Giữa quảng trường, nữ phù thủy mặc áo bào đen xinh đẹp dù đã bị thiêu thành tro nhưng tiếng cười điên cuồng và lời nguyền của cô ta dường như còn vang vọng đâu đó khiến không ít người phải rùng mình. Mọi người nhanh chóng đi theo sau giáo chủ và các vị mục sư tiến vào trong giáo đường, thành tâm cầu khẩn, sám hối tội lỗi của mình.
Tia sáng chói mắt dường như vẫn còn hiện hữu trước mắt Lucien, ẩn chứa sức mạnh thần thánh khổng lồ khiến anh cảm thấy mơ màng. Dưới áp lực ấy, anh đã tiếp nhận thân phận của mình, chôn sâu bí mật trước kia trong lòng không dám để lộ ra.
“Sức mạnh của thần thánh quả nhiên là đáng sợ, không biết mình có cơ hội học nó không nhỉ?”
Mỗi khi Lucien nhớ lại cảnh tượng đó thì anh chỉ cảm thấy hết sức kinh ngạc chứ không có kính nể như mọi người, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh khổng lồ đập vào vai trái khiến anh không khống chế được khụy người sang bên trái, suýt nữa thì ngã xuống đất.
“Ôi, Evans đáng thương của dì, cuối cùng thì con cũng khỏe lại rồi. Tạ ơn Chúa đã che chở, dì còn tưởng rằng con cũng sẽ như cha con,bệnh nặng đến chết chứ. Tạ ơn Chúa đã để cho con được bình an.”
Hạ Phong bị vỗ mạnh một cái nên nhanh chóng hoàn hồn trở lại. Lúc này đây, ở sau hắn là một người phụ nữ mặc quần áo vải thô vừa lau nước mắt vừa đấm thùm thụp lên vai hắn.
Hạ Phong thoáng né sang một bên, tránh cho bản thân bị đập tới mức hộc máu. Anh há miệng nhưng không nói được một câu, bởi vì anh không biết tên của người phụ nữ này. Hơn nữa anh cũng hoang mang không biết bản thân tên gì, Lucien hay Evans?
Hạ Phong lách người sang một bên càng khiến người đàn bà kia thêm đau thương: “Evans đáng thương, nhất định là con bị bệnh tới ngớ người rồi, trông này, khuôn mặt của con hốc hác đến như vậy…”
Nhắc tới chuyện này, Hạ Phong hết sức lúng túng. Anh xuyên không đến thế giới này, trừ việc có thể nghe hiểu ngôn ngữ ở thế giới này ra thì còn lại chẳng hiểu gì cả, nếu lỡ nói sai điều gì thì anh sợ rằng mình sẽ bị mọi người hiểu nhầm, cho là anh bị ma quỷ nhập vào người. Mà tất nhiên, theo một nghĩa nào đấy thì đúng là Lucien hiện tại đã bị ma quỷ xâm chiếm linh hồn.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới bên cạnh người phụ nữ, vỗ vai động viên: “Alissa à, Evans nó mới vừa tỉnh dậy, tinh thần chắc còn yếu lắm, nàng không nên nói nhiều như thế nữa. Alvin, tới đỡ mẹ con, chúng ta về nhà thôi.”
Người đàn ông trung niên này rất gầy, lưng hơi cong, mái tóc ngắn màu vàng lấm tấm bạc, khuôn mặt đẹp trai lấm tấm những nếp nhăn của thời gian. Nhưng trong mắt Hạ Phong, lúc này, ông ta lại như một thiên sứ lấp lánh giải thoát anh khỏi sự căng thẳng, lúng túng.
“Dì Alissa, con đỡ nhiều rồi, chỉ còn đau đầu một chút thôi.” Hạ Phong lựa lời mà nói, tránh để lộ ra sơ hở.
Cậu nhóc tên Alvin đã kéo Hạ Phong đến quảng trường xem hỏa thiêu phù thủy nữ kia nhanh chóng tới đỡ mẹ của cậu ta rồi bĩu môi thè lưỡi: “Anh Lucien không phải là người yếu đuối tới nổi bị ốm một chút đã chết được, chỉ có mẹ nghĩ anh ấy cần được chăm sóc thôi.”
Dì Alissa lau nước mắt, nói: “Evans, con khỏe lại là dì yên tâm rồi, tất cả cũng tại con phù thủy ác độc chết tiệt đã xuống địa ngục kia.”
Có Alvin đỡ một bên, dì Alissa chậm rãi vừa bước đi vừa lẩm nhẩm: “Khi nó mới chuyển tới ở cạnh nhà con, trông nó mới dịu dàng xinh đẹp làm sao, lễ phép làm sao, dì còn cầu Chúa ban ơn cho gia đình chúng ta một đứa con dâu như nó đấy. Ai ngờ được nó lại là phù thủy cơ chứ, hơn nữa lại còn chạy đến nghĩa trang trộm di hài của người đã khuất để thực hiện pháp thuật tà ác. May có Chúa quang vinh soi sáng tất cả, lúc ấy có người của Sở Tài Phán gác đêm tại nghĩa trang bắt được nó, nếu không, đợi tới khi nó thực hiện xong phép thuật gian ác kia thì không biết khu o"Let chúng ta sẽ chết đi bao nhiêu người nữa…”
Hạ Phong đi cùng người đàn ông trung niên theo sau dì Alissa đang lẩm nhẩm một đoạn cũng biết được đại khái mọi chuyện đã xảy ra. Lúc nữ phù thủy kia trộm xác ở nghĩa trang thì bị người canh gác ở đấy bắt được, mà anh lại là hàng xóm của cô ta nên cũng bị bắt đi hỏi cung. Trong quá trình hỏi cung thì bọn người kia có sử dụng một chút thủ đoạn mà pháp thuật là một trong số đó, nhờ đó mà Lucian thoát khỏi hiềm nghi, nhưng đồng thời cũng tổn thương đến linh hồn làm cơ thể này bị bệnh nặng mà qua đời, cũng nhờ thế mà Hạ Phong mới có chỗ mà nhập hồn vào.
Trông thấy Lucien im lặng, người đàn ông trung niên vỗ vai hắn, thầm thì an ủi: “Dì con chỉ lẩm nhẩm thế thôi, con cứ coi như không nghe thấy gì là được.”
Hạ Phong không biết nên nói gì nên chỉ có thể gật đầu xem như đồng ý.
Người đàn ông trung niên nhìn theo bóng lưng Alissa, lặng lẽ thở dài: “Ôi, năm đó Alissa là một cô gái xinh đẹp tốt bụng biết bao nhiêu, nhưng từ khi sinh John ra thì cứ như bị ma quỷ nguyền rủa vậy, mới một năm ngắn ngủi đã như thế rồi.”
Ông ta trông có vẻ như đang cảm khái cuộc sống, ánh mắt khá sắc sảo, sau đó ngừng một chút nói: “Ta cũng không đánh lại nàng ấy.”
Hạ Phong mới xuyên không tới thế giới này, tận mắt nhìn thấy cũng như hiểu biết được sức mạnh của pháp thuật nên còn bị choáng, trong lòng còn đang nổi bão nên anh chỉ có thể mỉm cười một cách miễn cưỡng chứ không có trả lời, hơn nữa anh cũng không biết nên gọi người đàn ông trung niên này là gì.
Có thể do ông ta quá nhập tâm trong ký ức cũ mà không khống chế được giọng nói, để cho Alissa nghe được mà hừ lên một tiếng: “Joel, một người hát rong luôn sống trong lý tưởng và cảm xúc gian khổ đến thành Artaud theo đuổi âm nhạc để hoàn thành giấc mơ thời thanh xuân nay đã trở thành một con sâu nát rượu cứ say rượu suốt ngày rồi.”
Joel cười ngượng: “Artaud là thành phố của âm nhạc, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người trẻ tuổi ảo tưởng đến đây theo đuổi âm nhạc nhưng có mấy ai thành công? Alissa à, chẳng phải ta đã cai rượu từ khi John bắt đầu luyện tập rồi đấy sao?”
Dì Alissa quay lại lườm ông ta: “Ơn Chúa che chở, mọi hy vọng của chúng ta đều đặt trên người của John và Alvin. Nếu như không phải John chăm chỉ tập luyện mỗi ngày thì sao nó có thể được hiệp sĩ Wien lựa chọn, đưa nó tới trang viên riêng của ngài để tiến hành huấn luyện kỵ sĩ chính quy được. Nếu như nó có thể điều khiển được “Ân huệ của thần” trong máu, trở thành kỵ sĩ chính thức thì sẽ được Đại công tước phong làm Huân tước, trở thành quý tộc tôn kính đấy.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Alissa khiến Joel chùn chân, nhưng bà cũng nhanh chóng chú ý tới biểu hiện hoảng hốt của Hạ Phong đang ở cạnh đó: “Ấy chết, dì xin lỗi nhé Evans, không phải dì cố ý nhắc tới chuyện này đâu, con cũng rất có tài năng, chỉ là chưa bắt đầu rèn luyện…”
Nhận ra bản thân nói tới nỗi đau trong lòng của Lucien, Alissa nhanh chóng im bật, đưa mắt ra hiệu để Joel bắt chuyện.
Joel cười ha ha, vỗ vai Hạ Phong một lần nữa: “Evans của chúng ta sao có thể yếu ớt như thế được, nó nhất định sẽ hoàn thành giấc mơ của chú Joel nó khi còn trẻ, trở thành một nhà soạn nhạc.”
Hạ Phong còn đang ở trong trạng thái hỗn loạn nên chỉ biết cười giả lả: “Đúng vậy, ước mơ của con là trở thành một nhà soạn nhạc.”
Thấy Lucien không có biểu hiện gì khác lạ, Alissa lại tiếp tục càu nhàu đủ mọi chuyện, cũng để cho anh hiểu rõ hơn vị trí của thành phố mình đang ở.
Thành phố lớn này ở gần dãy núi Hắc Ám, tên là Artaud hay còn được mọi người gọi với cái tên khác là thành phố của âm nhạc. Nơi đây là một thành phố phồn vinh, có nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp.
Hiện tại anh đang ở trong khu o"Let của thành Artaud, nơi tập trung sinh sống của những người nghèo khổ. Và cũng do anh bị bệnh nặng mấy ngày nay nên đã bị mất công việc khuân bốc hàng hóa ở khu chợ.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước phòng của Lucien.
Alissa vốn muốn mời Lucien tới nhà bà ăn tối nhưng do anh đang cần yên tĩnh nên đã lựa lời từ chối rồi.
Sau khi tách ra, Alvin hiếu kỳ bước tới hỏi Hạ Phong: “Anh Lucien, từ khi nào mà anh đã mơ thành một nhà soạn nhạc rồi vậy?”
“Vừa nãy.” Hạ Phong điếng người đáp.
Alvin ồ một tiếng thật dài.
Vào phòng, khóa trái cửa lại, Hạ Phong ngồi xuống như người mất hồn, khuỷu tay chống lên bàn gỗ mà đầu thì vùi sâu trong khuỷu tay.
“Vậy mà mình đã xuyên không rồi!”
“Hơn nữa lại tới thế giới có sức mạnh phi thường này nữa.”
“Mọi người mà biết chuyện này thì chắc chắn mình sẽ bị cột lên giàn hỏa thiêu rồi bị thiêu chết mất.”
Khi Hạ Phong tận mắt nhìn thấy kết cục bi thảm của nữ phù thủy kia, suy nghĩ này đã nảy sinh trong lòng anh từ lúc nãy rồi nhưng anh cố kìm nén tới lúc này mới bộc phát ra, anh thực sự bị dọa đến sợ rồi.
Hiển nhiên, một người ít trải sự đời, sống hướng nội như Hạ Phong nếu gặp chuyện như thế thì rất dễ hoảng loạn. Nhưng trước áp lực thật lớn kia, không ngờ anh lại có thể giữ vững được bình tĩnh, đến khi trở về mới không thể khống chế thêm được.
Không thể không nói, hoàn cảnh đưa đẩy là công cụ tốt nhất để tôi luyện bản thân.
Thời gian dần trôi qua, màn đêm dần buông xuống, Hạ Phong cũng quen dần với mọi chuyện. Anh bình tĩnh lại và suy nghĩ nếu bản thân đã xuyên không rồi, nếu cứ kinh hoảng, lo lắng và sợ hãi thì cũng chẳng làm được gì, bây giờ chỉ có thể đi bước nào thì hay bước đó. Nếu mình chết lần nữa thì không chắc lại có thể xuyên không tiếp được nữa.
Tâm trạng khôi phục bình thường, thôi không nhớ đến cha mẹ và bạn bè nữa, Hạ Phong đang định ngẫm lại chút về đường đời thì cảm thấy đói bụng ghê gớm, dạ dày anh cứ như bị một bó đuốc thiêu đốt.
Hạ Phong khẽ nuốt nước bọt, trước mắt phải lấp đầy bụng đã rồi tính sau. Anh bước tới chiếc rương có thể đựng đồ duy nhất trong phòng của mình.
Trong chiếc rương cũ nát, ngoại trừ một số ít quần áo và đồ dùng hàng ngày ra còn có hai ổ bánh mỳ và bảy đồng tiền lấp lánh ánh kim.
Lúc này, Hạ Phong không còn nghĩ tới chuyện gì khác, bổ sung đồ ăn cho dạ dày mới là chuyện quan trọng nhất, anh cầm nguyên ổ bánh mỳ lên gặm.
“Rắc” một tiếng, Hạ Phong vội vã dùng tay che miệng lại, suýt chút nữa thì anh đã bị gãy răng rồi, thứ này rốt cuộc là bánh mỳ hay là cây gậy vậy chứ?
Ngửi thử, Hạ Phong miễn cưỡng khẳng định nó đúng là bánh mỳ, chỉ là nó đã cứng đến độ có thể làm gãy răng của một người trưởng thành mà thôi.
Có nén cơn đói, Hạ Phong lấy cục đá đánh lửa từ trong rương ra. Sau mấy lần thất bại, cuối cùng anh cũng có thể nhóm được ít lửa dưới lò, bắt đầu hơ nóng ổ bánh mỳ.
“Thịt kho tàu, cánh gà xé cay, thịt bò chiên bột…” Hạ Phong vừa nướng mỳ vừa lẩm nhẩm tên những món ăn ngon, nước dãi ứa ra liên tục.
Đến khi ổ bánh mỳ trông tơi xốp, Hạ Phong nhịn không được bắt đầu gặm, mùi vị của nó kinh khủng không khắc gì anh đang ăn phải vụn gỗ vậy.
Tuy mùi vị khó nuốt như thế nhưng Hạ Phong vẫn ăn như hùm như sói, vừa ăn vừa than thở: “Nếu mỗi ngày mình đều ăn như thế này thì chết đi cho rồi, không được, nhất định phải kiếm tiền, nhất định phải thoát khỏi cuộc sống nghèo túng này.”
“Nếu mình có thể học được pháp thuật, trở thành mục sư hay giáo chủ…” Mãi suy nghĩ miên man, Hạ Phong nhớ tới những mục sư và giáo chủ quần áo ngăn nắp chỉnh tề đứng trước giáo đường, nghĩ tới việc nhờ có sức mạnh kinh khủng kia mà họ mới có được địa vị cao quý ấy, tim anh bỗng nhiên đập nhanh. “Nhưng tình trạng của mình như thế này, nếu đi học chẳng phải là muốn tìm đến cái chết sao? Không biết còn có đường nào khác để học được sức mạnh siêu phàm như thế không nhỉ? Ví dụ như cái “Ân huệ của thần” gì đó ấy?”
“Nếu như không thể có được sức mạnh như thế, vậy những thứ mình học được ở thế giới này còn có công dụng gì?”
Sau khi ăn no, Hạ Phong bắt đầu nghiêm túc phân tích con đường sinh tồn của bản thân, nhưng mới nhớ lại những tri thức đã học trước kia thì đột nhiên trong đầu anh hiện ra thêm một số thứ.
Dò xét tỉ mỉ, Hạ Phong nhịn không được trợn to hai mắt: “Lạ thật, chẳng phải mấy thứ này ở trong thư viện à? Sao chúng nó cũng xuyên không theo mình nhỉ?”
Trong đầu của Hạ Phong cất chứa toàn bộ những quyển sách có trong thư viện tổng hợp, chúng không phải là ký ức mà như là hình chiếu, được phân thành nhiều loại cung cấp cho anh xem.
Hạ Phong hiếu kỳ lật thử một trang xem có gì không, nhưng kỳ lạ thay anh lại gần như không thể mở được những quyển sách này.