Mục lục
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói này... Thật ra cũng coi như hợp tình hợp lý. Ít nhất lý do nàng ta đưa ra cũng đầy đủ.

Lực chú ý của Hoàng đế quả nhiên bị đưa lại: “Dật Vương, ngươi nhận tội sao?”

“Nhi thần nhận!” Phượng Dục Minh lớn tiếng nói.

Kẻ ngốc này! Hoàn toàn không kịp kéo hắn nữa, chỉ có thể nghe hắn tùy tùy tiện tiện nói ra lời này, hai mắt Quý Du Nhiên nhắm lại, rất vô lực.

“Vậy thì tốt, Dật Vương ngươi thân là huynh trưởng, không lấy ngôn ngữ giáo dục Bình Cố, lại vung tay với con bé, chuyện này coi như ngươi không đúng. Ngươi đâu, kéo Dật Vương ra đánh mười hèo!”

Trời, mười hèo? Vậy không phải khiến cái mông nở hoa sao! Quý Du Nhiên kinh hãi không thôi, còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng hậu nương nương đã nắm chặt cơ hội lên tiếng: “Hoàng thượng, còn có Dật Vương phi! Hai người đều đánh Bình Cố, bọn Dụ Đức ở đó nhìn thấy rõ ràng.” Nói xong, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, thế nhưng nhóm Hoàng tử Hoàng nữ trước đó còn tích cực chủ động lần này lại tập thể giả câm, tất cả gần như đầu cúi xuống ngực, mắt ai cũng không nhìn, mỗi một người đều khiến mình giống như cột đá.

Chỉ có điều, không cần bọn họ tới làm chứng, dù sao trước đó mỗi người đều đã nói rõ ràng sự việc như vậy, trên đường đến Hoàng đế đã nghe thái giám tâm phục nói đại khái sơ lược một lần. Vốn trong lòng tồn tại một chút bất mãn với Quý Du Nhiên, cũng không tính toán bỏ qua cho nàng ta như vậy, nhưng nghe Hoàng hậu nương nương nói thế, trong lòng hắn lại vô hình sinh ra chút chán ghét. Nhưng ở trước mặt đám nhi tử nữ nhi, hắn không lộ suy nghĩ trong lòng ra, lại nhìn về phía Quý Du Nhiên: “Dật Vương phi, ngươi thì sao?”

“Nhi thần cũng nhận.” Quý Du Nhiên nói. Nếu kẻ ngốc nhà nàng nhận sảng khoái như vây, sao nàng có thể kéo sau chân hắn? Hoàng hậu nương nương, lão nhân gia muốn lôi hai chúng ta xuống nước, để báo thù cho nữ nhi bảo bối của ngươi đúng không? Tới đi, cứ tới! Hôm nay tạm thời để cho ngươi hài lòng một lần, ngày sau ta nhât định sẽ đòi ngươi gấp mười gấp trăm lần phục thù về!

“Phụ hoàng!” Lúc này, thất Hoàng tử vội vàng lên tiếng, “Nhị Hoàng tẩu cũng bởi vì nhi thần mới có thể gây với lục Hoàng tỷ. Tất cả nguyên nhân đều vì nhi thần, mong Phụ hoàng không cần trách cứ nhị Hoàng huynh nhị Hoàng tẩu, muốn đánh ngài đánh nhi thần đi, bọn họ đều vì nhi thần mà liên lụy!”

“Không được! Người nào làm người đó chịu, bọn họ không làm trách nhiệm của huynh tẩu, tự tiện đánh muội muội, đó chính là bọn họ không đúng!” Hoàng đế lạnh lùng cự tuyệt, “Người đâu, kéo cả Dật Vương phi ra đánh mười hèo!”

“Phụ hoàng, không thể!” Lời vừa nói ra, Ninh Vương phi cũng đứng không yên, “Nói đi nó lại, thật ra Dật Vương phi muội ấy cũng thân bất do kỷ! Nếu không phải Bình Cố nói lời ngông cuồng, trước nhục mạ thất Hoàng đệ, lại nhục mạ Dật Vương phi, phu thê Dật Vương sẽ không tức giận mà ra tay hung ác với muội ấy như thế. Bọn họ có lỗi, nhưng Dật Vương phi là nữ nhi mảnh mai, sao chịu nổi hình phạt như vậy? Kính xin Phụ hoàng nghĩ lại, đổi trừng phạt đi!”

“Mười hèo không đánh chết người!” Liên tục nghe bọn họ giải vây cho hai người kia, Hoàng hậu nương nương rất tức giận, Hoàng đế cũng nhướn mày, “Trẫm miệng vàng lời ngọc, nào có chuyện sửa đổi? Người đâu, mang hai người xuống, đánh!”

“Đừng!”

“Còn ai dám đối địch với trẫm?”

“Nhi thần!” Nói hai chữ kia, đương nhiên là Phượng Dục Minh đã kéo Quý Du Nhiên ẩn núp phía sau. Chỉ thấy hắn nắm tay Quý Du Nhiên, mắt trừng tròn trịa, nhìn thẳng mắt Hoàng đế bệ hạ, gằn từng chữ một, “Phụ hoàng, ái phi không sai. Bình Cố do nhi thần đánh ngã, ngài muốn phạt thì phạt một mình nhi thần, chuyện này không liên quan đến ái phi.”

“Không liên quan mới là lạ! Nhiều người trơ mắt nhìn nàng ta ra tay như vậy!” Hoàng hậu nương nương không nhịn được khẽ nói.

Hoàng đế cũng thầm nói trong lòng: Nữ nhân này tâm địa rắn rết, mới gả tới mấy ngày, đã náo loạn xảy ra bao nhiêu chuyện? Hắn đã sớm muốn tìm một cơ hội đánh nàng ta một trận.

“Chính là không liên quan gì đến nàng ấy!” Nhưng mà, Phượng Dục Minh vẫn cứ gắt gao điểm này, “Nếu Phụ hoàng không vui, vậy đánh nhi thần nhiều thêm vài cái cũng được, nhưng không được đánh ái phi một cái! Nếu không... Nếu không nhi thần đi tìm Hoàng tổ mẫu, khóc cho Hoàng tổ mẫu nghe!”

“Ngươi!” Tiểu tử này, hắn còn biết túm lấy xương sườn mềm định uy hiếp mình? Ai nói hắn ngu? Hoàng đế nổi đóa.

Thất Hoàng tử vẫn ở bên cạnh khổ sở cầu khẩn, “Phụ hoàng, ngài tạm tha cho nhị Hoàng huynh và nhị Hoàng tẩu đi! Hai mươi hèo này, để nhi thần gánh chịu thay bọn họ, dù sao thân thể nhi thần đã tàn, tàn thêm chút nữa cũng không sao.”

“Hoàng thượng...” Ngay cả Địch phi run rẩy đứng lên, mắt to nhẹ nhàng như sóng xanh nhìn hắn, sóng nước thấp thoáng nhộn nhạo, mắt thấy nước mắt lại sắp chảy xuống.

“Thôi thôi!” Bỗng cảm thấy sắp không thở nổi, Hoàng đế hất tay áo lên, “Tiểu Thất con vốn vô tội, lung tung xem náo nhiệt cái gì? Còn không mau đỡ mẫu phi con về tẩm cung nghỉ ngơi? Dật Vương, ngươi định che chở cho nàng ta đúng không? Được, hôm nay trẫm tạm tha cho nàng ta. Nhưng mà, mười hèo của nàng ta không thể thiếu, nếu như ngươi muốn cầu xin, vậy dứt khoát thêm trên người ngươi là được. Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài đánh hai mươi hèo, ngay lập tức!”

“Được!”

“Không!”

Gần như đồng thời, hai người kêu to ra tiếng.

Quý Du Nhiên gấp đến mức muốn khóc, Phượng Dục Minh lại đang cười, còn cười đến hết sức vui vẻ.

“Vương gia...” Nhìn hắn nở nụ cười, lòng Quý Du Nhiên đau như cắt.

Phượng Dục Minh nháy nháy mắt, “Ái phi, thật tốt, nàng không sao!”

Nàng không có việc gì, nhưng hắn có chuyện! Lòng Quý Du Nhiên xé ra, nước mắt xông ra hốc mắt. Hai mươi hèo, nếu người xuống tay hơi hung ác, xương cũng có thể bị gãy! Lúc này chỉ muốn đi về phía Hoàng đế cầu cạnh, nhưng làm sao được, hắn đã sớm bị những người này cuốn lấy phiền chết đi được, nói xong những lời kia, quay thẳng đầu đi về bên chỗ Địch phi.

Một lão thái giám thận trọng đi về phía bọn họ: “Dật Vương gia, xin mời!”

“Được!” Phượng Dục Minh còn vui vẻ, “Ái phi, nàng đi chỗ Hoàng tổ mẫu trước đi! Lúc nữa bổn Vương đánh xong lại đi tìm nàng.”

“Không, ta ở cùng chàng.” Dưới tình huống mọi cách đều không có tác dụng, Quý Du Nhiên tiếp nhận sự thật. Nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh măt nàng nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ một, “Bất cứ lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng chàng, không rời đi.” Nàng phải tận mắt nhìn thấy hắn chịu hình, khắc thật sâu cảnh này vào trong đầu, cũng muốn cho mình nhớ cảnh này, cả đời cũng không quên.

Hoàng hậu nương nương!

Lại quay đầu nhìn, nàng nhìn nữ nhân thực hiện được gian kế, nhếch miệng lên cười lạnh: Bây giờ mặc dù ngươi đắc ý hài lòng! Lần này, là ta thua, ta thua ở tuổi trẻ khí thịnh, chuẩn bị không chu toàn. Nhưng mà, khoản nợ này, ta nhớ kỹ. Từ nay về sau, ta sẽ thận trọng, cẩn thận hơn. Một ngày kia, ta nhất định sẽ để cho ngươi nợ máu trả bằng máu!

Hừ!

Hoàng hậu nương nương bị ý lạnh bắn ra từ trong mắt Quý Du Nhiên đến giật nảy cả mình. Nhịp tim của Hoàng hậu nương nương đập mạnh lên, theo bản năng muốn đi về phía Hoàng đế bệ hạ tìm nguồn ấm áp. Nhưng mà, đang ở trước mắt nàng, Hoàng đế bệ hạ dịu dàng đỡ Địch phi nhu nhược lên, vừa nhẹ giọng kêu nàng ta chú ý dưới chân, cũng không hề quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK