Nhớ lại Thẩm Tiều Phong chỉ trích ta không quản việc chính vụ, ta liền bóc mấy bức mật hàm ra, đa phần là những chuyện vụn vặt trong triều, ai thăng chức, ai giáng chức, ai tiến ai lui, ta thậm chí chẳng buồn xem lí do nữa. Đoán chắc những người đứng bên phía Tần gia cùng Định Vương đều chẳng phải chịu thiệt thòi, còn các Đại thần trước kia thuộc phe Đoan Mộc giờ đứng về phía Tân Đế, có người giữ lại có người được làm tốt thí, hoặc giả ngoài thăng chức, thực chất là giáng chức, không thì nhận cớ vụn vặt điều đi thật xa. Tư Đồ Lăng tuy rằng không cố ý chống đối Tư Đồ Vĩnh, thế nhưng vẫn phải cài cắm một vài tâm phúc của mình vào những nơi trọng yếu, Tư Đồ Vĩnh khó tránh được cảnh chịu sự kìm kẹp của ngài, xem ra cũng vô cùng mệt mỏi.
Cuộc sống căng thẳng của ngài hiện nay thực sự nghĩ thôi đã thấy đuối sức, cũng chẳng hiểu nổi một con người tùy tính, hào sảng như Tư Đồ Vĩnh làm thế nào để thích ứng với bảo tọa cửu ngũ chí tôn nhìn bề ngoài thì cao cao tại thượng nhưng thực chất là gai góc găm đầy xung quanh đó.
Nếu vậy thà rằng ra sa trường hào sảng tung đao múa kiếm, chém giết tận sức tận lực còn thoải mái hơn.
Ta cuối cùng đã đọc hết tất cả những bức mật hàm được đưa tới, khẽ lên tiếng “Hãy thu dọn đi. Mau đi nói chuyện với mấy người Tần Triết, nếu có việc gấp, hãy trực tiếp vào đây bẩm báo. Điều quan trọng nhất chính là để tâm đến tình hình của lũ giặc Nhu Nhiên. Nghe nói năm nay Nhu Nhiên gặp đại hạn, rất nhiều sông ngòi khô cạn, nguồn nước hao hụt, người Nhu Nhiên vụ mùa không tốt, nhiều khả năng sẽ xuống phía Nam cướp lương thực. Nếu có tin tức gì, phải lập tức hồi báo cho ta.”
Thị nữ tuân lệnh, vội vã thu dọn ra ngoài, bên ngoài lại có người đang dẫn đạo trưởng Vệ Huyền vào chẩn mạch.
Ta đưa tay chống trán, nhìn đạo trưởng cúi đầu chẩn mạch, mỉm cười nói “Đạo trưởng, mạch tượng của ta hôm nay cũng có thể coi là bình ổn rồi chứ? Bình tâm tịnh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều ngày nay, liệu ta có còn như ngọn đèn cạn dầu, sớm ngày chết yểu nữa không?”
Đạo tưởng Vệ Huyền trầm ngâm một hồi rồi đáp “Đương nhiên là đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Chỉ có điều… Vương phi thực sự đã bình tâm tịnh dưỡng nghỉ ngơi rồi sao? Tại sao bần đạo lại cảm thấy tâm trạng của người càng sầu muộn hơn trước, khí huyết trì trệ?”
Ta lặng người, nhếch miệng cười đáp “Cả ngày ra chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hay là ý ngài muốn nói, bệnh của ta chẳng thể nào khỏi được?”
Đạo trưởng liền nói “Nghỉ ngơi hằng ngày đương nhiên là vẫn phải lưu tâm, thế nhưng điều quan trọng nhất là phải để lòng được thoải mái, gạt bớt ưu phiền, suy nghĩ.”
Ta xua tay ra hiệu đạo trưởng lui xuống rồi than dài “Ta nào có suy nghĩ, ưu phiền điều gì chứ? Ngay cả mấy chuyện trong quân tất cả đều đã giao cho Vương gia xử lý thay rồi, như vậy vẫn chưa được coi là gạt bớt lo lắng sao?”
Lúc sau lại có người về truyền lại lời nói của Tư Đồ Lăng, nói rằng đêm nay có việc, e là sẽ về rất muộn, bảo ta không cần đợi ngài, sớm dùng bữa tối rồi đi ngủ sớm.
Ta nghe vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường, đến tối một mình dùng bữa, rồi bảo người dưới hâm rượu ấm một mình nhâm nhi.
Ta vẫn còn nhớ, trước khi mỗi lần dẫn binh tác chiến, ta thường cùng các tướng sỹ, ngồi trên mặt tuyết uống rượu giữ ấm, xưng huynh gọi đệ, sau đó bàn luận chuyện chinh chiến giết chóc. Cứ nghĩ đến khoảng thời gian đó là ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng,
Trong lúc ngà ngà men say, có bóng hình bộ y phục màu trắng tinh khiết như tuyết khẽ lướt qua cánh tay, bên mũi phảng phất mùi hương thầm của hoa mai.
Đột nhiên trái tim ta mềm nhũn, ta đưa tay nắm chặt lấy chiếc bóng đó rồi dịu dàng mỉm cười nói “Vọng, A Vọng, chàng đã quay về rồi sao?”
Thân hình của người này cứng sững lại. Tiếp đó, khuôn mặt ta bỗng nhiên lạnh giá, nước trên mặt từ từ chảy xuống. Ta định thần lại, mới thấy Tư Đồ Lăng đang đặt mạnh ly trà trỗng rỗng lên mặt bàn, quay đầu lại, chăm chú nhìn ta “Nàng hãy nhìn rõ xem ta là ai?”
Ta nhỡ rõ được khi nãy mình đang gọi tên của ai, ta muốn cười nhưng chẳng thể nào cười nổi, liền thẹn thùng lên tiếng “Lăng, là ngài…”
Bình thường, ngài thích mặc y phục màu sẫm, thế nhưng trong một trăm ngày kể từ khi phát tang Đại Hành Hoàng Đế, quan dân đều phải mặc y phục màu trắng. Hôm nay ngài mặc một bộ y phục màu trắng, trông tuấn tú oai phong, nho nhã, trầm tĩnh.
Ngài bình thản lên tiếng “Không phải là ta thì còn là ai nữa?”
Ta gật đầu nói “Đương nhiên là ngài rồi. Ngài đã dùng bữa tối chưa? Ta gọi người chuẩn bị một mâm cho ngài nhé?”
Ta đưa tay định vơ lấy chiếc nạng, nhưng không hề lấy được. Khi cúi đầu nhìn xuống, thì ra, nó đã đổ xuống đất từ khi nào.
Ta định khom người nhặt lên, thân người đột nhiên nhẹ bẫng, ngài đã bế bổng ta lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.
“Ta đã dùng bữa tối ở trong cung rồi. Chúng ta ngủ thôi.”
Ta khe đáp lại một tiếng, nhắm mắt đi ngủ, bên cạnh vang lên tiếng động, chẳng bao lâu cũng thấy ngài cởi y phục ngoài rồi nằm xuống bên cạnh.
Ta đã quen nằm cùng giường với ngài hàng đêm, cũng giống như mỗi ngày, ngài đều xoa bóp phần chân cho ta, truyền chút nội lực, chỉ là theo tiềm thức, ta vẫn cứ nhích người vào trong né tránh, để ngài có đủ chỗ thật rộng rãi, ngủ cho ngon giấc. Thế nhưng ngài chưa ngủ ngay, ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng kéo về phía mình, đôi môi nhanh chóng ghé sát tới.
Ta há miệng định nói, nhưng lại để ngài thừa cơ tiến tới, tất cả những lời nói còn chưa kịp thốt lên cùng với hơi thở đều bị ngài chiếm trọn, khỏa lấp.
Cảm nhận được phần y phục trong bị kéo ra, ta đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, ra sức vùng vẫy. Ngài cũng buông lỏng cơ thể ra đôi chút, nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, tĩnh lại, rồi từ từ lên tiếng “Vãn Vãn, chúng ta đã là phu thê rồi.”
Trái tim ta khẽ run rẩy, nghẹn ngào mỉm cười “Lãng sư huynh, ta vẫn còn đang bị thương tật đó.”
Ngài đưa tay vuốt nhẹ lên phần da thịt trên đùi ta, mỉm cười rồi đáp “Ừm, lúc đó còn có thể chịu đựng được, bây giờ đã tịnh dưỡng hai tháng rồi, lẽ nào lại không được?”
Câu này làm ta lập tức khiến ta nhớ lai đêm đó khi còn ở trong phòng giam của Bộ hình… Ta y phục rách rưới bẩn thỉu, nhưng vẫn kiên quyết níu chặt lấy y phục của ngài, tận tay hiến dâng cơ thể của mình, chỉ sợ ngài quay đầu bỏ đi… Ta nhanh chóng từ bỏ việc vùng vẫy, đôi môi run rẩy lặng lẽ chịu đựng nụ hôn của ngài, cùng đôi tay vuốt ve dịu dàng đến khó tin.
Phía trên người có sức nặng đè xuống, cảm nhận được ngài đang xâm nhập sâu vào trong cơ thể, ta nắm chặt lấy y phục bên dưới, trước mắt là một khoảng mơ màng.
Ngài cúi đầu, thận trọng hôn lên góc mắt hoen nhèm nước của ta, dịu dàng nói “Vãn Vãn, nàng đừng làm vậy. Chúng ta đã là phu thê rồi.”
Ta mím chặt đôi môi, cố gắng nhếch miệng để lộ ra một nụ cười rồi nghẹn ngào đáp “Đúng vậy, ta biết rồi, chúng ta đã là phu thê. Ngài đã không chỉ là sư huynh của ta nữa.”
Ngài liền đáp “Sư huynh muội không thể ở bên nhau trọn đời, nhưng phu thê lại có thể. Vãn Vãn, hãy tin Lăng sư huynh, nhất định ta có thể bảo vệ nàng thật tốt, trọn đời trọn kiếp.”
Ta nước mắt chan chứa, gật đầu mỉm cười đáp “Vâng, nếu trên thế gian này ngay cả Lăng sư huynh mà còn không thể tin được vậy thì ta còn có thể tin ai khác nữa?”
Ta ôm lấy thắt lưng của ngài, cố gắng điều chỉnh bản thân để có thể tiếp nhận ngài một cách thoải mái nhất. Hoa văn trên vải màn ở đỉnh giường rung động như làn nước, còn ta cũng giống như một con thuyền thả trôi trên đó, chấp chới trước phong ba bão táp, hoàn toàn không thể tự làm chủ được.
Ta chỉ cần cảm nhận sự kinh hoàng, hoảng sợ, hà tất phải bận tâm xem người đẩy thuyền là ai? Thế nhưng nước mắt vẫn cứ chảy mãi không thôi. Tại sao lại là Tư Đồ Lăng? Tại sao lại là Lăng sư huynh của ta? Ta thà rằng đó là một người xa lạ. Thời thế điên loạn, mỗi người có một mong muốn riêng. Một khi thế trời biến động, sinh tử li hợp, cũng là chuyện thường tình, và chẳng để lại dấu vết quá sâu sắc trong sinh mệnh của mỗi người.
Thế nhưng ngài là Tư Đồ Lăng. Ta và ngài, cuối cùng đã thân mật đến mức không thể nào hơn được nữa. Thứ tình cảm thuần chất nhất, tươi đẹp nhất mà trước kia vẫn giữ gìn trân trọng giờ đã vỡ tan thành từng mảnh. Có lẽ, nó đã vỡ tan thành từng mảnh từ lâu lắm rồi.
Vào lúc ta mơ tưởng có thể cùng một người khác cao chạy xa bay, vào lúc ngài nhẫn tâm đoạn mất tất cả đường lui của ta, vào lúc ta nhục nhã giơ hai tay dâng hiến cơ thể của mình như một công cụ trao đổi… Tất cả đều đã vỡ tan thành từng mảnh.
Mãi lâu sau, cuối cùng mọi thứ đã tĩnh lặng lại. Tư Đồ Lăng vuốt ve khuôn mặt của ta, từ đôi mắt đẫm lệ cho tới đôi môi khô khốc. Sau cùng, ngay cả đôi mắt cũng đã khô cạn. Ngài khoác áo nhổm dậy, rót một ly trà ấm rồi đỡ ta ngồi dậy cho uống.
Ta uống vài ngụm trà ấm, sau đó cười nói “Ta không khát nữa. Sáng sớm ngày mai ngài còn phải vào cung, đi ngủ sớm đi.”
Ngài gật đầu, đặt ly trà sang một bên, ôm ta nằm ngủ rồi thì thầm nói “Nàng cũng cần phải tịnh dưỡng cho thật khỏe mạnh, đừng để ta phải phiền lòng.”
“Ta biết rồi.”
“Đạo trưởng Vệ Huyền đã nói mạch tượng của nàng không ổn, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng cầm cự nổi vài năm đâu.”
“Lão đạo đó toàn ăn nói hồ đồ, làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy? Lần trước ngài ấy còn nói đôi chân của ta sẽ tàn phế, bây giờ chẳng phải đang từ từ hồi phục lại sao?”
Ngài nghe vậy, liền từ từ đưa tay sờ lên vết thương đã bắt đầu liền sẹo ở chân ta, mãi một lúc sau mới nói “Xương cốt bây giờ trông không đẹp cho lắm. Tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa, chắc là sẽ không ảnh hưởng tới việc cưỡi ngựa đối địch. Nói theo cách bình thường… nếu đi chậm đôi chút, chắc là sẽ không nhận ra đâu.”
Ta cười nói “Vậy thì thực sự trở thành Vương phi thọt rồi, chẳng qua là biểu hiện không quá đỗi nghiêm trọng mà thôi.”
Ngài đưa mũi ngửi phần cổ của ta rồi thì thầm “Cho dù chân nàng có nghiêm trọng tới mức không thể đi lại được nữa cũng không sao, ta không chê đâu.”
“Nhưng ta bận tâm.” Ta nhìn vào tấm rèm trước mặt, nắm lấy bàn tay to lớn của ngài, loáng thoáng cảm nhận được sự khoan dung và yêu chiều mà ngài dành cho ta từ khi còn bé, rồi chậm rãi lên tiếng “Ta đã chán ghét bản thân mình từ lâu lắm rồi.”
Ngài không nói gì thêm nữa, chỉ ôm chặt ta vào lòng, than dài bên tai ta “VãnVãn, ta hiểu.”
Hai mắt ta lại ướt nhòa. Cho dù tình cảm ta dành cho ngài không phải tình yêu nam nữ, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới việc chúng ta hiểu rõ lẫn nhau. Đặc biệt là ngài còn vô cùng thấu hiểu con người ta.
Yêu hay không yêu cũng đành, ngài đã thành công bắt ép ta phải đối mặt và chấp nhận mối hôn sự giữa chúng ta.
Ta khẽ ho vài tiếng, hắng giọng rồi hỏi ngài “Là ai đã bán rẻ Tư Đồ Vĩnh?”
“Cái gì?”
“Ngài ấy phái người sang Nam Lương liên hệ với Thuần Vu Vọng, mong Thuần Vu Vọng phát binh cầm chân một lượng binh mã của họ Đoan Mộc, là ai đã truyền tin tức này đến tai Hoàng hậu Đoan Mộc?”
Không biết câu hỏi này khiến ngài kinh ngạc hay người được nhắc đến trong câu hỏi khiến ngài mất vui, mà cơ thể ngài cứng đờ lại, cau chặt đôi mày nhìn ta chằm chằm.
Ta cười nói “Ngài đương nhiên sẽ không lừa gạt ta.”
Lúc này ngài mới mỉm cười nói “Đúng vậy, là do ta âm thầm bày kế. Trước kia họ Đoan Mộc chuyên quyền, Tư Đồ Vĩnh sau khi tiếp vị nhất định sẽ trở thành bù nhìn mặc cho bọn chúng thao túng, ta làm sao cam tâm tình nguyện để chúng làm vậy được? Nếu có cơ hội phân tán, tiêu diệt thế lực của người Tây Lượng, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
Ta gật đầu nói “Huống hồ, lại có thể một mũi tên trúng ba đích. Tiêu diệt được họ Đoan Mộc, Tư Đồ Vĩnh không có người ủng hộ, cũng chẳng thể nào tiếp vụ được. Còn người phụ tình hại ngài phải đau lòng như ta cũng bị trừ khử, đỡ phải chướng mắt.”
Ngài dường như có phần bất an, im lặng một hồi mới nói “Ta không hề nghĩ rằng sau khi Tư Đồ Vĩnh bị giam lỏng, bọn họ lại ra tay độc ác với Tần gia như vậy. Ta vốn nghĩ rằng bọn chúng sẽ nể mặt mười vạn đại binh Tần gia đang sắp quay về kinh thành, mà không dám làm gì mọi người. Sau đó, nghe nói mọi người xảy ra chuyện, ta lập tức bí mật nhập thành. Ta đích thực rất muốn bóp chết nàng, có điều… ta lại càng muốn cứu nàng hơn.”
Ta bình thản lên tiếng “Thật sao?”
“Ta biết nàng oán trách ta vì ta đã thừa cơ ức hiếp nàng ở trong ngục tối.” Ngài từ từ đưa bàn tay của mình lướt nhẹ trên sống lưng của ta, mỉm cười rồi lại nói “Thực ra ta đã lên kế hoạch cứu nàng từ trước, chỉ là muốn dọa nàng một lần, giảm bớt tính cách ngang ngạnh của nàng đi. Nàng đừng có tưởng thật.”
Ta nhắm mắt lại rồi thì thầm nói “Ta không tưởng thật.”
Bàn tay của ngài rõ ràng rất ấm áp, thế nhưng khi lướt nhẹ trên da thịt lại khiến cho sống lưng của ta ớn lạnh, nổi đầy gai ốc.
Đột nhiên ta lại nhớ đến câu nói của Thuần Vu Vọng.
Ngài nói “Nếu bẻ gãy ý chí của nàng mà có thể giữ nàng lại bên cạnh, ta nhất định sẽ làm.”
Bẻ gãy ý chí, gạt bỏ ngạo khí, giẫm dưới chân mình, ép đối phương vĩnh viễn không thể nào ngẩng đầu lên được, vĩnh viễn chẳng còn dũng khí nói không với mình nữa. Thật không ngờ, trên thế gian thực sự có người có thể làm như vậy.
Vừa mới chớp mắt mà đã sắp tới trung thu rồi. Triều đình vẫn cứ sóng yên bể lặng, biên cương phía Bắc cũng im lặng không hề thấy người Nhu Nhiên có động tĩnh gì, ngay cả phần biên giới phía Nam giáp với Đại Lương cũng quá mức thái bình, nghe nói gần đây, triều đình thường tiếp các sứ giả sang nghị hòa.
Trong phủ Định Vương đương nhiên là vẫn bình lặng như mọi khi. Mẫu thân của Tư Đồ Lăng, Hạ Vương phi đã qua đời từ năm năm trước, hiện nay chỉ có thêm ta, nữ chủ nhân mới không hề lo chuyện trong phủ bao giờ, chỉ lặng lẽ tịnh dưỡng sức khỏe, rảnh rỗi thì tìm Tố Tố nói chuyện.
Tố Tố do quá hoảng sợ, lúc mới quay về nhìn thấy ai cũng né tránh, chỉ duy nhất không sợ Tư Đồ Lăng.
Tính ra, ngài chính là ân nhân cứu mạng của Tố Tố, cho nên sau khi tinh thần hổi phục lại đôi chút, Tố Tố đã tán thưởng ngài như một đại anh hùng, không hề che giấu sự ngưỡng mộ và khâm phục.
Tố Tố tuổi trẻ đơn thuần, không hề biết rằng những đại anh hùng oai phong lẫm liệt đa phần đều là công thành danh toại sau khi đã giẫm lên thi thể và máu tươi của rất nhiều người.
Ngày hôm nay, Tư Đồ Lăng thoái triều quay về, ta tính tang lễ của tiên Đế cũng đã kết thúc, trung thu nhất định sẽ có yến tiệc, liền hỏi “Lăng, bữa tiệc ngày mai, ngài lưu ý xem có quan chức trẻ tuổi nào có phẩm vị, tướng mạo thích hợp với Tố Tố nhà mình hay không nhé!”
Tư Đồ Lăng cởi quan phục, mỉm cười nói “Nha đầu đó vẫn còn nhỏ quá, nàng nỡ để Tố Tố lấy chồng sớm vậy sao? Hay cứ giữ Tố Tố lại vài năm bầu bạn cùng nàng lại hay.”
Ta liền nói “Sao lại chỉ giữ vài năm. Ta muốn một người chấp nhận ở rể Tần gia chúng ta, không những Tố Tố có thể ở mãi tại Tần gia, mà còn có thể giữ lại chút huyết mạch cho Đại ca ta nữa.”
Tư Đồ Lăng trầm ngâm một hồi rồi nói “Việc này cũng không hề khó, với địa vị của Tần gia hiện nay, chỉ cần đưa lời, còn sợ đám thanh niên tài mạo song toàn đó không tới xếp hàng xin hôn hay sao?”
Ta lắc đầu nói “Ta không cầnnhững thanh niên tài mạo song toàn trong đầu ngoài mắt đều chỉ coi trọng công danh tiền bạc. Chỉ cần là người có nhân phẩm tốt, tính tình hiền hòa, lại thật thật dạ với Tố Tố nhà chúng ta, cho dù chỉ là con nhà bình thường, dân dã cũng chẳng sao hết.”
Ngài nheo mắt lại nhìn ta rồi nói “Chính là...những thiếu niên giống như A Tĩnh năm xưa hả?”
Ta bất giác sầm mặt, chống nạng định đi vào phòng. Tư Đồ Lăng tỏ ra hối hận, vội vã tiến lại, giang tay ôm lấy ta rồi dịu dàng nói “Ta đã nói sai rồi, nàng đừng tức giận.”
Ta đành nén nhịn cơn giận, quay người nói “Cũng chẳng có gì cả… Thực ra Tố Tố chỉ cần tìm được một người đồng tâm, sống hạnh phúc với nhau đến đầu bạc răng long là ta có thể an tâm rồi.”
Ngài vuốt ve khuôn mặt ta nói “Việc này thực ra cũng không khó, có ta và nàng chăm sóc, còn sợ phu quân không đối xử với Tố Tố hay sao?”
Ta liền nói “Nếu Tố Tố chỉ có một thân một mình, người đó vẫn có thể coi con bé như châu như ngọc, đó mới gọi là thật lòng thật dạ. Đáng tiếc rằng, người như vậy nói cho cùng vẫn là hiếm thấy.”
Tư Đồ Lăng khẽ cất tiếng “Nếu nàng chỉ còn một thân một mình, ta vẫn cứ coi nàng như châu như ngọc.”
Thân người ta khẽ run lên, ngài cúi đầu xuống, trao ta nụ hôn. Ta nhắm mắt lại, ôm lấy cổ ngài hồi đáp.
Ngài bế bổng ta đi về phía giường, rồi thì thầm bên tai “Vãn Vãn ta có phải là người đồng tâm sống hạnh phúc bên nàng cho tới khi đầu bạc răng long không?”
Ta nhắm mắt tựa vào ngực ngài đáp lại “Ta không biết.”
“Không biết sao?”
“Có thể chết ngoài sa trường, có thể chết bệnh tại Bắc Đô, ta có lẽ chẳng thể nào sống được tới ngày đầu bạc răng long đó. Chẳng gì kết đồng tâm, pháo hoa nhanh tan biến… Lăng sư huynh, nếu ngài muốn sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long, thì nên tìm một người phụ nữ khác, có lẽ sẽ thỏa đáng hơn.”
Cánh tay ngài siết chặt lại, rồi khẽ quát “Im miệng.”
Dường như câu nói của ta đã khiến ngài tụt hứng, ngài liền đặt ta xuống giường, không hề làm gì thêm nữa, chỉ trầm ngâm một hồi rồi nói “Nếu nàng định chọn phu quân cho Tố Tố, vậy ngày mai hãy cùng ta vào dự yến tiệc trong cung.”
Ta sờ lên đôi chân của mình, cau chặt đôi mày.
Ngài liền nói “Đây cũng là tâm ý của Hoàng thượng. Chắc ngài ấy muốn gặp nàng.”
“Hoàng thương… có việc?”
“Có lẽ, là sợ ta hại nàng hay sao ấy?”
Ta nắm lấy thanh kiếm Thừa Ảnh được treo trên đầu giường, vuốt ve chiếc dây đeo thêu hình Lạp Mai, rồi mỉm cười nói “Trong lòng Hoàng thượng, ta chắc không yếu ớt đến mức độ đó đâu?”
Kể từ sau khi ta chuyển vào phủ Định Vương dưỡng thương, chỉ triệu kiến mấy tướng quân cùng thị vệ tâm phúc, chưa từng lộ diện trước mặt đám đông. Đám phu quân nhà quan vô cùng hiếu kỳ trước Định Vương phi ngay sau khi nhận phong hiệu vẫn luôn xưng bệnh chưa lộ diện. Ngay cả đám Đại thần cũng đều nghi ngờ không biết rốt cuộc Chiếu Hầu đã bị thương đến mức độ nào mà Tần phủ đóng cửa liên tục, không gặp bất cứ người nào. Còn những người biết rõ nội tình, đương nhiên cũng chẳng dám công khai sự việc. Còn về việc, bọn họ âm thầm bàn luận ra sao, ta cũng chẳng buồn bận tâm.
Chôn sống năm vạn hàng binh, vì tư tình với thân vương Nam Lương mà thông địch mãi quốc, liên hôn cùng Định Vương nhưng lại phò trợ Thái tử đăng cơ, biết bao nhiêu chuyện như vậy, đã đủ để họ biến ta thành một yêu tinh hoặc thần tiên. Nếu để tâm nhiều như vậy, từ nay về sau ta có lẽ không cần phải ra vào qua cửa lớn nữa.
Thế nhưng ta đóng cửa không ra ngoài, thực sự đã quá lâu, khó tránh việc Tư Đồ Vĩnh nảy sinh nghi ngờ.
Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, Tư Đồ Lăng liền nói “Có thể cũng muốn hỏi nàng chuyện sắc phong Hoàng hậu nữa.”
“Sắc phong Hoàng hậu?” Ta bất giác cười nhạt “Đoạn Mộc Thanh Thành mưu đồ phản nghịch, ngài ấy còn định sắc phong con gái của nhà Đoan Mộc thành Hoàng hậu sao?”
Tư Đồ Lăng liền nói “Ngài ấy và Thái tử phi xưa nay hòa hợp, lại cùng chung hoạn nạn, chỉ e là thực sự có mong muốn này. Hoàng hậu Đoan Mộc tuy rằng đã bị đẩy đến cung Trường Đông, thế nhưng chưa phế bỏ ngoại hiệu, đồ dùng sinh hoạt, ăn uống hàng ngày vẫn đầy đủ, ngay cả người canh giữ bên ngoài cũng là tâm phúc của Hoàng thượng.”
Ta nắm chặt kiếm Thừa Ảnh trong tay rồi than dài một tiếng “Có lẽ đang đề phòng ta sẽ hạ thủ. Nếu đã biết họ Đoan Mộc chính là cái gai trong mắt ta, tại sao còn hỏi ta về chuyện sắc phong Hoàng hậu chứ?”
Tư Đồ Lăng lại nói “Nàng căm ghét họ Đoạn Mộc, thế nhưng lại thân thiết với ngài ấy như ruột thịt một nhà, Đoan Mộc Hoa Hy lại từng bảo vệ Đức Phi, với địa vị cao cao tại thượng của ngài ấy hiện nay, chịu hạ mình cầu xin nàng, nàng có thể từ chối được không?”
Ta thầm suy nghĩ, bất giác lại vuốt lên chiếc dây đeo kiếm rồi hạ giọng nói “Vậy thì, ngày mai, ta sẽ không vào dự yến tiệc nữa, mà đến phủ Du Thừa tướng một chuyến.”
“Vậy nàng cứ liệu mà làm.”
Tư Đồ Lăng đưa tay đón lấy thanh Thừa Ảnh trong tay ta, nhìn vào sợi dây đeo kiếm rồi nói “Ta nhớ kể từ khi tìm được thanh kiếm này trong cung thì đã được đeo sợi dây này, màu sắc đã cũ rồi, tại sao nàng vẫn dùng?”
Trái tim ta quặn thắt.
Dây đeo kiếm này là Thuần Vu Vọng đích thân tháo từ thanh kiếm của mình xuống, đeo vào thanh Thừa Ảnh cho ta lên đường tới Ly Sơn năm ngoái. Ngay bản thân ta cũng không thể hiểu là vì sao, chỉ cảm thấy hoa văn của chiếc dây này trông rất thuận mắt, dùng nó suốt nửa năm trời, ta vẫn chưa hề thay đổi. Cho dù là giặt sạch, cũng không nhờ người khác làm.
Thế nhưng, ta nhớ rằng chưa hề nhắc đến lai lịch của sợi dây đeo kiếm này với bất cứ ai khác, còn ta lại là người yêu kiếm thường hay cầm bảo kiếm trong tay không để người khác cầm tới, thực sự không hiểu tại sao ngài lại chú ý tới điểm này.
Lúc này, ta chỉ bình thản nói “Ta rất thích kiểu dáng này, cho nên không muốn thay.”
Tư Đồ Lăng gật đầu, từ từ tháo dây đeo kiếm ra rồi nói “Quá cũ rồi, không hợp với thân phận của nàng. Nếu nàng thích, hôm nào bảo người giỏi thêu thùa làm lại một cái khác tương tự. Cái này…”
Ngài quay sang gọi thị nữ rồi nói “Người đâu, mau xé sợi dây đeo này đi.”
Trái tim ta quặn thắt, không hề do dự lên tiếng ngăn lại “Không được xé.”