Ninh Bình nghĩ thầm, nếu là sát thủ thì leo tường lộ liễu như vậy thật là ngu ngốc, mà người do Hoàng đế phái tới sẽ đi cửa chính chứ không leo tường, cái kẻ dùng phương thức này đi gặp y chỉ có một người…
Ninh Bình vội vã đi là hậu viện, thì thấy bên tường có hai thái giám đang giúp Hoàng đế từ gờ tường nhảy xuống, Ninh Bình bước tới vài bước, định quỳ xuống hành lễ, nhưng nếu y quỳ xuống ở đây, hạ nhân sẽ biết người đứng trước mặt là Hoàng đế, như vậy thì quốc thể bị mất hết, nên Ninh Bình do dự không biết làm sao.
Hoàng đế thoáng nhìn đã nhận ra Ninh Bình đang khó xử nên nói:
“Ninh Bình, trước hết đi vào thư phòng của ngươi rồi nói chuyện”.
Ninh Bình dẫn đường tới thư phòng, phân phó hạ nhân dâng trà, rồi cho tất cả lui hết. Bấy giờ y mới hành lễ quỳ xuống.
“Vi thần khấu kiến bệ hạ”.
“Miễn lễ, hôm nay vì có sự nên trẫm mới đi tìm ngươi, trẫm vốn không muốn dùng cách này đi vào, thế nhưng Hoành khanh nói mọi việc luôn luôn có lần đầu, Trẫm còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi tới chân tường, mà cũng phải nói, trèo tường quả nhiên đáng sợ”.
“Không phải nghiêm trọng như vậy chứ? Nam hài từ nhỏ chẳng phải đều từng trèo tường, leo cây sao?”
“Hoàng thượng chưa từng làm như vậy, thỉnh Hoành chủ tử lấy quốc gia xã tắc làm trọng, đừng khiến Hoàng thượng gặp nguy hiểm”.
“Biết rồi, không cần làm trầm trọng lên như vậy, Chỉ là trèo lên một cái tường mà so với những bức tường mà ta đã từng trèo qua thì thấp hơn rất nhiều, không sao cả đâu. Không đề cập tới chuyện này nữa, hôm nay chúng ta tới tìm người vì có việc quan trọng cần bàn bạc”.
Đan Hoành kể cho Ninh Bình nghe việc hắn đã điều tra được
Hoàng đế nghe Đan Hoành nói xong liền hạ chỉ.
“Trữ tổng quản, ngươi hãy phụ trách điều tra sự việc này, những người phái đi bí mật điều tra cũng do ngươi lo liệu, Trẫm cho ngươi mười ngày, nhật định phải tra ra thật giả, đây là trọng án, hành động phải công minh”.
“Vi thần lĩnh chỉ!”
“Việc cần nói cũng nói xong rồi, Hoàng thượng, chúng ta về đi”.
Đan Hoành kéo tay Hoàng đế, ý định trèo tường đi về.
Hoàng đế đứng im không nhúc nhích, rụt rè nói:
“ Hoành khanh, chúng ta không thể đi về bằng cửa chính sao?”
“Không được, chúng ta trèo tường ra ngoài, thị vệ trông cửa cung không thấy chúng ta đi ra, nhưng lại thấy chúng ta về, nhất định sẽ nghi ngờ.”
Ninh Bình biết Hoàng đế đang lo lắng điều gì, đành nói:
“Vậy thần phá tường làm cửa để Hoàng thượng qua, có được không?”
“Phương pháp này cũng tốt, ngươi làm đi, trẫm chờ ngươi”.
Hoàng đế ngồi xuống cạnh bàn, cầm chén trà chiêu một ngụm.
Đan Hoành nghe Ninh Bình nói vậy mắt sáng lên.
“Phá tường? Ta đây liền đi giúp ngươi, nói để ngươi nghe, cái này ta có kinh nghiệm, chỉ cần dùng đại chùy đập vào ba điểm trọng yếu trên tường, tạo thành hình tam giác, sau đó ta một cước đạp vào giữa là xong”
Đan Hoành hài lòng đi theo Ninh Bình chỉ huy phá tường.
Chưa tới một khắc, mấy thị nhân dưới sự chỉ đạo nhiệt tình của Đan Hoành đã đục một lỗ hổng lớn bằng một người trên bức tường Hoàng cung, một mảng tường lớn đổ xuống, thị vệ trong cung nghe tiếng động vội vã chạy tới liền thấy tổng quản thị vệ của bọn y đang đứng ở đó.
“Trữ tổng quản, này là…”
“Không có gì, chẳng qua đã lâu không tu sửa nên quyết định sửa chữa lại một chút thôi, sau này ta sẽ giải thích sau, các ngươi cứ lo việc của các ngươi đi. Ta sẽ tấu lại với Hoàng thượng.”
Sau khi thị vệ lui hết, Đan Hoành mới từ sau tường đi ra.
“Được rồi, chúng ta trở về thôi, còn cái này, không cần phải sửa lại vội, ta còn có thể tiện qua lại”.
Đan Hoành chạy đi gọi Hoàng đế, Hoàng đế được hai người thái giám hai bên đỡ, từ từ bước qua, trong bụng còn chưa hết hoảng sợ, hiện tại y đã minh bạch tại sao ngay cả khi Đan Hoành say rượu vẫn có thể một cước đá y lăn từ long sàng xuống dưới đất để rồi sau đó y thề không bao giờ để Đan Hoành uống rượu nữa, hơn nữa hiện tại trong lòng y vô cùng cảm kích Tiểu Tuyền Tử đã liều thân mình tạo cho y một cơ hội có thể thân mật, sủng hạnh Hoành khanh.
Đan Hoành cùng Hoàng đế trở về cung, gia nhân trong Trữ phủ chăm chú nhìn theo bóng lưng Đan Hoành cho tới khi hắn khuất dạng rồi mới tò mò hỏi:
“ Thiếu gia, người kia là ai a?, cú đá của hắn thật đáng sợ, một cước của hắn bằng chúng tiểu nhân ba người dùng chùy đánh vào tường”.
Ninh Bình dụi dụi đôi mắt, phiền muộn cười, ai hắn thật là, đến phá tường cũng có kinh nghiệm nữa.
“Ha ha, hắn là bằng hữu ở trong cung của ta, sau này hắn tới, cứ dẫn hắn tới gặp ta là được.”
“Thiếu gia, vậy tường này thế nào?”
“Không nghe thấy hắn nói sao, sau này hắn còn qua đây, cứ để vậy đi”.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không hỏi tới?”
“Nếu Hoàng thượng biết, ta tự có cách giải quyết”.
Ninh Bình sau đó liền vội vã chuẩn bị những việc được Hoàng đế giao phó.
Đan Hoành sau đó vài ngày liền đến tìm Ninh Bình để hỏi một chút tin tức, vì vướng bận việc này mà tạm thời hắn không đòi Hoàng đế giao ra Tiểu Tuyền Tử.
Mười ngày sau, Đan Hoành thu được kết quả rất đáng kể.
Ninh Bình tra ra quả Mễ thiếu gia đã làm rối loạn kỷ cương, Hoàng đế bèn hạ lệnh sung quân, Mễ đại nhân không biết báo đền nước nhà, hơn nữa còn dùng thế lực ép bức các quạn cấp dưới, sách nhiễu dân chúng, phá rối khoa thi, liền bị hạ ba cấp.
Cuối cùng, Hoàng đế vì chịu không nổi sự mè nheo đòi người của Đan Hoành nên xuống chỉ ra lệnh Tiểu Tuyền Tử quay trở về.
Đan Hoành nhìn Tiểu Tuyền Tử âm hiểm cười rồi lôi cổ y ra ngoài, Hoàng đế nhìn thấy vậy chỉ dặn thêm một câu:
“ Hoành khanh, hãy nể Tiểu Tuyền Tử là trung nô, hết lòng vì chủ tử, hơn nữa, hãy vì nể mặt trẫm mà đừng lấy tính mạng của y”.
“Được rồi, ta chỉ là xả giận mà thôi”.
Ngày đầu tiên, Đan Hoành bắt Tiểu Tuyền Tử đứng trước mặt hắn nói một vạn lần:
“ Hoành chủ tử, xin lỗi”.
Tiểu Tuyền Tử sau khi hầu hạ Hoàng đế thượng triều liền đứng tại chỗ nói xin lỗi tới mất cả tiếng, mãi tới khi ngọ thiện (bữa trưa), Hoàng đế tới giải vây cho y.
“Hoành khanh, đến giờ cơm rồi, để một tên nô tài đứng đây sẽ khiến không khí mất tự nhiên, để ăn cơm đã rồi hãy tính tiếp có được không, Tiểu Tuyền Tử, ngươi còn không mau tạ ân rồi lui ra!”
Tiểu Tuyền Tử vốn định thuận theo chiều gió, tạ ân lui ra ngoài thì Đan Hoành đi tới, xách cổ y lên:
“ Tiểu Tuyền Tử, ngươi cho ta uống dược ngủ tới không biết trời đất là gì, ngươi hưởng lợi gì trong chuyện này?”
“Nô tài không có tư lợi gì hết, chỉ cần chủ tử không còn thở dài, Hoành chủ tử cho dù có phạt chết nô tài, nô tài cũng cam lòng”.
“Người thật đúng có phải là trung thành tới ngu rồi không? Theo ta thấy thì Hoàng thượng đâu có lúc nào phiền muộn?”
“Thỉnh chủ tử để nô tài nói một câu, đó là chỉ có khi ở bên ngài, Hoàng thượng mới nở nụ cười, tâm tình người mới có thể thả lỏng, bởi vậy chỉ cần ngài ở bên cạnh Hoàng thượng, nô tài cam tâm tình nguyện để ngài trách phạt”
“Ngươi…..!”
Gặp kẻ trung thành như y, Đan Hoành cũng không biết phải làm sao.
“Ta thật sự sợ ngươi rồi, sau ngươi cũng không cần phải tới nữa, càng khiến ta tức giận”.