Làm xong tất cả những việc đó, Lucien mới rời đi từ góc của căn nhà này, dựa vào năng lực Bán Nguyệt Quang Hóa lén lút đi đến gần căn nhà nhỏ của mình, sau đó nấp trong bóng tối chuyên tâm cảm nhận tình hình trong căn nhà.
Do người gác đêm đã rời khỏi nên sức mạnh siêu tự nhiên trong căn nhà cảm giác lại xuất hiện lần nữa, Lucien nhờ vào ánh trăng chiếu qua khe hở nhìn thấy bộ dạng loại thần thuật đó. Nó là một đôi mắt gần như trong suốt, trắng bệch không có con ngươi đang lơ lửng giữa không trung của ngôi nhà, lặng lẽ nhìn chăm chú cái chăn gồ lên.
Cảnh tượng kỳ lạ đáng sợ như vậy sẽ khiến bất kỳ một người bình thường nào cũng phải sợ chết khiếp nhưng Lucien chỉ hơi nói thầm một cách vui mừng: “Cũng may thần thuật loại này không dung hợp năng lực tia hồng ngoại kiểm tra, nếu không tấm chăn đã tỏa hết nhiệt lượng rất dễ bị nhìn ra sự khác thường.”
Trong bóng tối Lucien lặng lẽ chờ đợi, cho đến nửa tiếng sau thì đôi mắt trong suốt đó do thời gian kéo dài đã hết nên từ từ biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Lucien lập tức trở nên chuyên chú, cảm nhận được một luồng sóng sức mạnh siêu tự nhiên từ trong góc ở một bên khác truyền ra, sau đó trong phòng lại có một đôi mắt trong suốt trắng bệch từ trong bóng tối trống không dần dần hiện ra.
“Thì ra hắn trốn ở đó.” Lucien vừa nhìn cái góc đó, vừa ném hòn đá nhỏ cầm trong tay về phía ngược lại.
Bịch bịch bịch, tiếng hòn đá rơi xuống đất nảy lên rất rõ rệt trong đêm tối yên lặng khác thường, đôi mắt trong suốt trắng bệch đó lắc lư mạnh và nhanh chóng vỡ tan biến mất, dường như vị thầy tế tà giáo đó ở thời khắc quan trọng thi triển thần thuật bị âm thanh xảy ra bất ngờ này dọa rồi.
Mà nhân cơ hội này Lucien tăng tốc độ lên đến cực hạn, thân thể Bán Quang Hóa kéo ra bóng mờ, dưới sự chiếu rọi của mặt trăng giống như hòa vào trong tia sáng trắng trong, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.
Lucien ở khoảng cách rất gần nên nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ gỗ, đẩy mở cửa gỗ thực tế là chưa khóa rồi nhảy vào, đồng thời nhẹ nhàng đóng lại. Sau đó nhân cơ hội thầy tế tà giáo bị điều chỉnh phản phệ do thần thuật thất bại, thong dong chạy lên nằm trên giường và đắp chăn lại.
Có lẽ là do cảnh giác, có lẽ là đang kiểm tra hòn đá rơi xuống đất nên sau cả một phút thì Lucien mới cảm nhận được trong nhà lại xuất hiện sóng sức mạnh siêu tự nhiên lần nữa.
Mười phút tiếp theo, Lucien giả vờ xoay người đạp chăn ra, khiến đôi mắt trong suốt trắng bệch đó trực tiếp nhìn thấy hắn.
Không có bất kỳ sự khác thường nào, không có chút vấn đề nào, tà giáo đồ chỉ có thể quy kết tình huống vừa nãy là có mèo hoang hoặc chim chóc đi qua nên hoàn toàn yên tâm trở lại.
Còn Lucien thấy lâu như vậy mà đối phương cũng không có động tĩnh thì phán đoán bản thân đã qua ải thuận lợi nên bắt đầu ngủ thật sự.
Nếu không thể kích phát sức mạnh huyết mạch thành công, Lucien chỉ có thể chờ trời sáng nhân cơ hội dân nghèo khu O’let bắt đầu thức dậy, tà giáo đồ tìm nơi khác để theo dõi thì đi ra từ trong phòng thực nghiệm.
----
Sắc trời sáng lên, Lucien dùng bữa sáng xong thì đi ra ngoài đến Hiệp Hội Nhạc Sĩ.
Trước văn phòng của “Ban Sự Vụ” ở lầu ba, Lucien gõ gõ cửa phòng đang mở hé. Một người phụ nữ trung niên tóc búi lên, ăn mặc rất sang trọng đi tới, nhìn kỹ Lucien một cái rồi hỏi với giọng điệu có mang theo chút không chắc chắn: “Ngài Evans? Ngài tìm Brian phải không?”
“Đúng vậy, tôi có một vài việc tìm Brain.” Lucien nhìn thấy Brian ở trong văn phòng do nghe được cuộc trò chuyện nên đã đi ra.
Brian nói có hơi căng thẳng: “Ngài Evans, biệt thự có vấn đề gì ư?”
“Không có, nhưng chăn màn đều rất ẩm ướt, tôi hi vọng anh có thể tìm người giúp tôi phơi một chút, đồng thời trước thứ hai tuần sau quét dọn biệt thự một lần.” Lucien mỉm cười dặn dò, biểu cảm thoải mái, đây chỉ là một việc nhỏ rất đơn giản.
Trái tim đập nhanh của Brian khôi phục lại, lộ ra nụ cười rất tiêu chuẩn: “Dặn dò của ngài chính là ý nguyện của tôi, ngài Evans.”
Rời khỏi Ban Sự Vụ, Lucien trở về phòng nghỉ ngơi riêng của mình, tâm trạng tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua. Thực lực của bản thân được tăng lên cực lớn, đã có tư cách nhân lúc hỗn loạn mà cứu người.
Vì không để sự khác thường của tâm trạng mình bị thầy tế tà giáo theo dõi phát hiện được, Lucien đã bắt đầu luyện tập dương cầm, do đã kích phát sức mạnh huyết mạch nên năng lực khống chế và sự nhịp nhàng của hai tay, hai chân Lucien tăng lên đến một mức rất cao, cộng thêm trí nhớ siêu mạnh nên rất nhiều kỹ xảo chỉ pháp độ khó cao cần luyện tập lặp lại rất lâu đã hoàn toàn nắm bắt một cách rất thoải mái.
Do đó, sau khi thích ứng và luyện tập hai ba lần thì những giai điệu thông thạo như khúc giao hưởng Định Mệnh, khúc luyện tập dương cầm được Lucien đàn trôi chảy chưa từng thấy, hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn của một nhạc công hợp lệ.
“Chả trách Lane nói sau khi kích phát sức mạnh huyết mạch, phối hợp với trí nhớ tốt thì một đến hai tuần là có thể trở thành một nhà diễn tấu dương cầm hợp lệ.” Lucien nhớ lại lời của Lane.
Trên thực tế, cường giả cấp Kỵ Sĩ chỉ cần đồng ý luyện tập thì sử dụng nhạc cụ sẽ không khó, nhưng muốn tinh thông và đạt đến tiêu chuẩn của đại sư thì vẫn cần tài năng âm nhạc và sự kiên trì thời gian dài.
Sau khi giao Tường Vi Ánh Trăng cho Lucien, Phyllis cho rằng thỏa thuận của hai bên đã chính thức bắt đầu thực hiện, do đó cô không muốn lãng phí thời gian, buổi sáng trực tiếp đến cùng học với Lucien, đồng thời thỉnh giáo vấn đề của một nhạc khúc mà trước giờ cô luôn thử viết.
Nền tảng âm nhạc của Lucien thực ra vẫn không vững bằng Phyllis nên chỉ có thể đem giai điệu mà cô ấy viết kiểm tra giai điệu tương tự trong thư viện Linh Hồn, sau đó dựa theo những thay đổi của mấy khúc nhạc nổi tiếng đó để hướng dẫn. Tuy cả buổi sáng Lucien chỉ đưa ra hai ba ý kiến nhưng Phyllis đã rất hài lòng rồi, sau khi dựa theo hướng dẫn của Lucien thì cô ấy rất nhanh đã tìm được cảm hứng mới để bổ sung vào nhạc khúc, hiệu quả tốt hơn nhiều so với trước đây.
“Tài năng âm nhạc của anh thật là kinh ngạc.” Đôi mắt xinh đẹp tựa như bảo thạch đỏ của Phyllis lập lòe phát sáng nhìn chăm chú Lucien, mang theo sự kính phục sâu sắc và sùng bái nhẹ. Cô không còn bất kỳ sự hoài nghi nào đối với danh hiệu thiên tài âm nhạc của Lucien, thậm chí nếu có người chất vấn thì cô sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác: “Hơn nữa kỹ xảo đàn tấu dương cầm của anh cũng đã thuần thục hơn rất nhiều, xem ra sau khi luyện tập hoàn chỉnh khúc nhạc phức tạp như vậy thì anh đã đột phá giới hạn, tiến vào giai đoạn tiến bộ nhanh chóng.”
Lucien đối với điều này chỉ có thể dùng nụ cười lễ độ tiêu chuẩn nhất để trả lời.
----
Buổi trưa, Lucien dùng xong bữa trưa ở hiệp hội thì quay về căn nhà nhỏ, tiếp tục thu dọn mấy món đồ mang đến biệt thự mà bản thân đã thuê ở khu Jisu.
Trên sân thượng biệt thự đã phơi chăn, màn, Lucien bề ngoài bình thường tự nhiên nhưng trong lòng hơi căng thẳng và lo lắng đi vào phòng ngủ, tìm phong thư mang ra.
“Tà giáo sẽ vì việc hôm qua để phong thư lại đây mà nghi ngờ mình không? Sẽ trừng phạt mình không? Sẽ nguy hại đến sự an toàn của cả nhà chú Joel không?”
Mang theo nhiều suy nghĩ lo lắng như vậy, Lucien lấy giấy viết thư rồi từ tốn giở ra, nhịp tim trở nên chậm rãi dường như ngay đến thở cũng dừng lại.
Giấy viết thư từ từ trải ra, bên trên đã xuất hiện hai hàng từ đơn mới, bút tích màu đen và cứng nhắc khiến người ta không nén được hoảng sợ.
“Ngài Evans, tốt nhất ngài hãy cố định nơi ở, như vậy rất dễ xuất hiện sơ suất.”
Nhìn thấy những chữ này, dưới sự che đậy của biểu cảm mà Lucien cố ý biểu hiển sự nghi hoặc, nhịp tim khôi phục bình thường, nhịp thở cũng khôi phục bình thường.
Nếu coi bản thân là người bình thường, là người bình thường không thể nào nhận ra vật phẩm thần thuật, vậy thì nhất cử nhất động của hôm qua chính là thay đổi sơ suất rất bình thường. Hơn nữa ngoại trừ giấy viết thư thì còn có thầy tế tà giáo dùng “muỗi vằn” và thần thuật theo dõi, biểu hiện của bản thân không có chỗ khiến người khác nghi ngờ.
“Xem ra họ vẫn không muốn để mình biết tính quan trọng của giấy viết thư này.” Lucien vừa nghĩ vừa trả lời: “Tuần này tôi sẽ ở khu O’let.”
Chữ mới trên giấy viết thư xuất hiện: “Vậy mang giấy viết thư về, tiện cho việc liên hệ giữa chúng ta, ngài nói có phải không ngài Evans?”
“Được thôi, nhưng ngày mai các người hãy đưa cho tôi cảnh tượng lần thứ hai, tôi phải xác nhận sự an toàn của cả nhà chú Joel, như vậy tôi mới có thể bình tĩnh đến cung điện mùa hè Latah.” Lucien nói yêu cầu.
“Hợp tác vui vẻ.” Đây là việc đã từng có một lần nên thầy tế tà giáo cho rằng rất bình thường.
----
Buổi chiều học nhạc xong, khi quay về nhà nhỏ của mình, Lucien dùng thị lực trở nên rất mạnh sau khi kích phát sức mạnh huyết mạch nhìn thấy trong góc của căn nhà bên cạnh nhà thím Alissa, ký hiệu bản thân vẽ vào tối qua đã bị chùi đi và xuất hiện ký hiệu mới:
“Ngài Giáo Sư tôn kính, Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng và tôi đều không bị giáo hội bắt, hiện tại rất an toàn, cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
“Về di tích ma pháp “Emden” mà ngài nhắc đến, “Sói Lửa” thông qua Hiền Giả trả lời rằng hắn biết vị trí cụ thể và tình hình ma pháp trận có thể còn lại bên trong, có thể làm người dẫn đường cho ngài, xin ngài xác định nơi gặp mặt.”
“Ưng Đầu Mèo rất hi vọng được ngài hướng dẫn lần nữa.”
Nhìn ký hiệu một cái, Lucien mở cửa nhà với biểu cảm không thay đổi rồi đi vào.
Cái gọi là di tích ma pháp Emden thuần túy là nơi mà Lucien tự mình bịa ra.
Đến lúc đêm khuya, có lẽ là vì theo dõi một người bình thường nên thầy tế tà giáo không hề cảnh giác cũng không chuyên tâm, Lucien dựa vào Nguyệt Quang Hóa lại lần nữa thoát khỏi sự để ý của hắn, chùi đi ký hiệu của Simon ở góc tường rồi để lại ký hiệu mới:
“Mười một giờ tối thứ sáu, gặp ở lối vào phía đông hẻm núi Larnaka tại rừng đen Mazel. Giáo Sư.”
----
Sáng sớm thứ năm, trước khi đến Hiệp Hội Nhạc Sĩ thì Lucien nhận được “Quả Cầu Cảnh Tượng” mà tà giáo đồ gửi tới như trong dự liệu.
Vẫn là căn nhà gỗ nhỏ đó, vẫn là cái bàn gỗ màu nâu, biểu cảm của Joel đã tê dại rất nhiều, Alvin bắt đầu hốt hoảng lo sợ, Alissa thì lặng lẽ rớt nước mắt. Ngoài cửa sổ là mặt trăng sáng tỏ, che giấu ngôi sao ở phía sau ánh sáng.
“Trên giày của cả nhà chú Joel có bùn đất mới?” Lucien thông qua vị trí mặt trăng trên bầu trời, so sánh Tinh Tượng Đồ sửa lại số liệu lần trước, hoàn toàn xác định được vị trí của căn nhà gỗ nhỏ ở rừng đen Mazel, đồng thời bất ngờ phát hiện cái mới.
Lặng lẽ nhìn “Quả Cầu Cảnh Tượng” biến mất, trong lòng Lucien phán đoán nguyên nhân: “Có lẽ căn nhà gỗ nhỏ chỉ là nơi ghi chép Quả Cầu Cảnh Tượng, còn địa điểm thật sự nhốt cả nhà chú Joel là ở một nơi khác. Nhưng dựa vào mức độ khô lại của bùn đất và lựa chọn bình thường thì địa điểm nhốt cách căn nhà gỗ nhỏ không xa, không quá một trăm mét!”
Sau khi xác nhận tình hình, Lucien yên lặng điềm tĩnh ở trong phòng nghỉ dùng “Bi Tráng” để luyện tập kỹ xảo dương cầm, chờ đến khi xe ngựa của Công Chúa điện hạ Natasha đến.
----
Trong phòng đàn của “Hành Lang Trưng Bày Tranh” ở cung điện mùa hè Latah, Lucien nhìn thấy chỉ còn lại Natasha, Camille và mình thì nhân lúc trước khi Natasha nói chuyện, biểu cảm trở nên trịnh trọng: “Công Chúa điện hạ, thần có việc muốn bẩm báo với người.”