Hàn Quân Hồng hừ lạnh một tiếng, trách cứ: “Cậu sao lại đối đãi với em gái ruột mình như thế?” Đừng quên, ban đầu chính cậu nằn nì mẹ cậu sinh ra cô bé.”
“Đó là bởi vì cậu cùng Thanh Thanh tình cảm tốt như vậy, tôi liền nghĩ nếu có muội muội, chắc chắn sẽ ngọt nhu khả ái như Thanh Thanh, sẽ rất thích, thế nên khi biết mẹ mang thai ngoài ý muốn mới xin mẹ giữ lại. Nhưng có biết là sẽ bị nó hại cho thê thảm đâu.” Nhớ lại chuyện cũ, Tần Nghị bất mãn vô cùng.
“Có phải hay không lại muốn tôi nói ra sự thật để cậu đối diện thực tế?” Hàn Quân Hồng nhìn hắn, không cao hứng nói: “Cho dù sinh hay không sinh Mặc Mặc, nhất định cha mẹ cậu cũng sẽ để gánh nặng gánh vác gia tộc lên vai cậu. Có Mặc Mặc, bọn họ chỉ lại càng nhàn hơn thôi. Ai kêu cậu ban đầu ngây ngốc đòi cha mẹ sinh cô bé? Là nam nhân thì phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.”
Tần Nghị nghe xong á khẩu không trả lời được, đành phải chuyển dời oán hận sang cha mẹ: “Nhưng họ cũng không nên bỏ chúng ta lại sớm thế, khi đó ta mới hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học!”
“Ai kêu cậu nhịn không được ăn Triệu Kỳ? Khi đó người ta vẫn còn vị thành niên, còn chưa tốt nghiệp Trung học!” Hàn Quân Hồng hả hê nhìn hắn, “Nếu con cái đã đính hôn, đương nên chịu trách nhiệm khi học xong, có cái cớ này, cha mẹ cậu đương nhiên không thể chờ đợi giao hết trách nhiệm cho người rồi chạy thoát.” Làm hại Hàn Quân Hồng hắn bị liên lụy, bị phụ thân gọi đến giao hết sự vụ của gia tộc. Vốn dĩ hắn còn có thể tiêu sái thêm vài năm!
“Tôi biết là không nên như thế.” Tần Nghị buồn bã nói.
“Xin nhớ kỹ cho, dù là gì đi chăng nữa, cũng là cha mẹ một công sinh dưỡng nên.” Hàn Quân Hồng nhắc nhở hắn.
“Sinh thì đúng, nhưng dưỡng thì…” Tần Nghị bĩu môi, “ bọn họ có thật sự làm đúng nghĩa vụ cha mẹ chưa?”
“Không có.” Hàn Quân Hồng nhanh chóng xuất đáp án, huynh muội của Tần gia từ nhỏ sớm đã một tay bảo mẫu chăm lo.
“Tuy nhiên, cũng vì thế mà Mặc Mặc mới có thể tiến đánh thành công Triệu gia từ bên trong sao?” Hồng cười nói.
“Đánh tiến Triệu gia bên trong?” Tần Nghị nghi hoặc. Chuyện khi nào?
Không thể nào tin được là anh em, em mình có địa vị gì ở Triệu gia cũng không biết? Hàn Quân Hồng thật muốn cho hắn ăn một cái tát, tên này không xứng đáng được gọi là ca ca.
Bất đắc dĩ, hắn cặn kẽ giải thích: “Sau khi cậu cùng Triệu Kỳ đính hôn, cha mẹ cậu liền để hai người ở lại, qua Châu Phi thăm thú rừng rậm, chỉ có lúc thiếu tiền mới nhớ về các con. Khi đó Mặc Mặc mới sáu tuổi, anh là đại thiếu gia vẫn đang còn phải nhờ ngươi đưa cơm tận miệng, đối mặt với tiếng khóc của Mặc Mặc, không ai chịu nổi, người đến rồi lại đi.”
“Đúng, có chuyện này.” Tần Nghị gật đầu. Mỗi lần hồi tưởng lại đoạn này hắn vẫn còn khóc ròng, thật sự là thê lương vô cùng. Khi đó hắn thật sự sụp đổ. Bài vở ở trường lớp nặng nề, vừa mới tiếp nhận công ty của gia tộc, một mực bị nhiều người nói xấu, sau lưng là những tiếng xì xào bàn tán, mà lại còn tiếng khóc la không ngừng của muội muội, hắn hận không thể chết! Mỗi đêm xuống, hắn thở dài ngao ngán.
Nhìn bộ dạng của Nghị, hình như đã phải chịu quá nhiều khổ sở. Hắn cũng giống mình? Hồng cười khổ, không tự giác nghĩ tới mình cùng Thanh Thanh vài năm trước kia. Hắn bắt bản thân không được nghĩ tới nữa, trở lại chủ đề: “Cha cậu muốn rèn luyện cậu, giao Mặc Mặc cho cậu. Nhưng cậu lại không có kiên nhẫn, cho cô bé vào nhà trẻ, buổi tối đón về nhà, lại để đầy đồ ăn sẵn trong tủ lạnh thay cơm.”
“Đó là bởi vì bánh bao ăn tối có thể no bụng mà.” Tần Nghị nhỏ giọng, hắn vội vàng muốn chết, làm sao có thời gian cho cô bé ăn cơm, đương nhiên không phải hắn tiết kiệm. Hắn không phải cũng ăn bánh bao giống cô bé mà sống đó sao.
“Mặc Mặc mới sáu tuổi.” Hàn Quân Hồng khẽ gọi, “Thanh Thanh sáu tuổi, lúc này mẹ của tôi cùng mẹ cô ấy đều chăm sóc cho cả hai. Mặc Mặc ngược lại, đói cực kỳ, bất chấp tất cả không chịu ăn bánh bao, cuối cùng lả đi. May mắn Triệu Kỳ đi đến nhà anh, phát hiện kịp thời đưa cô bé vào bệnh viện mới không mất mạng. Thế nên sau đó Mặc Mặc nghe tới bánh bao là mặt biến sắc. Nhưng anh lại vẫn trước sau đem bánh bao tới trước mặt cô bé, khiến cô bé khóc ngất đi, may Triệu Kỳ thấy, mới đưa cô bé tới Triệu gia.”
“Đúng rồi, là như vậy.” Tần Nghị gật đầu. Tần Mặc đi rồi, hắn cảm giác thoải mái nhiều. Nha đầu kia từ nhỏ mở miệng là nói tới danh phận mà phải có tiền, phiền hắn chết đi,.
“Nhưng, nó với Triệu gia có quan hệ gì?” Đối mặt với người anh em, hắn trơ trẽn hỏi.
“Cậu nghĩ sao? Mặc Mặc tới, lúc này Triệu Kỳ mới 17 tuổi, vẫn còn là trẻ con, còn chưa lo cho mình nổi, đã lo cho cả Mặc Mặc, những mười hai năm, anh biết ý gì không?” Hàn Quân Hồng hỏi.
“Bởi vì Mặc Mặc rất khả ái…” Tần Nghị chỉ nghĩ ra lí do này.
Ngu ngốc! Hàn Quân Hồng thở dài một hơi. Hắn hoài nghi, hắn hôm nay có phải bị bức chết không nữa.
“Một người không vô duyên vô cớ quan tâm trẻ con thế, huống hồ không oán không hận trong mười hai năm!” Hắn nhắc lại, “Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, thích nhất được mặc đẹp, cùng bạn bè vui chơi. Tại sao cô ấy lại muốn hy sinh bản thân vui đùa, chiếu cố cho cậu? Ngay cả ba mẹ cậu cũng ném cô bé cho bảo mẫu? Cậu biết, chăm sóc con trẻ, cần nhất chính là kiên nhẫn, và sức khỏe. Khi đó Triệu Kỳ lớp 11, bài vở đã bù đầu, lại còn ôm thêm Mặc Mặc. Cậu xem, Mặc Mặc hiện tại được giáo dục tốt như thế, công của Triệu Kỳ lớn như thế nào.”
“Cậu nói rất đúng.” Tần Nghị chỉ có thể gật đầu.
“Nghĩ xem, Mặc Mặc được Triệu Kỳ đưa về Triệu gia, cùng Triệu gia sớm tình thâm. Nhất là sáu năm trước, đại tiểu thư nhà Triệu gia qua đời, Triệu phu nhân vô cùng đau khổ. Nếu như không có Mặc Mặc hoạt bát khả ái giúp bà ấy xóa đi nỗi thống khổ, tâm sự với bà ấy, e chừng phu nhân không thể khỏe mạnh cho tới ngày hôm nay.”
“Cậu nói là…” Tần Nghị mừng rỡ trợn to hai mắt. Hắn nghĩ ra rồi.