• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Triệt gật đầu nói “Cái này thì không khó, chúng ta đã chia bọn chúng ra nhiều nhóm giam giữ, chọn mấy tên yếu đuối, ép phải khai nhận trước, những kẻ khác, thấy có người nhận rồi, muốn phủ nhận cũng khó, nên chúng sẽ khai hết tất cả thôi. Ba mươi tên cùng khai nhận, vậy thì bản khẩu cung này khó lòng mà lật lại được.”

“Thứ hai, hãy chuẩn bị luôn một bản khẩu cung cho Mẫn đại nhân, chứng minh chuyện này là do Du Cánh Minh chỉ thị. Người này đã gây hoạ, đoan chắc cũng mong muốn có thể khiến mình được thoát tội nhanh chóng, nên nhất định sẽ kí tên nhận tội. Còn về việc hai bản khẩu cung này làm sao lại trở thành có lợi, làm sao để có thể chỉ tội cho Du Thừa tướng, nhất định phải nhờ những nhân sỹ có giọng văn sắc sảo, đanh thép.”

Tần Triệt gật đầu, mỉm cười nói “Còn việc thứ ba?”

“Thứ ba, hãy cho người đi nghe ngóng xem tên Thôi Dũng đó xảy ra chuyện vào lúc nào, tìm một người đáng tin cậy chứng minh Tiểu Cẩn không có mặt tại hiện trường lúc đó.”

Tần Cẩn đỏ bừng cả mặt, căm hận lên tiếng “Việc này lại còn phải tìm người để chứng minh sao? Nếu đệ mà động thủ, lẽ nào lại có lý đệ tự mình đến đó hành sự?”

“Chuyện này Hoàng thượng sẽ tự thấu hiểu, chúng ta chỉ cần chứng minh Tần gia địch thực rất hoảng loạn khi phải đối diện với chuyện này.” Ta mỉm cười nói thêm “Điều quan trọng nhất là, chúng ta cần phải chứng minh, chiếc lệnh bài của Tần gia không chỉ những người trong Tần gia mới có, mà ngay cả chỗ của Du Cánh Minh cũng có.”

“Ở chỗ của Du Cánh Minh... làm sao mà có được? Phủ họ Du không nghiêm ngặt như chỗ chúng ta, thế nhưng hắn nhất định sẽ lựa chọn kĩ càng những kẻ tâm phúc làm tùy tùng của mình, vậy nên muốn tặng vài tấm lệnh bài cho hắn, không hề dễ dàng.”

“Không sao cả, dù nghiêm ngặt đến đâu, chỉ e... cũng chẳng thể nào tránh được tai mắt của Tư Đồ Lăng.” Ta bật cười rồi nói “Mau đi tìm ngài ấy giúp đi.”

Hoàng hậu Đoan Mộc nhiều lần tính kế hãm hại Tư Đồ Lăng, thế nhưng Tư Đồ Lăng trước nau cũng không phải kẻ khù khờ, âm thầm tranh đấu bao năm nay, chỉ e Hoàng hậu Đoan Mộc còn chưa kịp đánh quân cờ Du Cánh Minh này ra, Tư Đồ Lăng đã âm thầm sai người hạ thủ.

Những chuyện trong phủ họ Tần có thể giấu được người khác, nhưng chẳng thể giấu được ngài. Chuyện hôm nay đến mức độ như vậy, ngài không thể không biết. Lúc Thẩm Tiểu Phong đến báo cho ta biết, tin rằng cũng đã có người báo cho ngài rồi.

Tính từ ngày ngài tức giận bỏ đi trong mưa sa bão táp, đã được bốn, năm hôm rồi không thấy mặt. Lẽ nào ngài thực sự vẫn còn tức giận vì những câu nói con trẻ của Tương Tư?

Trong lòng còn đang suy ngẫm, đã có người đi vào bẩm báo “Phủ Nam An Hầu sai người tới rồi ạ.”

Ta vội vã mời vào, không ngờ lại là viên thái giám tâm phúc đi theo Tư Đồ Lăng bao năm nay, Cận Đại Hữu bước vào.

Sau khi chào hỏi qua loa, quả nhiên Cận Đại Hữu đến vì chuyện vừa rồi.

“Hầu gia bảo nô tài sang đây hỏi thăm, liệu có cần ngài giúp đỡ gì không?”

Chuyện này đương nhiên là không tiện viết thư, ta lập tức kể lại rành rọt một lần, Cận Đại Hữu gật đầu lia lịa nói “Tướng quân cứ an tâm, chuyện này không khó.”

Lúc này ta mới biết, bên chỗ Tư Đồ Lăng đích thực đã cài được tai mắt ở cạnh bên Du Cánh Minh. Thế nhưng điều khiến ta quái lạ chính là tại sao Tư Đồ Lăng lại có thể biết được bên phủ ta đã bình ổn lại nhanh đến vậy “Hầu gia đâu rồi? Gần đây trong phủ có chuyện gì sao?”

Cận Đại Hữu cười tít mắt, nhìn ta bằng ánh mắt ám muội “Cũng chẳng có chuyện gì nghiêm trọng. Tướng quân vừa quay về phủ, ngài đã có mặt ở gần đó rồi. Sau đó tướng quân mưu trí hành sự, nhanh chóng chuyển nguy thành an, vậy nên ngài cũng an tâm quay về.”

Tư Đồ Lăng vừa nãy đã tới đây? Sau đó lại lặng lẽ quay về?

Ta cảm thấy bất an, vừa sai người đi lấy bạc thưởng cho Cận Đại Hữu, vừa hỏi “Hầu gia không sao chứ?”

Cận Đại Hữu cười nhạt đáp “Không sao ạ... chỉ là Tần đại tiểu thư khi nào rảnh rỗi, liệu có thể đến phủ nói chuyện cùng ngài một lúc không. Hầu gia chúng ta là người thầm lặng, kín đáo, có nhiều chuyện vẫn nên hỏi xem ngài có tâm sự gì không mới được.”

Hắn cáo biệt quay về. Ta lặng người trong giây lát, nghĩ tới việc Tương Tư bị đưa về phủ trong lúc hỗn loạn, không biết có bị sợ hãi không, nên quay người đi thăm Tương Tư trước.

Lúc ta về phòng, đám thị nữ liền mỉm cười nói “Tiểu thư vừa chơi mấy con tò he, sau đó thì ngủ thiếp đi rồi ạ. Chắc là người ra ngoài chơi đùa mệt quá, thôi cứ để người ngủ một lúc, chốc nữa nô tì sẽ gọi người dậy dùng bữa tối.”

Ta đưa mắt nhìn qua, Tương Tư quả nhiên đã nằm trong chăn ngủ, hai má đỏ hồng, đôi môi bé xinh khẽ mấp máy, trông đáng yêu biết bao.

Ta kéo chăn lên giúp cô bé, rồi đặt mấy con tò he gọn sang chiếc bàn bên cạnh, đột nhiên lại nhớ ra con tò he vẫn còn chưa nặn ra khuôn mặt trong người mình. Lúc lấy ra xem, mới thấy áo trong đã ướt đẫm mồ hôi sau trận chiến không đổ máu khi nãy, con tò he vì thế cũng mềm ra. Ta tiện tay nhấn vài đường, không ngờ cũng có thể tạo thành hình.

Tiếng hơi thở đều đặn của Tương Tư đã gạt bỏ hết mọi tranh đấu, hỗn loạn bên ngoài. Ta lặng lẽ ngồi xuống bên bàn, nhìn vào hai con tò he kia, từ từ nặn nên ngũ quan của con tò he không mặt.

Nhớ lại cách thứ nặn tò he của người bán hàng trước đó, ta chỉ tiện tay thử, không ngờ cũng nặn ra thành hình. Đưa mắt nhìn qua, trông cũng khá là thuận mắt.

Có lẽ một ngày nào đó, ta không làm quan nữa, không ra sa trường nữa, cũng có thể về ẩn thân quê nghèo, kiếm sống bằng nghề nặn tò he.

Ta cảm thấy trong lòng biết bao sầu muộn, thương cảm, khiến lòng dạ xót xa, đặt con tò he nam nhân kia vào giữa hai con tò he mô phỏng ta và Tương Tư, quay đầu ra ngoài, sai người đi chuẩn bị nước tắm.

Đến khi ta tắm xong, Tương Tư đã tỉnh dậy, đang hoan hô mừng rỡ trong phòng, nghe thôi cũng đã thấy vui rồi.

Ta vội vã bước vào phòng, cô bé liền chạy sà vào lòng ta nói “Mẫu thân, con tò he phụ vương mà người nặn trông giống quá, giống y hệt phụ vương của con vậy.”

Ta vừa định hỏi cô bé, ta nặn tò he có hình phụ vương cô bé lúc nào, Tương Tư đã giơ cao con tò he ta vừa mới nặn lên khoe.

Ta định thần lại nhìn, trái tim đột nhiên rung đập mãnh liệt. Con tò he... con tò he có hình nam nhân mà ta vừa nặn ra đó, thực sự là trông giống Thuần Vu Vọng đến bảy, tám phần.

Đôi mày rậm rạp, sống mũi thẳng tắp, khóe miệng khẽ cong lên, thần thái an định, dịu dàng... Chỉ là đôi mắt dường như được nặn hơi dài hẹp đôi chút, trông lại càng thêm đơn độc mà bi thương...

Ta nhanh chóng đoạt lấy con tò he đó, cũng chẳng để tâm Tương Tư gào thét phía sau, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, trên người đầm đìa mồ hôi.

Ta nhất định bị ma nhập, đầu óc ngu muội rồi nên mới phát điên, nặn con tò he chơi không ngờ lại nặn thành dáng vẻ của Thuần Vu Vọng.

Hoặc có lẽ bởi vì chưa biết rõ ngài sống chết ra sao, cho nên ta mới lo lắng mãi không thôi, luôn luôn cảm thấy bất an, thậm chí còn cảm thấy nhung nhớ...

Nói cho cùng, nếu ngài còn sống, ta cũng chẳng có tư cách hay lí do gì để giữ Tương Tư lại bên cạnh mình. Còn nếu ngài đã chết, bởi vì sự tồn tại của Tương Tư, ta nhất định phải nói rõ chuyện của Tương Tư với Tư Đồ Lăng.

Chiều muộn hôm đó, bản khẩu cung cần thiết và tấu chương đều đã chuẩn bị xong và được đem tới trước mặt ta, thái độ cương quyết không giao người của Tần gia trên bản tấu chương này đã được uyển chuyển giảm nhẹ, lại đanh thép chỉ trích Du Thừa tướng câu kết cùng Bộ hình hãm hại trung lương, coi thường Hoàng đế... Ta cảm thấy vô cùng hài lòng, lập tức đích thân chép lại nội dung này một lượt, nhanh chóng tiến cung cầu kiến Hoàng đế Đại Nhuế trước khi trời tối.

Ta vốn cũng chẳng nghĩ Tư Đồ Hoán sẽ lập tức đưa ra hành động gì, tất cả đều nằm trong dự liệu, sau khi dâng tấu, ta liền tạ ân rồi cáo lui.

Đợi đến khi về đến nhà, nghe nói công chúa Thường Hy đến thăm, ta vội vã tới xem, không ngờ nàng lại không chờ trong phòng khách mà đưa theo hai thị nữ hân hân hoan hoan đi ngắm phong cảnh ở hậu hoa viên, dáng vẻ yêu kiều, đằm thắm, thực sự là vượt trội so với trăm hoa.

Nhìn thấy ta đến, nàng cầm theo một bông hoa trên tay, mỉm cười yêu kiều, nhẹ nhàng bước tới, rồi dịu dàng lên tiếng “Tần tỷ tỷ.”

Ta hộ tống nàng đến Nam Lương, chỉ thấy công chúa Thường Hy không chỉ có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn mà tính cách cũng thân thiết, dễ gần, thường hay xưng hô tỷ muội cùng ta, chứ chưa bao giờ đem thân phận công chúa ra để đè nén người khác, vậy nên quan hệ cũng khá tốt. Sau đó, ta cứu nàng bất thành, cả hai cùng bị giam lỏng trong phủ Chẩn Vương, tuy rằng không thường xuyên gặp mặt, thế nhưng cũng biết thương tiếc, xót xa lẫn nhau. Sau khi ta quay về phủ, công chúa đã sai người mang lễ vật sang cảm tạ, không ngờ hôm nay còn đích thân ghé thăm.

Ta vội vã bái kiến, công chúa Thường Hy liền đỡ lấy ta mỉm cười nói “Lúc nào không có người ngoài, tỷ muội chúng ta hãy bỏ qua những cái lễ này đi. Lúc cùng lâm nạn tại Nam Lương, có ai nhớ được ta là công chúa, còn tỷ tỷ là danh tướng Đại Nhuế chứ? Chúng ta chẳng qua đều là những người lâm nạn mà thôi.”

Thấy nàng nói vậy, ta cũng chẳng khách khí nữa, liền mời nàng vào trong thư phòng ngồi, sau đó sai người dâng trà lên.

Công chúa Thường Hy cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ là rảnh rỗi qua chơi mà thôi. Ta với mẫu hậu của nàng, Hoàng hậu Đoan Mộc vốn dĩ trước kia không có hiềm khích, thế nhưng những chuyện gần đây cho thấy rõ ràng có liên quan đến Hoàng hậu Đoan Mộc, ta cũng chẳng dám đề cập đến những chuyện triều chính, chỉ lên tiếng hỏi thăm qua loa, rồi giữ nàng lại dùng bữa tối.

Còn Thường Hy đã nhận ra chuyện này liến lắc đầu nói “Không cần đâu. Ta cũng chỉ nhân cơ hội đến thăm Nhị hoàng huynh và Hoa Hy tỷ tỷ mà xuất cung một chuyến, bỗng nhiên nhớ tỷ tỷ, tiện đường ghé thăm, chứ không thể ở lại lâu được. Nếu mẫu hậu biết được, e là sẽ cảm thấy không vui. Gần đây người thường hay nghi ngờ Tần gia đã nghe theo lời gièm pha của phủ Nam An Hầu, sinh lòng khác, muốn trợ giúp Nam An Hầu mưu đoạt giang sơn Đại Nhuế. Bởi vì Nhị hoàng huynh khó khăn lắm mới có thể cứu được tỷ tỷ quay về, nên mẫu hậu đã mắng Nhị hoàng huynh một trận nên thân. Nhất định cũng không cho phép ta được đi lại với tỷ tỷ.”

Thường Hy nói chuyện rất thành thật. Còn ta lại không biết chuyện Tư Đồ Vĩnh vì mình mà bị chỉ trích, trong lòng cảm thấy tột cùng buồn bã “Công chúa, Tần gia đích thực đi lại gần gũi cùng Tư Đồ Lăng. Thế nhưng tình cảm giữa ta và Thái tử Điện hạ, cũng đâu phải không sâu đậm? Huống hồ, lúc đó, Thái tử đã không màng nguy hiểm đích thân tới cứu ta thoát khỏi chốn hiểm nguy, ta làm sao có thể không dốc hết toàn lực trợ giúp ngài lên ngôi chứ? Cho dù đó là Tư Đồ Lăng... Công chúa, xin thứ cho ta nói thẳng, nếu không phải Hoàng hậu và nhà Đoan Mộc thường xuyên gây gổ, ngài cũng chẳng đến mức phản kháng lại như vậy đâu.”

Ngay như chuyện Bộ hình và Du Thừa tướng muốn đối phó, ta lập tức cũng phải phản kích trở lại. Nếu không lập tức đáp trả, đứng trong triều đình ỷ mạnh kiếp yếu, thế sự bạc bẽo này, làm gì còn chỗ cho chúng ta sinh tồn nữa?

“Ừm.”

Cũng chẳng biết Thường Hy tin được mấy phần, quay sang nhìn ta bằng ánh mắt tuyệt đẹp, trong sáng như nước suối, chẳng có chút mưu mô quỷ kế nào cả.

Mãi lâu sau, nàng mới nói “Mẫu hậu cũng biết tỷ và Nhị hoàng huynh xưa nay thân thiết, tuy rằng không thích tỷ, nhưng vốn dĩ cũng chẳng muốn đối địch với Tần gia. Tỷ xem, mẫu hậu đã nhập cung bao năm rồi, đã bao giờ bất kính với Đức phi nương nương? Chỉ là chuyện của Đức Phi lần này, mẫu hậu một khi nhận được thông tin, thân là chủ của lục cung, cũng chẳng thể nào không xuất hiện xử lý.”

Cho nên, Hoàng hậu Đoan Mộc đã cho mai phục quanh cung Dao Hoa, chỉ đợi người đàn ông kia xuất hiện là sẽ xông vào bắt giặc tại trận? Thế nhưng, người nhận được tin tức từ đâu chứ? Tên Thôi Dũng kia muốn gặp cô cô, nhưng lại không muốn làm hại cô cô, đương nhiên là không chủ động nói cho bất cứ ai hắn sẽ xuất hiện trong cung vào lúc nào. Vậy thì, người nắm được tin tức này, cũng chính là kẻ tiếp ứng trong cung mà Thôi Dũng thề chết cũng không chịu khai ra.

Theo những gì Thường Hy vừa nói, người tiếp ứng này lẽ nào không phải do Hoàng hậu Đoan Mộc sắp xếp? Hoàng hậu Đoan Mộc chỉ là ‘trùng hợp’ nhận được tin tức, sau đó tiện thể ra tay ‘xử lí’ Đức Phi mà vốn từ lâu đã không hề quý mến?

Ta cảm thấy nghi hoặc, chỉ cười nhạt rồi nói “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ thôi, không cần phải vội vã.”

Thường Hy liền lên tiếng “Sáng tỏ? Có lẽ vậy! Thế nhưng có nhiều chuyện, mãi mãi chẳng bao giờ có kết quả. Tỷ xem triều đình Đại Nhuế, lúc nào cũng tranh giành đấu đá, ai ai cũng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Nói ra thì tỷ chính là một võ tướng nhất phẩm, ta là công chúa đương triều, Nhị hoàng huynh là Đương kim Thái tử, thế nhưng liệu có ai được sống vui vẻ? Nhớ lại lúc chúng ta bị giam lỏng trong phủ Chấn Vương, hình như cũng chẳng khác biệt là mấy. Chỉ khác nhau là chiếc lồng lớn và chiếc lồng nhỏ mà thôi. Chỗ đó tuy rằng không có tự do, nói cho cùng cũng chẳng phải chứng kiến người thân trở mặt thành thù, thủ túc tương tàn, mà bề ngoài vẫn tỏ ra thân thiết, hòa hảo.”

Tuy rằng Thường Hy còn nhỏ tuổi, thế nhưng nói chuyện rất thẳng thắn và sắc bén. Ta bật cười một tiếng, cũng chẳng biết phải đáp lại ra sao.

Thường Hy trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên ngước mắt lên hỏi “Tần tỷ tỷ, nghe nói trước khi bỏ đi, tỷ tỷ đã đâm Chấn Vương một kiếm chí mạng, mới có thể thuận lợi thoát thân cùng Nhị hoàng huynh?”

Trái tim ta nhói đau, cố gắng mỉm cười đáp “Có lẽ đó là ý trời? Tùy tiện vung tay, không ngờ lại đâm trúng vào điểm trọng yếu của ngài ấy.”

Thường Hy cúi đầu xuống rồi cau mày nói “Nhị hoàng huynh nói rằng, người ở lại Nam Lương đã hồi báo tin tức, xung quanh vùng Ly Sơn canh phòng rất nghiêm ngặt, đến nay vẫn chưa xác định rõ ràng tình trạng của ngài ấy. Thế nhưng người và đại phu của phủ Chẩn Vương cứ đi đi lại lại giữa Ly Sơn và Ung Đô, cho thấy ngài ấy... chắc là vẫn chưa chết.”

Ta hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng mỉm cười nói “Chết hay không thực ra cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta. Ra khỏi Nam Lương, từ nay về sau, ai đi đường nấy, cả cuộc đời này chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

“Thật sao?” Thường Hy buồn bã than dài “Nghe nói Tần tỷ tỷ trông rất giống với người thê tử yêu thương đã mất tích của ngài, bởi vậy cho nên ngài ấy đối xử với tỷ rất đặc biệt, thậm chí còn đưa theo tỷ tới Ly Sơn nữa?”

Ta không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ uống trà.

Nàng lại nói tiếp “Sau đó Tần tỷ tỷ có nghe ngóng tin tức gì về ngài ấy không? Ta thường cảm thấy rằng... ngài ấy chẳng thể nào chết đi dễ dàng vậy được.”

Ta lắc đầu rồi từ từ lên tiếng “Sau khi quay về, ta còn biết bao việc phải làm, làm gì còn tâm tư lo đến chuyện của Nam Lương? Ta đã vứt hết ra khỏi đầu rồi.”

Khuôn mặt của Thường Hy thoáng hiện nét thất vọng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó vội vã đứng lên “Thôi chết, trời sắp tối rồi, còn không quay về cung, chỉ e mẫu hậu sẽ cho người đến phủ Nhị hoàng huynh tìm muội mất. Ta phải quay về thôi.”

Ta vội vã đứng dậy tiễn khách, sau khi nàng được đưa vào trong kiệu, dần dần biến mất trong ánh chiều tà, ta mới chợt nhận ra, lúc nãy nàng ngồi nói chuyện với ta nhiều như vậy, hầu như... đều chỉ muốn hỏi thăm tin tức của Thuần Vu Vọng mà thôi?

Nhớ đến việc Tương Tư nói đã từng thấy Thuần Vu Vọng thân mật cùng với Thường Hy, ta cảm thấy có phần kinh ngạc. Ở độ tuổi mười sáu, mười bảy của nàng, thường xuyên chứng kiến phụ mẫu, huynh đệ tranh giành đấu đá, bỗng nhiên gặp được Thuần Vu Vọng, một người đàn ông tuyệt thế với vẻ ngoài nho nhã, phiêu diêu như thể chẳng màng đến thế sự... Thực sự cũng chẳng thể nào trách nàng được!

Còn ta thì sao? Sự sống chết của ngài khiến ta thấp thỏm, bất an như vậy, lẽ nào cũng bởi vì mê muội trước vẻ ngoài tuấn tú, tuyệt thế của ngài, chứ chẳng vì việc Tương Tư có ở cạnh bên hay không? Ta đột nhiên không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Ngày hôm sau, Hoàng đế Đại Nhuế, Tư Đồ Hoán do sức khỏe không tốt, nên không lên triều sớm, đến tận trưa mới có người tới Tần phủ giải những người từ Bộ hình tới hôm qua, nói rằng phụng chỉ hành sự. Trong cung cũng chẳng truyền ra tin tức gì cả, ta chỉ loáng thoáng nghe thấy trong thái y viện có vị nữ thái y bạo bệnh qua đời.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Đặc biệt là ở trong thâm cung nội viện, chẳng có ai có thể sống thoải mái, dễ chịu khi ở trong một chỗ đáng sợ như vậy. Cái được gọi là bạo bệnh, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Thế nhưng chỉ là một nữ thái y, ta suýt chút là bỏ sót tin tức này.

Buổi chiều, người được phái đi thăm dò nơi ẩn cư của Kỳ Dương Vương đã báo lại kĩ càng các thông tin nắm được, ta nhận ra rằng rất nhiều khả năng, nơi ẩn cư của Kỳ Dương Vương chính là Phúc An Tự ở ngoại thành phía Đông. Trước kia từng có người phụ nữ biết hành y ra vào chỗ đó, trong lòng trào dâng cảm giác nghi ngờ, ta lập tức điều tra thân phận của vị thái y vừa chết kia, đồng thời phái người điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa Kỳ Dương Vương và Phúc An Tự.

Kết quả điều tra được hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Kỳ Dương Vương chính là thí chủ lớn nhất của Phúc An Tự năm đó, còn trụ trì của Phúc An Tự hiện nay thậm chí còn là một trong những thuộc hạ của Kỳ Dương Vương trước kia. Sau khi Kỳ Dương Vương gặp nạn, ngài vẫn luôn ẩn náu chỗ này, bắt đầu âm thầm tìm danh y điều trị, sau đó, vị nữ thái y này bắt đầu trị bệnh cho ngài. Mười mấy năm sau, mỗi tháng bà ta đều xuất hiện tại đây hai lần. Hai tháng trước, căn bệnh kéo dài mười mấy năm của Kỳ Dương Vương vẫn chẳng trị khỏi, cuối cùng ngài cũng qua đời. Sau đó, ngài được chôn cất dưới một gốc đại thụ trăm năm ở sau núi, vị nữ thái y này cũng tới hạ táng Kỳ Dương Vương cùng với mười mấy tăng sư trong tự. Sau khi Thôi Dũng bị bắt, các thị vệ xưa nay vốn dĩ theo sát cạnh bên Kỳ Dương Vương gào khóc một trận trước mộ ngài, sau đó mất tung mất tích.

Vị nữ thái y này họ Kim, cả đời ở vậy, thế nhưng có lẽ đã có tình cảm sâu nặng cùng Thôi Dũng, bởi lẽ từng có người nhìn thấy Thôi Dũng và Kim thái y này tay trong tay đi dạo quanh Phúc An Tự. Kim thái y ở trong cung thân thiết với nhiều người, lại có chút nhan sắc, nên thường bị thái giám không an phận đến chọc ghẹo.

Trong đó, người đi lại gần gũi với bà ta nhất chính là một vị thái giám lớn tuổi họ Đinh ở cung Vị Ương.

Chủ nhân của cung Vị Ương chính là Hoàng hậu Đoan Mộc, thế nhưng quyền lực của thái giám Đinh có hạn, muốn đưa một người đàn ông vào trong cung, e là chẳng hề dễ dàng. Thế nhưng nếu đem chuyện này báo lên cho Hoàng hậu Đoan Mộc, Hoàng hậu Đoan Mộc cậy thế cho người vào cung, sau đó dễ dàng tiến hành chiêu bắt giặc tại trận lại càng thuận lợi.

Hoàng hậu Đoan Mộc quả nhiên không hề cố ý dùng kế để hãm hại Tần Đức Phi, mà chỉ tương kế tựu kế mà thôi.

Thế nhưng Tần gia không hề bị lôi kéo vào chuyện này, chắc Hoàng hậu sợ Thôi Dũng sau cùng sẽ khai ra là thái giám họ Đinh đã đưa mình vào cung, liên lụy đến bản thân, nên mới quyết định giết người diệt khẩu, đồng thời giá họa cho Tần gia.

Ta càng thêm phẫn nộ, còn bọn người Du Cánh Minh và Bộ hình tuy rằng đang bị điều tra, thế nhưng vẫn cứ giữ nguyên chức quan hành sự. Tư Đồ Lăng âm thầm sai người đến Tần phủ lấy vài tấm lệnh bài hành động, rồi nói rằng tâm phúc của Du Cánh Minh đã cho người làm lệnh bài của Tần phủ. Có điều bọn chúng vẫn chẳng hề bị sao cả.

Tần Triệt lắc đầu than thở “Hoàng thượng e là đang bệnh quá nặng, chỉ biết nghe lời gièm pha của Hoàng hậu Đoan Mộc, hạ quyết tâm giữ lại con cờ Du Cánh Minh kia.”

Tần Cẩn chán nản nói “Cô cô vẫn còn bị giam lỏng, đến giờ vẫn chưa được tự do, nhà chúng ta cũng suýt bị người ta lật đổ, lẽ nào cứ để cho mọi chuyện trôi qua vậy sao?”

Ta không nói gì, chỉ sai người đi lấy giấy bút, nghiên mực, nhanh chóng viết một bản tấu, rồi đưa cho mọi người xem.

Sau khi đọc xong bản tấu, Tần Triệt vẫn còn trầm ngâm, Tần Cẩn đã lên tiếng “Tỷ tỷ, tỷ nói rằng thân mang trọng bệnh, muốn từ chức tướng quân Chiếu Vũ?”

Ta mỉm cười rồi nói “Ngài dám chuẩn tấu thì ta dám từ quan.”

Tần Triệt cũng nhìn ta mỉm cười rồi gật đầu nói “Đúng vậy, ngài dám chuẩn tấu, Tần gia chúng ta dám đưa theo mười lăm vạn quân đội Tần gia chỉ nghe theo lệnh của tướng quân Chiếu Vũ rời khỏi.”

Số lượng người trong quân đội Tần gia không phải là nhiều nhất, thế nhưng chinh chiến với Nhu Nhiên bao năm nay, đây chính là đội quân có sức chiến đấu mãnh liệt nhất và bền bỉ nhất. Đội quân mạnh mẽ như hổ báo đó, cho dù là Tư Đồ Lăng, Đại tướng quân của Đại Nhuế lên nhậm chức thay ta, cũng chưa chắc đã điều khiển được, chứ đừng nói là những kẻ khác trong triều đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK