Hình Diệp không để ý đến câu nói khùng điên cuối cùng của Quan Lĩnh, anh ngồi xuống giải thích: “Sau khi tôi phát hiện con rối trong phòng nhỏ kia là giả, Cork đã đẩy chuyện con rối thật sang cho chủ mỏ quặng, chứng tỏ bà ấy có mâu thuẫn với chủ mỏ quặng, định mượn đao giết người. Chúng ta không thể khẳng định tuyệt đối chủ mỏ quặng là người tốt hay xấu, nhưng ít nhất mâu thuẫn đó là tai họa ngầm, cần phải để ý.”
“Về phần nguyện vọng chân chính thì rất đơn giản, Cork đã không muốn Benedict chết, cũng không muốn thành con rối biến mất, còn muốn con rối nhỏ sau khi có được trái tim sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trong thành con rối, chỉ như vậy bà ấy mới có thể không khóc.”
“Nguyện vọng này hơi khó khăn đấy nhỉ? Mấy yêu cầu của Cork hoàn toàn ngược nhau. Con rối này cũng quá tham lam, nó muốn quá nhiều thứ!” Quan Lĩnh sụp đổ.
Trái lại Hình Diệp rất tỉnh táo, anh thấy gương nhỏ cử động ngón tay, bèn hỏi: “Cậu có ý kiến gì?”
Thực ra với Hình Diệp nguyện vọng của Cork cũng khá khó giải quyết, có điều nếu hệ thống đã thiết lập kiểu nhiệm vụ này thì chứng tỏ vẫn có khả năng thực hiện được. Không nghĩ ra cách gì hẳn là vì lượng thông tin chưa đủ, dù sao bọn họ vẫn chưa thực sự gặp được Benedict và chủ thành, không rõ hai người đó là kiểu người gì, không rõ phải chăng mâu thuẫn giữa họ có thể hòa giải được hay không.
Lúc này, Hình Diệp cảm thấy có lẽ suy nghĩ của gương nhỏ có giá trị tham khảo.
Gương khác với anh, cậu là một người vô cùng cảm tính. Cậu không suy luận mọi thứ bằng logic giống Hình Diệp, mà đa phần cậu qua cửa là nhờ vào trực giác. Có đôi khi, trực giác thường có thể bù đắp chỗ thiếu sót của lý trí.
Sau khi nhận được sự tán thành của Hình Diệp, gương nhỏ vui vẻ nói: “Tôi cảm thấy suy nghĩ của Cork tuyệt đối không mâu thuẫn. Yêu cầu của bà ấy chỉ có một thôi, đó là hạnh phúc, hi vọng tất cả mọi người hạnh phúc. Điều này hoàn toàn giống với nguyện vọng ban đầu của Benedict. Benedict muốn con trai mình sống hạnh phúc trong thành con rối, các con rối có nhân tính cũng muốn hạnh phúc, về căn bản suy nghĩ của mọi người cùng nhất trí với nhau.”
“Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất là để Benedict tận mắt nhìn thấy đằng sau lời nói dối không nhất thiết là tổn thương và lừa gạt, vẫn có thiện ý. Nguyện vọng ban đầu khi lão Nick lừa gạt chúng ta là bởi vì lão lo lắng cho Benedict. Lời nói dối của Cork là để bảo vệ con rối nhỏ, đội trưởng đội trị an bắt tay với chủ thành lừa gạt Benedict là vì muốn bảo vệ thành con rối. Những lời nói dối như thế có gì sai sao?”
“Mà Benedict có thành kiến với nhân tính. Dựa vào gì để ông ta cảm thấy sau khi có tình cảm, con trai mình sống giữa một đám máy móc không lừa dối mình sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ? Tất cả bạn bè xung quanh đều là người máy không có tình cảm, chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng thấy rùng mình. Tòa thành chỉ duy một người có gì thú vị? Sẽ mắc bệnh tâm lý đó, biết không?”
“Còn chủ thành nữa, dự tính của hắn ban đầu là tốt, nhưng mọi người coi hắn đã làm những gì? Trong lúc Benedict đã thất vọng về các con rối lắm rồi, chủ thành lại cướp thứ mà ông ta quan tâm nhất, thậm chí còn phái người truy sát đấng đã sáng tạo nên mình. Cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ đến chuyện ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau. Điều này sao có thể khiến Benedict không còn thù địch với thành con rối nữa?”
“Nói tóm lại, cả hai bên đều có sai. Sau khi đánh một trận xong phải ngồi xuống đàm phán đàng hoàng, nói đến khi nào giải quyết được vấn đề mới thôi!”
Khó khăn lắm gương nhỏ mới được nói nhiều như vậy. Nói nữa nói mãi, dần dà cậu cũng thực sự cảm thấy tức giận.
Hình Diệp không nhịn cười được. Từ bấy đến giờ Lục Minh Trạch vẫn chưa từng thay đổi, luôn lương thiện và có chun chút kiêu ngạo, thật sự rất đáng yêu.
Sau khi nghe gương nói xong Tào Thiến cảm thấy vô cùng có lý, điều này càng khiến cô thêm nghi ngờ về thân phận của gương. Rốt cuộc lần này cô không thể nghe theo Hình Diệp nữa mà nghe trái tim mình mách bảo, hỏi thẳng: “Đến tột cùng cậu là ai? Là người chơi hay NPC? Nếu người chơi thì không khớp số người, mà Hình Diệp cũng không có khả năng nói chuyện hệ thống cho một NPC được.”
Tấm gương vừa rồi còn hưng phấn chỉ điểm giang sơn lập tức xìu đi, cậu di di mông lùi về sau lưng Hình Diệp, muốn dùng cơ thể cao một mét của anh để che tấm thân gương đồng đồ sộ cao hai mét của mình.
Tào Thiến và Quan Lĩnh nhìn chăm chăm vào Hình Diệp, hi vọng có thể nhận được một đáp án.
Nếu như không biết kết cục của người chơi phục mệnh, có lẽ Hình Diệp sẽ nói rõ ràng cho hai đồng đội. Nhưng vì an toàn thể xác và tinh thần cho Quan Lĩnh, anh không thể nói được.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tấm gương, Hình Diệp đột nhiên nghĩ ra một cách, bèn nói với hai người kia: “Bởi vì chịu một vài hạn chế nên tôi không thể nào giải thích thân phận thật của cậu ấy cho hai người được. Chỉ có thể nói cho hai người biết rằng, gương là cái bóng linh hồn tôi, là người bạn mặt còn lại của tôi. Nếu như nói tôi lý trí, vậy thì cậu ấy là cảm tính. Chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau, thiếu bên nào cũng không được, là cộng sự tuyệt vời nhất.”
Gương bị Hình Diệp tâng bốc đến mức há to miệng. Nếu như có trái tim, nhất định nhịp tim của cậu đã phải vọt lên quá 140. Còn nếu có cơ thể, chắc chắn khuôn mặt của cậu đã trở thành một quả cà chua tròn ủm đỏ rực rồi!
Quan Lĩnh và Tào Thiến tìm hiểu xem rốt cục câu nói này của Hình Diệp có ý nghĩa gì hồi lâu, cuối cùng cũng không có kết luận nào.
Nhưng câu trả lời của Hình Diệp khiến họ cảm thấy trong lòng dễ chịu hẳn. Dù vẫn nghi hoặc như trước, họ cũng hiểu được Hình Diệp không cố ý giấu giếm, mà là không thể nói, cũng không phải là không tin tưởng, như vậy là đủ rồi.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Quan Lĩnh hỏi.
Hình Diệp đáp: “Hãy nghe gương đi. Hai bên gặp nhau đánh một trận, sau khi tỉnh táo lại đối mặt bình tĩnh nói chuyện một cách hòa bình, nói đến khi nào thông là được. Nếu cả hai bên đã cùng có sai, không hiểu rõ suy nghĩ của bên còn lại thì điều chúng ta cần làm cho họ là cung cấp một cơ hội trao đổi.”
Tào Thiến cảm thấy biện pháp này quá hợp với ý mình. Nhưng việc duy nhất cần lo lắng đó là hai người chơi phục mệnh và Randy. Họ nên nói hết thảy cho ba người này để hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, hay là giấu bọn họ, coi là đối thủ đây?
Tào Thiến nhắc đến Randy, Hình Diệp bèn nghiêm túc nói: “Tôi từ chối hợp tác với Randy, đồng thời nhất định phải xử lý gã trước khi giải quyết vấn đề thành con rối. Chúng ta có thể thuyết phục hai người chơi phục mệnh kia, lấy lý lẽ đả động, lấy tình cảm thuyết phục, khuyên bọn họ đừng hợp tác với Randy. Nhưng nếu họ đã không đồng ý thì cũng trừ khử luôn. Dù sao bị chúng ta giết chết và thất bại trong trò chơi cũng vẫn tốt hơn là bị Randy hấp thụ thời gian còn thừa.”
Khó lắm Hình Diệp mới thực sự phẫn nộ với người chơi nào đó. Ngay cả khi đối mặt với kẻ phản bội bẩm sinh như thầy Đinh anh cũng sẽ cho đối phương một đề nghị khả thi để hòa nhập với đội nhóm.
Anh đã từng trải qua những tháng ngày dưới vực sâu trong đời, hiểu được có lúc con người sẽ lạc lối đi nhầm. Lúc này nếu cho họ một chút thấu hiểu và tha thứ, có lẽ người đó có thể bước tiếp, dù sao thế giới này cũng không có thiện và ác tuyệt đối. Nhưng đối với người chơi đã đánh mất ranh giới cuối cùng, không coi con người là con người nữa, tuyệt đối Hình Diệp sẽ không tha thứ.
“Được!” Tào Thiến rất đỗi tán thành với Hình Diệp, cô đề nghị: “Trước khi giết gã chúng ta phải hỏi liệu có phải con trai chủ thành đã thực sự chết rồi hay không, tôi rất để tâm đến chuyện này. Từ trước đến giờ tôi cứ cho rằng trò chơi này sẽ không có tử vong, nhưng nếu người chơi thật sự có thể làm hại người chơi khác thì về sau chúng ta càng phải đề cao cảnh giác!”
Hình Diệp: “Đến lúc đó để tôi hỏi.”
Anh phải nghĩ cách để tránh Tào Thiến và Quan Lĩnh, như thế có thể né khỏi vấn đề mấu chốt, ví dụ như thân phận của gương, hoặc như kết cục của người chơi phục mệnh.
________________