Người còn chưa tới, xung quanh Nguyệt Vũ bốn phía chim thú đều đã bị kinh hách. Nhất thời, huyền thú che giấu nãy giờ kinh hô bôn tẩu, rối loạn một mảnh an nhàn rừng cây!
Nguyệt Vũ giờ này khắc này, cũng không dám đại ý . Nàng vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, cực lực vận cảm quan tiếp nhận tin tức. Dưới tình huống này, tinh thần lực đã không còn tác dụng!
Xem hiện trạng, người tới tuyệt đối là cao thủ phi thường lợi hại! Bởi vì Nguyệt Vũ tinh tường cảm nhận được vài cổ lực lượng đang tới so với Dạ Lôi từng giao thủ cùng nàng chỉ có hơn chứ không có kém!
Cường giả so với Dạ Lôi còn lợi hại hơn? Đó không phải ít nhất là Tứ Nguyệt huyền tông sao? Hơn nữa xem ra đang đến cũng không phải chỉ có một vị!
Bên này, Nguyệt Vũ đang âm thầm kinh hãi, người bên kia giờ phút này đã sớm đứng cách Nguyệt Vũ không xa.
Cùng với một trận phong mãnh liệt thổi qua, liền thấy mấy bóng dáng màu trắng phiêu nhiên từ phía trên mấy cây đại thụ rơi xuống. Bạch y phiên phiên theo làn gió tung bay, nếu bỏ qua khí thế lai giả bất thiện kia, thực có thể thấy nó chút hương vị tiên phong đạo cốt!
Người tới tổng cộng bốn vị, trên người mặc quần áo cực kì tương tự, đều là cẩm phục may bằng các loại vải vóc, vật liệu quý giá, hoa lệ. Vừa thấy liền biết là cái dạng người phi phú tức quý, phi thường có tiền!
Ánh mắt đầu tiên, sau khi Nguyệt Vũ nhìn thấy quần áo quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn kia, trong lòng không khỏi cười lạnh, hàn khí trong mắt càng sâu!
Quần áo quý giá đến cực điểm, cao điệu dị thường kia, thực phù hợp với phong cách kiêu ngạo vô cùng của Dạ gia. Quan trọng nhất là trên tay áo mấy người có thêu đồ văn màu đỏ tươi tượng trưng cho Dạ gia, nếu không phải bọn họ còn là ai? Lại nhìn mái tóc trắng xóa, bộ dạng cáo già, nhất định là người đạt tới cấp bậc trưởng lão !
“Hảo một cái Dạ gia, thật là có đủ ngoan a! Không ngại giải quyết ta mà thay đổi địa điểm gia tộc tỉ thí, còn không coi cường giả đệ nhất đại lục vào đâu! Thật là một khắc cũng không muốn ta sống thêm đi? Bất quá, ta đổ muốn nhìn xem, Dạ gia các ngươi có bổn sự (khả năng) này hay không?
Sau khi Nguyệt Vũ nhìn thấy mấy người liền hiểu cảm giác không thích hợp lúc trước là do đâu. Cái gọi là âm mưu liền chính là cái trước mắt đi?
Đầu tiên lợi dụng gia tộc tỉ thí đem mình đến Khấp Huyết Sâm Lâm, sau đó lợi dụng mấy trưởng lão duy trì trận đấu đem mình giải quyết! Làm như vậy không những doanh chính ngôn thuận mà còn không bị bất kì ai hoài nghi, một câu “tỉ thí gặp nạn” có thể đủ để giải quyết mọi vấn đề! Mà lúc trước nàng cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm cũng không phải là lời vô căn cứ, quả thật đúng là nàng bị người theo dõi, nhưng bất đắc dĩ do thực lực chênh lệch nên Nguyệt Vũ một chút cũng không phát hiện được !
Nhìn người đứng trước mặt bọn họ, mặt tuy rằng có chút chật vật nhưng dung nhan vẫn như trước tuyệt thế vô song, cao ngạo lãnh tuyệt, khí chất ngạo thị thiên hạ, trong mắt vài vị ngoại vị trưởng lão tràn đầy kinh diễm.
Mấy người khi nào gặp qua thiếu niên tuấn tú dị thường như thế? Phóng nhãn toàn bộ Nguyệt Hoa, mặc dù anh tài xuất hiện lớp lớp , diện mạo anh tuấn cũng không ít, nhưng nào có ai có thể đạt tới mức độ có thể làm người ta cảm thấy kinh diễm đâu ? Liền ngay cả vài tên được công nhận thiên tài trên đại lục cùng Nguyệt Vũ so sánh với cũng sẽ trở nên ảm đạm thất sắc, chốc lát mất đi hào quang !
Đây là Nguyệt Vũ, một người có thể cho thế nhân vĩnh viễn kinh diễm, bóng lưng tồn tại vĩnh viễn làm cho người khác vô vọng đuổi theo !
Sau khi kinh diễm qua đi, mấy người liền có một chút tiếc hận, một người kinh tài tuyệt diễm như thế, hôm nay thế nhưng phải ngã xuống ! Quả thực là đáng tiếc a !
Bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ đi tia tiếc nuối vừa qua, mấy người liền khôi phục bộ dạng ngoan tuyệt lúc trước. Tốc độ biến sắc mặt kia, thật sự làm cho ngay cả cao thủ biến sắc ở Tứ Xuyên cũng phải xấu hổ!
“Ngươi chính là Dạ Nguyệt Vũ đi? Vài năm không thấy, không thể tưởng được ngươi còn có thể niết bàn trọng sinh! Quả thực làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc!”
Một vị đứng phía trước lên tiếng, vừa thấy liền biết đây là kẻ đứng đầu .
Người này là ngoại viện trưởng lão của Dạ gia, Dạ Vũ. Mà lúc này Dạ Vũ nhưng lại hơi hơi khom người, phi thường khách khí nói chuyện với Nguyệt Vũ.
Nghe vậy, Nguyệt Vũ chính là lạnh nhạt cười, không nói không đáp, từ chối cho ý kiến.
Gặp mình thế nhưng bị không nhìn, mỗ vị lão giả đã quen đứng trên địa vị cao không thể nghi ngờ là bị đánh một bạt tai. Này tuyệt đối không thể tha thứ!
Nhưng mà, cao thủ chính là cao thủ a, gặp dịp thì chơi, thủ đoạn che dấu tâm tư vẫn rất cao minh ! Không tức không giận, hắn lại mở miệng nói : “ Ngũ thiếu gia một chút vẫn không thay đổi a, cá tính vẫn cứ như thế, tuy nói cá tính ngay thẳng này lão phu rất thích . Nhưng là, như vậy đi ra ngoài sẽ phải chịu thiệt! Chẳng lẽ, Ngũ thiếu gia đã quên lần bất hạnh đó của năm năm trước sao?”
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu, Dạ Vũ là đang cảnh cáo Nguyệt Vũ. Cảnh cáo nàng không cần quá kiêu ngạo, bằng không sẽ chịu vận mệnh ngã xuống giống như lần trước.
Nhưng Nguyệt Vũ lúc này không phải là Nguyệt Vũ lúc đó, Nguyệt Vũ hiện tại sẽ sợ bị người ta uy hiếp sao? Đáp án đương nhiên là không ! Nhiều năm sống như vậy trong hắc đạo, nhiều năm như vậy làm đặc công cũng không phải vô dụng đi ! Từ vài năm còn sống trong tôi luyện, Nguyệt Vũ đã luyện ra cái tính cách không sợ trời, không sợ đất !
“Nga, ta có thể lý giải là Dạ trưởng lão đang quan tâm ta sao? Nếu đúng như vậy, ta thầm suy nghĩ : Không cần Dạ trưởng lão tự mình đa tình, ta không cần ngươi xen vào việc của người khác, nếu ngươi ăn no không có việc gì làm, có thời gian thì đi quản đồ đệ của ngươi đi !”
Nguyệt Vũ một câu cũng không cấp cho hắn chút mặt mũi. Lập tức, mỗ vị đại trưởng lão tỏ vẻ không bình tĩnh! Vì thế hét lớn một tiếng:“Xú tiểu tử, ngươi không cần quá đắc ý, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bớt kiêu ngạo đi, nếu không phải xem ngươi rất nhanh sẽ chết trước mặt ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thật sự cung kính đối với ngươi như vậy sao? Đừng có nằm mơ! Thành thật nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn hay không muốn cũng phải chết !”
Tiếng hô tựa phát bệnh tâm thần kia, không có dọa đến Nguyệt Vũ nhưng thật ra đã đem vài vị trưởng lão khác đi cùng cấp dọa sợ! Đại trưởng lão của bọn họ khi nào thì trở nên không bình tĩnh như vậy? Bất quá cũng có thể lí giải a, một kẻ luôn có cuộc sống sung sướng an nhàn, cho tới nay luôn được người khác nịnh nọt, khi nào thì bị người ta đối đãi như vậy? Không những thế, còn là hoàn toàn không thèm nhìn! Này bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh?
“Xú tiểu tử, ngươi quả nhiên là càng ngày càng quá phận, vốn muốn cho ngươi chết thống khoái một chút , hiện tại……”
“Hiện tại muốn như thế nào? Muốn cho ta chết không có chỗ chôn? Chết không nhắm mắt? Hay là nghiền xương thành tro?”
Không đợi một bên mỗ vị trưởng lão nói xong, Nguyệt Vũ liền cướp lời !
Vị trưởng lão bị cướp lời kia trong lòng lập tức hỏa đại, vì thế hắn đối với vị đại trưởng lão Dạ Vũ mới nãy thiếu chút nữa bị hộc máu mà chết, nói: “ Đại trưởng lão, tiểu tử này quả nhiên quá phận đến cực điểm, để cho lão phu đi hảo hảo thu thập hắn, cho hắn một chút giáo huấn! Bằng không hắn còn thật nghĩ mình là kẻ cao cường này nọ!”
Nghe xong lời nói của trưởng lão kia, đại trưởng lão Dạ Vụ khẽ gật đầu, đại biểu đồng ý.
Được sự đồng ý vị trưởng lão kia trong lòng cực kì cao hứng a, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn cùng hung ác nham hiểm không chút nào giữ lại phát tiết ra !
Dọn xong thủ thế, chuẩn bị hảo hảo cùng Nguyệt Vũ chơi đùa để phát tiết mối hận trong lòng . Nhưng lại đột nhiên nghe được thanh âm cười nhạo trong trẻo, lạnh lùng của Nguyệt Vũ phía đối diện vang lên : “Dạ Lôi trưởng lão biệt lai vô dạng a, vài ngày không thấy, như thế nào đã đem ta cấp quên rồi?”
Ngữ khí kia, thần thái kia, người không biết còn tưởng Nguyệt Vũ cùng người kia có bao nhiêu quen biết a!
Nhìn kỹ, a, vị lão gia một thân áo trắng có vài phần tiêu sái, một thân khí chất vô cùng âm ngoan, vẻ mặt đáng khinh vô sỉ này không phải Dạ Lôi vài ngày trước cùng Nguyệt Vũ kết thù thì còn là ai đây?
Da Lôi nghe xong lời nói khiêu khích trắng trợn của Nguyệt Vũ, ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, dữ tợn nhìn Nguyệt Vũ, sau đó suy tư một chút, cuối cùng Dạ Lôi vẻ mặt giận dữ hét lớn:“Nguyên lai là ngươi, xú tiểu tử, ngươi chính là tên súc sinh thương tổn tôn tử của ta ! A , nhưng thật ra khuôn mặt thay đổi, làm ta khó nhận ra được a!”
Cuồn cuộn tức giận, không chút nào giữ lại đều phóng xuất ra, mấy người bên cạnh nghe được đều lộ vẻ nghi hoặc !
“U, Dạ trưởng lão thật sự là hảo trí nhớ a! Chậc, có vẻ ngài nhớ ta rất sâu đậm a! Chẳng lẽ hành vi ngày đó của ta làm cho ngài động tâm sao? A, thật ngượng ngùng a, nếu ngài cảm thấy hoài niệm, có thể cầu ta biểu diễn thêm một lần cái gọi là “ Phế phế càng khỏe mạnh”, ta sẽ dốc sức!
Nguyệt Vũ mặc kệ bộ dáng cơ hồ muốn nổi điên của Dạ Lôi, như cũ cứ bùm bùm nói một đống lớn tựa quăng boom, nói đến mặt không đỏ, khí không suyễn!
“Xú tiểu tử, ngươi không cần đắc ý, lần trước ngươi có thể đào thoát là nhờ vận khí thôi. Hôm nay thế nhưng rơi vào tay ta, quả thật đúng là thiên ý! Ngươi nhất định sẽ phải chết!
Dạ Lôi sau khi nói xong liền cảm thấy có chút thích ý, lửa giận trong lòng cũng tắt không ít. Nhìn bộ dáng Nguyệt Vũ vẫn bình tĩnh như trước, Dạ Lôi thế nhưng cũng không nổi giận, liền cho rằng đây chỉ là sự giãy dụa trước khi chết của Nguyệt Vũ mà thôi.
Nghe Nãy giờ, các vị trưởng lão khác rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất quá, bọn họ cũng không quản. Nếu Dạ Lôi cùng hắn có cừu oán thì cứ để cho Dạ Lôi tự mình xử lí đi! Giết gà cần phải dùng dao mổ trâu sao?
“Xú tiểu tử, ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi? Ha ha ha, cái này ngươi sai lầm rồi, thật sự là không biết, buồn cười! Ngươi cho rằng Dạ gia còn có người có thể bảo hộ ngươi sao? Nói cho ngươi biết, nơi này không phải Dạ gia, huống hồ, gia chủ cùng vài vị nội viện trưởng lão đã sớm làm nghi thức tế bái tổ tiên, cho nên ngươi đã sớm không được Dạ gia bảo vệ ! Bây giờ chúng ta muốn giết ngươi liền giết, không phải cố kị bất kể cái gì ! Ngươi cứ hảo hảo hưởng thụ thời gian cuối cùng của ngươi đi ! Không cần ảo tưởng sẽ có ai tới cứu ngươi, bởi vì, dù là kì tích cũng không có nhiều như vậy !”
Dạ Lôi vui vẻ a, nói cũng nói thật nhiều. Nước miếng bay đầy trời, Nguyệt Vũ vừa nghe trong lòng mắng to tất cả Dạ gia đều là những kẻ ngu ngốc !
Nàng khi nào thì cho rằng Dạ Lôi không dám giết nàng? Chính nàng như thế nào không biết? Người này thật đúng là rất có sức tưởng tượng !
Đối diện, sau khi nói xong một đống lớn, Dạ Lôi rốt cuộc nhịn không được ! Trời biết trong lòng hắn kích động đến cỡ nào . Từ lần chịu nhục hôm trước, hắn liền trở thành chuyện chê cười của cả Dạ thành. Làm hại hắn vẫn không dám xuất môn, vài ngày đều trốn trong nhà suy nghĩ nếu mình gặp lại Nguyệt Vũ thì sẽ giết nàng như thế nào !
Lần này, nếu không phải gia chủ yêu cầu, hắn cũng sẽ không xuất môn, vốn trong lòng rất khó chịu nhưng bây giờ nó đã sớm bị vứt bay đến tận chín tầng mây ! Không chỉ có như thế, hắn ngược lại cảm thấy phi thường may mắn !
Cảnh tượng giống hệt lần quyết đấu trước, bất quá, lần này so với lần trước tuyệt đối nguy hiểm hơn rất nhiều!
Nguy hiểm thì thế nào? Nếu lần trước không chết được, lần này cũng chết không được! Cho dù chết, cũng muốn lôi theo người làm đệm lưng!
Đây là ý tưởng chân thật trong lòng Nguyệt Vũ lúc này !
Giờ phút này, hai người đều đã phóng xuất thực lực của chính mình tới cao nhất. Nhưng là, chỉ cần liếc mắt một cái, vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách lớn giữa hai người!
Huyền tông cùng huyền vương thủy chung không phải cùng một cấp bậc !
Tuy nói thực lực của Nguyệt Vũ cùng Dạ Lôi có chênh lệch không ít, nhưng để đối phó với một tên Dạ Lôi , Nguyệt Vũ thật ra lại có chút tự tin ! Bởi vì nàng còn có một quân bài chưa lật, chỉ cần nàng sử dụng nó một cách chính xác, nó nhất định sẽ trở thành bùa đòi mạng của Dạ Lôi ! Về phần mấy cái lão bất tử kia, Nguyệt Vũ không rảnh suy nghĩ, tình thế hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy !
Tựa hồ Dạ Lôi có chút vội vàng.
Chỉ thấy hắn không cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng liền xuất kích công pháp tối cao của hắn— Địa giai trung cấp công pháp !
Một kích này vừa xuất ra, mấy vị trưởng lão khác đang đứng xem đều lắc đầu cảm thấy thật sứ là lãng phí ! Một huyền tông đối phó với một huyền vương còn dùng công pháp, lại còn là địa giai trung công pháp ! Về phần bọn hắn sao? Đừng nói công pháp, ngay cả sử dụng huyền lực cũng còn xem như giết gà dùng dao mổ trâu !
Nhưng mà tình cảnh kế tiếp bọn họ tự cho là đúng liền khiến mấy lão già đứng xem trợn tròn mắt .
Vốn tưởng rằng Dạ Nguyệt Vũ tiếp nhất kích kia dù không chết cũng sẽ trọng thương vô cùng thê thảm a.
Nhưng , sự thật thì sao?
Sự thật chính là thực con mẹ nó gặp quỷ !
Chỉ thấy, Nguyệt Vũ sau khi bị Dạ lôi công kích thế nhưng vẫn cứ bình an vô sự ! Này thật sự là con mẹ nó huyền huyễn !
Thừa dịp thời điểm mọi người bị một màn này làm cho ngây ngẩn, thất thần, một đám lửa đột nhiên hình thành trong tay Nguyệt Vũ, sau đó tức tốc bay về phía Dạ Lôi!
Thời khắc ngọn lửa đụng đến, Dạ Lôi mới lấy lại phản ứng. Nhưng là đã quá muộn ! Đám lửa nho nhỏ kia thế nhưng bành trướng thật lớn thành một đoàn hỏa mạc nhanh chóng bao vây lấy Dạ Lôi.
Thoáng chốc, chỉ cảm thấy chung quanh hết thảy đều im lặng , chỉ có Dạ Lôi kia cực kỳ bi thảm đau đớn hét lên……
Chỉ chốc lát sau, kẻ bị vây trong hảo mạc đã không còn nhìn thấy bóng dáng, nếu không có đám bụi đang tung bay theo gió kia, nhất định sẽ không có ai tin giữa đám lửa hừng hực đó đã từng có một người đứng bên trong bị liệt hỏa thiêu đốt, đau nhức, thống khổ!
Cứ như vậy, một cường giả cấp bậc huyền tông lại chỉ trong nửa khắc bị một gã huyền vương cấp xử lí! Nếu nói ra ngoài, chỉ sợ không ai tin chuyện buồn cười như vậy đi?
Gặp đồng bạn ở chung với mình nhiều năm cứ như vậy bị người ta thiêu chết, vài vị trưởng lão quả thật nan dĩ tương tín!
Thật lâu sau, không khí mới có chút hồi phục. Mà kia mấy người đã muốn đỏ mắt.
Vốn gia chủ phái bọn họ tới giết Nguyệt Vũ, hơn nữa vì để sự tình có thể thuận lợi hoàn thành, cả bốn người đều được mệnh lệnh cùng nhau tiến đến. Nguyên tưởng rằng giết chết Nguyệt Vũ đã là chuyện như ván đóng thuyền, nhưng mà, thật sự là không nghĩ tới a, huyền tông đối trận huyền vương lại có thể xảy ra vấn đề, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi trưởng lão bọn họ còn biết giấu vào đâu a?
Giờ này khắc này, mấy người cũng không thèm quan tâm cái gì lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, không nói hai lời, nhằm hướng Nguyệt Vũ mãnh liệt công kích!
Đối mặt công kích như vậy, Nguyệt Vũ đang chuẩn bị gọi Triệt ra, nhưng mà đúng lúc này……