Nhưng lực ngã xuống của Ninh Vương phi quá lớn, hơi sức trên tay nàng quá nhỏ, nên cũng chỉ có thể thoáng chậm lại tốc độ ngã xuống của nàng ta, cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau ngã xuống đất.
“Ái phi!”
“Tỷ tỷ!”
Phượng Dục Minh và tiểu Sơn phía sau nhìn thấy, hai người cũng sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng chạy tới.
Tỳ nữ phía sau cũng rối rít lên tiếng kinh hô, mọi người ùn ùn kéo đến.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy tất cả mọi người vây thành một đoàn, kêu người gọi người, đỡ nâng lên, chỉ có Thái tử phi ngơ ngác đứng đó, giống như bị sợ choáng váng.
Mà chờ tách các nàng ra đỡ dậy, Ninh Vương phi đã sớm sắc mặt trắng bệch, đôi tay không tự chủ che bụng: “Ta, ta đau bụng quá!”
Lập tức như một sấm sét giữa trời quang vang lên, mọi người mới vừa bình tĩnh một chút lại hoảng hốt, mấy người vội vàng chạy đi tìm Thái y, còn có mấy người luống cuống tay chân đỡ nàng trở về trong phòng.
Mấy người Quý Du Nhiên cũng vội vàng đuổi theo, nhưng mắt thấy Thái y đã sớm chờ ở trong phòng, bọn họ không tiện quấy rầy, nên chỉ chờ ở bên ngoài.
“Tỷ tỷ.” Khoảnh khắc cực kỳ lo lắng, dfienddn lieqiudoon tiểu Sơn đột nhiên lặng lẽ kéo nàng một cái.
Quý Du Nhiên cúi đầu: “Sao vậy?”
“Mới vừa rồi, khi Ninh Vương phi ngã xuống đất, đệ thấy được, thật ra thì Thái tử phi không làm gì nàng ấy cả, là nàng ấy tự mình ngã xuống.”
Cái gì!? Quý Du Nhiên không thể tin trợn to mắt: “Đệ nói có thật không?”
Tiểu Sơn khẽ gật đầu: “Khi Thái tử phi đẩy nàng ấy ra, bước chân nàng ấy vẫn còn ổn. Nhưng tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt, sau khi nàng ấy gọi ra, thân thể mới bắt đầu ngửa ra sau, điểm này đệ nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.”
Hắn xuất thân là con hát, phương diện quan sát này nhất định rất tốt. Quý Du Nhiên cũng không tin hắn sẽ lừa nàng, nhưng mà... Nếu như sự thật là như thế, Ninh Vương phi làm như vậy là vì cái gì? Giá họa Thái tử phi sao? Giữa các nàng có thâm thù đại hận gì? Hay là nói... Nàng ấy thấy Thái tử phi không sinh được hài tử, trượng phu của mình cũng do Hoàng hậu sinh ra, cho nên định đánh chủ ý muốn để cho hài tử của mình kế thừa ngôi vua? Gần đây nàng ngược lại vẫn nghe nói bụng Ninh Vương phi nhọn, bên trong nhất định là nhi tử.
Vừa nghĩ như thế, lập tức không nhịn được giật mình một cái. Nếu sự thật là như vậy, Ninh Vương phi này không khỏi có ý nghĩ cũng quá kỳ lạ một chút? Cho dù Thái tử phi không sinh được, bên cạnh Thái tử không phải còn có nhiều mỹ nhân như vậy sao? Thái tử muốn có một nhi tử thân sinh cũng chưa phải thành vấn đề.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cho dù như thế nào, chuyện này đều không liên quan đến bọn họ. Nếu quả thật là vậy, thì cứ để cho bọn họ cắn nhau đi, cũng bớt phiền cho nàng rồi. Quý Du Nhiên âm thầm nghĩ, rồi đè thấp giọng nói: “Chuyện này đệ thấy được thì thấy được, về sau không được nhắc lại. Nhất là người ngoài, một chữ cũng không thể tiết lộ.”
“Đệ biết rồi.” Tiểu Sơn vội vàng gật đầu.
Đang nói, người trong Hoàng cung nghe được tin tức cũng phái người đi tới hỏi thăm tình hình. Không lâu lắm Thái y ra, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn bọn họ vội vàng nghênh đón hỏi. Lòng Thái y vẫn còn sợ hãi nói: “May mà Dật Vương phi kịp thời ra tay, cản một kiếp cho Vương phi. Bây giờ Vương phi chỉ bị kinh sợ, cộng thêm động thai khí, hạ quan đang định nấu thuốc cho Vương phi, tĩnh dưỡng thật tốt trong nửa tháng sẽ hết chuyện.”
Còn phải tĩnh dưỡng nửa tháng? Điều này nói rõ tình huống đã rất nghiêm trọng rồi!
Mọi người rối rít trong lòng cực kỳ run sợ, Quý Du Nhiên lăng lẽ quay đầu nhìn lại, đã thấy Thái tử phi giống như xa rời quần chúng, một mình đứng ở đó, vẻ mặt cứng nhắc, ánh mắt tan rã, giống như cho tới bây giờ cũng không phản ứng kịp.
Nên cũng lười nhìn lại, chỉ hỏi Thái y: “Bây giờ chúng ta có thể vào thăm Vương phi một chút không?”
“Có thể, chỉ có điều nhớ lấy nói khẽ giọng nói nhỏ nhẹ, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Bây giờ thân thể Vương phi cực yếu, không chịu nổi một chút đả kích.”
“Được, ta biết rồi.” Quý Du Nhiên nói, theo người trong Hoàng cung tới đi vào.
Phía sau Thái tử phi cũng vô tri vô giác đi theo tới đây.
Đợi đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên gò má của Ninh Vương phi vẫn còn trắng bệch phờ phạc, gần như không nhìn thấy bao nhiêu sắc máu, trên đầu theo như thường lệ lại cột một mảnh vải trắng, hình như trên trán lại còn thấm ra chút mồ hôi mỏng, một nha hoàn ngồi ở mép giường đang nhè nhẹ lau sạch cho nàng.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, nàng vội vã nâng lên cười nói hết sức miễn cưỡng: “Các ngươi đã tới? Thái tử phi, chuyện này muội không cần nhớ trong lòng, ta không sao.” Lại miễn lễ cho người Hoàng hậu Thái hậu phái tới, yếu ớt nói, “Các ngươi trở về cứ một mực nói ta rất tốt, kêu mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu không cần mắng Thái tử phi, Thái tử phi cũng chỉ vô tâm thôi, ta không trách muội ấy.”
Đã bị thương thành như vậy, vẫn còn tâm tâm niệm niệm giải vây vì người khác. Những người khác ở trong phòng này cũng nên bị cảm động đến hỏng chứ? Thu khuôn mặt tái nhợt của nàng ta vào trong mắt, trong lòng Quý Du Nhiên lại đột nhiên buồn cười –– Nàng ta nói như vậy, không phả giấu đầu lòi đuôi sao? Nàng ta đã thành ra như vậy rồi, người do Thái hậu Hoàng hậu phái tới sao lại không dám nói thật? Hơn nữa với những lời này của nàng ta... Cho dù không cẩn thận hỏi thăm tình huống cụ thể ngay lúc đó, tất cả mọi người đều không tự chủ nghĩ theo phương hướng Thái tử phi mưu hại hài nhi trong bụng nàng ta.
Tay chân bất giác như hơi nhũn ra: Ninh Vương phi này, nhìn bề ngoài nàng ta dịu dàng hiền lương, nhưng trên thực tế chủ ý trong bụng không ít! Ban đầu nàng có thể sống sót dưới tay nàng ta thật sự do đời trước tích đức rồi!
Nghe nàng ta nói như vậy, thân thể Thái tử phi lắc lư, lại như cũ rủ lông mi không nói gì.
Mấy người Vương công công cũng liên tục không ngừng gật đầu: “Dạ, chúng nô tài đã biết. Ninh Vương phi ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng nô tài cũng phải nhanh chóng trở về báo cho Hoàng hậu Thái hậu, tránh cho bọn họ lo lắng quá mức.” Rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn ý vị sâu xa trộm dò xét Thái tử phi một cái.
Lần này, cuộc sống của Thái tử phi càng không dễ qua. Quý Du Nhiên nghĩ thầm, cũng không thật vui mừng như thế nào.
Nếu người ta phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, bọn họ cũng không tiện quấy rầy nhiều, lưu lại một lúc ròi đứng dậy cáo từ.
Mọi người cùng đi, lại là cùng đi. Cùng nhau ngồi lên kiệu đến hai xe ngựa ngoài sảnh, Quý Du Nhiên mắt thấy Thái tử phi vẫn dáng vẻ mất hồn mất vía như cũ, nên khó có được uyển chuyển khuyên nhủ một câu: “Muội muội ngươi bớt buồn, không phải Thái y nói đại Hoàng tẩu không có chuyện gì sao?”
“Lần này chắc ngươi hài lòng?” Ai ngờ, một câu nói này đã chọc tới tổ ong vò vẽ, lúc này Thái tử phi phát tiết toàn bộ tất cả tức giận trong lòng về phía nàng, “Nhìn ta mất mặt xấu hổ ở trước mặt người ngoài, [email protected]`l3q21y"d0n ngươi rất vui mừng đúng không? Biết trở về ta sẽ bị giáo huấn ngươi rất hả hê đúng không? Quý Du Nhiên, ta nói cho ngươi biết, kể cả ta bị giáo huấn, ta vẫn là Thái tử phi, ngươi cái gì cũng không có! Bây giờ ta không có thai được, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ sinh hạ tiểu Hoàng tử đấy! Nhưng mà ngươi... Ai biết đời này của ngươi còn có hy vọng không!”
“Ngươi càn rỡ!” Nghe vậy, Phượng Dục Minh tức giận tái mặt hét lên. Vừa định ra tay, Quý Du Nhiên ngăn hắn lại, “Vương gia, chàng đừng động, để cho ta tới.”
Lại ngửa mặt lên, cười lạnh: “Muội muội, ngươi đã làm Thái tử phi lâu như vậy, sao vẫn không học được thông minh một chút? Chỉ bằng đầu óc ngu dốt như vậy của ngươi, ngươi cho rằng ngươi sinh hạ Hoàng tử sẽ có chỗ đặt chân trong cung?”
“Ngươi nói cái gì?” Thái tử phi đột nhiên lạnh mặt xuống.
Quý Du Nhiên tiếp tục cười lạnh, “Ta nói ngươi ngốc! Nói ngươi ngu! Ngu chết rồi! Đều do bị phụ mẫu ngươi cưng chiều, cho đến bây giờ còn không biết trời cao đất rộng. Ngươi có thể lên vị trí Thái tử phi còn không phải toàn dựa vào mẫu thân ngươi dốc hết sức lo liệu sao, bây giờ gả cho người rồi ngươi vẫn không nắm được lòng của Thái tử, chỉ biết xuống tay với những người không liên quan, chỉ bằng ngươi vậy, về sau có thể chấp chưởng hậu cung mẫu nghi thiên hạ? Sớm muộn gì cũng bị người bán còn giúp người ta đếm bạc!”
“Ngươi!” Trong lòng đau lại còn bị nàng ta đâm thêm một nhát, Thái tử phi giận đến phát run, châu ngọc trên đầu cũng rung loạn theo, âm thanh trong trẻo, rất dễ nghe.
Quý Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cứ tiếp tục ngu xuẩn như vậy tiếp đi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ông trời không nhìn nổi cũng sẽ thu ngươi về đấy!” Rồi kéo Phượng Dục Minh và tiểu Sơn, “Chúng ta trở về thôi! Về sau đừng tìm loại người ngu này giao thiệp, miễn cho bị lây bệnh ngu xuẩn của nàng ta!”
“Quý Du Nhiên, ngươi!” Phía sau còn nghe được Thái tử phi cực kỳ tức giận hét to. Nhưng gần đây vốn bị Hoàng hậu mỉa mai gay gắt, mới vừa rồi lại bị chuyện của Ninh Vương phi dọa sợ đến mất hồn mất vía, bây giờ coi như bị Quý Du Nhiên mắng cho xối xả, phản ứng của nàng cũng bị chậm nửa nhịp. Khi nàng phản ứng kịp định mắng lại, mấy người Quý Du Nhiên đã chui vào trong xe ngựa đi rồi.
Nhất thời cả người run rẩy giống như lá rơi trong gió thu, lời nói đầy bụng đều không nói ra được. Lục Dao ở bên cạnh tới đây đỡ nàng, lại bị nàng tung một cái hất tay tới.