• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cười….Cười….cứ thế cười, hắn nghĩ hắn cười đến ngớ ngẩn có phải hay không? Hắn vẫn cứ cười như thế…

Thình thịch! Tần Nghị thở hổn hển ném hết đống giấy trên giường bệnh, một người đàn ông tỉnh dậy cười khúc khích.

Người đàn ông tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của bằng hữu, người đàn ông chim đắm trong tình yêu đầy khí chất làm hắn tức giận.

“Nghị, cậu đã đến rồi?” Hàn Quân Hồng giương mắt nhìn, điềm đạm chào hỏi hắn.

“Có thể không đến sao? Nếu tôi không đến thì sẽ chờ đến lúc bệnh viện gọi tôi đến nhặt xác cậu!”. Tần Nghị tức giận lớn tiếng ồn ào.

“Cậu làm sao vậy?” Hàn Quân Hồng bối rối nhìn hắn, trên khóe miệng vẫn nhẹ nhàng cười yếu ớt. Làm cho người khác cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Làm sao vậy? Cậu còn hỏi tôi làm sao vậy?” Tần Nghị phẫn nộ chìa đống giấy ra trước mặt Hồng “Cậu được lắm, dám dùng cái chết để đe dọa tôi. Bây giờ cậu ở đây được ăn, được ngủ cùng mỹ nhân, lúc buồn vui có mỹ nhân làm bạn không phải là sướng quá à? Còn tôi thì sao? Gần một tuần bị đống tài liệu cũ của cậu chôn sống!”

“Nghiêm trọng đến thế sao?” Hàn Quân Hồng với điệu cười “ngọt ngào” như lúc trước, cầm tập văn kiện xem qua.

“Cậu nghĩ sao?” Tần Nghị hỏi ngược lại. “Ai nói với cậu là năm năm qua, không có chuyện gì thì làm sao mà trở thành công ty lớn như vậy được? Làm hại tôi cũng liều mạng đi theo cậu. Nhưng trước kia làm việc cùng cậu, tôi thực hiện nhiệm vụ của mình đều thấy tâm lý được ăn ủi dù kết quả thế nào. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, có Thanh Thanh, cậu cai quản gì mà đem cửa hàng lớn đặt vào tay tôi sao? Một mình Tần Nghị tôi đã đủ chịu rồi, tôi giúp cậu trong lúc khó khăn một vài ngày, tôi đã làm hết sức có thể, phần còn lại để cậu tự xử lý!”

“Cám ơn, người anh em tốt”. Hàn Quân Hồng vỗ vào vai hắn xem như đáp tạ.

“Anh em à? Ai là anh em của cậu” hắn chụp lấy tay Hồng, “Coi tôi như anh em tốt mà còn gây sức ép với tôi? Hồng, tôi van xin cậu, cậu nhớ lại xem, nếu không vì không muốn nhìn cậu phải chết thì cái người có thủ đoạn thâm độc như tôi có được trọng dụng hay không? Năm năm trước là như vậy, năm năm sau vẫn vậy, sức chịu đựng của tôi có hạn, không thể chịu được cú sốc như vậy một lần nữa đâu!”

“Thật xin lỗi, sau này không dám” Hàn Quân Hồng chân thành hối cải.

“Sau này? Cậu còn muốn có sau này sao? Cậu cho rằng cậu làm loạn lên như thế chưa đủ hay sao?” Tần Nghị tức giận trợn tròn mắt “Nếu là cậu còn làm với tôi như thế, thì coi chừng tôi với cậu tuyệt giao! Cả đời không qua lại với nhau!”

“Xin lỗi, là tôi nói sai. Tôi không bao giờ…dám làm như thế nữa” Hàn Quân Hồng cúi đầu làm bộ nhìn giấy tờ, không dám đối mặt với sự tức giận của bạn mình, trong chuyện này, Tần Nghị đã tận lực giúp hắn quá nhiều, hắn không còn mặt mũi nào đối mặt với anh ta nữa.

Thấy hắn như vậy, Tần Nghị dù đang tức giận cũng không thế không nhìn ra.

“Cậu đương nhiên sẽ không dám rồi. Cậu đã chiếm được tình cảm của Thanh Thanh, sau này cậu còn có lý do làm như vậy sao?” Tần Nghị than thở.

Dường như cảm giác xung quanh thiếu đi cái gì đó, hắn nhìn xung quanh, lập tức phát hiện là từ nãy đến giờ Hàn Quân Hồng không rời được bóng dáng xinh đẹp vội hỏi “Đúng rồi, Thanh Thanh đâu?”

“Trần Tiểu Lăng đến thăm cô ấy, kiên quyết lôi cô ấy đi” Hàn Quân Hồng cười nói. Nhắc tới người yêu, cái miệng của hắn lại lắp bắp, bộ dạng rất thỏa mãn hạnh phúc.

Thấy hắn thỏa mãn như được làm chủ thiên hạ, nghĩ lại tình cảnh của mình lúc bấy giờ, Tần Nghị không khỏi đau buồn, vừa ai oán vừa tức giận.

“Xin cậu đừng cười dâm đãng thế được không?” Hắn không phải là quá hạnh phúc để đổ lỗi cho Hồng “Cậu không nghĩ rằng một người kém may mắn trong tình yêu mà trước mặt bạn không hề giữ ý mà còn đắc ý sao, thật là trái lẽ?”

Hàn Quân Hồng vẫn giữ lại nụ cười nhẹ trên khuôn mặt của mình, hơi chế nhạo hỏi: “Không phải cậu cũng đang thất tình sao? Chẳng nhẽ tôi lại không nhận ra được à? Tôi còn nhớ rõ có rất nhiều mỹ nhân đã đến tìm cậu! Còn có người tìm đến công ty nữa!”

“Cậu nhắc đến phụ nữ!” Tần Nghị không có kiên nhẫn để lắng nghe tiếng cười của Hồng, nhắc đến phụ nữ chỉ làm hắn thêm bực tức! “Cậu cho rằng phụ nữ như đồ vật tốt hay sao? Tôi mới đến công ty cai quản ba ngày thì đã liên tập nhận được điện thoại của bọn họ, thật là phiền phức. Còn có người đổi số điện thoại để gọi cho tôi, chỉ đơn giản là như ăn không no chứ chẳng có chuyện gì hệ trọng! Chẳng hiểu sao gần đây bọn họ lại nhàn rỗi thế.”

“Chứng tỏ là cậu rất đào hoa, vậy thì tốt chứ sao!” Hàn Quân Hồng lén lút cười.

“Tốt cái gì mà tốt? Cậu cho rằng bọn họ gọi cho tôi làm gì chứ?” Tần Nghị nổi giận, đùng đùng cắt đứt lời hắn.

“Làm gì?” Hàn Quân Hồng phối hợp hỏi.

“Hơn phân nửa là đến cười nhạo tôi!” Tần Nghị cắn răng, “không biết là có ý tốt hay không, mỗi lần nhận điện thoại, câu đầu tiên bọn họ hỏi đều là: Đại thiếu gia, nghe nó anh bị vợ chưa cưới đá? Sau đó cho dù tôi có trả lời nhưng vẫn thấy nghẹn ở họng, đối phương cười lớn hơn, còn nói là tôi bị báo ứng!”

“Sau đó thì sao?” Hàn Quân Hồng cảm thấy hứng thú hỏi.

“Sau đó…bọn họ cười đủ rồi, tự động cúp máy!” Tần Nghị ngượng ngùng nói.

Hàn Quân Hồng thừ người mất vài giây “Tôi biết bởi vì công việc nên cậu không thể tắt máy cũng như không thể nhận điện thoại từ số lạ, nhưng mà chẳng lẽ cậu không biết họ gọi đến để chế nhạo anh mà dập máy luôn hay sao?” Hắn cẩn thận hỏi.

“Tôi cũng muốn chứ! Nhưng bọn họ không biết lúc nào đã trở nên thông minh như đoán được suy nghĩ của tôi, mỗi khi tôi có ý định cúp máy thì bọn họ đã đem tôi ra làm trò cười trước rồi” Bởi vì việc này, Tần Nghị bực mình gần chết.

“Ha ha ha” Hàn Quân Hồng không nhịn nổi, cười to, làm Tần Nghị chằm chằm nhìn tỏ vẻ phẫn nộ. Đùa đủ rồi, hắn hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm, hỏi “Có ít hơn một nửa những gì còn lại không?”

“Hầu như mục đích của họ là vậy, nhưng để nói chuyện nhẹ nhàng thì không nên công khai chế nhạo.” Tần Nghị khó hiểu nói. Nói xong, nghĩ đến chuyện gì đó. Hắn nói thêm “Tuy nhiên, có một người không làm thế”

Cái này nằm ngoài dự tính của hắn! Hàn Quân Hồng lập tức hỏi “Cô ấy làm gì?”

“Cô ấy nói cô ấy có thể bắt đầu chứng minh rằng tôi không đồng tính, nhưng có một yêu cầu”

“Không phải là muốn cậu lấy cô ấy đấy chứ?” Hàn Quân Hồng suy đoán. Nếu như là thế thì quả là không sáng suốt.

Tần Nghị nhìn thấu tâm tư của hắn “Đúng! Quả là một yêu cầu không sáng suốt!”

Hàn Quân Hồng lại lăn ra cười “Vậy cậu giải quyết làm sao?”

“Tôi mắng cô ấy một trận rồi cúp máy.” Mắng xong tâm trạng bực dọc của hắn được khoan khoái đôi chút.

Hàn Quân Hồng há hốc mồm “Cậu làm vậy thật sao?”

“Vậy cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?” Tần Nghị hỏi ngược lại hắn.

Hàn Quân Hồng suy nghĩ một chút, không thể không trả lời “Nhưng mà, nếu như là tôi thì tôi cũng phải làm thế…”

“Vậy mà cậu còn chế nhạo tôi à!” Tần Nghị lườm hắn một cái, thở dài một hơi, ngồi co quắp trên ghế bên giường bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK