân trường có rất nhiều học sinh, thế nhưng lúc này lại đột ngột không nhìn thấy một bóng người. Con đường trước mặt Hình Diệp biến mất, và anh cũng chẳng thế tiến lên trước một bước.
Anh đứng đó nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi: “Mày là chim cổ đỏ hay chim sẻ?”
Là người còn chưa được xét xử đã bị hãm hại, hay là tội nhân sắp bị xét xử?
Hơi thở lành lạnh thổi bên tai Hình Diệp, một giọng nói quẩn quanh trong đầu anh: “Ai giết chim cổ đỏ, ai giết chim cổ đỏ?”
Là chim sẻ, mà chim sẻ lại tự thú quá nhanh. Mở đầu bài đồng dao chim sẻ đã trực tiếp thừa nhận, trong câu từ không có bất cứ ý ăn năn hối lỗi nào, hoàn toàn không cho rằng đó là tội lỗi.
Tại sao chim sẻ lại phải làm thế?
“Chim sẻ thật hay giả?” Hình Diệp lại hỏi.
Hai bàn tay kia lập tức biến mất, con đường khôi phục bình thường, bên tai truyền đến tiếng huyên náo của các học sinh.
Ba sự kiện piano, vỗ vai và phía sau có người cùng chỉ về một chuyện, những manh mối trước mắt không thấy có liên quan với chị gái đầu người. Dù là sự kiện nào cũng có thể lấy mạng người, các oán linh đang ép anh phải nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Cách lúc thi đại học chỉ còn bảy ngày… Đây không phải là thời gian hạn chế đấy chứ? Trong thời gian này nếu không tìm được đồ vật chỉ định và người giao nhận thì sẽ vĩnh viễn mất manh mối, bị nhốt trong trường.
Hình Diệp đã hẹn với Tào Thiến 11 giờ tối đến tòa nhà văn phòng, giờ mới 8 giờ, anh cần nghỉ ngơi một chút. Anh không để ý đến oán linh đang sốt ruột đằng sau, vẫn giữ nguyên kế hoạch về phòng nghỉ ngơi.
Phòng ngủ của anh rất tiện nghi, đó là căn phòng một người có diện tích lớn với phòng tắm riêng và một cái giường dễ chịu. Hình Diệp nằm trên giường, rốt cuộc cũng có cơ hội lấy công thần ngày hôm nay trong túi áo sơ mi ra – Tấm gương.
“Tôi nhịn sắp chết rồi.” Mỗi lần mở ra gương lại lập tức thở dài một hơi: “Anh chẳng khá lên tí nào cả, chẳng nhận ra được cô Lý là người chơi.”
“Tôi cũng có chút nghi ngờ, nhưng màn kịch bọn Ngô Vũ diễn quá mức đáng tin khiến tôi thật sự buông lỏng hoài nghi với cô Lý.” Hình Diệp bình thản đối mặt với sơ sót của mình: “Nhờ có cậu nhắc nhở, nếu không một khi nói chữ “Đúng” kia ra sẽ tương đương với phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị phá vỡ, bị đối phương điều khiển triệt để.”
Thấy Hình Diệp thẳng thắn như vậy gương cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ biết phát ra một âm tiết không rõ ý nghĩa: “Hứ!”
Hình Diệp đã hơi hiểu gương, biết gương muốn nghe gì nhất: “Trước đó là tôi coi thường cậu, cảm thấy cậu chỉ là một tấm gương không thể sử dụng bất cứ kỹ năng gì, cực kỳ vô dụng. Là lỗi của tôi, tôi thành thật kiểm điểm, cũng cảm ơn cậu vì đã ra tay giúp đỡ.”
Gương hài lòng: “Hứ! Coi như anh thức thời.”
“Nằm trong túi áo tôi mà cậu vẫn có thể phát hiện ra vấn đề, lợi hại thật đấy.” Hình Diệp tiếp tục khen.
“Đương nhiên, tôi lợi hại lắm đấy!” Nếu có cơ thể, nhất định gương sẽ ưỡn ngực chống nạnh: “Dù bị nhốt trong gương, bị tịch thu mã QR thì tôi vẫn còn kinh nghiệm, vừa nghe giọng anh là đã biết không ổn rồi! Với cả á, đừng có coi thường tôi nha, tôi có kỹ năng ban đầu đấy! Chỉ là không có điểm, nếu không cũng có thể xử lý đối thủ rồi.”
“Kỹ năng ban đầu của cậu là gì?” Hình Diệp rất tò mò.
Gương có thể trở thành người chơi cao cấp, có lẽ vận may chiếm khoảng 90%, nhưng chính bản thân thì… Dù sao cũng phải có 10% tác dụng chứ? Hình Diệp hoàn toàn không mong đợi.
“Cho anh xem chút vậy.” Nói đoạn, trên mặt gương xuất hiện mấy dòng chữ.
Kỹ năng ban đầu: Mỹ nhan thịnh thế, Mắt thực.
Mỹ nhan thịnh thế:Sau mỗi giờ sử dụng trừ 50 điểm, có thể khiến tất cả người chơi và NPC có mắt si mê không thể công kích được.
Mắt thực: Giám định người chơi, có thể nhìn thấu bất cứ năng lực đặc thù ngụy trang nào, không cần trừ điểm, chỉ cần người sử dụng có thị lực hoàn hảo là có thể dùng.