Cái gì?”
Ta nhất thời bị câu nói của ngài khiến cho bất ngờ lúng túng.
“Ta nói, chúng ta đã có một đứa con gái, sinh thêm một đứa bé trai nữa nhé.” Đôi mắt ngài đen láy mà sáng ngời, giống như ánh nắng đầu mùa xuân chiếu vào, vô cùng xán lạn, rực rỡ mà lại ấm áp dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên hiền hòa “Nếu nàng mang thai đứa con cho ta, ta sẽ không còn phải khống chế nàng nữa. Chỉ là . . . nàng không được phép rời khỏi.”
Ta hất mạnh bàn tay của ngày ra, bật cười thành tiếng “Thuần Vu Vọng, giữa ban ngày ban mặt, xin ngài đừng có nằm mơ nữa.”
Tuy rằng muốn phụ họa theo ý của ngài, để ngài lơ là phòng bị, dễ dàng tìm được cơ hội đào thoát, thế nhưng ta không thể không thừa nhận, nhiều năm dài chinh chiến sa trường đã tôi luyện cho ta thứ tính cách cương liệt kiêu ngạo, không chịu khuất phục trước cường quyền.
Ta lạnh lùng nói với người đàn ông có khuôn mặt đang trắng nhợt kia “Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ học cách đánh trận, chưa hề biết cách sinh con cho một người đàn ông nào cả. Xin lỗi nhé, nếu có bất cẩn mang thai con của ngài, ta nhất định sẽ không để nó được chào đời.”
Vẻ rạng ngời, xán lạn trong đôi mắt ngài nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ngọn lửa tức giận mãnh liệt.
“Nàng dám?” Ngài nắm lấy vai ta, mạnh đến mức khiến ta nhíu chặt hai mày “Nàng đã từng hứa với ta rằng, sẽ sinh cho ta thêm một bé trai nữa.”
“Ta đã từng nói sao?” Ta nheo mắt, đưa lời chế giễu “Chẩn Vương Điện ha, ngài nhận định, ngài đang không nằm mơ chứ?”
Ngài lặng người, ánh mắt phừng phừng phẫn nộ trước đó đã dịu đi khá nhiều. Ngài buông tay, để mặc cho ta quay về căn nhà gỗ, sau đó nhìn sang gốc mai già bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trời đã vào xuân, đến sau cùng, gốc mai già vẫn chẳng nở hoa, nhưng cành cây lại nhú ra những chiếc lá non giống như những cây mai tháng chạp khác.
Hoa mai tháng chạp đã tàn, hoa mai mùa xuân nở rộ, rừng mai này vẫn cứ rực rỡ, tuyệt đẹp như trước đó không hề thay đổi.
Khi lớp tuyết trên núi hoàn toàn tan đi, ta thường dăt theo Tương Tư tản bộ trong rừng mai. Ôn Hương và Nhuyễn Ngọc cũng đi theo, chỉ là biết rằng ta ghét ánh mắt giám sát, nên cũng không dám khoa trương như trước. Ta thi thoảng giả bộ chán nản, quay lại trợn mắt nhìn họ, bảo họ tránh xa ra một chú, đương nhiên Tương Tư cũng ra mặt giúp ta đuổi người, vậy nên ta có thể tìm được cơ họi, cố gắng để lại nhiều kí hiệu hơn.
Người đến cứu ta là Tư Đồ Vĩnh.
Kể từ khi ta có suy nghĩ, ngài chỉ là đứa bé non nớt đi theo phía sau, đến khi ta lên núi Tử Nha, vị hoàng tử cao quý là ngài cũng được gửi lên núi tránh họa, đồng thời cũng để rèn luyện gân cốt, tiếp tục là một nhóc con non nớt bám sát theo ta mấy năm trời. Cho dù sau đó ngài quay về Bắc Đô, mỗi năm vẫn thường lên núi Tử Nha thăm viếng ta vài lần, cả hai đều quen thuộc nhau quá rồi, cho dù ta lợi dụng đưa Tương Tư ra ngoài tản bộ, chuyện trò, vứt lại một chiếc khăn, ngài đều có thể dễ dàng nhận ra.
Thuần Vu Vọng dường như đã giữ lại tất cả tâm phúc của mình ở trên núi, thế nhưng ta không biết, công chúa Thường Hy đã được cứu khỏi phủ Chẩn Vương hay chưa?
Cuộc sống trên núi buồn chán, không biết bắt đầu từ khi nào, ta đã quen với việc đợi Tương Tư ngủ rồi mới quay về phòng. Còn về phần Thuần Vu Vọng, vào khoảng thời gian này, lại giống như đã bàn giao được trọng trách, an nhàn ngồi bên bàn uống trà, lặng lẽ ngắm ta dỗ dành Tương Tư đi ngủ, sau đó lại theo ta quay về phòng nghỉ ngơi. Ta cũng đã quen với những việc này.
Hôm nay, Tương Tư đùa nghịch suốt cả ngày trời, buổi tối vẫn vô cùng hứng khởi, mãi mà chưa chịu đi ngủ. Ta đợi lâu sinh phiền, liền nói “Mẫu thân cũng mệt rồi, hay là để Ôn Hương dỗ dành con ngủ nhé!”
Tương Tư quyết không chịu, ôm chặt lấy cánh tay rồi sà vào lòng mà nũng nịu “Con không cần tỷ tỷ Ôn Hương ở bên, con muốn mẫu thân dỗ con ngủ cơ. Hay là con sang phòng mẫu thân, hôm nay con ngủ cùng mẫu thân và phụ vương nhé?”
Ta còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy có người ngồi phía sau bình thản đáp “Không được.”
Quay đầu lại, ta thấy Thuần Vu Vọng đang bê ly trà, bình thản nhìn về phía Tương Tư sau đó chuyển sang chỗ ta, khóe miệng nhếch lên không biết là đang cười hay không.
Biết rõ dụng tâm của ngài, ta liền ôm lấy Tương Tư nói “Hay là, mẫu thân ngủ lại cùng con, để phụ vương một mình về bên đó ngủ, được không?”
Tương Tư nhẹ chớp đôi mắt to tròn, long lanh, đen láy, ôm lấy cánh tay ta, rồi do dự nhìn về phía phụ vương của mình.
Thuần Vu Vọng nhìn về phía Tương Tư, than dài nói “Tương Tư, mẫu thân của con lại không muốn để tâm đến phụ vương rồi.”
Tương Tư liền đẩy ta ra “Mẫu thân, phụ vương không được vui kìa. Thôi, mẫu thân cứ về ngủ cùng phụ vương đi.”
Ta bực bội liếc mắt lườm Thuần Vu Vọng, ngài chỉ mỉm cười, cúi đầu uống trà, sau đó lại tiếp tục ngồi đó lặng ngắm và đợi chờ.
Ta chẳng còn cách nào khác, thấy bộ dạng đáng thương của Tương Tư, lại không nhẫn tâm bỏ đi, huống hồ, không ở cùng cô bé thì cũng phải ở cùng phụ thân cô bé, ngang dọc cũng chẳng thoát nổi thân.
Ta nhét bàn tay của Tương Tư vào trong chăn, vỗ nhẹ rồi dặn dò “Đã muộn rồi, con mau ngủ đi.”
Tương Tư vẫn chẳng hề tỏ ra buồn ngủ, đôi mắt linh lợi, thanh tú đảo liên hồi, đột nhiên lên tiếng “Hay là, mẫu thân hát một bài cho con nghe đi. Trước kia, mỗi lần dỗ con ngủ, nhũ nương ở bên dỗ dành, con thường thiếp đi trong tiếng hát của nhũ nương”
“Hát. . . hát ru?”
“Đúng thế, mẫu thân, giọng của người rất hay, hát ru chắc chắn còn hay hơn.”
Ta do dự nói “Mẫu thân không hề biết hát ru.”
Từ nhỏ lúc nào cũng có người khen ta xinh xắn, đáng yêu, thông minh, tài trí, võ nghệ siêu quần, nhưng rất ít người khen tiếng nói ta hay, càng không có ai dạy ta hát cả.
“Mẫu thân không biết hát. . .” Tương Tư tỏ ra tiếc nuối “Vậy mẫu thân có biết đọc thơ từ hay không? Phụ vương đọc thơ từ rất là hay đó.”
“Thơ từ hả. . .” Ta không khỏi cảm thấy khổ não, cau mày suy ngẫm một hồi “Con có muốn nghe binh thư không?” Nghe thú vị hơn thơ từ nhiều?”
Đôi mắt Tương Tư sáng rực lên rồi đáp “Được ạ, con nghe, con thích nghe.”
Ta trầm ngâm một hồi rồi bắt đầu đọc “Theo quy tắc tác chiến thông thường, xuất binh phải mang theo hàng ngàn chiến xa, hàng ngàn xe vận chuyển lương thực, thống lĩnh mười vạn binh lính, vận chuyến lương thảo theo vạn dặm đường, mọi chi tiêu hàng ngày trong quân, phí dụng đi lại của sứ giả, dầu bôi lên các binh khí, bánh xe, phí dụng để may mới giáp chiến . . . mỗi ngày đều tiêu tốn đến ngàn lạng vàng. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, mười vạn đại quân mới thể xuất trận. Cho nên, cầm quân đánh trận thì phải nắm chắc phần thắng trong tay, điều binh hợp lí, nếu không, cứ giằng co qua lại lâu ngày, binh lực tổn thất, nhuệ khí tiêu tan, hành quân bên ngoài càng lâu thì tài lực trong nước lại càng giảm sút. Nếu như binh lực tổn hại. . .”
Tương Tư ngáp dài một cái, nhẹ chớp hai mắt rồi nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngáp dài thêm một cái nữa.
Ta hạ giọng tiếp tục đọc thêm “. . . Nhuệ khí tiêu tan, sức lực hao mòn, tài lực cạn kiệt, các nước chư hầu khác sẽ nhân cơ hội động binh đánh chiếm, cho dù là người tài trí, cơ mưu đến độ nào, cũng khó lòng thu dọn được cục diện. Dùng binh đánh trận, không chỉ dựa vào mưu kế mà còn phải thần tốc thì mới dễ dàng giành thắng lợi, chưa từng nghe ai có mưu kế rồi mà cứ kéo dài chiến tranh mãi. Trước nay, thời gian chiến tranh dài không bao giờ dem lại lợi ích cho quốc gia. Bởi vậy, người không thể hiểu hết được điểm hại của chiến tranh thì chẳng bao giờ thực sự hiểu được cái lợi của chiến tranh. Kẻ biết dụng binh đánh trận, không điều động binh lính qua lại, không vận chuyển binh lương qua lại, vũ khí trang bị đày đủ từ trong nước, lương thảo sẽ tự bổ sung tại đất nước kẻ địch, như vậy lương thảo trong quân sẽ luôn đầy đủ. . .”
Tương Tư không ngáp nữa mà im lặng nhắm mắt, hơi thở dần đều đặn.
Ta kinh ngạc, đưa tay chạm vào khóm má đỏ hồng của cô bé, cuối cùng đã có thể xác nhận, cô bé thật sự ngủ rồi.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng động lạ kì. Lúc ta quay đầu nhìn lại, hiếm khi mới thấy được Thuần Vu Vọng không còn uống trà, bình thàn quan sát, mà đẩy ly trà sang một bên, liếc nhìn ta sau đó vội vã đứng dậy bước ra ngoài.
Không biết có phải ta đã nhìn nhầm không, nhưng sắc mặt ngài khi nãy rất lạ, cứ như thể đang cố gắng nhẫn nhịn để không bật cười thành tiếng, hơn nữa còn nhẫn nhịn hết sức cực khổ.
Lúc bước ra ngoài cửa, ta thấy Thuần Vu Vọng đã đứng ngay trước mặt chờ đợi. Ánh trăng trên núi trong sáng tuyệt đẹp, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết mà tĩnh lặng, khiến ngài như hòa thành một thể với rừng mai tao nhã phía sau. Thân hình ngài cao lớn, dung mạo thanh nhã xuất trần, giao hòa giữa nét cao quý sang trọng của một vị hoàng tử và khí chất thanh tao, không tranh với đời của một cư sĩ. Chỉ cần đứng lặng nơi đó, không cần làm bất cứ điều gì, ngài cũng trở nên xuất chúng, tuyệt hảo, thanh tao tựa tiên, nhìn thế nào trông cũng là một nam tử tuyệt mỹ hiếm thấy chốn nhân gian.
Người đàn ông tuyệt mỹ này nhìn thấy ta bước ra, nhếch miệng mỉm cười đầy ý vị, lại đưa tay kéo ta, ôm chặt vào lòng, khẽ than “Làm gì có ai như nàng, dùng binh thư để dỗ con đi ngủ, thực sự đây là lần đầu tiên ta thấy.”
Ta nghe từng lời ngài nói bên tai, tuy rằng giọng điệu hòa nhã, thế nhưng rõ ràng có ý chế giễu, thế là liền đáp “Ta từ nhỏ đã không biết dỗ dành trẻ con. Ngài biết cách thì sau này cứ việc dỗ Tương Tư ngủ, ta sẽ không bao giờ làm nữa.”
Thuần Vu Vọng lắc đầu “Ta đã dỗ Tương Tư năm năm, giờ đến lượt nàng tận trách rồi chứ? Ta giờ chỉ cần dỗ dành mẫu thân của Tương Tư là đủ rồi.”
Lời vừa mới dứt, ngài liền trao ta một nụ hôn.
Ta rút lui một cách nhanh chóng, liền bị ngài ôm chạt vào lòng hơn, nụ hôn mềm dịu đến mức khiến trái tim ta run lên, bất giác theo bản năng ngẩng đầu lên hồi đáp lại ngài.
Trước nay ta vốn không thích đàn ông hôn lên môi mình. Cho dù là lúc thân mật cùng Tư Đồ Lăng, ta cũng theo bản năng trốn tránh hôn môi. Ta đích thực ghét cái cảm giác hơi thở lạ lẫm tràn ngập trong miệng mình, thứ cảm giác bẩn thỉu đó khiến toàn thân khó chịu, bực bội. Nhiều năm chinh chiến, mỗi lần khi ta sắp sửa quên đi giới tính của mình liền được người khác nhắc nhở, ta lại càng căm ghét thứ quan hệ nam nữ này hơn.
Thế nhưng Thuần Vu Vọng hiển nhiên là khác. Ngài dường như có được thứ khí tiết gần giống như ta, mùi hương thầm thanh nhã của hoa mai thực sự khiến người ta chẳng biết phải từ chối thế nào.
Hoặc có lẽ bởi vì ngài vốn dĩ nho nhã, thích sạch sẽ, hoặc là vì sở thích tương đồng. . . ta cũng chẳng thể nào phân biệt rõ hơn, chỉ biết rằng mỗi khi bị ngài ôm hôn, trái tim ta đều trào dâng thứ cảm giác kì lạ, tràn ngập, xâm chiếm mọi ngõ ngách trong cơ thể.
Những nơi ngài lướt qua, mịn màng mềm mại, đều trở nên bất lực như thể trúng độc. Thế nhưng không thể phủ nhận một điều, thứ cảm giác này không tệ chút nào. Nếu ngài đã không chê nữ tù binh như ta bẩn thỉu, vậy thì ta cũng chẳng ngại thu nạp ngài như thể đang tận hưởng mỹ tửu và danh kiếm.
Trong lúc quấn quít, đột nhiên ta thấy có chút dị thường, liền khẽ mở mắt ra nhìn, chỉ thấy ngài đang lặng người nhìn ta, ánh trăng sáng ánh lên trong đôi mắt ngài, sáng trong, thuần khiết.
Thấy ta nhìn, ngài liền cong miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chẳng khác gì ánh trăng trên trời cao.
Lúc này ta mới nhận ra, không biết từ lúc nào, ngài đã không còn chủ động ân ái ta nữa, ngược lại ta mới là người ngẩng mặt hôn lên phần cổ của ngài. Ta bất giác thẹn thùng, đẩy ngài ra, rồi đi về phía trước.
“Vãn Vãn.’
Ngài hối hận khẽ cất tiếng gọi, vội vã đuổi theo, đảy ta tựa vào gốc mai già trăm tuổi, ôm chặt vào lòng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng lên tiếng “Là ta đã sai! Ta sẽ không chọc ghẹo nàng nữa.”
Ta bật cười, ôm lấy ngài, lại tiếp tục nụ hôn khi nãy. Ánh mắt ngài càng thêm mê say, đắm đuối, hơi thở cũng gấp gáp lạ thường, ấn người ta vào thân cây mai, tiếp tục ân ái, chỉ cảm thấy cơ thể hai người càng lúc càng nóng bức, nóng đến mức như có ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng ngài gọi tên “Vãn Vãn. . . Vãn Vãn. . . “
Ta chỉ cảm thấy bản thân như một chiếc thuyền bé nhỏ trôi dạt giữa dòng nước lớn, hoàn toàn không thể tự chủ, trong lòng ngập tràn cảm giác không phải điên cuồng, tức giận của việc bị làm nhục, cũng chẳng phải nỗi đau khổ tột độ khiến ta chẳng thể nào chịu nổi.
Ta bất lực nằm gọn trong vòng tay ngài, thần trí bay bổng, cảm giác choáng váng mỗi khi phát bệnh, loại giống như đang suy ngẫm điều gì, nhưng lại gần như không nghĩ điều gì, cùng với đó là hơi thở của ngài lặng lẽ bủa vây lấy toàn bộ cơ thể của ta.
Hơi thở đáng sợ, thanh đạm, nhã nhặn, chẳng khác nào mùi hương hoa mai bay ra từ rừng mai bên ngoài vào. Ngài ôm chặt ta vào lòng, say đắm đặt khuôn mặt bên vai ta, hít một hơi thật sâu, đột nhiên mỉm cười nói “Vãn Vãn, nàng có biết không? Trên người nàng có một thứ mùi hương rất là thơm.”
Ta nhắm mắt, bình thản đáp “Nếu ngài từng đích thân ra lệnh chôn sống hơn năm vạn sinh mạng, thì trên người ngài cũng sẽ có mùi máu tanh lòm đó mà thôi.”
Cơ thể ngài cứng lại, nụ cười bên khóe miệng cứng đờ theo, nhưng nhanh chóng đáp lại “Không phải là mùi máu tanh. Mà là. . . mùi hương thanh dịu giống như của hoa mai. . . trước đây, chưa từng có ai nói với nàng như vậy sao?”
Trước đây. . . Người đàn ông đã gần gũi với ta như ngài. . .
Thân thể ta phát run, bất giác cười khẩy “Đương nhiên. . . có rất nhiều người đã từng nói vậy. Nói vậy làn da của ta vừa trắng trẻo lại thơm mát, vòng eo vừa mềm vừa thon, ngủ cùng ta cảm giác rất mê đắm, là một bạn tình hiếm thấy.”
Ngài nghe vậy không khỏi vô cùng kinh ngạc. Ta nhắm mắt, chẳng thèm bận tâm ngài thêm nữa, trong lòng truyền tới cảm giác đau đớn đến nhói tim.
Mãi một lúc sau, ta mới nghe thấy tiếng ngài vang lên “Vãn Vãn, ta biết nàng bị ta giam lỏng như vậy, ít nhiều cảm thấy không cam lòng. Chỉ là, tại sao nàng lại khiến ta đau khổ mà vùi dập, hạ thấp bản thân như vậy?”
Vùi dập, hạ thấp bản thân? Lúc này lồng ngực ta đau nhói, thi thoảng trước mắt lại choáng váng, đen sầm, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cố gắng cho hơi thở nhịp nhàng trở lại, ta vội vã lên tiếng “Ta cảm thấy không khỏe, khát nước quá, ngài có thể rót cho ta ly trà được không?”
“Nàng cảm thấy không khỏe ở đâu?” Thuần Vu Vọng đưa tay lên, lau mồ hôi trên vầng trán ta, có lẽ đã phát hiện sắc mặt ta không ôn, ánh mắt tỏ ra vẻ hoang mang, vội vã khoác áo xuống giường.
Ta đã lấy được túi đựng thuốc từ trước, nên nhanh chóng lấy ra một viên, trong lúc ngài quay người, vội vã đưa lên miệng nuốt trôi.
Thứ thuốc an thần này khác xa so với những loại thông thường, Tư Đồ Lăng khó khăn lắm mới tìm được phương thuốc, thậm chí không tiếc mọi giá mới có thể tìm được những vị thuốc quý hiếm trong đó, sau cùng còn tìm một vị danh y nổi tiếng nhất Đại Nhuế điều chế và luyện thành, hiệu quả rất tốt, có thể an tâm định thần trong khoảng thời gian ngắn, cho nên dù có phát bệnh ngay giữa sa trường, ta cũng có thể hồi phục lại nhanh chóng.
Tuy là vậy, nhưng đầu óc ta vẫn cảm thấy mơ màng, hoảng hốt bất định, như thể nghe thế Thuần Vu Vọng mỉm cười hân hoan rồi thì thầm bên tai “Hương thơm đầy khí chất, thanh mà lại không hàn. . .”
Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của ngài phả lên vành tai, dịu dàng mà ám muội.
Lúc cau mày đẩy ra, bàn tay ta đã bị người ta nắm chặt.
“Vãn Vãn, ta mang nước lại rồi.”
Ta miễn cưỡng mở mắt, vừa hay thấy Thuần Vu Vọng vừa mới bước tới, nắm chặt lấy bàn tay ta rồi đặt ly nước xuống ngay trước mặt.
Tâm thần ta đã ổn định, thần trí bay bổng phiêu diêu cuối cùng đã an định hẳn lại, sau cùng ta nhanh chóng quay vào trong chăn rồi ngủ luôn.
Thuần Vu Vọng đặt ly trà lên mặt bàn, dường như cảm thấy thân mình lạnh giá, ngài đi đến bên lò hơ ấm một lúc, rồi mới quay về nằm xuống bên cạnh ta. Sau đó ngài ôm ta vào vòng tay ấm áp của mình, rồi thì thầm gặng hỏi ”Lúc nãy nàng làm sao thế? Sắc mặt tại sao đột nhiên lại nhợt nhặt như vậy?”
Ta mệt mỏi lên tiếng “Ừm. . . có lẽ do khi nãy Chẩn Vương Điện hạ đã xuống tay quá mãnh liệt chăng?”
Vậy là ngài không nói thêm gì nữa. Còn ta thì mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, tâm thần bất định, muốn mở mắt ra cũng khó. Thế nhưng kì lạ một điều, trí não ta lại vô cùng tinh tường, tinh tường đến độ ta thực sự chẳng thể nào ngủ sâu dược, câu nói khi nãy của Thuần Vu Vọng vang lên không ngừng.
“Hương thơm đầy khí chất, thanh mà lại không hàn.”
Ta có cảm giác như mình đã từng nghe câu đó ở đâu trước kia rồi.
Ta không nhịn được, miễn cưỡng mở mắt nhìn về phía Thuần Vu Vọng, thấy ngài đang chăm chú nhìn mình, liền lên tiếng hỏi “Lúc ngài rót trà, có phải đã đọc câu thơ gì không?”
Ngài mơ màng hỏi lại “Thơ?”
“Không có sao?”
“Không hề. Lúc nãy có phải nàng đã nằm mơ không?”
“Nằm mơ. . .” Ta cau mày “Có lẽ vậy, chắc là mơ thôi.”
Ảo giác cũng chẳng khác gì mơ là mấy. Thế nhưng mơ thấy Thuần Vu Vọng ngâm thơ, thì đúng là khiến người ta kinh ngạc. Ta nữ tù binh nước Nhuế, chỉ là vật thay thế người trong lòng của ngài. Thế nên trong ảo giác và giấc mơ của ta làm sao lại có ngài được chứ?
Trong vô thức, ta lại càng căm ghét vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy thân mình mà cật lực đẩy ngài ra xa, rồi quay sang nằm gọn một bên, cố gắng không động chạm đến ngài nữa.
Ngài có phần bàng hoàng, hồi lâu mới đưa tay đặt lên bờ vai ta, nhẹ nhàng ve vuốt. Ta lại dịch người vào trong một chút, ngài biết điều thu tay lại, kéo chăn lên cao cho ta rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.