Thân thể run rẩy, Dạ Nguyệt Hàm ngẩng đầu nhìn năm nam một nữ trước mặt, trong mắt lộ rõ sợ hãi. Nàng không nghi ngờ, nếu nữ tử trước mắt này ra lệnh một tiếng, hoặc nàng ta tự mình động thủ, nàng tuyệt đối sẽ chết không nơi chôn thân!
Lần đầu tiên, đại tiểu thư kiêu ngạo hống hách của Dạ gia này, ý thức được cái gì tên là tử vong!
“Nga, phải không? Chẳng lẽ ngươi ghen tị? Cũng đúng, Nhược Thiên ca ca của ngươi nhìn cũng không nhìn ngươi một cái, nhưng lại dùng mọi cách duy hộ ta, ngươi khẳng định là ghen tị!” Nguyệt Vũ không cho là đúng thản nhiên mở miệng nói. Nói xong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Hàm, tiếp tục nói:“Bất quá, nữ nhân ngàn người vạn người cũng có thể áp lên như ngươi cũng có tư cách muốn bọn họ?” Nàng tự nhiên là rành mạch thấy được Dạ Nguyệt Hàm khi nhìn đến mấy người Hoa Ngục Thánh Quân Dạ Hi, trong mắt nổi lên tham lam cùng dục vọng! Ánh mắt như vậy, làm cho nàng cảm thấy ghê tởm!
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta liều mạng với ngươi!” Dạ Nguyệt Hàm nhìn thân thể mảnh mai như không xương của Nguyệt Vũ tựa vào trong lòng Nhược Thiên ca ca. trong mắt tràn đầy phẫn hận. Mà lời nói của Nguyệt Vũ cũng làm cho nàng gần như bạo phát! Lúc này lí trí Dạ Nguyệt Hàm đã bị phẫn nộ cùng ghen tị bao phủ, nàng thầm nghĩ phải cố hết thảy giết chết nữ nhân làm cho nàng tự ti chịu nhục trước mặt này.
“Nữ nhân ngu xuẩn, thật sự là không biết lượng sức!” Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ chuẩn bị giải quyết Dạ Nguyệt Hàm, bên cạnh, Thiên Uy đột nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng. Đồng thời cánh tay cường tráng giương lên, một đạo huyền lực cường hãn liền hướng về Dạ Nguyệt Hàm công kích mà đi.
“A  ̄”
Đạo huyền lực kia, không biết có phải Thiên Uy cố ý, hay là trùng hợp, vừa vặn đánh trúng chỗ đan điền của Dạ Nguyệt Hàm. Một tiếng phá thanh vang lên, thân thể Dạ Nguyệt Hàm bị tàn phá, mạnh mẽ đổ về phía sau, chỗ đan điền cũng thủng một lỗ huyết to lớn, cực kì chói mắt.
Phế... Phế đi?
Mọi người nhìn Dạ Nguyệt Hàm ôm chỗ đan điền, thống khổ run rẩy kêu rên, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Dạ Tiểu thư cứ như vậy bị phế đi, thành một phế nhân?
Tê  ̄
Ý thức được điểm này, mọi người lại nhịn không được nói hấp một ngụm khí lạnh. Trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Bị phế đi đan điền đối với một tu luyện giả mà nói, tuyệt đối là đả kích không gì sánh nổi.
Đan điền của một tu luyện giả, là nơi chứa đựng tất cả tu vi cùng thực lực, bị phế đi tuyệt đối so với chết còn thống khổ hơn nhiều! Cho dù là một người có thiên phú tu luyện kém, bị phế đi cũng bị đả kích không chịu nổi, huống chi là nhân tài của một trong tứ đại gia tộc? Thiên phú nổi trội xuất sắc, cứ như vậy bị phế đi. Đây đối với Dạ gia mà nói, tuyệt đối là một tổn thất thật lớn. Phải biết rằng một thiên tài đối với một đại gia tộc mà nói, chính là một hy vọng! Nay Dạ Nguyệt Hàm ngã xuống, thành tựu Dạ gia sau này sẽ bị giảm đi thật lớn!
“Hừ, một Dạ gia nhân nho nhỏ mà cũng dám xuất thủ với muội muội ta, quả thực chính là không biết sống chết! Muội muội ta, cái loại rác rưởi như ngươi có thể chạm? Trở về nói cho đám Dạ gia không biết sống chết các ngươi, dám đắc tội bảo bối nhà chúng ta, chuẩn bị nhận họa diệt tộc đi!” Trong đôi mắt Thiên Uy lúc này băng hàn sắc bén. Ánh mắt lãnh khốc đến cực điểm, khinh thường liếc Dạ Nguyệt Hàm một cái.
Tuy rằng hắn không biết chuyện năm năm đó, Phong muội rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng tuyệt đối là thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết. Nàng nói qua, Dạ gia đối với nàng, hận đã vào xương tủy! Thời điểm nghe được tiện nữ nhân này thế nhưng là tiểu thư Dạ gia, hắn liền cố nén xúc động muốn bóp chết ả. Bởi hắn biết, cừu hận của Phong muội đối với Dạ gia, vẫn nên để nàng tự tay giải quyết. Nhưng khi nãy nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của nữ nhân này, hắn rốt cuộc nhịn không được mà xuất thủ...
Ngữ khí lãnh khốc, lời nói cuồng vọng, khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi. Trong lòng đều suy đoán, nam tử này rốt cuộc có lai lịch gì. Thế nhưng nói Dạ gia dám đắc tội bảo bối nhà bọn họ, sẽ gặp họa diệt tộc! Trời ạ, nam tử này rốt cuộc là cuồng vọng, hay thật sự đằng sau có bối cảnh hùng hậu đến dọa người? Ai chẳng biết Dạ gia trong tứ đại gia tộc, trên Nguyệt Hoa đại lục, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Họa diệt tộc? Đó là điều bọn họ tưởng cũng không dám tưởng!
Nhìn đến bộ dáng lãnh khốc nhưng lời nói lại tràn đầy ấm áp như vậy của Thiên Uy, trong lòng Nguyệt Vũ cũng lơ đãng bị lay động nhẹ nhàng. Cảm giác như vậy, rất nặng ôn nhu, như xuân phong nhè nhẹ thổi vào đáy lòng băng hàn của nàng!.
Cảm giác như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới ấm áp chôn chặt dưới đáy lòng đã lâu. Nguyên lai, những năm gần đây, ấm áp như vậy không có biến mất. Chỉ là thay đổi một thời không khác, thay đổi một thời gian khác, thay đổi một địa điểm khác...
Cảm giác như vậy, làm cho nàng nhịn không được mỉm cười, trong mắt hiện lên kiên định...
“Ca, bởi vì những người này mà tức giận, không đáng. Đi thôi, chúng ta trở về!” Nguyệt Vũ đối với Thiên Uy cười nhạt, lập tức thoát ly ôm ấp Nhược Thiên, đi đến trước người Thiên Uy: “Giải quyết xong chuyện nơi này, chúng ta về nhà!” Cảm nhận được hơi thở băng hàn trầm thấp của Thiên Uy, Nguyệt Vũ biết hắn nhất định là phẫn nộ cùng áy náy đối với những khổ sở nàng phải chịu đựng trước kia. Đại ca như vậy, bảo nàng làm sao không cảm động?
Thiên gia, về sau chính là nhà của nàng, mà những người đáng yêu ấy, chính là thân nhân của nàng, cũng là người nàng muốn bảo vệ!
Một câu xưng hô mềm nhẹ, làm cho lửa giận cùng áy náy trong lòng Thiên Uy dần dần tiêu tán. Nhìn nét cười như hoa của nữ tử trước mắt, tựa như có gì đó bất đồng. Một tiếng “Ca” kia, hắn biết Phong muội đã thật sự nhận bọn họ. Tuy rằng Thiên Uy đại ca cũng là ca, nhưng chỉ một cách xưng hô cũng khác biệt đến vi diệu, ẩn chứa vô cùng bất đồng! Đúng vậy, chỉ một cái gọi như vậy. Từ nay về sau, chỉ cần nàng mạnh khỏe, hắn cùng mọi người liền cảm thấy hạnh phúc!
“Đúng vậy, ca ca ta không nên vì những người này mà tức giận. Chúng ta đi thôi, sau khi giải quyết sự tình nơi này, chúng ta trở về nhà!” Thiên Uy hướng về phía Nguyệt Vũ biểu lộ một khuôn mặt ôn nhu tươi cười. Sau đó nắm tay Nguyệt Vũ, xoay người rời đi...
Dạ gia
“Gia chủ không tốt, gia chủ...” Ngoài đại sảnh Dạ gia, một tên người hầu hấp tấp chạy vào. Một bên chạy, một bên hô to.
Dạ Phách Thiên đang nghị sự cùng vài vị trưởng lão, nghe tiếng, đều khó chịu hơi hơi nhíu mi.
“Hoang mang rối loạn trương trương, rốt cuộc có chuyện gì?” Trong giọng nói của Dạ Phách Thiên rõ ràng mang theo không hờn giận, thanh âm trầm thấp nghiêm khắc hỏi.
Người hầu bị uy áp Dạ Phách Thiên kích thích một cái, vốn đang chạy, thân hình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Té lăn trong đại sảnh, quỳ rạp trên mặt đất, người hầu run run nói:“Bẩm báo gia chủ, vừa rồi, vừa rồi có tin tức truyền đến nói, nói...” Người hầu chỉ cảm thấy câu nói kế tiếp hắn không dám nói, sợ người ngồi trên khó chịu một cái trực tiếp đánh hắn thành thịt vụn.
“Nói cái gì? Nói mau!” Bị quấy rầy, tâm tình Dạ Phách Thiên vốn đã khó chịu, lúc này lại mạnh mẽ vỗ bàn bên cạnh một chút, quát.
“Nói là Nguyệt Hàm tiểu thư bị... Bị phế đi!” Người hầu sắc mặt tái nhợt, trong lòng lại kinh hãi. Trời ạ, rốt cuộc là người nào ngưu xoa như vậy, ở địa bàn Dạ gia phế đi thiên tài tiểu thư Dạ gia bọn họ!
“Cái gì?” Dạ Phách Thiên nghe nói như thế, trực tiếp đứng dậy phi tới trước mặt người hầu, tay bắt lấy cổ áo hắn, thanh âm khó tin nói:“Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
“Vừa rồi có tin tức truyền đến nói, Nguyệt Hàm tiểu thư bị phế đi!” Người hầu tuy rằng trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn cắn răng lặp lại lần nữa.
“Là ai? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói cụ thể một ít!” Dạ Phách Thiên ném tên người hầu xuống đất, quát.
Người hầu không nhìn đến một màn kia, nhưng cũng nghe được đại khái. Vì thế đã đem mọi chi tiết mình biết nói cho Dạ Phách Thiên.
“Rốt cuộc là loại người nào, lại có lá gan lớn như vậy?” Nghe xong lời nói của người hầu, một vị trưởng lão phía dưới cũng mạnh mẽ vỗ cái bàn bên cạnh, rống lên ra tiếng. Thật sự là buồn cười, dám giương oai ở địa bàn Dạ gia bọn họ, thật sự là muốn chết!
“Nói như vậy, người này cũng chính là người đã giết ba vị Huyền tôn cao nhất của Dạ gia chúng ta!” Một vị trưởng lão khác cũng nheo ánh mắt lại, trong mắt hiện lên ngoan độc. Ngày hôm qua nghe nói ba vị giám sát viên của Dạ gia, hai vị đã chết trong tay một vị nữ tử thần bí, mặt khác một người kia bị phế đi tu vi. Bọn họ vừa rồi cũng đang thương lượng đây rốt cuộc là ai. Không nghĩ tới chỉ mới một ngày, người nọ lại phế đi một trực hệ tiểu thư của Dạ gia bọn họ!
“Lão phu nghe nói người nọ thực lực bí hiểm, quả thực là vô căn cứ, một nữ tử có thể lợi hại đến mức nào?” Một vị trưởng lão không ngừng cười nhạt. Hắn không tin một nữ tử có thể có thực lực như vậy, nhất định là có cao thủ trợ trận!
“Bất quá có người cũng tận mắt thấy nàng một chiêu giải quyết ba vị Huyền tôn cao nhất, một cước đoán bay bốn vị Huyền đế!”
“......”
Vài vị trưởng lão lúc này ngươi một lời ta một câu bắt đầu phát biểu giải thích.
“Hừ, bất kể nàng có bao nhiêu lợi hại, nay nàng đến Dạ thành chúng ta, nhất định sẽ tham gia thiên tài cường giả đại chiến. Ngày mai chính là thiên tài cường giả đại chiến, phải chú ý nhiều một chút. Ngày mai lão phu tự mình xem người này, nhìn xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Trong mắt Dạ Phách Thiên một mảnh âm hiểm, trên mặt lại không chút nào che dấu tàn nhẫn.
“Đúng rồi, ngày mai thiên tài chi chiến, nghe nói tiểu tử Lam gia kia sẽ không tham gia, cho nên không cam đoan Vô Ưu sẽ tham gia! Nếu hắn tham gia, tuyệt đối không có người nào là đối thủ của hắn, Dạ gia tuyệt đối sẽ thắng lợi.” Trong mắt Dạ Phách Thiên hiện lên đắc ý. Năng lực của Dạ Vô Ưu, ngoại trừ Lam Nhược Thiên ra, không người nào có thể sánh. Cho nên, thiên tài lần này, Dạ gia tuyệt đối có thể đoạt được! Hơn nữa thực lực của bản thân...
Từ mấy tháng trước, sau khi tứ đại gia tộc cùng ngũ đại công hội, chín thế lực lớn quyết định tổ chức sự kiện thiên tài cường giả chi chiến này, toàn bộ thế lực trên đại lục đều chuẩn bị cho chuyện này.
Thiên tài cường giả chi chiến, so với chính là này trên đường lớn tu luyện tối cụ thiên phú đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất nhân vật cùng với này thực lực đã muốn ở Huyền đế ngừng phát triển đại lục tuyệt thế đứng đầu cường giả. Nếu người nào trong gia tộc phái ra nhân ở thiên tài cường giả chi chiến trung bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng tia sáng kỳ dị, kia tuyệt đối làm cho chính mình chỗ thế lực gà chó lên trời! Bởi vậy, đối với như vậy tái sự, cơ hồ sở hữu thế lực đều trút xuống đại lượng tâm huyết chuẩn bị...
Thiên tài cường giả chi chiến, là chuyện vô cùng có lợi đối với đại lộ của tu luyện giả đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất cùng cường giả Huyền đế cao nhất đã ngừng phát triển* trên đại lục sẽ là tuyệt thế đỉnh phong. Nếu người nào được gia tộc phái ra tham gia thiên tài cường giả chi chiến giành được nổi tiếng, phóng ra tia sáng kì dị, tuyệt đối sẽ làm cho gia tộc thăng thiên! Bởi vậy, đối với sự kiện lần này, hầu như mọi thế lực đều đầu tư phần lớn tâm huyết chuẩn bị...
(*)Túy: Giải thích chút! Huyền đế cường giả cao nhất hay còn gọi là Cửu Nguyệt Huyền đế trên Nguyệt Hoa đại lục này, rất ít người có thể trở thành tôn thượng cường giả, hầu như chỉ đến cửu nguyệt là dừng lại. Đa phần là chưa lĩnh ngộ ra tu luyện linh hồn giống như Nguyệt Vũ hiện tại vậy....
Nay, mấy tháng đã qua đi, hôm nay chính là ngày bắt đầu thi đấu thiên tài cường giả chi chiến.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Vừa rống xong, Dạ Nguyệt Hàm liền cảm nhận được vài đạo ánh mắt cực vì lãnh khốc thẳng tắp bắn về phía nàng. Ánh mắt mang theo sát ý, làm cho nàng trong lòng nhịn không được máy động, sợ hãi một hồi.
Thân thể run rẩy, Dạ Nguyệt Hàm ngẩng đầu nhìn năm nam một nữ trước mặt, trong mắt lộ rõ sợ hãi. Nàng không nghi ngờ, nếu nữ tử trước mắt này ra lệnh một tiếng, hoặc nàng ta tự mình động thủ, nàng tuyệt đối sẽ chết không nơi chôn thân!
Lần đầu tiên, đại tiểu thư kiêu ngạo hống hách của Dạ gia này, ý thức được cái gì tên là tử vong!
“Nga, phải không? Chẳng lẽ ngươi ghen tị? Cũng đúng, Nhược Thiên ca ca của ngươi nhìn cũng không nhìn ngươi một cái, nhưng lại dùng mọi cách duy hộ ta, ngươi khẳng định là ghen tị!” Nguyệt Vũ không cho là đúng thản nhiên mở miệng nói. Nói xong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Hàm, tiếp tục nói:“Bất quá, nữ nhân ngàn người vạn người cũng có thể áp lên như ngươi cũng có tư cách muốn bọn họ?” Nàng tự nhiên là rành mạch thấy được Dạ Nguyệt Hàm khi nhìn đến mấy người Hoa Ngục Thánh Quân Dạ Hi, trong mắt nổi lên tham lam cùng dục vọng! Ánh mắt như vậy, làm cho nàng cảm thấy ghê tởm!
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta liều mạng với ngươi!” Dạ Nguyệt Hàm nhìn thân thể mảnh mai như không xương của Nguyệt Vũ tựa vào trong lòng Nhược Thiên ca ca. trong mắt tràn đầy phẫn hận. Mà lời nói của Nguyệt Vũ cũng làm cho nàng gần như bạo phát! Lúc này lí trí Dạ Nguyệt Hàm đã bị phẫn nộ cùng ghen tị bao phủ, nàng thầm nghĩ phải cố hết thảy giết chết nữ nhân làm cho nàng tự ti chịu nhục trước mặt này.
“Nữ nhân ngu xuẩn, thật sự là không biết lượng sức!” Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ chuẩn bị giải quyết Dạ Nguyệt Hàm, bên cạnh, Thiên Uy đột nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng. Đồng thời cánh tay cường tráng giương lên, một đạo huyền lực cường hãn liền hướng về Dạ Nguyệt Hàm công kích mà đi.
“A  ̄”
Đạo huyền lực kia, không biết có phải Thiên Uy cố ý, hay là trùng hợp, vừa vặn đánh trúng chỗ đan điền của Dạ Nguyệt Hàm. Một tiếng phá thanh vang lên, thân thể Dạ Nguyệt Hàm bị tàn phá, mạnh mẽ đổ về phía sau, chỗ đan điền cũng thủng một lỗ huyết to lớn, cực kì chói mắt.
Phế... Phế đi?
Mọi người nhìn Dạ Nguyệt Hàm ôm chỗ đan điền, thống khổ run rẩy kêu rên, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Dạ Tiểu thư cứ như vậy bị phế đi, thành một phế nhân?
Tê  ̄
Ý thức được điểm này, mọi người lại nhịn không được nói hấp một ngụm khí lạnh. Trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Bị phế đi đan điền đối với một tu luyện giả mà nói, tuyệt đối là đả kích không gì sánh nổi.
Đan điền của một tu luyện giả, là nơi chứa đựng tất cả tu vi cùng thực lực, bị phế đi tuyệt đối so với chết còn thống khổ hơn nhiều! Cho dù là một người có thiên phú tu luyện kém, bị phế đi cũng bị đả kích không chịu nổi, huống chi là nhân tài của một trong tứ đại gia tộc? Thiên phú nổi trội xuất sắc, cứ như vậy bị phế đi. Đây đối với Dạ gia mà nói, tuyệt đối là một tổn thất thật lớn. Phải biết rằng một thiên tài đối với một đại gia tộc mà nói, chính là một hy vọng! Nay Dạ Nguyệt Hàm ngã xuống, thành tựu Dạ gia sau này sẽ bị giảm đi thật lớn!
“Hừ, một Dạ gia nhân nho nhỏ mà cũng dám xuất thủ với muội muội ta, quả thực chính là không biết sống chết! Muội muội ta, cái loại rác rưởi như ngươi có thể chạm? Trở về nói cho đám Dạ gia không biết sống chết các ngươi, dám đắc tội bảo bối nhà chúng ta, chuẩn bị nhận họa diệt tộc đi!” Trong đôi mắt Thiên Uy lúc này băng hàn sắc bén. Ánh mắt lãnh khốc đến cực điểm, khinh thường liếc Dạ Nguyệt Hàm một cái.
Tuy rằng hắn không biết chuyện năm năm đó, Phong muội rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng tuyệt đối là thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết. Nàng nói qua, Dạ gia đối với nàng, hận đã vào xương tủy! Thời điểm nghe được tiện nữ nhân này thế nhưng là tiểu thư Dạ gia, hắn liền cố nén xúc động muốn bóp chết ả. Bởi hắn biết, cừu hận của Phong muội đối với Dạ gia, vẫn nên để nàng tự tay giải quyết. Nhưng khi nãy nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của nữ nhân này, hắn rốt cuộc nhịn không được mà xuất thủ...
Ngữ khí lãnh khốc, lời nói cuồng vọng, khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi. Trong lòng đều suy đoán, nam tử này rốt cuộc có lai lịch gì. Thế nhưng nói Dạ gia dám đắc tội bảo bối nhà bọn họ, sẽ gặp họa diệt tộc! Trời ạ, nam tử này rốt cuộc là cuồng vọng, hay thật sự đằng sau có bối cảnh hùng hậu đến dọa người? Ai chẳng biết Dạ gia trong tứ đại gia tộc, trên Nguyệt Hoa đại lục, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Họa diệt tộc? Đó là điều bọn họ tưởng cũng không dám tưởng!
Nhìn đến bộ dáng lãnh khốc nhưng lời nói lại tràn đầy ấm áp như vậy của Thiên Uy, trong lòng Nguyệt Vũ cũng lơ đãng bị lay động nhẹ nhàng. Cảm giác như vậy, rất nặng ôn nhu, như xuân phong nhè nhẹ thổi vào đáy lòng băng hàn của nàng!.
Cảm giác như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới ấm áp chôn chặt dưới đáy lòng đã lâu. Nguyên lai, những năm gần đây, ấm áp như vậy không có biến mất. Chỉ là thay đổi một thời không khác, thay đổi một thời gian khác, thay đổi một địa điểm khác...
Cảm giác như vậy, làm cho nàng nhịn không được mỉm cười, trong mắt hiện lên kiên định...
“Ca, bởi vì những người này mà tức giận, không đáng. Đi thôi, chúng ta trở về!” Nguyệt Vũ đối với Thiên Uy cười nhạt, lập tức thoát ly ôm ấp Nhược Thiên, đi đến trước người Thiên Uy: “Giải quyết xong chuyện nơi này, chúng ta về nhà!” Cảm nhận được hơi thở băng hàn trầm thấp của Thiên Uy, Nguyệt Vũ biết hắn nhất định là phẫn nộ cùng áy náy đối với những khổ sở nàng phải chịu đựng trước kia. Đại ca như vậy, bảo nàng làm sao không cảm động?
Thiên gia, về sau chính là nhà của nàng, mà những người đáng yêu ấy, chính là thân nhân của nàng, cũng là người nàng muốn bảo vệ!
Một câu xưng hô mềm nhẹ, làm cho lửa giận cùng áy náy trong lòng Thiên Uy dần dần tiêu tán. Nhìn nét cười như hoa của nữ tử trước mắt, tựa như có gì đó bất đồng. Một tiếng “Ca” kia, hắn biết Phong muội đã thật sự nhận bọn họ. Tuy rằng Thiên Uy đại ca cũng là ca, nhưng chỉ một cách xưng hô cũng khác biệt đến vi diệu, ẩn chứa vô cùng bất đồng! Đúng vậy, chỉ một cái gọi như vậy. Từ nay về sau, chỉ cần nàng mạnh khỏe, hắn cùng mọi người liền cảm thấy hạnh phúc!
“Đúng vậy, ca ca ta không nên vì những người này mà tức giận. Chúng ta đi thôi, sau khi giải quyết sự tình nơi này, chúng ta trở về nhà!” Thiên Uy hướng về phía Nguyệt Vũ biểu lộ một khuôn mặt ôn nhu tươi cười. Sau đó nắm tay Nguyệt Vũ, xoay người rời đi...
Dạ gia
“Gia chủ không tốt, gia chủ...” Ngoài đại sảnh Dạ gia, một tên người hầu hấp tấp chạy vào. Một bên chạy, một bên hô to.
Dạ Phách Thiên đang nghị sự cùng vài vị trưởng lão, nghe tiếng, đều khó chịu hơi hơi nhíu mi.
“Hoang mang rối loạn trương trương, rốt cuộc có chuyện gì?” Trong giọng nói của Dạ Phách Thiên rõ ràng mang theo không hờn giận, thanh âm trầm thấp nghiêm khắc hỏi.
Người hầu bị uy áp Dạ Phách Thiên kích thích một cái, vốn đang chạy, thân hình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Té lăn trong đại sảnh, quỳ rạp trên mặt đất, người hầu run run nói:“Bẩm báo gia chủ, vừa rồi, vừa rồi có tin tức truyền đến nói, nói...” Người hầu chỉ cảm thấy câu nói kế tiếp hắn không dám nói, sợ người ngồi trên khó chịu một cái trực tiếp đánh hắn thành thịt vụn.
“Nói cái gì? Nói mau!” Bị quấy rầy, tâm tình Dạ Phách Thiên vốn đã khó chịu, lúc này lại mạnh mẽ vỗ bàn bên cạnh một chút, quát.
“Nói là Nguyệt Hàm tiểu thư bị... Bị phế đi!” Người hầu sắc mặt tái nhợt, trong lòng lại kinh hãi. Trời ạ, rốt cuộc là người nào ngưu xoa như vậy, ở địa bàn Dạ gia phế đi thiên tài tiểu thư Dạ gia bọn họ!
“Cái gì?” Dạ Phách Thiên nghe nói như thế, trực tiếp đứng dậy phi tới trước mặt người hầu, tay bắt lấy cổ áo hắn, thanh âm khó tin nói:“Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
“Vừa rồi có tin tức truyền đến nói, Nguyệt Hàm tiểu thư bị phế đi!” Người hầu tuy rằng trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn cắn răng lặp lại lần nữa.
“Là ai? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói cụ thể một ít!” Dạ Phách Thiên ném tên người hầu xuống đất, quát.
Người hầu không nhìn đến một màn kia, nhưng cũng nghe được đại khái. Vì thế đã đem mọi chi tiết mình biết nói cho Dạ Phách Thiên.
“Rốt cuộc là loại người nào, lại có lá gan lớn như vậy?” Nghe xong lời nói của người hầu, một vị trưởng lão phía dưới cũng mạnh mẽ vỗ cái bàn bên cạnh, rống lên ra tiếng. Thật sự là buồn cười, dám giương oai ở địa bàn Dạ gia bọn họ, thật sự là muốn chết!
“Nói như vậy, người này cũng chính là người đã giết ba vị Huyền tôn cao nhất của Dạ gia chúng ta!” Một vị trưởng lão khác cũng nheo ánh mắt lại, trong mắt hiện lên ngoan độc. Ngày hôm qua nghe nói ba vị giám sát viên của Dạ gia, hai vị đã chết trong tay một vị nữ tử thần bí, mặt khác một người kia bị phế đi tu vi. Bọn họ vừa rồi cũng đang thương lượng đây rốt cuộc là ai. Không nghĩ tới chỉ mới một ngày, người nọ lại phế đi một trực hệ tiểu thư của Dạ gia bọn họ!
“Lão phu nghe nói người nọ thực lực bí hiểm, quả thực là vô căn cứ, một nữ tử có thể lợi hại đến mức nào?” Một vị trưởng lão không ngừng cười nhạt. Hắn không tin một nữ tử có thể có thực lực như vậy, nhất định là có cao thủ trợ trận!
“Bất quá có người cũng tận mắt thấy nàng một chiêu giải quyết ba vị Huyền tôn cao nhất, một cước đoán bay bốn vị Huyền đế!”
“......”
Vài vị trưởng lão lúc này ngươi một lời ta một câu bắt đầu phát biểu giải thích.
“Hừ, bất kể nàng có bao nhiêu lợi hại, nay nàng đến Dạ thành chúng ta, nhất định sẽ tham gia thiên tài cường giả đại chiến. Ngày mai chính là thiên tài cường giả đại chiến, phải chú ý nhiều một chút. Ngày mai lão phu tự mình xem người này, nhìn xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Trong mắt Dạ Phách Thiên một mảnh âm hiểm, trên mặt lại không chút nào che dấu tàn nhẫn.
“Đúng rồi, ngày mai thiên tài chi chiến, nghe nói tiểu tử Lam gia kia sẽ không tham gia, cho nên không cam đoan Vô Ưu sẽ tham gia! Nếu hắn tham gia, tuyệt đối không có người nào là đối thủ của hắn, Dạ gia tuyệt đối sẽ thắng lợi.” Trong mắt Dạ Phách Thiên hiện lên đắc ý. Năng lực của Dạ Vô Ưu, ngoại trừ Lam Nhược Thiên ra, không người nào có thể sánh. Cho nên, thiên tài lần này, Dạ gia tuyệt đối có thể đoạt được! Hơn nữa thực lực của bản thân...
Từ mấy tháng trước, sau khi tứ đại gia tộc cùng ngũ đại công hội, chín thế lực lớn quyết định tổ chức sự kiện thiên tài cường giả chi chiến này, toàn bộ thế lực trên đại lục đều chuẩn bị cho chuyện này.
Thiên tài cường giả chi chiến, so với chính là này trên đường lớn tu luyện tối cụ thiên phú đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất nhân vật cùng với này thực lực đã muốn ở Huyền đế ngừng phát triển đại lục tuyệt thế đứng đầu cường giả. Nếu người nào trong gia tộc phái ra nhân ở thiên tài cường giả chi chiến trung bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng tia sáng kỳ dị, kia tuyệt đối làm cho chính mình chỗ thế lực gà chó lên trời! Bởi vậy, đối với như vậy tái sự, cơ hồ sở hữu thế lực đều trút xuống đại lượng tâm huyết chuẩn bị...
Thiên tài cường giả chi chiến, là chuyện vô cùng có lợi đối với đại lộ của tu luyện giả đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất cùng cường giả Huyền đế cao nhất đã ngừng phát triển* trên đại lục sẽ là tuyệt thế đỉnh phong. Nếu người nào được gia tộc phái ra tham gia thiên tài cường giả chi chiến giành được nổi tiếng, phóng ra tia sáng kì dị, tuyệt đối sẽ làm cho gia tộc thăng thiên! Bởi vậy, đối với sự kiện lần này, hầu như mọi thế lực đều đầu tư phần lớn tâm huyết chuẩn bị...
(*)Túy: Giải thích chút! Huyền đế cường giả cao nhất hay còn gọi là Cửu Nguyệt Huyền đế trên Nguyệt Hoa đại lục này, rất ít người có thể trở thành tôn thượng cường giả, hầu như chỉ đến cửu nguyệt là dừng lại. Đa phần là chưa lĩnh ngộ ra tu luyện linh hồn giống như Nguyệt Vũ hiện tại vậy....
Nay, mấy tháng đã qua đi, hôm nay chính là ngày bắt đầu thi đấu thiên tài cường giả chi chiến.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor+ beta: Túy
Vừa rống xong, Dạ Nguyệt Hàm liền cảm nhận được vài đạo ánh mắt cực vì lãnh khốc thẳng tắp bắn về phía nàng. Ánh mắt mang theo sát ý, làm cho nàng trong lòng nhịn không được máy động, sợ hãi một hồi.
Thân thể run rẩy, Dạ Nguyệt Hàm ngẩng đầu nhìn năm nam một nữ trước mặt, trong mắt lộ rõ sợ hãi. Nàng không nghi ngờ, nếu nữ tử trước mắt này ra lệnh một tiếng, hoặc nàng ta tự mình động thủ, nàng tuyệt đối sẽ chết không nơi chôn thân!
Lần đầu tiên, đại tiểu thư kiêu ngạo hống hách của Dạ gia này, ý thức được cái gì tên là tử vong!
“Nga, phải không? Chẳng lẽ ngươi ghen tị? Cũng đúng, Nhược Thiên ca ca của ngươi nhìn cũng không nhìn ngươi một cái, nhưng lại dùng mọi cách duy hộ ta, ngươi khẳng định là ghen tị!” Nguyệt Vũ không cho là đúng thản nhiên mở miệng nói. Nói xong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Hàm, tiếp tục nói:“Bất quá, nữ nhân ngàn người vạn người cũng có thể áp lên như ngươi cũng có tư cách muốn bọn họ?” Nàng tự nhiên là rành mạch thấy được Dạ Nguyệt Hàm khi nhìn đến mấy người Hoa Ngục Thánh Quân Dạ Hi, trong mắt nổi lên tham lam cùng dục vọng! Ánh mắt như vậy, làm cho nàng cảm thấy ghê tởm!
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta liều mạng với ngươi!” Dạ Nguyệt Hàm nhìn thân thể mảnh mai như không xương của Nguyệt Vũ tựa vào trong lòng Nhược Thiên ca ca. trong mắt tràn đầy phẫn hận. Mà lời nói của Nguyệt Vũ cũng làm cho nàng gần như bạo phát! Lúc này lí trí Dạ Nguyệt Hàm đã bị phẫn nộ cùng ghen tị bao phủ, nàng thầm nghĩ phải cố hết thảy giết chết nữ nhân làm cho nàng tự ti chịu nhục trước mặt này.
“Nữ nhân ngu xuẩn, thật sự là không biết lượng sức!” Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ chuẩn bị giải quyết Dạ Nguyệt Hàm, bên cạnh, Thiên Uy đột nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng. Đồng thời cánh tay cường tráng giương lên, một đạo huyền lực cường hãn liền hướng về Dạ Nguyệt Hàm công kích mà đi.
“A  ̄”
Đạo huyền lực kia, không biết có phải Thiên Uy cố ý, hay là trùng hợp, vừa vặn đánh trúng chỗ đan điền của Dạ Nguyệt Hàm. Một tiếng phá thanh vang lên, thân thể Dạ Nguyệt Hàm bị tàn phá, mạnh mẽ đổ về phía sau, chỗ đan điền cũng thủng một lỗ huyết to lớn, cực kì chói mắt.
Phế... Phế đi?
Mọi người nhìn Dạ Nguyệt Hàm ôm chỗ đan điền, thống khổ run rẩy kêu rên, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Dạ Tiểu thư cứ như vậy bị phế đi, thành một phế nhân?
Tê  ̄
Ý thức được điểm này, mọi người lại nhịn không được nói hấp một ngụm khí lạnh. Trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Bị phế đi đan điền đối với một tu luyện giả mà nói, tuyệt đối là đả kích không gì sánh nổi.
Đan điền của một tu luyện giả, là nơi chứa đựng tất cả tu vi cùng thực lực, bị phế đi tuyệt đối so với chết còn thống khổ hơn nhiều! Cho dù là một người có thiên phú tu luyện kém, bị phế đi cũng bị đả kích không chịu nổi, huống chi là nhân tài của một trong tứ đại gia tộc? Thiên phú nổi trội xuất sắc, cứ như vậy bị phế đi. Đây đối với Dạ gia mà nói, tuyệt đối là một tổn thất thật lớn. Phải biết rằng một thiên tài đối với một đại gia tộc mà nói, chính là một hy vọng! Nay Dạ Nguyệt Hàm ngã xuống, thành tựu Dạ gia sau này sẽ bị giảm đi thật lớn!
“Hừ, một Dạ gia nhân nho nhỏ mà cũng dám xuất thủ với muội muội ta, quả thực chính là không biết sống chết! Muội muội ta, cái loại rác rưởi như ngươi có thể chạm? Trở về nói cho đám Dạ gia không biết sống chết các ngươi, dám đắc tội bảo bối nhà chúng ta, chuẩn bị nhận họa diệt tộc đi!” Trong đôi mắt Thiên Uy lúc này băng hàn sắc bén. Ánh mắt lãnh khốc đến cực điểm, khinh thường liếc Dạ Nguyệt Hàm một cái.
Tuy rằng hắn không biết chuyện năm năm đó, Phong muội rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng tuyệt đối là thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết. Nàng nói qua, Dạ gia đối với nàng, hận đã vào xương tủy! Thời điểm nghe được tiện nữ nhân này thế nhưng là tiểu thư Dạ gia, hắn liền cố nén xúc động muốn bóp chết ả. Bởi hắn biết, cừu hận của Phong muội đối với Dạ gia, vẫn nên để nàng tự tay giải quyết. Nhưng khi nãy nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của nữ nhân này, hắn rốt cuộc nhịn không được mà xuất thủ...
Ngữ khí lãnh khốc, lời nói cuồng vọng, khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi. Trong lòng đều suy đoán, nam tử này rốt cuộc có lai lịch gì. Thế nhưng nói Dạ gia dám đắc tội bảo bối nhà bọn họ, sẽ gặp họa diệt tộc! Trời ạ, nam tử này rốt cuộc là cuồng vọng, hay thật sự đằng sau có bối cảnh hùng hậu đến dọa người? Ai chẳng biết Dạ gia trong tứ đại gia tộc, trên Nguyệt Hoa đại lục, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Họa diệt tộc? Đó là điều bọn họ tưởng cũng không dám tưởng!
Nhìn đến bộ dáng lãnh khốc nhưng lời nói lại tràn đầy ấm áp như vậy của Thiên Uy, trong lòng Nguyệt Vũ cũng lơ đãng bị lay động nhẹ nhàng. Cảm giác như vậy, rất nặng ôn nhu, như xuân phong nhè nhẹ thổi vào đáy lòng băng hàn của nàng!.
Cảm giác như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới ấm áp chôn chặt dưới đáy lòng đã lâu. Nguyên lai, những năm gần đây, ấm áp như vậy không có biến mất. Chỉ là thay đổi một thời không khác, thay đổi một thời gian khác, thay đổi một địa điểm khác...
Cảm giác như vậy, làm cho nàng nhịn không được mỉm cười, trong mắt hiện lên kiên định...
“Ca, bởi vì những người này mà tức giận, không đáng. Đi thôi, chúng ta trở về!” Nguyệt Vũ đối với Thiên Uy cười nhạt, lập tức thoát ly ôm ấp Nhược Thiên, đi đến trước người Thiên Uy: “Giải quyết xong chuyện nơi này, chúng ta về nhà!” Cảm nhận được hơi thở băng hàn trầm thấp của Thiên Uy, Nguyệt Vũ biết hắn nhất định là phẫn nộ cùng áy náy đối với những khổ sở nàng phải chịu đựng trước kia. Đại ca như vậy, bảo nàng làm sao không cảm động?
Thiên gia, về sau chính là nhà của nàng, mà những người đáng yêu ấy, chính là thân nhân của nàng, cũng là người nàng muốn bảo vệ!
Một câu xưng hô mềm nhẹ, làm cho lửa giận cùng áy náy trong lòng Thiên Uy dần dần tiêu tán. Nhìn nét cười như hoa của nữ tử trước mắt, tựa như có gì đó bất đồng. Một tiếng “Ca” kia, hắn biết Phong muội đã thật sự nhận bọn họ. Tuy rằng Thiên Uy đại ca cũng là ca, nhưng chỉ một cách xưng hô cũng khác biệt đến vi diệu, ẩn chứa vô cùng bất đồng! Đúng vậy, chỉ một cái gọi như vậy. Từ nay về sau, chỉ cần nàng mạnh khỏe, hắn cùng mọi người liền cảm thấy hạnh phúc!
“Đúng vậy, ca ca ta không nên vì những người này mà tức giận. Chúng ta đi thôi, sau khi giải quyết sự tình nơi này, chúng ta trở về nhà!” Thiên Uy hướng về phía Nguyệt Vũ biểu lộ một khuôn mặt ôn nhu tươi cười. Sau đó nắm tay Nguyệt Vũ, xoay người rời đi...
Dạ gia
“Gia chủ không tốt, gia chủ...” Ngoài đại sảnh Dạ gia, một tên người hầu hấp tấp chạy vào. Một bên chạy, một bên hô to.
Dạ Phách Thiên đang nghị sự cùng vài vị trưởng lão, nghe tiếng, đều khó chịu hơi hơi nhíu mi.
“Hoang mang rối loạn trương trương, rốt cuộc có chuyện gì?” Trong giọng nói của Dạ Phách Thiên rõ ràng mang theo không hờn giận, thanh âm trầm thấp nghiêm khắc hỏi.
Người hầu bị uy áp Dạ Phách Thiên kích thích một cái, vốn đang chạy, thân hình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Té lăn trong đại sảnh, quỳ rạp trên mặt đất, người hầu run run nói:“Bẩm báo gia chủ, vừa rồi, vừa rồi có tin tức truyền đến nói, nói...” Người hầu chỉ cảm thấy câu nói kế tiếp hắn không dám nói, sợ người ngồi trên khó chịu một cái trực tiếp đánh hắn thành thịt vụn.
“Nói cái gì? Nói mau!” Bị quấy rầy, tâm tình Dạ Phách Thiên vốn đã khó chịu, lúc này lại mạnh mẽ vỗ bàn bên cạnh một chút, quát.
“Nói là Nguyệt Hàm tiểu thư bị... Bị phế đi!” Người hầu sắc mặt tái nhợt, trong lòng lại kinh hãi. Trời ạ, rốt cuộc là người nào ngưu xoa như vậy, ở địa bàn Dạ gia phế đi thiên tài tiểu thư Dạ gia bọn họ!
“Cái gì?” Dạ Phách Thiên nghe nói như thế, trực tiếp đứng dậy phi tới trước mặt người hầu, tay bắt lấy cổ áo hắn, thanh âm khó tin nói:“Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
“Vừa rồi có tin tức truyền đến nói, Nguyệt Hàm tiểu thư bị phế đi!” Người hầu tuy rằng trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn cắn răng lặp lại lần nữa.
“Là ai? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói cụ thể một ít!” Dạ Phách Thiên ném tên người hầu xuống đất, quát.
Người hầu không nhìn đến một màn kia, nhưng cũng nghe được đại khái. Vì thế đã đem mọi chi tiết mình biết nói cho Dạ Phách Thiên.
“Rốt cuộc là loại người nào, lại có lá gan lớn như vậy?” Nghe xong lời nói của người hầu, một vị trưởng lão phía dưới cũng mạnh mẽ vỗ cái bàn bên cạnh, rống lên ra tiếng. Thật sự là buồn cười, dám giương oai ở địa bàn Dạ gia bọn họ, thật sự là muốn chết!
“Nói như vậy, người này cũng chính là người đã giết ba vị Huyền tôn cao nhất của Dạ gia chúng ta!” Một vị trưởng lão khác cũng nheo ánh mắt lại, trong mắt hiện lên ngoan độc. Ngày hôm qua nghe nói ba vị giám sát viên của Dạ gia, hai vị đã chết trong tay một vị nữ tử thần bí, mặt khác một người kia bị phế đi tu vi. Bọn họ vừa rồi cũng đang thương lượng đây rốt cuộc là ai. Không nghĩ tới chỉ mới một ngày, người nọ lại phế đi một trực hệ tiểu thư của Dạ gia bọn họ!
“Lão phu nghe nói người nọ thực lực bí hiểm, quả thực là vô căn cứ, một nữ tử có thể lợi hại đến mức nào?” Một vị trưởng lão không ngừng cười nhạt. Hắn không tin một nữ tử có thể có thực lực như vậy, nhất định là có cao thủ trợ trận!
“Bất quá có người cũng tận mắt thấy nàng một chiêu giải quyết ba vị Huyền tôn cao nhất, một cước đoán bay bốn vị Huyền đế!”
“......”
Vài vị trưởng lão lúc này ngươi một lời ta một câu bắt đầu phát biểu giải thích.
“Hừ, bất kể nàng có bao nhiêu lợi hại, nay nàng đến Dạ thành chúng ta, nhất định sẽ tham gia thiên tài cường giả đại chiến. Ngày mai chính là thiên tài cường giả đại chiến, phải chú ý nhiều một chút. Ngày mai lão phu tự mình xem người này, nhìn xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Trong mắt Dạ Phách Thiên một mảnh âm hiểm, trên mặt lại không chút nào che dấu tàn nhẫn.
“Đúng rồi, ngày mai thiên tài chi chiến, nghe nói tiểu tử Lam gia kia sẽ không tham gia, cho nên không cam đoan Vô Ưu sẽ tham gia! Nếu hắn tham gia, tuyệt đối không có người nào là đối thủ của hắn, Dạ gia tuyệt đối sẽ thắng lợi.” Trong mắt Dạ Phách Thiên hiện lên đắc ý. Năng lực của Dạ Vô Ưu, ngoại trừ Lam Nhược Thiên ra, không người nào có thể sánh. Cho nên, thiên tài lần này, Dạ gia tuyệt đối có thể đoạt được! Hơn nữa thực lực của bản thân...
Từ mấy tháng trước, sau khi tứ đại gia tộc cùng ngũ đại công hội, chín thế lực lớn quyết định tổ chức sự kiện thiên tài cường giả chi chiến này, toàn bộ thế lực trên đại lục đều chuẩn bị cho chuyện này.
Thiên tài cường giả chi chiến, so với chính là này trên đường lớn tu luyện tối cụ thiên phú đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất nhân vật cùng với này thực lực đã muốn ở Huyền đế ngừng phát triển đại lục tuyệt thế đứng đầu cường giả. Nếu người nào trong gia tộc phái ra nhân ở thiên tài cường giả chi chiến trung bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng tia sáng kỳ dị, kia tuyệt đối làm cho chính mình chỗ thế lực gà chó lên trời! Bởi vậy, đối với như vậy tái sự, cơ hồ sở hữu thế lực đều trút xuống đại lượng tâm huyết chuẩn bị...
Thiên tài cường giả chi chiến, là chuyện vô cùng có lợi đối với đại lộ của tu luyện giả đồng thời thiên tài thực lực cường hãn nhất cùng cường giả Huyền đế cao nhất đã ngừng phát triển* trên đại lục sẽ là tuyệt thế đỉnh phong. Nếu người nào được gia tộc phái ra tham gia thiên tài cường giả chi chiến giành được nổi tiếng, phóng ra tia sáng kì dị, tuyệt đối sẽ làm cho gia tộc thăng thiên! Bởi vậy, đối với sự kiện lần này, hầu như mọi thế lực đều đầu tư phần lớn tâm huyết chuẩn bị...
(*)Túy: Giải thích chút! Huyền đế cường giả cao nhất hay còn gọi là Cửu Nguyệt Huyền đế trên Nguyệt Hoa đại lục này, rất ít người có thể trở thành tôn thượng cường giả, hầu như chỉ đến cửu nguyệt là dừng lại. Đa phần là chưa lĩnh ngộ ra tu luyện linh hồn giống như Nguyệt Vũ hiện tại vậy....
Nay, mấy tháng đã qua đi, hôm nay chính là ngày bắt đầu thi đấu thiên tài cường giả chi chiến.