Ta khẽ mỉm cười “Vậy thì ngươi có nhận được mệnh lệnh không cho ta lên núi hay không?”
Người này liền lắc đầu.
Ta lặp tức quắc mắt, nghiêm giọng quát lớn “Vậy còn không nhường đường. Để lỡ chuyện lớn của bản hầu và Định vương, xem ngươi có mấy cái đầu để chém.”
Lời nói vừa dứt, ta đã giơ cao tay lên, tự ý dắt theo thuộc hạ xông lên núi. Đám binh mà này nhất thời hoảng loạn, cũng không dám ngăn chặn, bất giác lui lại phía sau vài bước, để nhường đường, cho chúng ta tiến lên.
Mắt nhìn đội binh mã ta dắt theo đã đi được quá nửa, ta quay sang đánh mắt ra hiệu cho Thẩm Tiểu Phong. Ánh mắt của Thẩm Tiểu Phong lóe lên, gật đầu ra hiệu đồng ý, sau đó lại liếc mắt ra sau, phát ra ám hiệu.
Các kị binh đang tiến đi này bỗng khựng lại, sau đó nhất tề rút đao ngay khi nhận được ám hiệu của Thẩm Tiểu Phong, chém về phía binh mã của Định Vương đang lui gọn sang một bên.
Trước sau đều làm binh mã của bên ta, đã hợp thành thế bao vây. Lấy đông hiếp ít, nhân lúc kẻ địch không chuẩn bị, không lường trước, cho dù quân ta có mỏi mệt, cũng có thể nắm được phần thắng.
Phía sau lưng truyền lại tiếng chửi rủa, kêu thét, tiếng bình mã giao tranh hỗn loạn không ngừng. Ta chẳng bận tâm, chỉ mang theo mấy kẻ tâm phúc cho ngựa tiến nhanh về phía trước.
Ở chỗ không xa, một bầy chim kinh hãi kêu lên, vỗ cánh bay lên trời cao, vụt qua đỉnh đầu chúng ta. Chỉ căm hận rằng, ta không có được đôi cánh như đám chim này, có thể cất cánh bay lên trời cao, để nhìn rõ hết được địa hình hiểm trở trên núi này.
Ta chỉ có thể dẫn theo tâm phúc, khổ sở ngồi trên lưng ngựa, xông nhanh về phía đàn chim bay tán loạn đó.
Ta thấp thoáng nhìn thấy bảy, tám bóng người xuất hiện phía trước, vừa đưa mắt nhìn qua, lại vừa nhanh chóng tiến lên phía đó. Khi ngước mắt lên thấy phía trước có người, liền nheo mắt, định lui ra khỏi đám đông, thế nhưng khi ta nhìn chăm chăm thì bỗng khựng người.
Ta lớn tiếng thét gọi “Tử Quân, Hoàng thượng đâu rồi?”
Người này chính là Liễu Tử Quân, võ tướng tâm phúc mà Tư Đồ Vĩnh xưa nay rất tin tưởng. Kể từ sau khi đăng cơ, Liễu Tử Quân đã không còn là thị vệ thiết thân của Tư Đồ Vĩnh nữa mà trở thành một trong những Đại thần tâm phúc được Tư Đồ Vĩnh cài trong Bộ binh để tạo thành thế cân bằng với Tư Đồ Lăng. Tuy rằng ta không tham gia vào Bộ binh, thế nhưng địa vị cao quý, đa phần thời gian đều xưng bệnh, nên đã lâu rồi không gặp lại Liễu Tử Quân.
Nghe thấy ta nói chuyện, Liễu Tử Quân liền quay đầu nhìn về phía sau lưng của mình.
Lúc này ta mới nhận ra, ngài còn đang cõng một người trên lưng. Ta xuống ngựa đi về phía đó, thân hình Liễu Tử Quân cao to, nên che hết phía sau, ta chẳng thể nào nhìn rõ được.
Lúc này, người nằm trên lưng của Liễu Tử Quân bỗng ngẫng đầu, nhìn ta mỉm cười dịu nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú mà nhợt nhạt, thần sắc khổ sở không cam lòng…
Ta gọi lớn “Vĩnh.”
Liễu Tử Quân nghe thấy ta gọi, không do dự thêm nữa, nhanh chóng cõng theo Tư Đồ Vĩnh tiến về phía này.
Ta cũng vội vã đón lấy, ôm chặt lấy Tư Đồ Vĩnh, thận trọng đỡ ngài lên lưng ngựa của mình, mới phát hiện sau lưng ngài đang cắm một mũi tên, thế nhưng không biết sâu đến mức nào.
Mũi tên này trông rất quen thuộc. Ta đã từng nhiều lần nhìn thấy Tư Đồ Lăng bình thản căng cung, bắn mũi tên này về phía địch thủ của mình.
Ngày nay, mũi tên đoạt mạng đó của ngài đang cắm trên lưng của người em họ đã cùng lớn lên với ngài, cắm thẳng vào người sư đệ đồng môn từng thân thiết với ngài chẳng khác nào huynh đệ ruột thịt.
Tư Đồ Vĩnh hiển nhiên đã bị tổn thương đến nội tạng vì mũi tên đó, vô cùng nguy hiểm, hơi thở cũng yếu hẳn đi, nhưng đột nhiên lại nắm lấy tay ta, rồi khẽ lên tiếng “Vãn Vãn, đã không còn kịp nữa rồi, nàng không cần phải lo cho ta. Ta… chấp nhận thua cược.”
Ta dắt theo ngựa, quay về phía sau, bất giác rơi lệ “Ai bảo ngài đánh cược chứ, nhẫn nhịn ngài ấy thêm một thời gian nữa không được sao? Tại sao chẳng chịu nghe theo lời khuyên của ta?”
Tư Đồ Vĩnh than dài một tiếng “Ta không muốn liên lụy tới Tần gia… chí ít, hiện nay nàng và hắn không đến mức nước lửa không chịu được nhau.”
Ta thực sự muốn ôm lấy Tư Đồ Vĩnh bật khóc một trận đã đời, nói với ngài rằng, Tư Đồ Lăng và Tần gia sớm đã rơi vào tình trạng nước lửa không thể dung hòa, căn nguyên của thù hận đã bắt đầu… từ mười tám năm trước. Ta thậm chí còn đang hiếu kì, Tư Đồ Lăng làm sao có thể nhẫn nhịn tới tận hôm nay.
Thế nhưng đến sau cùng, ta vẫn cố gắng mỉm cười nhìn ngài “Hoàng thượng không cần lo lắng cho Tần gia, đợi ta hộ tống người quay về kinh thành, có binh mã tại kinh thành của chúng ta bảo vệ, lại có các văn võ bá quan, dù cho Định Vương hiếu chiến đến mức nào, cũng không dám làm quá.”
“Kinh thành…” Tư Đồ Vĩnh lại than “Ta chỉ dám điều động binh mã của doanh trại Thần Cơ. Ngự Lâm Quân… lúc binh biến đã nghe theo lệnh của họ Đoan Mộc, đối địch với nàng và ta, hiện nay cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, lại cộng thêm việc Tư Đồ Lăng cố tình phân hóa, cho nên đã chẳng còn là đội Ngự Lâm Quân chỉ nghe theo lệnh Hoàng thượng năm xưa nữa rồi… Điều này, chắc trong lòng nàng cũng hiểu rõ? Nếu không, cũng chẳng phải liên tục phái quân đội của Tần gia đến đóng tại doanh trại của Ngự Lâm Quân… Rõ ràng là lo lắng bọn chúng lại gây ra biến loạn, gây ra bất lợi cho ta.”
Liễu Tử Quân đưa lời khuyên “Hoàng thượng, chuyện đã đến nước này, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Cùng lắm thì chúng ta tiến về phía Tây Bắc, triệu hồi quân đội Tần gia đóng tại biên giới phương Bắc tới tiếp ứng cùng quân đội của chúng ta tại kinh thành, lại có được sự tương trợ của các thống soái khác, Tư Đồ Lăng chưa chắc đã nắm được phần thắng.”
“Không thể được…” Tư Đồ Vĩnh khẽ dựng thẳng người, quay đầu sang nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang từ từ nhô lên khỏi núi, khẽ lên tiếng “Phía biên giới phía Bắc bỏ trống, giặc Nhu Nhiên xâm phạm, nước Nhuế đại loạn… đây không phải là điều ta hay hắn muốn nhìn thấy. Huống hồ… ta cũng chẳng thể đi xa thêm nữa…”
Ngài bật ho, bờ môi trắng nhợt giờ đầy máu tươi, từ từ chảy xuống phần y phục trắng toát phía trước. Trái tim ta quặn thắt. Ngoại thương còn có thể trị được, nếu nội phủ đã xuất huyết, lại không kịp thời cứu chữa, ngài thực sự chẳng thể nào cầm cự lâu được nữa.
Liễu Tử Quân nhìn ngài lo lắng, lại nhìn về phía sau “Chúng ta đã chuẩn bị trước đường lui, nếu đột kích thất bại sẽ trốn thoát theo con đường nhỏ, thế nhưng không biết rằng Tư Đồ Lăng đã điều động tới đây bao nhiêu binh mã, chỉ sợ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”
Phía trước đã là con đường thoát khỏi núi, vừa mới kết thúc một trận giao chiến kịch liệt. Mấy viên thống lĩnh đang nhanh chóng tiến về phía này để bái kiến.
Ta liền chỉ vào đống thi thể chất đầy phía trước, trong lòng buồn bã, nói “Vĩnh, ngài ấy không hổ danh là đại sư huynh của chúng ta. Ngay cả con đường nhỏ mà ngài giữ lại làm đường thoát lui, ngài ấy cũng có thể liệu ra được hết.”
Tư Đồ Vĩnh cong miệng cười “Thế nhưng nàng cũng có thể đoán ra được cách bố trận của hắn, nhanh chóng tìm thấy ta… xem ra người tiểu sư đệ như ta là kẻ bất tài nhất.”
Ngài vốn dĩ là một công tử cao quý, hào sảng vô song, hoặc là một hiệp khách tuyệt thế, một người một ngựa hành tẩu giang hồ. Đế cung cửu trùng sâu thẳm, đầy rẫy quỷ kế đa đoan, thực sự không hề thích hợp với ngài. Có điều, sau cùng ta vẫn chẳng thể nói được câu này.
Ta chỉ bình tĩnh nói cùng với thuộc hạ tới gần bái kiến “Xin các vị huynh đệ hãy ở lại nơi này ngăn chặn binh mã của Định Vương, không cho phép bất cứ ai ra khỏi nơi này.”
Sắc mặt tất cả mọi người đều đanh lại, nhất tề đồng thuận, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng thấp thỏm.
Thẩm Tiểu Phong liền nói “Tướng quân, thuộc hạ xin được ở lại nơi này cùng các huynh đệ, người hãy hộ tống Hoàng thượng rời khỏi đây.”
Số lượng người ta dẫn theo có hạn, huống hồ, đại đa số lại từng đồng lực tác chiến cùng binh mã của Tư Đồ Lăng, trước nay gần như đã được coi như chủ nhân của Tần gia, chắc chắn sẽ gặp nhiều trở ngại, thậm chí là sợ hãi. Nếu ta rút trước, bọn họ sẽ chẳng còn chút sỹ khí nào nữa, còn chưa động thủ đã thua kém kẻ địch rồi, lại phải đối diện với đoàn quân hổ báo dưới trướng của Tư Đồ Lăng, chút binh mã này thì làm được gì? Có lẽ chỉ trong chốc lát sẽ bị giết sạch không chừa lại một ai.
Cho dù cái giá phải trả chính là tính mạng của những người này, ta cũng chẳng thể nào giành thêm chút thời gian để đưa Tư Đồ Vĩnh thoát thân khỏi đây.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết rằng Thẩm Tiểu Phong là tâm phúc của ta, thường thay ta phát hiệu lệnh, giữ nàng lại đương nhiên là có thể cổ vũ nhân tâm, huống hồ, xưa nay nàng ta thông minh cơ trí, biết cách tùy cơ ứng biến, đối phó với Tư Đồ Lăng cũng có thể cầm cự được chút ít thời gian, hoặc tìm được cơ hội thoát thân an toàn…
Ta không dám tưởng tượng đến kết cục của Thẩm Tiểu Phong cùng với những thuộc hạ tâm phúc bao năm của mình sẽ như thể nào, đành gật đầu nói “Ta giao lại cho ngươi đấy.”
Chúng ta đổi lấy những chú ngựa khỏe mạnh của đám thuộc hạ Tư Đồ Lăng để lại, dẫn theo Tư Đồ Vĩnh cùng với mấy người thuộc hạ của ta, cũng được khoảng hơn chục người, nhanh chóng xông về phía sau, đi thẳng về phía kinh thành. Con ngựa của ta lại nhận chủ, thấy ta thay ngựa, chỉ đứng một bên gặm cỏ non, đến khi ta đi mất, cũng không sợ mệt mỏi, không ngừng chạy theo phía sau ta, nhưng sau cùng bị Thẩm Tiểu Phong chặn lại, nắm chặt lấy dây cương, lúc này nó mới chịu thôi.
Ta và Tư Đồ Vĩnh cưỡi trên một con ngựa tốt nhất lúc này, tuy là hai người cùng cưỡi, thế nhưng nó cũng không hề mất sức. Ta dùng thắt lưng buộc chặt Tư Đồ Vĩnh vào người mình, ngài cũng đưa tay ôm lấy vòng eo ta, lúc ban đầu còn có chút sức lực, thế nhưng đi được một đoạn, hơi thở dần yếu. Ta biết rõ thương thế của ngài rất nặng, thế nhưng với tình hình hiện nay, nếu không tìm đại phu, ta chẳng dám rút tên ra khỏi người ngài.
Ta lấy hai viên Tuyết Chi Đan từ trong túi thuốc đeo bên người ra, đưa đến miệng ngài rồi dịu dàng nói “Vĩnh, hãy kiên trì, phía trước có một trấn nhỏ, chắc hẳn sẽ có đại phu. Có Tuyết Chi Đan hỗ trợ, chỉ cần rút mũi tên này ra là sẽ ổn thôi. Ngài thử nghĩ xem, lần trước Chẩn Vương Nam Lương bị nặng như vậy chẳng phải cũng nhanh chóng bình phục hay sao?”
Tư Đồ Vĩnh đáp lại một tiếng, liền cho hai viên Tuyết Chi Đan trên tay ta vào miệng.
Bờ môi ngài khô cứng, hơi thở yếu ớt nhưng lại nóng rực.
Ta nắm chặt vào bàn tay bên eo đang đần mất đi sức lục của ngài rồi thì thầm “Vĩnh, đã uống thuốc chưa? Cảm giác tốt hơn chưa?”
“Ừm…”
Ngài đáp lại ta, nhưng thân thể rung động mãnh liệt, ta còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn đến mức chạnh lòng, máu tươi đột nhiên phun ra khỏi miệng của ngài, thấm ướt hết cả khoảng y phục lớn phía sau lưng ta.
Màu đỏ máu chói lọi trước mắt, giống như một bông mẫu đơn màu đỏ nở rộ trong mắt, khiến đầu óc ta lúc này chỉ toàn là màu máu đỏ tanh nồng. Ngoài trừ máu ra, ta chẳng nhìn thấy, nghĩ được bất cứ điều gì khác. Bàn tay ôm quanh eo ta bất lực thõng xuống, bàn tay được ta nắm chặt dần lạnh giá, không ngừng run rẩy. Thế nhưng ngay cả bàn tay run rẩy đó dần dần cứng đờ không còn cảm giác nữa.
Màu máu nhạt dần bởi nước mắt, ta quay đầu nhìn vào khuôn mặt ngài đang rủ xuống bờ vai của mình, lớn tiếng thét gọi “Vĩnh! Vĩnh!”
Ngài không đáp lại ta. Sắc mặt của ngài trắng nhợt như màu trắng mà ta đã nhìn thấy sau khi dùng tâm thuật, khiến ta thực sự chẳng thể nào thở nổi.
Ta nhanh chóng kéo dây cương cho ngựa dừng lại. Con ngựa giơ cao vó trước, mang theo sức lực có thể khiến càn khôn điên đảo. Thế nhưng sau khi đã giữ được thăng bằng, ta đưa tay ôm chặt lấy người sư đệ sắp sửa tuột khỏi dây buộc rơi xuống mặt đất.
Bọn người Liễu Tử Quân lúc này đã nhanh chóng xuống khỏi ngựa, chạy lại gần. Liễu Tử Quân vừa tháo thắt lưng ràng buộc giữa hai chúng ta, lại thận trọng bế Tư Đồ Vĩnh xuống ngựa, vừa lên tiếng nói “Tần tướng quân, như thế này… không được. Hoàng thượng… Hoàng thượng không cầm cự được nữa rồi.”
Ta liền xuống ngựa, bốn mắt nhìn nhau, gió Bắc xào xạc thổi qua, cỏ cây tiêu điều thê lương, mây trắng sầu muộn vấn vương, cành cây khô trụi khẳng khiu, nơi này trước sau chỉ đều là vùng hoang dã, không thôn làng, không người dân.
Phía trước có phần đất nhô lên, Liễu Tử Quân bế Tư Đồ Vĩnh bước tới chỗ ít gió, bẻ gãy mũi tên cắm sau lưng ngài, sau đó nhìn vào vết thương vẫn không ngừng chảy máu đó. Một người đàn ông cao lớn như vậy không ngờ lúc này nước mắt đầm đìa tuôn chảy.
Liễu Tử Quân quay sang nói cùng ta “Tướng quân, không có đại phu, chúng ta phải làm sao đây?”
Còn các thị vệ xưa nay cùng ngài xông pha khắp nơi, không màng sống chết giờ đây ai nấy đều nước mắt đầm đìa, đứng bao quanh ngài, nhìn về phía ta, sắc mặt lo lắng mà bi thương, chẳng một ai có ý bỏ đi hết cả.
Nhìn vào vết thương đang không ngừng tuôn máu của ngài, ta cũng biết được, cho dù có đại phu ở đây cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Ngài còn trẻ tuổi như vậy, thông minh như vậy, lẽ nào phải buông tay ra đi một cách thê thảm, lặng lẽ vậy sao? Đến sau cùng ta vẫn chẳng thể nào tin được.
Lấy túi nước đeo bên người, ta rót ra chút nước vào ống tay áo của mình, lau đi bụi bẩn vương trên khuôn mặt của ngài, rồi lại lau đi cả vết máu còn vương trên môi, cằm rồi cổ của ngài, để lộ ra gương mặt trẻ tuổi, tuấn tú sẵn có kia.
Sắc mặt ngài lúc này trắng nhợt, đã chẳng còn chút hồng hào, vui vẻ như khi còn cùng nhau vui đùa trên đường năm xưa. Đôi hàng mi vừa đen vừa rậm như đang nhảy múa trong cơn gió.
Ta lại lấy ra hai viên Tuyết Chi Đan nữa, nhai nát ra, cúi đầu xuống truyền sang miệng cho ngài rồi dịu dàng đưa lời gọi “Vĩnh, Vĩnh, hãy tỉnh lại, uống thuốc đi.”
“Ừm…”
Ngài dường như đột nhiên đáp một tiếng dù đang chìm sâu trong giấc mộng, nuốt vào họng, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười dịu dàng.
Gió lạnh thổi tới, nhưng chẳng thể làm mất đi nét dịu dàng hiện trên khuôn mặt của ngài, ta dường như lại thấy được nét ngoan ngoãn, ngây thơ của ngài khi còn ấu thơ.
Khi còn bé, chúng ta thường lén trốn ra ngoài chơi đến mức buồn ngủ, ngài và ta thường tựa vào nhau rồi chìm vào giấc ngủ an lành. Có nhiều lúc ta chỉ ngồi lặng người ôm lấy ngài đang ngủ, có lúc bản thân ta cũng ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện cả hai người đang khoác chiếc áo lớn của Tư Đồ Lăng. Sau đó, thi thoảng ta cũng nhìn thấy, Tư Đồ Vĩnh trong lúc ta không chú ý, mở to đôi mắt long lanh nhìn trộm mọi cử động của ta, sau đó khi ta quay đầu lại, ngài lại nhắm nghiền mắt. Thế là ta liền nhéo mũi của ngài sau đó đưa lời chọc ghẹo.
Ta ôm lấy Tư Đồ Vĩnh, khẽ nhéo lấy mũi ngài, nghẹn ngào mỉm cười chọc ghẹo người sư đệ của mình “Vĩnh, Vĩnh sư đệ, đừng có giả vờ ngủ nữa. Xem ta nhéo mũi đệ thế nào nhé. Người… người đã lớn đến mức này rồi, lại… lại còn giả vờ ngủ để trêu ghẹo ta sao, thú vị lắm hả?”
Ngài lại nhếch miệng để lộ nụ cười dịu dàng, đôi hàng mi đen láy khẽ động, rồi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy mà sáng như sao trời đó trông đã có thần hơn trước đôi chút. Ngài từ từ đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi khẽ lên tiếng “Vãn Vãn, mau dẫn theo bọn Tử Quân, đi đi. Ta… vết thương của ta quá nặng , chẳng thể nào cứu được nữa rồi, không cần phải vì một mình ta, một người sắp chết lại liên lụy đến mọi người nữa.”
Xung quanh truyền lại tiếng thút thít, mười mấy hán tử đi theo ta nhất tề quỳ xuống. Liễu Tử Quân nghẹn ngào lên tiếng “Bọn thần nhận được ân đức của Hoàng thượng, nhất định sẽ sống chết cùng với ngài. Hoàng thượng hãy bảo trọng long thể, chờ thời cơ phục thù.”
Tư Đồ Vĩnh nhìn sang ta, đôi môi trắng nhợt khẽ động đậy.
Ta đặt ngón tay lên bờ môi đó rồi mỉm cười nói “Chúng ta sư tỷ, sư đệ bao năm rồi, không cần phải nói quá nhiều lời, ta chỉ hỏi ngài, nếu có một ngày, ta cũng bị thương nặng giống ngài, liệu ngài có bỏ ta mà đi không?”
Ngài liền mỉm cười, trông sầu muộn mà bi thương biết mấy, thì thầm lên tiếng “Ta nhất định sẽ ở lại bên nàng, không để cho nàng đến lúc sắp chết mà vẫn còn cô đơn… Ừm, Vãn Vãn, nàng hãy ở bên ta đi.”
Ta liền gật đầu nói “Được.”
Ngài khẽ giơ tay, nói cùng thuộc hạ của mình “Hãy để ta và Vãn Vãn nói chuyện riêng với nhau một lúc. Các ngươi… hãy đi nghỉ ngơi, hoặc là… lặng lẽ rời đi cũng được. Càng liên lụy ít người, thì ta cũng đỡ thiếu nợ một người, dù có chết đi, ta cũng có thể an tâm hơn đôi chút.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, lúc này mới đứng lên, chỉ lặng lẽ đứng ra phía xa nghỉ ngơi hoặc là canh phòng.
Gió cát cuộn tới, vươn lên khuôn mặt ngài, ta liền giơ ống tay áo dính đầy vết máu lên che bụi cát thay cho ngài. Ngài từ từ tìm trong người, lấy túi gấm nhỏ, thêu một đóa lạp mai. Cành cây khẳng khiu, cánh hoa tựa ngọc, trông lung linh tuyệt đẹp mà vẫn ngạo nghễ lạ thường.
Phong cách thêu trông rất quen mắt, đột nhiên ta nhớ đến bầu trời đêm trăng trong rừng mai tại Ly Sơn. Vầng trăng đêm tối, bóng mai thấp thoáng bên cửa sổ. Ta lặng người nhìn nó một hồi, rồi đặt nó trong lòng bàn tay Tư Đồ Vĩnh.
Tư Đồ Vĩnh mỉm cười diu dàng nói “Đây là thứ Thuần Vu Vọng nhờ ta đưa lại cho nàng. Đã rất lâu rồi, ngài ấy thậm chí còn giục ta mấy lần, sau này ta nói với ngài ấy đã đưa cho nàng, thế nhưng ta cứ giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.”
Ta không hiểu ngài đang nói gì, lúc nhìn vào lòng bàn tay ngài liền thấy hai bông hoa màu vàng nhạt rơi ra. Đây không phải lần đầu tiên ta ngửi thấy hương hoa này.
“Hoa Giải Ưu?”
“Đúng vậy.” Tư Đồ Vĩnh cầm bông hoa đó lên, từ từ lên tiếng “Nàng đã uống cỏ Vong Ưu, quên đi những chuyện trước năm mười lăm tuổi. Ngài ấy vẫn không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại bị đảo lộn lại, thành ra nàng quên những thứ nên nhớ, và chỉ nhớ những chuyện nên quên. Thế nhưng ngài ấy vẫn nghĩ đủ cách tới Nam Cương tìm kiếm Hoa Giải Ưu, định cho nàng dùng thử. Thế nhưng lúc ngài ấy tìm được thử hoa này, nàng đâm ngài ấy trọng thương, và cùng ta rời khỏi Ly Sơn. Sau đó, ngài ấy từng dùng kế để nàng dùng ly trà hoa có ngâm hoa Giải Ưu, nói rằng hình như có chút hiệu quả, chỉ là liều lượng quá ít. Sau đó, lúc liên hệ lại cùng ta, ngài bảo ta chuyển đến cho nàng. Ngài ấy cho rằng nàng sẽ chấp nhận dùng thứ hoa này, bằng lòng… nhớ lại khoảng thời gian ba năm bình an, vui vẻ, hạnh phúc đó.”
Khoảng thời gian ba năm đó…
Trong những mảnh vụn kí ức thi thoảng xuất hiện, ta có thể biết mình đã từng vô ưu vô lo, vui vẻ hạnh phúc đến thế nào.
Cho dù có trở thành thê tử của người khác, ta vẫn mong muốn có được khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc giống như một thứ rượu ngon làm đầu óc tê dại mỗi khi đau khổ, buồn bã. Có lẽ như vậy ta có thể có được chút an ủi mỗi khi gặp bất hạnh, buồn thương. Ít nhất, ta còn có thể an ủi bản thân rằng, ta cũng đã từng được hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Ngày hôm đó, tại dịch quán, nếu không phải đang mang thai, ta đích thực dự định uống thứ trà hoa Giải Ưu mà Thuần Vu Vọng đưa cho mình. Lúc đó ngài hiển nhiên đã nghi ngờ Tư Đồ Vĩnh nói dối, thế nhưng hành động của ta lại nói cho ngài biết rằng, là ta không chịu uống, không muốn nhớ lại đoạn kí ức mà ta và ngài từng có.
Ta mỉm cười khổ sở “Ngài không chịu cho ta dùng thứ này, đương nhiên là có lý do riêng của mình đúng không?”
“Bởi vì nàng uống vào rồi, rất có khả năng sẽ lập tức biến thành kẻ điên. Thuật di hồn… quá đỗi độc ác… ta căm hận, thực sự căm hận tại sao năm ấy lại không tìm hiểu cho thật kĩ. Tại sao lại để mặc cho Tư Đồ Lăng dùng thứ thuật pháp đó lên người nàng.”
“Thuật di hồn…”
Ta mơ màng trước thứ thuật pháp mà trước nay chưa hề biết đến. Nếu không phải trước kia cô Quế đã từng dùng tâm thuật với ta, thì ta cũng chẳng tin được trên đời này lại có nhiều thứ thuật pháp có thể điều khiển, khống chế con người như vậy.
Tư Đồ Vĩnh từ tốn kể lại câu chuyện năm xưa. Ngài kể rất chậm, rất đơn giản, thế nhưng cũng khiến ta nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thì ra, tất cả mọi chuyện, đều là những âm mưu quỷ kế thâm độc đáng sợ.