• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Vương, thật may có các chị.” Triệu Kỳ không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Bọn họ nói mấy câu quả thực giúp cô giải quyết không ít phiền toái. Không nói tới vấn đề bị theo đuổi kia, nếu như cha mẹ cô biết cô làm việc này, lại còn có những chuyện rắc rối thì phỏng đoán sau này cô sẽ phải đối chọi với những lời quở trách của lão ba và nước mắt của lão mẹ.

Hoàn hảo, hoàn hảo!

Cô vỗ về ngực mình âm thầm hưởng thụ may mắn.

Được! Không biết người kia hôm nay có tới không? Nếu có thì gặp nguy rồi.

Triệu Kỳ nhìn trái nhìn phải, không có phát hiện dấu hiệu khả nghi. Nhưng là, nếu đã biết việc này, không nên lưu lại lâu, không cẩn thận đụng vào hắn thì sẽ không tốt.

Dù sao mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Cô nói với Vương Mĩ: “Chị Vương, bản thảo đã giao, không có chuyện gì em đi trước.”

“Vội vã như vậy đi?” Vương Mĩ chưa chịu buông tha. Bọn họ mấy tháng mới có thể gặp mặt một lần.

“Đúng thế! Nhưng không phải là bằng hữu đưa em tới sao? Hắn còn đại gia nghiệp, mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện, em không thể làm mất nhiều thời gian của người ta được.” Triệu Kỳ nói mà không chớp mắt. Chỉ có vài người mới biết, hiện tại, Tần Nghị nhàn tới mức có thể cùng cô ngồi bắt muỗi.

“Nhưng biết hôm nay em tới, Tiểu Mạnh đã chờ cả nửa ngày!” Vương Mĩ khó khăn nói.

“Tiểu Mạnh?” Triệu Kỳ quay đầu nhìn, “Ở đâu cơ?”

“Hai giờ trước ra ngoài làm việc, cậu ấy sẽ mau trở về.” Vương Mĩ nói, nụ cười trên mặt đột nhiên sang lên, chỉ hướng cửa, “A, em xem, đã về rồi.”

Triệu Kỳ theo tay chị Vương chỉ, quả thật nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi cao lớn nhã nhặn đi tới hướng bọn họ.

Bước nhanh tới trước mặt cô, nam nhân không tự giác chà xát hai tay, xấu hổ cười cười, nói lộn xộn: “Triệu Kỳ, nhĩ hảo, đã lâu không gặp…”

“Tiểu Mạnh, nhĩ hảo.” So với hắn, Triệu Kỳ rất tự tại.

Thấy một màn như vậy, đáy mắt Tần Nghị nổi lên bão táp.

“Gần đây thế nào?” Nam nhân cẩn thận lựa lời, làn da trắng nõn không biết từ lúc nào nhiễm đỏ ửng.

Triệu Kỳ nhún vai. “Hoàn hảo.”

“Bản thảo làm cô không ngủ tốt?” Nam nhân cười hỏi.

“Làm sao anh biết?” Triệu Kỳ cũng cười.

“Chuyện này ai ở đây cũng rõ.” Nam nhân cố tình vui đùa.

“Cũng là thế.” Triệu Kỳ nhếch miệng cười một tiếng, nam nhân cũng cười theo.

Thấy hai người nhìn nhau cười, ngón tay Tần Nghị nắm chặt kêu răng rắc.

Nhưng hai người kia như không hề thấy.

Lúc này, một nhân viên công tác kêu to: “Nghỉ trưa! Ăn cơm!”

Nghe được âm thanh này nam nhân giơ cổ tay lên nhìn, không tự giác kêu lên: “A, 12h, cô ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Triệu Kỳ trả lời thành thực, sung sướng nhìn sắc mặt hóa xanh của Tần Nghị.

“Tôi mời cơm cô.” Nam nhân nói.

“Hảo.” Triệu Kỳ vừa định đáp ứng, Tần Nghị đã không thể nhịn nữa tiến lên, cầm lấy tay cô, lớn tiếng thay thế cô trả lời: “Không được, Kỳ Kỳ muốn cùng tôi ăn cơm.”

Mạnh Sâm lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Tần Nghị. Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng đây là một vị khách cũ, căn bản không có để ý hắn cùng Triệu Kỳ có quan hệ.

“Vị này là…” thấy đối phương thần sắc không tốt, hắn lựa chọn đối mặt Triệu Kỳ.

“Một người bằng hữu.” Triệu Kỳ lại thành thật trả lời.

“Hai người hay cùng nhau ăn cơm sao?” Mạnh Sâm lại hỏi.

“Bằng không sao tôi lại ở đây cùng cô ấy?” Tần Nghị ác thanh ác khí nói. Đúng là có ý không tốt.

Triệu Kỳ quay đầu lại nhìn hắn: “Tần Nghị!”

Hừ! Tần Nghị không tình nguyện im lặng.

Triệu Kỳ lúc này mới xoay người, cười áy náy với Mạnh Sâm: “Không có gì, vừa rồi tôi quên, sớm nhờ anh ta đưa tôi đi, tôi nói sẽ mời cơm đáp tạ.”

Là như vậy a! Mạnh Sâm tiếc hận thở dài: “Quên đi. Bất quá lần sau có cơ hội thì cùng ăn cơm nha.”

“Được.” Triệu Kỳ ôn hòa cười nói.

Một màn ôn hòa như thế làm chướng mắt Tần Nghị. Không chút nghĩ ngợi, hắn lôi kéo tay cô, nhắm thẳng cửa đi, “Kỳ Kỳ, bản thảo đã giao xong, cần phải đi! Ăn cơm đi! Anh đã đói bụng.”

Triệu Kỳ mỉm cười, không hề làm nghịch ý hắn nữa, cáo biệt chị Vương cùng tiểu Mạnh: “Xin phép, tôi đi trước.”

Hai người nhanh chóng biến mất khỏi phòng nhà xuất bản.

Đưa mắt nhìn hai người đi xa, Vương Mĩ vẫn lưu ánh mắt trên hai người ấy, thở dài hướng Tiểu Mạnh: “Nên tỉnh đi, em thật sự không có phần.”

“Em biết.” Mạnh Sâm xoay người lại, vô lực dựa vào tường: “Ban đầu, em còn tưởng có một chút hi vọng. Nhưng hôm nay thấy hắn, em hoàn toàn hết hy vọng rồi.”

“Tuy nhiên…” Hắn nhìn về phía Vương Mĩ, bộ dạng nghi hoặc. “Nam nhân kia thoạt nhìn rất quen, em hình như gặp qua ở đâu rồi thì phải?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK