• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đóng cửa phòng Simon lại, Lucien tập trung tinh thần lực thay đổi kết cấu và tần suất của ấn ký tinh thần lực yếu ớt trên người ưng đầu mèo Doro, khiến nó biến mất, bởi vì đợi bản thân rời đi xong thì Simon chắc chắn sẽ kiểm tra Doro một cách tỉ mỉ để tìm được nguyên nhân nó bị theo dõi, Lucien không muốn để kỹ xảo vận dụng tinh thần lực độc đáo của mình bị phát hiện và phá giải nhanh như vậy.

Vẫn cẩn thận đi đến cửa sau, Lucien thi triển “Cửa Ngõ Vắng Lặng” và “Khai Quan Thuật” lần nữa, rời khỏi quán rượu Đồng Quan một cách lặng lẽ, sau đó đi một vòng lớn mới trở về căn nhà nhỏ của mình.

Nằm trên giường, Lucien lại xuất hiện một loại tâm trạng hơi yên lòng, ở Arthaud với thế lực giáo hội lớn mạnh, gặp được đồng nghiệp học đồ ma pháp cứ giống như đang ở trong cơn mưa bão có người cùng hợp tác đối diện, không cần phải một mình đi về phía trước: “Đều là học đồ ma pháp, không biết ma pháp sư ẩn cư ở Arthaud còn lại bao nhiêu người?"

----

Mấy ngày tiếp theo, Lucien tiếp tục cuộc sống vô cùng có quy luật của mình, sáng sớm dậy rèn luyện thân thể và luyện tập kiếm thuật một tiếng, sau đó đến thư viện làm việc, có lúc xem điển tịch tôn giáo và du ký, có lúc xem kiến thức nhạc lý, ghi nhớ chỉ pháp và đọc nhạc, có lúc thì phân tích kết cấu của pháp thuật, ma pháp trận trong thư viện Linh Hồn.

Peyyale tuy thô tục nhưng lúc hắn chìm đắm vào thế giới âm nhạc thì lại là một thiếu niên rất yên lặng, căn bản sẽ không làm phiền đến việc học tập của Lucien, còn Wolf thời gian này được mời đến lãnh địa của bá tước nào đó diễn tấu nên không đến thư viện. Các nhạc sĩ, nhạc công khác và Victor không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải kẻ thù, vì vậy họ không có thời gian đến làm khó Lucien, do đó Lucien sống rất nhàn nhã.

Một điều tiếc nuối nhỏ duy nhất chính là chưa thể gặp được nữ sĩ Silvia có danh hiệu “Hoa bách hợp của âm nhạc”, một nhạc sĩ còn độc thân hai mươi bốn tuổi, Peyyale đánh giá rất cao về dung mạo của cô ấy, hình dung cô ấy như là nữ thần tuyệt sắc dịu dàng thanh lịch. Lucien không có lòng ham muốn gì, chỉ là bị nhiễm thái độ cuồng nhiệt của Payyale nên cảm thấy rất hiếu kỳ, đáng tiếc sở trường của Silvia là đàn clavichord, xuất hiện ở phòng đàn của nhiều thiếu nữ, phu nhân quý tộc, rất ít khi đến Hiệp Hội Nhạc Sĩ.

Còn đến buổi chiều, do hiệu quả học tập rất tốt, thời gian Lucien học chữ đã được rút ngắn còn một tiếng, tiếp theo thì cùng Lotter, Phyllis đọc nhạc, xem kiến thức nhạc lý, chờ đến bốn giờ thì bắt đầu luyện tập diễn tấu dương cầm trong hai tiếng, hết khúc nhạc này đến khúc nhạc khác, sự kiên trì, ngang bướng ẩn giấu trong người Lucien phát huy vào việc này rất tinh tế, không luyện tập đến mức độ bản thân hài lòng thì tuyệt đối không dừng lại, chờ đến khi kết thúc luyện tập, Lucien mới than van rằng chơi đàn dương cầm đúng là một việc cần đến thể lực, khiến cho bản thân toát đầy mồ hôi, cánh tay, ngón tay rất đau mỏi.

Buổi tối là thời gian Lucien học ma pháp, nghiên cứu ma pháp, không bị bất cứ việc gì làm cho phân tâm.

Đến chập tối ngày thứ sáu, lúc đến nhà thím Alissa dùng cơm tối, Lucien chú ý đến một chỗ khuất ở góc tường nhà hàng xóm bị người ta vẽ lên mấy hình vẽ đơn giản giống như là những nét vẽ nguệch ngoặc của đứa trẻ con vậy.

“Mười giờ tối thứ bảy, chờ tôi trước căn nhà bỏ hoang thứ sáu phía đông khu O’let. Ưng Đầu Mèo.”

“Ưng Đầu Mèo” là biệt hiệu của Simon.

Lucien tùy tiện nhìn một cái thì đọc ra được nội dung, biểu cảm không thay đổi, bước chân vẫn vững chãi đi vào nhà thím Alissa.

----

Chín giờ ba mươi phút ngày thứ hai, ánh trăng bạc hiền hòa, các vì sao óng ánh đều bị mây đen che khuất, màn đêm lắng sâu mà buồn tẻ.

Lucien mặc xong áo choàng dài màu đen có mũ, kiểm tra vị trí, số lượng của nguyên liệu ma pháp, đeo chiếc nhẫn “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” lên ngón tay trỏ, sau đó cảm nhận tỉ mỉ xung quanh một chút rồi mới cẩn thận ra khỏi nhà, hòa mình vào trong màn đêm đen kịt.

Trong cơn gió ấm mang theo hơi ẩm, ngột ngạt hiu hiu thổi, Lucien mất hai mươi phút đi đến phía đông khu O’let, tìm đến căn nhà bị bỏ hoang đó.

Tiếng kêu u u u của ưng đầu mèo truyền đến, Lucien vội vã liếc nhìn sang cây liễu cao lớn bên cạnh căn nhà, thế là nhìn thấy Simon cũng mặc áo choàng dài đen đứng trong bóng, chẳng qua là Simon đã cởi mũ ra để Lucien có thể nhận ra hắn, còn ưng đầu mèo Doro thì nhàn nhã đứng trên cây liễu quan sát tình hình xung quanh, đảm nhiệm vai trò bảo vệ cho buổi tụ họp bên trong.

“Ngài Giáo Sư, ngài có thể đến tham gia buổi tụ họp của chúng tôi là niềm vinh dự cho chúng tôi.” Simon đội mũ lên che mặt lại, trong ngữ khí chứa đầy sự vui mừng: “Tôi đã nói qua việc của ngài với những đồng nghiệp khác, họ rất vui, họ muốn xin chỉ bảo một số vấn đề ma pháp khó, dĩ nhiên việc chỉ dạy này chúng tôi đều sẽ trả thù lao.”

“Vấn đề ma pháp khó? He he, xem ra họ vẫn không quá tin tưởng mình là ‘ma pháp sư’ chính thức.” Lucien buồn cười nói thầm trong bụng, tuy là vì nữ phù thủy chỉ dịch ra một ma pháp chính thức, Lucien không rõ về mặt kiến thức thì bản thân và ma pháp sư chính thức có chênh lệch bao nhiêu, nhưng lại chắc chắn về phương diện này bản thân có thể hơn tuyệt đại đa số học đồ ma pháp, từ việc phân tích chiếc nhẫn “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” thì có thể nhìn ra được: “Được, nhưng tôi có sở trường về ma pháp hệ Tinh Tượng và Nguyên Tố, nếu là vấn đề của hai phương diện này thì tôi nghĩ tôi chắc có thể giải đáp cho mọi người được.”

Nghe Lucien nói tự tin như thế, Simon lại chắc chắn hơn một chút đối với thân phận ma pháp sư chính thức của hắn: “Ngài Giáo Sư, xin hãy theo tôi.”

Chiếc áo choàng dài màu đen rất khó phân biệt trong đêm tối, nhưng căn nhà bỏ hoang đó chỉ cách mười mấy bước, Lucien nhẹ nhàng đi theo Simon đến trước cửa.

Cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc, cốc… Simon dùng tiết tấu kỳ quái gõ lên cánh cửa gỗ, sau đó học theo ưng đầu mèo gọi hai tiếng.

Chờ khoảng năm giây, cửa gỗ từ từ mở ra, trong căn nhà lụp xụp có một người cũng mặc áo choàng dài màu đen đang đứng: “Ưng Đầu Mèo, vị này chính là ngài Giáo Sư?”

Giọng của hắn trúc trắc khàn khàn, vừa nghe thì biết là cố ý làm cho biến giọng.

“Đúng vậy.” Simon dùng giọng nói trầm thấp giống vậy trả lời ngắn gọn: “Ngài Giáo Sư, vị này là Sói Lửa.”

Cái đầu đang đội mũ của Lucien gật gật: “Xin chào.” Tay trái thì giấu trong tay áo, Kẻ Phục Thù Băng Tuyết thủ thế sẵn sàng.

Sau khi vào phòng khách nhỏ của ngôi nhà, rồi đi ngang qua một cánh cửa thì đến phòng chứa đồ, ở đây có một cầu thang đi xuống phía dưới.

“Tầng hầm!” Lucien phản ứng mạnh, bản thân tại sao phải cố chấp xây phòng thực nghiệm ma pháp dưới đường nước ngầm chứ? Rõ ràng có thể tự mình làm một tầng hầm nhỏ, dưới mặt đất không phải chỉ có mỗi đường nước ngầm.

Đến lúc đó hoàn toàn có thể tiến hành thực nghiệm ma pháp và luyện tập thi pháp có động tĩnh hoặc sóng ma pháp không lớn, còn những ma pháp có động tĩnh lớn thì có thể tìm một nơi hẻo lánh trong rừng đen Mazel rồi xây một căn phòng thực nghiệm dưới đất hoàn chỉnh, mỗi tuần đi làm thực nghiệm một lần.

Tầng hầm không lớn lắm, có bày mười một cái ghế đẩu, ở giữa có một cái bàn dài, phía trên đốt hai cây nến, ngọn lửa màu vàng nhạt đang đong đưa chiếu rọi tám vị học đồ ma pháp mặc áo choàng đen, đội mũ đen thành bộ dạng âm u đáng sợ.

Sau khi Lucien đi xuống với vẻ cẩn thận, cảnh giới cao độ, Sói Lửa và Simon đóng cửa vào tầng hầm lại, cũng đi theo xuống, ngồi lên chiếc ghế đẩu còn trống.

Simon đứng dậy, nhìn tất cả học đồ ma pháp một cái: “Các vị, vị này là ngài Giáo Sư, một ma pháp sư chính thức có kiến thức uyên bác và thực lực lớn mạnh.”

Sau đó hắn giới thiệu những học đồ ma pháp này với Lucien: “Đây là Kẹo Mật Trắng, Sao Mai, Tuần Lộc, Găng Tay Trắng, Cây Sồi, Hiền Giả, Thủy Ngân, Kẻ Treo Cổ.”

Lucien gật gật đầu: “Rất vui được gặp các vị, trước khi bắt đầu có thể để ta xem cuốn ‘Áo Thuật’ một chút không?”

Giọng của Hiền Giả trả lời với vẻ già nua: “Được thôi, ngài Giáo Sư cứ tùy ý xem, chúng tôi giao lưu với nhau trước. Đúng rồi, tôi có mang đến một bộ dụng cụ thực nghiệm ma pháp mà ngài cần, nếu lát nữa ngài có thể chỉ vẽ cho tôi một vấn đề ma pháp thì bộ dụng cụ đó sẽ thuộc về ngài, nếu không thể vậy thì phải trả ba mươi Bạc Einar.”

Hắn vừa nói vừa đưa cuốn sách có bìa da cứng màu đen cho Lucien.

Lucien nhận lấy nhưng không mở ra ngay mà xem kỹ bìa sách.

Trong màu đen tối khiến ánh mắt người khác dường như bị hút vào có vô số đường thẳng màu trắng bạc lóng lánh, chúng kết thành hai từ ngữ thông dụng “Áo Thuật” và mấy chữ to bằng đầu ngón tay: “Kỳ thứ 11 năm 790 Thần Thánh Lịch” - Trong vẻ đơn giản có mang theo sự thâm sâu, còn bên trong thì dùng giấy da dê.

Lật mục lục ra, Lucien nhìn thấy bên trên có hai mươi bốn bài viết, bài thứ nhất trong đó là "Nghiên cứu thảo luận mấy vấn đề liên quan đến lần thứ năm tìm kiếm tinh cầu thất bại" trong lòng dao động, trực tiếp lật qua:

“Lý thuyết luật hấp dẫn mà ngài Douglas xác lập có thể giải thích hoàn hảo rất nhiều ma pháp trường lực, thậm chí phần lớn nguyên lý cấu tạo của ma pháp Tinh Tượng, đồng thời thông qua lý luận này chúng ta đã sáng tạo ra rất nhiều ma pháp mới, lớn mạnh, là một trong những nền tảng chủ yếu của hệ thống trường lực trong hai tòa cung điện nguy nga của hệ thống ma pháp kinh điển.”

“Mượn lý thuyết lực hấp dẫn, từ trong quy luật Tinh Tượng biến hóa lộn xộn, chúng ta tổng kết ra ba định luật lớn về sự chuyển động của tinh cầu, đối với ma pháp tiên đoán như ‘Chiêm Tinh Thuật’, ‘Quan Tinh Thuật’ có ý nghĩa hướng dẫn rõ rệt.”

----

“Nhưng lý thuyết lực hấp dẫn của ngài Douglas có một vấn đề rất quan trọng chưa thể được chứng thực, từ lý thuyết lực hấp dẫn chúng ta có thể suy đoán ra công thức của nó, có thể biết đại lục mà chúng ta đang ở cũng là ở trên một tinh cầu, nó đang tự chuyển động, nó chuyển động quanh mặt trời, mà tinh cầu trong không trung cũng đều là chuyển động tương tự như vậy. Dựa vào công thức lực hấp dẫn và công thức của định luật chuyển động tinh cầu, chúng ta có thể tính ra chuẩn xác vị trí của những tinh cầu này.”

“Nhưng khi tôi định vị chính xác, dùng ma pháp nhảy qua không gian được chuẩn bị thời gian rất dài đi đến vị trí mà tôi tính toán ra thì không nhìn thấy một tinh cầu nào cả, cũng không nhìn thấy đại lục mà chúng ta đang ở.”

“Đó là tại sao chứ? Tinh cầu đáng lẽ ở đó chờ tôi, phát ra lực hấp dẫn cứ giống như trước giờ không hề tồn tại. Ở vị trí đó tôi có thể cảm nhận được lực hấp dẫn giống như ở trên lục địa: nhưng lại là lực hấp dẫn kỳ lạ không thể đo lường tính toán, những tinh cầu đó rốt cuộc chúng ở đâu?”

----

Lucien lúc biết ngôi sao trên trời còn đại diện cho số mệnh thì hiểu ra tinh cầu của thế giới này có sự cổ quái, nhưng không ngờ được sẽ cổ quái đến mức độ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK