Mấy ngày sau, trong cung cũng phái người truy tìm Đan Hoành, có điều không ai tra ra Đan Hoành dùng cách nào để ra khỏi cung, bởi vậy cũng không lần ra được dấu vết.
Đan Hoành nhờ Na Lam gửi tin báo cho người nhà hắn biết rằng hắn đã ra khỏi cung, hẹn bọn họ rằng sẽ gặp hắn tại Bắc đại doanh trại.
Na Lam ngoài mặt thì đồng ý với Đan Hoành, thế nhưng những tin tức mà Đan Hoành nhờ gửi đều bị Nhị hoàng tử Bắc Phiên tiêu hủy, không một tín thư nào lọt ra ngoài.
Trải qua nhiều ngày, Đan Hoành chợt có linh cảm không ổn. Ban đầu Na Lam đồng ý đưa hắn tới nơi hắn muốn, thế nhưng đã đi nhiều ngày rồi mà mãi vẫn chưa tới. Hơn nữa hắn đi đâu cũng có hai người đi theo, nói rằng để bảo vệ hắn, không để hắn gặp nguy hiểm, nhưng hắn lại cảm thấy hai người này theo để giám sát hắn, không để hắn trốn.
Rồi một hôm, Đan Hoành vốn đã ngủ say, nhưng rồi lại muốn đi vệ sinh, vậy nên hắn tỉnh giấc, hắn nghe thấy trong trướng của Nhị hoàng tử Bắc Phiên truyền ra tiếng cãi nhau.
Đan Hoành ra khỏi trưởng của hắn, thấy người giám thị đi theo hắn đã ngủ rất say, Đan Hoành bước qua người bọn họ, tới bên trướng của Nhị hoàng tử, trốn vào trong góc khuất phía sau trướng, liền nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra.
“Nhị hoàng tử của ngươi nói với thủ hạ rằng đưa nữ nhân kia theo là để đến khí Đại Đồng và Bắc Phiên khai chiến, sẽ sử dụng nàng ta để uy hiếp binh lính Đại Đồng, hiện tại ngươi bắt nàng ta, việc này tạm thời chưa nói đến, có điều Nhị hoàng tử hắn…”
Đan Hoành nghe một hồi, nhận ra giọng nói của người vừa nói với Na Lam chính là Trát Khắc, quốc cữu của Bắc Phiên, vương tử Bắc Phiên cũng phải kiêng nể hắn vài phần.
“Cậu không cần thiết phải lo lắng như vậy, tiểu vương cũng đã bàn bạc với cậu rồi mà, mà tiểu vương dù không bàn bạc vẫn cứ thu nhận nàng ta thì cũng không thể nói gì, có điều chẳng phải tiểu vương đối đãi với nàng ta khác với những người mà trước đây tiểu vương đã thu nhận đó sao?”
“Thối lắm! Nếu Hoàng đế Đại Đồng biết được nàng ta bị nam nhân khác thượng, vậy còn muốn nàng ta nữa khôngVậy là xong, Hoàng đế Đại Đồng sẽ phái đại quân tới san phẳng Bắc Phiên.”
“Nếu chúng ta không nắm chắc phần thắng, vậy tại sao lại phải gây chiến a?”
“ Ai! Đại hoàng tử vô cùng cố chấp, chỉ sợ chúng ta đánh không những không thắng mà còn bị quật lại thê thảm, Đại hoàng tử nhất nhất không chịu nghe lời can gián, ít nhất có lẽ chúng ta cũng không đến nỗi bị tiêu diệt, hơn nữa nắm trong tay hoàng quý phi của Đại Đồng làm tù binh, như vậy chúng ta sẽ có lợi thế”.
“Vậy Trát Khắc thúc thúc, Đan Hồng nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì phải không? Ta đưa nàng ta ra khỏi cung, tuyệt không hy vọng nàng ấy chết, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì, vậy Na Lam ta cả đời này có lỗi với bằng hữu rồi”.
“Tạm thời là không, chỉ cần ngươi giám sát nam nhân của ngươi, không cho hắn động tới người nàng ấy, nữ nhân Đại Đồng coi trọng danh tiết, bị nam nhân không phải phu quân của mình chạm vào, nhất định sẽ một hai đòi tự tử, có muốn ngăn cũng không được, còn nữa, không được để những người đi theo chúng ta biết rằng chúng ta đang có hoàng phi của Đại Đồng trong tay, nếu để Đại hoàng tử biết được, ta thật không biết hắn sẽ làm ra cái dạng gì”.
“Ân! Ta sẽ an bài, cậu à, trời cũng sắp sáng rồi, A Lan, ngươi tiễn cậu ta trở về trướng nghỉ ngơi”.
“Không cần, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta tự về”.
Nói rồi Trát Khắc đẩy mành bước ra khỏi trướng, trong trướng không có thanh âm nào vang lên nữa, xem ra Na Lam và Nhị hoàng tử đều đã nghỉ ngơi.
Đan Hoành vẫn ngồi nguyên như cũ đặng suy nghĩ, tính chuyện chạy trốn, hiện tại phía trước không có thôn làng gì cả, mà phía sau cũng không có khách điếm nào hết, nếu muốn chạy trốn, nhất định phải đợi cơ hội để trộm một con ngựa.
Thế nhưng nếu hắn quay về kinh thành, nếu bị cung nhân tìm thấy, chẳng phải mỗi ngày sẽ nơm nớp lo lắng bị phát hiện thân phận, mỗi ngày lại không được tự do vui chơi như trước đây sao?
Đan Hoành cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng hắn quyết định giả ngu, coi như mình không nghe thấy cuộc nói chuyện tối qua, hắn quyết định, đợi tới khi còn cách biên giới giữa Đại Đồng và Bắc Phiên khoảng 30 ngày đường, hắn sẽ tính kế thoát thân.
Thế là Đan Hoành nhân lúc không ai phát hiện, lẳng lặng trở về trong trướng của mình.
Bắt đầu từ sáng hôm sau, Đan Hoành phát hiện thấy binh lính tới giám sát hắn chợt nhiều hơn thường lệ, vốn định tìm Na Lam để hỏi, không ngờ Na Lam lại tới tìm hắn.
“Đan Hồng, còn một ngày đêm nữa là sẽ tới Bắc Phiên, cuối cùng đã về tới nhà, người thế nào, ta thật là hưng phấn a”.
“Còn bao lâu nữa sẽ tới cửa thành?”
“Ân, còn sáu canh giờ nữa sẽ tới cửa thành, khoảng chạng vạng ngày mai nói không chừng là có thể nhìn thấy đại thảo nguyên, trời ạ! Ta bồn chồn mong mỏi quá!”
“Vậy các ngươi để ta xuống chỗ cửa thành là được”. Đan Hoành nói.
Na Lam đột nhiên cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, nói:
“ Xin lỗi, Na Lam ta đã lừa ngươi, nhưng ta vẫn muốn hỏi qua ý tứ ngươi”.
“Ngươi lừa ta việc gì?”
“Chúng ta vốn định tìm cách đưa ngươi ra khỏi cung, nhưng không ngờ rằng chính ngươi cũng muốn ra cung, bởi vậy chúng ta mới lừa người, nói sẽ đưa ngươi tới nơi ngươi muốn, để ngươi đi theo chúng ta, kỳ thực Na Lam ta hoàn toàn không có ác ý với ngươi, là do nam nhân của ta thích ngươi, ta thấy nếu ta với ngươi ở bên nhau cũng tốt, bởi ta muốn làm tỷ muội với ngươi, bởi vậy mới đáp ứng phu quân tìm cách đưa ngươi về Bắc Phiên, thế nhưng hiện giờ sự tình không đơn giản như vậy nữa”.
“Chuyện là thế nào?”
“Trát Khắc thúc thúc nói rằng nếu một ngày nào đó, Đại Đồng và Bắc Phiên có chiến tranh, sẽ sử dụng ngươi làm lợi thế cho Bắc Phiên, hơn nữa, nếu Đại hoàng tử phát hiện ra ngươi, vậy ngươi còn thê thảm hơn, bởi vậy Na Lam ta biết rằng việc ta đưa ngươi đi có lẽ đã là sai lầm”.
“Vậy hiện tại ngươi tính sao?”
“Trát Khắc thúc thúc nói ta đánh thuốc mê ngươi, rồi bỏ ngươi vào trong một cái rương để vận chuyển về Bắc Phiên.”
“Vậy ngươi sẽ làm như thế?”
Thật chưa thấy một nữ nhân nào thành thật như nàng, người ta hỏi gì cũng thành thực trả lời.
[ Ba ba..]
Na Lam vỗ tay vài cái, một vài binh linh mang cái rương gỗ trước đây dùng để đưa Đan Hoành ra khỏi cung vào trong trướng.
Na Lam ra hiệu cho bọn họ đặt rương xuống đất rồi lui ra ngoài.
Na Lam lấy trong người ra một lọ mê dược, đổ một ít lên đồ ăn sáng, còn lại nàng đổ toàn bộ xuống đất, rồi mở nắp rương gỗ lên.
“Hiện giờ bên ngoài có nhiều người, nên ngươi hãy vào trong này đã, dọc đường, nếu tìm được cơ hội thì hãy trốn đi, nơi đây cách Bắc đại doanh trại của các ngươi không xa, chỉ cần mất hai ngày đường là sẽ tới nơi”.
“Cảm tạ”.
Đan Hoành nghiêng người bước vào trong rương, nhân lúc Na Lam cúi xuống để đóng nắp rương, Đan Hoành vươn người, đặt một nụ hôn lên má nàng.
“Không biết ta đã từng nói với ngươi chưa, ngươi là một cô gái tốt, nhưng nam nhân của ngươi không tốt, vậy nên chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, chúc ngươi may mắn”.
“Cảm tạ, chỉ cần Na Lam không chết, nhất định sau này sẽ tìm tới chỗ ngươi chơi, ngươi cũng phải bảo trọng đấy”.
Đan Hoành nằm trong rương, chốc lát sau chợt cảm thấy rung động, có lẽ bọn họ bắt đầu khởi hành.
Trên đường xóc nảy, Đan Hoành nghe rõ được tiếng nói chuyện bên ngoài, thỉnh thoảng còn nghe tiếng nói của Na Lam, nàng đang tìm cách để các binh lính giám sát Đan Hoành rời xa cái rương để hắn có cơ hội đào tẩu.
Thế nhưng cứ một nhóm rời đi, ngay lập tức sẽ có nhóm khác thế chỗ.
Hơn nữa hắn còn nghe được tiếng Trát Khắc ra lệnh cho các binh lính phải giám sát chặt chẽ chiếc rương gỗ.
Đan Hoành nằm trong rương đánh phải cắn răng nhẫn nại, xem ra lão gia khỏa Trát Khắc kia rất cẩn thận, khiến hắn không có chút cơ hội nào thoát khỏi rương.
Sắc trời chầm chầm tối dần, đột nhiên xung quanh an tĩnh tới kì lạ, Đan Hoành chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền lại bên tai.
Thế rồi Đan Hoành nghe thấy tiếng cổng thành chậm rãi mở ra, thầm nghĩ nguy rồi, nếu giờ không ra được nhất định sẽ bị bọn họ mang về Bắc Phiên, Đan Hoành cố sức đẩy nắp rương, thế nhưng cho dù Đan Hoành cố sức thế nào, nắp rương cũng không hề động đậy.
Đan Hoành định kêu to lên cầu cứu, thế nhưng hắn sợ Bắc Phiên cho cùng dứt giậu, sẽ giết hắn diệt khẩu, hắn hiện tại bị nhốt trong giương, bọn chúng ở ngoài chỉ cần một đao đâm xuống, hắn sẽ hết đời.
Mã xa chậm rãi chuyển động, chẳng lẽ cổng thành đã mở, bọn chúng được phép đi qua cổng thành?
“Tướng quân đã kiểm tra kĩ mọi nơi, phải chăng ngài nên mở cổng thành”.
“Mở cổng thành”.
Đan Hoành nghe thanh âm có chút quen thuộc,a! Chính là người sư huynh cưới muội muội của hắn Hắc Uy, lúc này không lên tiếng cầu cứu thì còn chờ lúc nào nữa?
Đan Hoành hít một hơi, vận hết sức bình sinh kêu to, hy vọng người bên ngoài có thể nghe thấy.
“Này, Uy trư, cứu ta!” (trư: heo, anh hoành anh ý gọi em rể là heo ~~~)
Uy trư chính là biệt hiệu mà Đan Hoành gọi Hắc Uy, ý là tên này dễ nuôi, thứ gì đưa cho cũng nuốt được tất.
[Khoáng!]
Cái rương bị đẩy đổ trên mặt đất , rồi lại được đặt lên xe khiến Đan Hoành xây xẩm không kêu được nữa, nhân mã Bắc Phiên tất thảy đều hưởng cổng thành đi tới…