Nhấn lưu bản thảo mình đang làm, Kỳ Kỳ quay đầu, mỉm cười với cô bé, chậm rãi nói: “Hiện tại là lo lắng hay mới phiền muộn sao?”
“Híc…” Mặc Mặc càng thấp giọng: “Kỳ thật…. Em đã nghĩ qua, nhưng vì trời cao hoàng đế xa, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, cho nên…”
“Chính là bây giờ…” Càng nghĩ càng thấy cảm giác khùng bổ, người nổi da gà, lòng sợ hãi: “Em nghĩ, em nên chuồn trước, tìm chỗ tị nạn, chờ mọi sự tốt hơn…”
“Không kịp rồi.” Triệu Kỳ lành lạnh nói.
“Vì sao?” Mặc Mặc kêu to, trong lòng đầy dự cảm xấu.
Quả nhiên.
“Nửa giờ trước, anh của em đã tới sân bay, bắt xe chạy về hướng này rồi. Tính thời gian, hiện tại đang dưới lầu. Nếu mà nhanh hơn, đang ở cửa lớn.”
Triệu Kỳ sớm đã thu thập thông tin qua điện thoại di động nửa giờ trước.
Trước mặt Mặc Mặc một mảnh hắc ám.
“Em… Em đi trốn.” Cô bé co chân, nhanh như chớp chạy về phía phòng ngủ.
Cô mau, nhưng có người so với cô còn mau hơn.
Oành!
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị hô to,
“A!” Mặc Mặc bi thảm che mặt, khóc thét thê lương.
Xong đời, bị bắt được, cô chết chắc rồi.
“Kỳ Kỳ.”
Vừa vào cửa, anh trai cô như không chú ý tới sự tồn tại của cô, sải bước đi tìm chủ nhân căn nhà.
Anh ấy không có phát hiện ra mình, thật tốt quá!
Mặc Mặc rón rén, tính toán trốn.
Một cánh tay lớn nắm lấy cổ cô.
“Nha đầu, muốn trốn sao?” Tần Nghị nhe răng, “Em lưu lại đấy, anh còn có chuyện muốn hỏi em!”
Nguyên lai, anh ấy không phải không phát hiện ra cô mà đang nóng vội tìm người khác mà thôi.
Ôi ôi, không cần đâu! Tình cảnh bi thảm hiện lên, Mặc Mặc trong lòng căm phẫn kêu to.
Dùng hết sức kéo khóe miệng lên, cố cười, cô nói: “Hi, lão đại. Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?”
“Khỏe? Khỏe vô cùng!” Tần Nghị cười lạnh, ném cô lên ghế sofa, ném từ trong túi ra một tấm thiệp đỏ thẫm: “Nói cho anh hay, đây là chuyện gì? Cô lừa anh đi châu Úc, có phải chính là để cho Kỳ Kỳ cùng Lý Hạo kết hôn? Được lắm, Mặc Mặc, anh có còn là anh của cô không? Cô giúp người ngoài đùa cợt người nhà như này sao?
“…Em…” Không biết trong tấm thiếp đỏ kia viết gì, Mặc Mặc kiểm tra, nói không nên lời.
“Cái gì đây? Cô nói mau!” Tần Nghị rống to.
“Tần Nghị, vừa xuống máy bay, tới nhà tôi đã hô to gọi nhỏ, anh làm gì đó?”
Tiếng nói ôn nhu nhẹ cất lên, khiến Tần Nghị ngượng ngùng thu tay về, hắn không được tự nhiên chào hỏi: “Kỳ Kỳ…..”
A, đãi ngộ khác biệt! Tuyệt đối khác biệt! Vì cái gì mà chỉ có cô bị ném, còn người làm ra văn kiện đặc biệt kia thì được hưởng thụ đãi ngộ! Cô không phục!
Mặc Mặc dùng ánh mắt kháng nghị biểu đạt, lại bị nam nữ diễn viên chính đồng thời coi thường.
Triệu Kỳ hừ lạnh lùng một tiếng, chậm rãi bước tới, lấy tay cầm thiệp mời ra, nhìn nhìn, mỉm cười, ngước mắt lên nhìn nam nhân đối diện.
Tần Nghị đứng vững, không dám nói lời nào.
Nhưng, lập tức phát hiện mình không giống một nam nhân, hắn nhanh chóng cao đầu, bước lên lớn tiếng chất vấn: “Em nói đi, đây là cái gì?”
Đem thiệp mời trở lại bàn trà, Triệu Kỳ liếc xéo hắn một cái, nhẹ giọng hỏi: “Cái này, từ đâu tới?”
“Thanh Thanh đưa anh.” Tần Nghị thành thật trả lời.
Ôi, nghe được giọng mình, hắn hận không thể một chưởng bụp mình chết tươi.
Ngữ điệu quá yếu, khí khái không đủ, không có chút bản lĩnh nào cả! Rõ ràng là mình tới cửa vấn tội, không phải sao? Vì sao trước mặt Kỳ Kỳ, lại trở thành người bị vấn tội? Thế giới này từ khi nào bị đảo lộn?
“Thanh Thanh?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái, khẽ cười nhạt, thản nhiên nói, “Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu rồi? Em hiểu cái gì rồi?” Tần Nghị phát điên kêu to, “Sau lưng anh, em cùng Lý Hạo kết hôn, em nói em hiểu gì? Kỳ Kỳ, rốt cục em có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Triệu Kỳ nhún nhún vai, chậm rãi ngồi xuống ghế salon, hai chân ghé gần bàn trà, một cước đạp thiệp mời bay xuống đất, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Đây là trước đây mấy tháng ba tôi in ấn, muốn bỏ. Cái mới ở trong này.”
Đầu ngón tay chợt lóe, như làm ảo thuật, một tấm thiệp đỏ giống hệt như cũ.
Tần Nghị kinh hồn táng đảm tiếp nhận, mở ra.
Khi thấy mấy hàng chữ thì vẻ mặt bất bình của hắn bay mất, thay vào đó là vừa mừng vừa sợ.
“Kỳ Kỳ, em… này…” Ánh mắt nhìn về người đối diện, nói năng lộn xộn.
Triệu Kỳ ngước lên lãnh đạm: “Như thế nào, anh không muốn?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn!” Tần Nghị vội vàng lớn tiếng nói, sợ nàng đột nhiên đổi ý.
“Nhưng…” Trộm dò xét thần sắc Triệu Kỳ một cái, hắn nhỏ giọng nói: “Chỉ là anh quá kinh ngạc.”
“Hả?” Triệu Kỳ miễn cưỡng lên tiếng, “Như thế nào?”
“Một thời gian trước, em còn luôn miệng nói, muốn kết hôn cùng Lý Hạo!” Nhớ tới chuyện cũ bi thảm, Tần Nghị vẫn là không nhịn được tăng âm lượng.
“Là đúng, tôi muốn kết hôn, Lý Hạo cũng muốn kết hôn, không phải là tôi cùng Lý Hạo nên kết hôn?” Triệu Kỳ nói.
Chẳng qua, bọn họ đều là riêng rẽ từng người kết hôn thôi.
Tần Nghị ngẩn người.
“Kỳ Kỳ, em…” Em chơi trò đoán chữ sao !
“Như thế nào? Không hài lòng sao?” Triệu Kỳ đột nhiên nhìn hắn.. Vậy thì, chỉ cần tôi gọi điện thoại, Lý Hạo sẽ lập tức quăng người phụ nữ kia đến kết hôn cùng tôi…”
Nói xong, làm bộ đi gọi điện thoại.
“Đừng!”Tần Nghị chạy nhanh hơn một bước,
“Hả?”
Tần Nghị nhắm mắt lại, cắn chặt răng, bóp cổ tay nói: “Kết hôn, liền kết hôn đi!”
Dù sao ngắn không muốn đợi nữa, chuyện này không có gì phải phản đối.
Nhưng… đột nhiên nghĩ tới một chuyện trọng yếu.
“Ba mẹ anh…”
“Lão đại, ba mẹ đang trên đường trở về rồi. Không có gì thì họ sẽ tới trước hôn lễ hai người mấy ngày.” Trầm mặc hồi lâu Mặc Mặc đột nhiên hứng thú báo cáo hắn.
Ánh mắt sắc bén của Tần Nghị quét về phía em gái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nói như vậy, nguyên lai kế hoạch này mấy người đã dự định trước hết sao?”
“Ha Ha…” Mặc Mặc ngây ngô cười.
Ô, ô, lão đại, không cần nhìn em vậy a, em sợ!
Rõ ràng vừa rồi cùng nhị ca tâm tình rất tốt, không chút tức giận. Nhưng thế nào vừa nhắc tới cô đã biến thành gà trống phẫn nộ.
Cô hối hận! Hối hận không có việc gì rảnh nói chen vào!
“Có phải, lừa anh tới châu Úc, cố ý gửi thiệp mời, mà — ngay cả chuyện gả cho Lý Hạo cũng là mấy người cố ý?” Dù gì cũng là người thông minh, Tần Nghị lập tức thông suốt.
Triệu Kỳ từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, không nói gì, để mặc hắn có không gian tưởng tượng.
Mặc Mặc tiếp tục ngây ngô cười, lén lút đi ra, không để lại dấu vết.
Tần Nghị nào có để cho cô chạy thoát, bắt lại, tha về hướng phòng ngủ: “Nha đầu, lại đây cho anh, rốt cuộc là như thế nào, cô giải thích cho anh!”
Hừ, không làm được gì Kỳ Kỳ, đối phó với nha đầu, hắn quả là có biện pháp!
“Không cần a!” Mặc Mặc hoảng sợ kêu to, mặt cầu cứu Triệu Kỳ ———– nhị ca, cứu mạng!
Triệu Kỳ giơ hai tay, nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Oành, cửa phòng ngủ mở ra.
Triệu Kỳ đối mặt với cửa phòng ngủ nhanh chóng bị đóng lại, chỉ biết mỉm cười.