Mục lục
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thận trọng thử dò xét mấy câu, tin chắc lão nhân gia ngài thật sự không tức giận, trái tim treo thật cao của Quý Du Nhiên cuối cùng mới buông xuống.

Rồi sau đó, nàng lại cùng Phượng Dục Minh xách theo lễ nhận tối đi tới chỗ Hoàng hậu nương nương và Đông cung. Xét thấy trước đó Thái hậu nương nương tạo áp lực với Hoàng đế, mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng Hoàng hậu vẫn nói vài câu với bọn họ, rồi bỏ qua tất cả.

Vui mừng trở lại Vương phủ, hai người đàng hoàng mấy ngày, sau đó theo Thái hậu nương nương chỉ điểm, đưa thiếp mời một đám Hoàng tử Hoàng nữ lúc trước chưa gặp qua, mọi người gặp mặt, liên hệ chút tình cảm.

Chỉ có điều, đương nhiên có danh nàng hung dữ ở bên ngoài, thái độ của những Hoàng tử Hoàng nữ kia với nàng hết sức lạnh nhạt xa cách. Quý Du Nhiên không thèm để ý, dù sao nàng làm như vậy cũng chỉ vì muốn đối phó trên mặt mũi mà thôi.

Vừa hàn huyên xong cùng một đám đệ muội, nàng để cho người dẫn bọn họ đến vườn hoa phía sau chơi. Vườn hoa của Dật Vương phủ rất lớn, theo yêu cầu của Phượng Dục Minh, bên trong bày rất nhiều đồ chơi xích đu, trong góc vườn còn nuôi rất nhiều mèo chó thỏ nhỏ... Động vật nhỏ, có thể chơi tốt hơn trong Hoàng cung nhiều. Chắc đây là một nguyên nhân quan trọng khiến tất cả bọn họ đều đồng ý tới đi! Quý Du Nhiên nghĩ tới, khóe miệng bĩu bĩu.

Nhưng mà! Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu nàng, lòng của nàng bị nhéo mạnh một cái: Hiện giờ nàng mới phát hiện, hình như số lượng Hoàng tử Hoàng nữ đời này thật ít ỏi! Hiện giờ tuổi Thánh thượng cũng hơn bốn mươi rồi, been cạnh chỉ có sáu Hoàng tử năm Hoàng nữ. Hoàng tử lớn nhất chính là Ninh Vương, thứ hai là kẻ ngốc nhà nàng. Tam Hoàng tử tứ Hoàng tử chết yểu, đứng hàng thứ năm chính là đương kim Thái tử. Sau Thái tử, lại cách nhiều năm mới lần lượt có Hoàng tử Hoàng nữ. Cho tới bây giờ, người lớn nhất cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cho nên cả đám vẫn còn chưa hoàn toàn mất hứng chơi đùa. Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên quan hệ của bọn họ với Phượng Dục Minh phần lớn khá tốt, vì thế nên với nàng cũng miễn cưỡng xem như khá rồi.

Chỉ có điều...

Nhìn bóng dáng một đám bé củ cải vây quanh Phượng Dục Minh, trong lòng Quý Du Nhiên mờ mờ ảo ảo cảm thấy die nda nle equ ydo nn có gì không đúng. Nưng rốt cuộc có gì không đúng? Trong chốc lát nàng vẫn không nghĩ ra được.

“Đệ muội, đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói mềm mại truyền đến từ phía sau, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Quý Du Nhiên quay đầu lại, lập tức thấy Ninh Vương phi tao nhã đoan trang mặt mang cười thản nhiên đi về phía nàng. Vội vàng cũng tỏ vẻ tươi cười: “Đại hoàng huynh có khỏe không?”

“Không có gì đáng ngại, nằm xuống uống mấy ngụm trà, hiện giờ nghỉ ngơi. Ta gọi vài người tới bên cạnh trông chừng, dù sao tới cửa là khách, phải chào hỏi chủ nhà là muội mới phải.” Ninh Vương phi tiếp tục cười, “Hôm nay quả thật là chúng ta không tốt, biết rõ thân thể hắn yếu đuối, lại còn tới đây quấy rầy, để cho các ngươi bị sợ hãi.”

“Nói gì vậy!” Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu, “Người một nhà khách khí như vậy làm gì?”

“Đúng vậy, người một nhà.” Ninh Vương phi nhỏ giọng nói, “Đệ muội, chuyện ngày hôm đó là ta không đúng, ta không suy nghĩ kỹ càng ăn nói lung tung, may nhờ đầu óc muội tỉnh táo kịp thời cắt đứt, nếu không ta có thể sẽ tạo ra sai lầm lớn rồi!”

“Đại tẩu ngàn vạn lần đừng nói như vậy!” Quý Du Nhiên vội vàng đỡ thân thể định khom lưng hành lễ của nàng ta, “Thật ra thì lúc ấy muội tức đến hồ đồ rồi, mới có thể sắc mặt không chút thay đổi với tỷ, thật ra sau đó muội lại hối hận không thôi! Vốn đang định thừa dịp hôm nay nhận sai với tỷ, nhưng ai biết, tỷ lại...”

Bốn mắt nhìn nhau, hai nữ nhân yên lặng hồi lâu, cuối cùng cười phá tan yên lặng

“Nói như thế, chúng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi hả?” Ninh Vương phi cười hỏi, Quý Du Nhiên gật đầu, “Nếu có thể như vậy, muội hiển nhiên cực kỳ cao hứng!”

Hai người đối mặt nhau lần nữa, trong mắt hai người đều trấn tĩnh, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên diie ndaa nleequ uydonn nụ cười nhẹ nhàng. Đủ trò trong quá khứ, như nước không dấu vết, sớm bị gió nhẹ hôm nay gột rửa mở ra, không thấy bóng dáng... Ít nhất, bọn họ cho đối phương cảm giác như vậy.

Loại bỏ hết hiềm khích lúc trước, hai nữ nhân cầm tay nhau, cũng vui mừng nở nụ cười.

“Đệ muội...”

“Hoàng tẩu...”

Cùng mở miệng, đang định tiến thêm một bước trao đổi tình cảm, đột nhiên một tiểu nha đầu lộn nhào một vòng chạy tới: “Vương phi, không xong không xong! Bình Cố công chúa và thất Hoàng tử gây gổ!”

Nói hai người gây gổ, thật ra thì chỉ có một người trong đó chỉ vào lỗ mũi người khác thao thao bất tuyệt không ngừng chửi rủa.

Khi nhóm người Quý Du Nhiên chạy tới, nàng còn nghe được giọng thanh thúy của một nữ tử kêu to: “Kiểu người què như ngươi, đứng đâu cũng chướng mắt, ở đâu cũng cản trở, sao ngươi còn không mau cút ra ngoài! Ta thấy ngươi lại phiền lòng!”

“Người nào ở đây nói hươu nói vượn? Phủ đệ của chúng ta, khi nào tới phiên người ngoài tới huơ chân múa tay rồi hả?” Khi nghe được lời kia, trong đáy lòng đột nhiên có ngọn lửa vô danh bùng lên, Quý Du Nhiên há mồm phản bác.

“Là ta!” Lập tức, một giọng nói cực kỳ phách lối truyền đến.

Chuyển qua khúc quanh, Quý Du Nhiên lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp vênh váo hung hăng. Lúc này trong lòng dieendaanleequuydonn nàng sáng tỏ: Thì ra là nàng ta! Nàng đã nói rồi, người nào không có mắt ở trên địa bàn người khác còn diễu võ dương oai như thế? Trừ nàng ta ra sẽ không có người khác!

Nhìn lại người đối diện với nàng ta, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi mặc áo gấm cúi thấp đầu xuống, sợ hãi rụt rè đứng đó. Đợi đến khi bọn họ đi tới, thân thể yếu ớt co rụt lại, khó khăn lắm mới nặn ra mấy chữ như muỗi vo ve: “Đại Hoàng tẩu, nhị Hoàng tẩu.”

“Hừ, lúc mấy người chúng ta chơi, người này cứ ở bên cạnh ngó dáo dác, nhất định có ý đồ bất chính. Cho nên, ta mới mắng hắn một trận.” Cho dù từ đầu tới cuối Quý Du Nhiên vẫn để mặt lạnh, thiếu nữ - cũng chính là công chúa Bình Cố - hoàn toàn không hề sợ hãi, vẫn nâng cao cằm, nói năng hùng hồn như thế.

Quý Du Nhiên nghe chỉ cười lạnh: “Huynh đệ tỷ muội toàn gia, ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, có gì lạ? Sao đệ ấy lại có mưu đồ bất chính với ngươi? Chẳng lẽ tự dưng ngươi cao quý hơn người khác sao?”

“Ngươi!” Sắc mặt thiếu nữ trầm xuống, ngay sau đó khóe miệng khẽ giật, “Dù sao, ít nhất cao quý hơn tên què kia không ít.”

Bốp!

Quý Du Nhiên không chút nghĩ ngợi cho một cái tát.

“Ngươi!” Che gò má bị đánh đau, trong mắt thiếu nữ bắn ra ngọn lửa tức giận.

Quý Du Nhiên lập tức vung một bàn tay qua, “Một cái tát vừa rồi, là trừng phạt ngươi xem thường huynh đệ trong nhà. Mà một cái tát này, nói cho ngươi biết trước mặt huynh tẩu phải có vẻ của tiểu cô, ở đây không ai coi ngươi như công chúa cao cao tại thượng!”

Bị đánh đến mặt đau, ngọn lửa trong mắt thiếu nữ càng tăng lên, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng: “Tiện nhân!”

Bốp!

Lập tức, lại một cái tát mãnh liệt vung tới, thoáng cái đẩy nàng ta trượt ra xa một trượng. Giọng tức giận nồng đậm của Phượng Dục Minh nổ tung bên tai -

“Không cho phép vô lễ với ái phi của bản Vương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK