Thiếu nữ tóc vàng Cathy đứng cùng với Elena cũng phụ trách lễ tân, cô dùng đôi mắt xanh biếc như nước hồ nhìn Elena, vừa hiếu kỳ vừa buồn cười hỏi: “Elena, cô đang đợi ai vậy? Biểu hiện như vậy trông không giống cô lúc bình thường chút nào.”
Phụ trách lễ tân ở Hiệp Hội Nhạc Sỹ đều là hai người một tổ, chỉ là khi Lucien lần đầu đến, Elena do mối quan hệ của George nên bảo đồng nghiệp đi ăn trưa trước, còn lần thứ hai đến thì đúng lúc Cathy đã đưa người khách khác đến lầu ba đi viếng thăm vị quản lý nào đó.
“Chờ một người bạn, anh ta phải đến hiệp hội làm việc. Lucien, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Elena mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, thuần khiết xinh đẹp tựa như thiên sứ, cô thở phào một hơi, vòng ra từ phía sau tủ gỗ đi về phía Lucien: “ồ, sắc mặt anh sao kém thế? Ốm rồi ư?”
Lucien tuy không nhìn thấy mặt mình nhưng có thể tưởng tượng ra sẽ nhợt nhạt tiều tụy như thế nào, sau khi đi về từ trang viên của hiệp sĩ Wien, đầu hắn đau nhức, choáng váng càng nghiêm trọng hơn, trán vẫn còn nóng sốt: “Tôi nghĩ tôi đúng là ốm rồi, đầu có hơi sốt nhưng không nghiêm trọng lắm, Elena cô đưa tôi đi gặp ngài Hank đi, ừm, cảm ơn cô đã quan tâm.” Loại biểu hiện bên ngoài do linh hồn bị thương không phải bác sỹ bình thường của thiện đường có thể chữa trị được.
“Được rồi, dù gì công việc của thư viện cũng rất nhàn, đặc biệt hôm nay là lúc làm lễ bái.” Elena dùng ánh mắt ra hiệu cho Cathy, sau đó dẫn Lucien đi về phía lầu ba.
Ngài Hank là một người đàn ông trung niên cao gầy nghiêm túc, ăn mặc chỉnh tề nhưng ông ấy không làm khó Lucien, ông hỏi qua về tên tuổi và tình hình thân thể xong thì bảo Elena dẫn Lucien đến thư viện.
“Người cùng anh phụ trách công việc thư viện buổi sáng là Peyyale Sandor, là người rất thích âm nhạc nhưng tính cách kỳ quái.” Trên đường đến thư viện âm nhạc ở lầu hai, Elena giới thiệu về đồng nghiệp của hắn cho Lucien, nhưng cô không phải là cô gái thích nói xấu người khác. Sau khi nghĩ một hồi thì chỉ dùng “tính cách kỳ quái” để hình dung Peyyale: “dù sao cũng là kiểu người nói chuyện thường khiến người khác không thể hiểu được suy nghĩ của anh ta, may là các phương diện khác vẫn bình thường, anh ta cũng không lầm lì, Lucien anh cứ tiếp xúc bình thường với anh ta là được rồi.”
Người có thể đến làm công việc mà việc ít lương nhiều này chắc chắn là có chút quan hệ với Hiệp Hội Âm Nhạc, Lucien cũng không muốn gặp người quá phiền phức, lúc này sau khi nghe Elena giới thiệu thì xem như cũng yên tâm rồi: “Cảm ơn cô, Elena.”
Hai người nhanh chóng đã đến Thư viện âm nhạc, ở đây rất lớn rất yên tĩnh, chiếm một nửa của cả lầu hai, nghe nói đâng cất giữ các tư liệu như mấy ngàn quyển sách về các phương diện nhạc lý, có phần lớn nhạc phổ được ghi chép chính thức và mỗi kỳ của các tờ báo "Âm Nhạc Bình Luận", "Hòa âm đ*o Báo", ngoài ra còn có một số ít thư tịch, du ký tôn giáo để các nhạc sỹ tham khảo…
Vừa đúng tám giờ ba mươi phút, các nhạc sỹ, nhạc công vẫn chưa có ai đến, trong thư viện hầu như không có bất kỳ âm thanh nào, một thiếu niên thanh tú gầy yếu có chút mảnh mai, mái tóc đen mắt nâu đang ngồi trên chiếc ghế sau cái tủ gỗ yên tĩnh xem nhạc phổ trong tay, chăm chú đến nỗi cứ như một bức tượng đá vậy.
Nhìn thấy cảnh đó, Peyyale để lại ấn tượng đầu tiên cho Lucien là: “Quả nhiên là một thiếu niên nhu nhược thích âm nhạc đến mê muội.”
Elena gọi nhỏ: “Peyyale, Peyyale…Ừm, đây là đồng nghiệp của anh - Lucien, sau này sẽ cùng anh quản lý thư viện.”
Trong tiếng gọi liên tục, Peyyale cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong âm nhạc, ngẩng đầu lên, tròng mắt màu nâu có chút mơ màng nói: “Chào buổi sáng, Elena, hôm nay là chủ nhật rồi?”
“Xin chào, Peyyale, tôi là Lucien Evans.” - Lucien cố chịu sự đau đầu, mỉm cười tự giới thiệu.
Peyyale lúc này mới hoàn toàn phản ứng trở lại, từ phía sau tủ gỗ đi đến trước mặt Lucien: “Xin chào, Lucien, tôi là Peyyale Sandor…”
Vừa giới thiệu xong, ánh mắt của hắn bỗng dừng lại trên mặt Lucien, chính vào lúc Lucien tưởng rằng hắn muốn hỏi những lời quan tâm kiểu khách sáo như “anh bị ốm rồi ư?” thì Peyyale bỗng nói:
“Lucien, chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Câu này vốn dĩ không có gì, thậm chí rất thỏa đáng, nhưng cùng lúc nụ cười chứa ý tứ sâu xa lộ ra trên mặt Peyyale lại hình như đang nói “tôi hiểu đó nhé, đàn ông đều hiểu được”, thế là cả câu nói trở nên rất kỳ quái, giống như là chỉ đến việc gì đó không thể nói cho người khác biết.
“Cái tên này vừa nãy trong đầu đang nghĩ cái gì vậy, nếu không trải qua thay đổi mạch suy nghĩ phức tạp thì sao có thể có được kết luận như vậy.” Lucien đại khái có thể đoán được ý của hắn, anh có nhận thức sâu sắc đối với bước nhảy vọt tư duy của hắn, chẳng trách Elena nói hắn thường nói những lời mà người khác không thể hiểu được.
Elena đứng bên cạnh len lén cười một cái với Lucien, dường như đang nói: “Thấy chưa, chính là kiểu mà tôi nói đó.”
“Được rồi, tôi phải đi xuống rồi. Lucien, cố gắng làm việc nhé, ở đây là báu vật của cả hiệp hội, anh phải biết lợi dụng.” Elena chỉ chỉ những cuốn sách, nhạc phổ, tờ báo được xếp trên giá sách.
Sau khi tiễn Elena rời đi, Peyyale vừa dẫn Lucien đi ra sau tủ gỗ, vừa giải thích đơn giản một câu: “Lucien, suy nghĩ của tôi giống như linh cảm vậy, cứ luôn bật ra từ các nơi, có lúc có thể anh sẽ nghe không hiểu thì cũng đừng để bụng.”
“Ùm, tôi hiểu.” - Lucien đã có hiểu biết rất sâu đối với bước nhảy vọt trong tư duy của hắn, sau đó không nhịn nỗi hỏi một câu: “Vừa nãy trước khi anh bảo tôi giữ gìn sức khỏe thì đã trải qua những suy nghĩ nào vậy?”
Peyyale “ồ” một tiếng: “Tôi thấy sắc mặt anh trắng bệch, đi đứng không vững, ừm, Lucien, chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Trên mặt hắn lại lộ ra kiểu nụ cười mà đàn ông đều hiểu đó, còn về quá trình suy nghĩ cụ thể thì hoàn toàn không có.
Lucien có cảm giác như bị hắn đánh bại, hơn nữa ấn tượng “thiếu niên nhu nhược thích âm nhạc đến mê muội” vừa nãy bất giác đã trở thành “anh chàng thích âm nhạc nhưng rất thô tục”.
Sau khi giới thiệu qua những việc mà nhân viên quản lý thư viện cần làm cho Lucien, Peyyale nói với vẻ không quá để tâm: “Thư viện này chỉ có nhân viên nội bộ hiệp hội mới có thể vào, vì vậy những người hàng ngày đến xem sách, mượn sách đọc không nhiều, đặc biệt là vào buổi sáng, Lucien anh chỉ cần khi các nhạc sỹ, nhạc công đến cần lễ phép một chút thì không có vấn đề gì khác nữa, được rồi, anh đi một vòng làm quen một chút đi, tôi tiếp tục xem ‘Mười hai bộ bình quân luật cho piano”, đây là ‘Thánh Điển’ của âm nhạc piano đó!”
Nhắc đến âm nhạc, Peyyale thô tục lại thể hiện màu sắc hoàn toàn khác biệt.
‘Thánh Điển’ là kinh điển tôn giáo của Thần Giáo Chân Lý, dùng nó để ví von thì có thể thấy địa vị của ‘Mười hai bộ bình quân luật cho piano”, cho dù là trên địa cầu thì 48 bài ‘Bộ bình quân luật cho piano’ của Bach cũng được gọi là ‘Kinh Cựu Ước’ của âm nhạc piano, còn ‘Kinh Tân Ước’ của âm nhạc piano là 32 bản xô-nat của Beethoven, bao gồm các khúc nhạc nổi tiếng như “Ánh Trăng”: “Giông Tố”: “Bi Tráng”…
Lucien vừa hay cũng có suy nghĩ này nên không hề do dự liền gật đầu đồng ý. Nhìn thấy nhiều sách vở như vậy bày ở trước mắt, Lucien luôn có ý nghĩ đem chúng thu vào thư viện Linh Hồn của mình, giống như một con sóc thích thu thập quả thông vậy.
Đi đến trước một giá sách, Lucien lấy ra một quyển sách, roẹt roẹt lật sách ra, chỉ mấy phút là lật xong, trong thư viện Linh Hồn đã sản sinh quyển sách tương ứng, sau đó lại lấy ra một quyển khác.
Peyyale còn chưa kịp mụ mị vào thế giới âm nhạc đã rất nhanh chóng chú ý đến biểu hiện cổ quái này của Lucien, hắn rất hiếu kỳ, rất nghi hoặc nên đi đến bên cạnh anh: “Lucien, anh đang làm gì thế?”
Lucien cười rồi nói gạt Peyyale: “Tôi nghe nói có nhạc sĩ thiên tài thích viết vào khe của những cuốn sách, nhạc phổ mà ông ấy đọc các hoàn luật linh cảm ngẫu nhiên có được, do đó tôi muốn thử xem có thể tìm được không, nếu chúng vẫn chưa được phát biểu thì tôi há chẳng phải là có thể nhanh chóng trở thành nhạc sĩ rồi ư.”
“Vậy sao?” - Peyyale bán tin bán nghi nhìn Lucien, vừa nãy hắn quả thực giống như đang tìm nhạc phổ, hoàn luật trong khe sách: “Lucien, âm nhạc quan trọng vẫn là nền tảng, nếu không cho dù anh có dùng những hoàn luật đó mà nổi danh thì sau này làm sao?”
“He he, Peyyale, tôi đùa thôi, tôi chỉ là đang kiểm tra xem số sách này có hư hỏng gì không, sau đó làm ghi chép, tránh sau này xảy ra vấn đề.” - Lucien lúc này mới nói ra cái cớ thật sự mà mình đã chuẩn bị sẵn, đó thực ra cũng tính là một trong những mục đích của bản thân, suy cho cùng Wolf nhìn có vẻ là một người nhỏ nhen, tuy không thể đến làm khó nhân vật nhỏ như anh nhưng có thể cẩn thận một chút thì nên cẩn thận.
Peyyale lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà gật đầu: “Anh thật giống phụ nữ.”
“Tư duy của hắn lại nhảy vọt đến đâu rồi.” - Lucien lần này hoàn toàn không đoán ra được quá trình suy nghĩ của Peyyale, mà anh cũng lười nghĩ, tiếp tục việc chuyển tài liệu trong thư viện âm nhạc đến trong thư viện Linh Hồn của mình.
Do là ngày chủ nhật nên các nhạc sĩ, nhạc công cơ bản đều đi lễ bái rồi, chỉ có một hai người đáng thương đang khổ sở tìm tòi cảm hứng nên đến thư viện một lần, mượn đi một số nhạc phổ, vì vậy Lucien rất nhàn rỗi, mất bốn tiếng đồng hồ làm đến nỗi cánh tay nhức mỏi mà mới thu vào được hơn một trăm quyển sách, mấy trăm nhạc phổ.
Trong thư viện thu được rất nhiều sách về tôn giáo, du lịch, vì Lucien định thông qua số sách này nhanh chóng có sự hiểu biết cơ bản, tổng thể về thế giới này.
Đến mười hai giờ ba mươi phút, bàn giao xong công việc, Peyyale ăn xong một cái bánh mì thì tiếp tục ở lại thư viện xem nhạc phổ, còn Lucien thì trở về nhà thím Alissa.
Trên đường về nhà mọi thứ đều bình thường, không thấy có bầu không khí căng thẳng hay kỳ lạ nào, ngược lại sắc mặt nhợt nhạt của Lucien lại khiến cho thím Alissa đau lòng một lúc.
Sau giấc ngủ trưa ngắn, Lucien cảm thấy thân thể và linh hồn đều có hồi phục một chút, thể là vội vã chạy đến nhà ngài Victor bắt đầu học kiến thức âm nhạc cơ bản như thang âm, nốt nhạc.
Cứ như vậy hai ngày êm ả đã trôi qua, John mới trở về nhà lúc sẩm tối, kéo Lucien qua một bên kể lại cảnh ngộ cụ thể của ngày hôm đó.