• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mặc lúi húi dọn dẹp đến cửa phòng, vừa vặn gặp Triệu Kỳ.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, trên lưng là chiếc ba lô bản thảo đã phê duyệt, rất thanh nhã, nhẹ nhàng.

“Mặc Mặc, chị thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Tần Mặc ngẩng đầu, bi thảm liếc nhìn cô, lắc lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn như cha mẹ qua đời nói với nàng. “A… Nhị ca à, em đột nhiên nhớ ra, phải đi học phụ đạo tiếng anh, em chưa có làm xong, thầy giáo thông báo, hôm nay trước bảy giờ phải làm xong, thời gian cấp bách, em phải mau về làm bài tập, cho nên không thể ra ngoài chơi cùng với chị.”

“Là như vậy sao?” Triệu Kỳ nhìn thoáng qua Tần Nghị, không hiểu trong lòng nghĩ gì.

“Phải, đúng thế ạ.” Tần Mặc cười khan, “Chị cũng biết, đã đóng tiền học nhiều như thế, thầy giáo phải có trách nhiệm mà, cho nên khóa học này rất siết chặt.”

“Thầy của bọn em thật có trách nhiệm.” Triệu Kỳ đạm tiếu, cười khiến cho hai người ở đây kinh hồn.

Tần Mặc cười khổ, “Đúng vậy, gặp phải thầy như thế, em thật là có phước.” Trong lòng nghĩ là: a a a, hận không thể trêu đại ca tiếp. Thật là xui xẻo.

“Đã như vậy, chị cũng không làm lãng phí thời gian của em.” Triệu Kỳ không suy nghĩ nhiều, đột nhiên nói.

Qua hai giây đồng hồ, cô đột nhiên hỏi: “giờ sao?”

Tần Nghị nhìn cô chớp mắt!

“A” Tần Mặc gật đầu. “Em đi học.”

“Ưm, em đi đi.” Triệu Kỳ không nói thêm nữa, dễ dàng cho đi.

Tần Mặc như được đại xá, nhanh nhảu thu thập một phen, đeo balo lên nhanh như chớp trốn đi không còn tăm hơi.

“Mặc Mặc, chúng ta cùng đi ra cửa.”

Triệu Kỳ vừa nói vừa bước đi, nhưng so với tốc độ của Tần Mặc thì kém xa, cho nên chỉ có thể chậm rãi đi theo sau cửa, cô bé đóng ngay cửa lại.

Kinh ngạc nhìn cửa chính đóng lại, khóe mắt cô mỉm cười, chuyển hướng Tần Nghị, nhẹ nhàng hỏi: “Anh hù dọa con bé?”

“Không có.” Tần Nghị phủ quyết. Hắn chỉ là hơi cưỡng bức cộng thêm chút hung ác mà thôi.

Triệu Kỳ cười nhạt, không hề hỏi nữa. Cô vòng qua hắn đi ra cửa.

Tần Nghị nhắm mắt đuổi theo hỏi: “Kỳ Kỳ, em muốn đi đâu?”

“Giao tác phẩm.” Triệu Kỳ không quay đầu trả lời.

“Anh đưa em đi.” Hắn vội vàng nói.

Triệu Kỳ định thần, chuyển qua nhìn hắn: “Anh không về công ty sao?”

“Không cần! Có Hồng ở đó là đủ rồi!” Tần Nghị trả lời. Phải đi về thì cô phải đi cùng hắn, hắn sợ cái cô Thanh Thanh lắm chuyện kia lắm rồi.

“Không phải chứ?” Triệu Kỳ không đồng ý nhìn, “Không phải công ty đang hợp tác với công ty Úc Đại Lợi sao? Nếu anh không giúp Hàn Quân Hồng, có phải là không phải không?”

“Không.” Tần Nghị lắc đầu, “Hiện tại Hồng chỉ ước anh không xuất hiện trước mặt hắn.”

“A? Tại sao?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái hỏi.

“Bởi vì chỉ cần anh không xuất hiện, Thanh Thanh sẽ không rời hắn đi.” Tần Nghị cười nói. Trời biết, hắn hi vọng Cố Thanh Thanh không để ý mình như nào. Bởi như thế, hắn sẽ không bị Hàn Quân Hồng lườm lườm sát khí. Không phải hắn nhát gan, chỉ là ánh mắt của Hồng có sức sát thương lớn quá, thời gian dài hắn đã từng nghĩ mình sẽ bị bệnh mãn tính hành hạ mà chết.

“Thanh Thanh?” Triệu Kỳ thoáng chút suy tư, “Chính là người khiến cho tin đồn anh bị gay lan ra ngoài hả?”

“Đúng thế, em còn nhớ à?” Tần Nghị hưng phấn hỏi, Kỳ Kỳ trong lòng vẫn nhớ tới hắn. Hắn nói qua một lần đã nhớ kỹ.

“Nghĩ không muốn nhớ thật khó khăn.” Triệu Kỳ mím môi cười nhẹ. Nói như vậy, cho dù bất cứ chuyện gì, người khác đều phải nhớ kĩ sao. Chuyện này, Cố Thanh Thanh kia sắm vai chính rồi.

Tần Nghị nhìn vẻ mặt nàng, tâm tình không tự giác lại hạ xuống.

“Kỳ Kỳ, đi theo anh!” Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì, kéo tay cô, hung hãn mở cửa.

“Đi đâu?” Triệu Kỳ bị hắn lôi đi, miễn cưỡng mới khép được cửa lại.

“Tới Hàn thị, anh muốn cùng Thanh Thanh nói chuyện rõ ràng.” Tần Nghị nói, phăm phăm đi.

“Cần sao?” Triệu Kỳ thấp giọng nói, chân vẫn bước theo.

“Em nói gì?” Tần Nghị dừng lại, quay đầu hỏi cô.

Triệu Kỳ cúi đầu, liếm môi nói: “Tôi có nói tôi muốn đi giao bản thảo.”

“Không vội, xong chuyện của anh rồi, anh sẽ đưa em đi. Cam đoan không làm em trễ việc.” Tần Nghị lo lắng nói, bước chân càng vội vã.

Triệu Kỳ không nói gì nữa, đi theo hắn. Khóe môi duyên dáng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào khoảng lưng cao rộng.

Chỉ là, muốn nhìn lén người nam nhân này, không ngờ người kia quay đầu lại nhìn một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK