Theo lời của hắn, trong đầu Quý Du Nhiên thoáng hiện ra một quãng ngắn, nhất thời lòng lại thắt chặt, huyết sắc trên mặt tụt xuống hết.
Phượng Dục Minh vừa nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ái phi, nàng như thế nào rồi? Người đâu, gọi Thái y! Gọi Thái y!”
“Vương gia, ta không sao.” Vội vàng kéo hắn lại, Quý Du Nhiên lắc đầu một cái.
Liếc nhìn bốn phía, nàng phát hiện mình đã trở lại Dật Vương phủ, nên bám tay Phượng Dục Minh ngồi dậy, mới phát hiện Lục Ý Thải Bình còn có tiểu Sơn đều ở đây.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tiểu Sơn, ngực nàng giống như vừa bị một đao đâm đau đến khó chịu, nên quay đầu ra nhìn về phía Lục Ý: “Cái đó, em... Nhìn thấy không?”
Lục Ý gật đầu: “Nô tỳ thấy được.”
“Là hắn sao?”
Lục Ý gật đầu.
Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, khóe mắt bất giác lăn xuống hai giọt nước mắt.
“Ái phi!” Phượng Dục Minh vừa thấy, trong đôi mắt lập tức cũng ướt nhẹp, khóc còn hăng hái hơn nàng.
Chỉ có điều, dưới tình cảnh này, nước mắt của hắn không vỗ về được lòng nàng. Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn lung tung, hôm nay tất cả đều giống như trong mơ, khiến nàng đều không thể tin được cái gì rồi. Nên lại nhắm mắt lại: “Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nhưng mà, ái phi nàng vừa mới tỉnh mà! Nàng đã ngủ bảy tám canh giờ rồi!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to. dfienddn lieqiudoon
Thật sao? Quý Du Nhiên cười khổ.
Hình như Bình công công đi tới bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ hắn mấy câu, cuối cùng Phượng Dục Minh không nói gì nữa, nhưng vẫn canh giữ trước giường, một tay nắm chặt tay của nàng.
Cảm nhận được nhiệt độ của hắn truyền tới, khổ sở trong lòng Quý Du Nhiên thoáng hóa giải đi một chút. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ tới tất cả trong mộng vừa rồi, cùng với cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng của nàng lại không nhịn được mà đau, trong đầu thậm chí còn hiện lên dung nhan xinh đẹp đã lâu không thấy, nhất thời càng khó chịu đến không được.
Hai người cứ một nằm một ngồi như vậy, lẳng lặng không nói một câu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Ý từ bên ngoài đi vào: “Vương phi.”
Quý Du Nhiên mở mắt ra, phát hiện thấy sắc mặt quái lạ của nàng ấy, trong tay còn cầm một bức thư vẽ hoa cúc, trong lòng nhất thời nắm chắc: “Phụ thân đại nhân gửi thư tới?”
Lục Ý gật đầu: “Vương phi muốn xem sao?”
“Không xem.” Nghĩ cũng biết trong thư người kia sẽ nói gì. Khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch, lão nam nhân đó đúng là càng già lá gan càng nhỏ rồi, ban đầu còn có thể tự mình tới cửa trách cứ nàng, sau lại chỉ có thể ở trên địa bàn của người khác nói nàng vài câu. Cho tới bây giờ lão thậm chí còn không dám lên cửa nhà nàng, chỉ gọi người đưa tới một phong thư không nặng không nhẹ. Người không biết còn tưởng nàng đã làm chuyện gì khiến người người oán trách với hắn!
“Dạ!” Hình như sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, Lục Ý thở dài một hơi, rồi tranh thủ cầm thư cất đi, “Nô tỳ phải đi ngay đuổi người kia!”
Chỉ có điều, Lục Ý đi, tâm tình khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Quý Du Nhiên lại lung lay: Bây giờ, ngay cả phụ thân đại nhân của nàng cũng cảnh giác, như vậy tối hôm qua ông ta cũng nhìn thấy người kia đúng không? Không biết lúc đó ông ta có phản ứng gì? Dọa sợ sao? Ông ta có hối hận không? Không biết có nghĩ đến nhi tử bây giờ của ông ta không?
Mỗi một chuyện, nghĩ đến càng nhiều, nàng lại càng không bình tĩnh được.
“Vương phi.”
Lục Ý mới đi không lâu, Thải Bình lại tới.
Quý Du Nhiên rất phiền lòng: “Ông ta cứ đòi náo loạn, thì kêu người đánh ông ta ra ngoài đi!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Chỉ sợ không được.” Giọng nói lạnh nhạt giống như nước đá khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo không ít. Mắt Quý Du Nhiên liếc sang, “Tại sao?”
“Bởi vì, bây giờ là Thái tử nước Phong Lịch cầu kiến.”
Cái gì?!
Lúc này Quý Du Nhiên biến sắc, “Hắn tới đây làm gì?” Ngày hôm qua là Công chúa, hôm nay lại Thái tử, nàng chọc tới người nước Phong Lịch khi nào? Hay là, do bởi vì người đó?
“Ngài ấy tới bái kiến Vương phi ngài, cũng mang theo Thu Lam trưởng Công chúa tới nhận sai.”
“Thật sao?” Quý Du Nhiên cười khẽ. Có khả năng sao? Hôm qua theo nàng quan sát, Thu Lam trưởng Công chúa này cũng không phải nhân vật dễ sống chung.
“Chính thế.” Thải Bình tỏ vẻ phớt tỉnh lên tiếng, “Kính xin Vương gia Vương phi nhanh chóng thay đổi quần áo đi sảnh trước gặp khách đi! Thái tử và Công chúa đã đến.”
“Không đi!” Quý Du Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, Phượng Dục Minh đã giận dữ kêu to lên, “Ngày hôm qua chính là người nước Phong Lịch bọn họ bắt nạt ái phi, hôm nay còn dám tới cửa? Ái phi không được gặp bọn họ, kêu bọn họ đi đi!”
Thải Bình bất động, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Du Nhiên, Quý Du Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, Vương gia, chúng ta đi đi!”
Cho dù như thế nào, người ta là Thái tử Công chúa một nước khác. Lần này tới vốn chính là nghị hòa, bọn họ nhất định phải coi bọn họ như đại gia mà cung phụng. Ngày hôm qua đã gây ra chút chuyện đoán chừng đủ để khiến Hoàng thượng mất thể diện rồi, nếu như hôm nay bọn họ để cho mấy người đó ăn canh bế môn, vậy thì không phải là chuyện có Thái hậu che chở là có thể giải quyết.
“Bổn Vương không đi!” Mặt vẫn còn sưng đó, Phượng Dục Minh vừa nghiêng đầu, rất có khí thế từ chối.
Quý Du Nhiên mím môi, “Vương gia, nếu như chàng không đi, vậy một mình ta đi thôi.”
Phượng Dục Minh quay đầu nhìn nàng, thấy thái độ của nàng rất kiên quyết, liền cong miệng lên, rất không vui lầm bầm một câu: “Thôi, đi thì đi. Nếu như bọn họ còn dám bắt nạt nàng, bổn Vương nhất định không buông tha cho bọn họ!” [email protected]`l3q21y"d0n
“Ừ, có chàng giúp ta, ta yên tâm.” Quý Du Nhiên cũng cười dịu dàng một tiếng, cầm tay của hắn.
--- ------Ta là đường ranh giới Thái tử nước Phong Lịch bộc bạch tâm tình---- -----
Bởi vì ngày hôm qua bị kinh sợ quá lớn, Quý Du Nhiên nằm ước chừng bảy tám canh giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ. Mặc dù đám người Lục Ý và Thải Bình trang điểm đẹp cho nàng một lần, nhưng cũng vẫn không trang điểm cho nàng tươi cười rạng rỡ được.
Nhưng dù sao dáng vẻ này cũng vẫn có thể gặp người, Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh tay nắm tay đi tới sảnh trước.
Hai vị khách quý đã sớm đợi lâu, Thái tử Sở Túc Lương ngồi ở trên vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi nghiêm chỉnh uống từng ngụm trà nhỏ, Thu Lam trưởng Công chúa ngồi bên cạnh tỏ vẻ không nhịn được, cái ly trong tay cầm lên lại đặt xuống, lặp lại rất nhiều lần, gõ ra tiếng vang.
“Thu Lam, bình tĩnh.” Sở Túc Lương nhàn nhạt liếc nàng ấy, nhẹ nhàng nói.
Thu Lam trưởng Công chúa bĩu môi: “Bọn họ rốt cuộc đang làm gì? Chúng ta cũng đã chờ thật lâu! Không tới, thần muội cũng không theo cùng.”
“Đây là thái độ nhận sai của các ngươi?”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nữ trầm thấp truyền đến, Thu Lam trưởng Công chúa lập tức quay đầu, Sở Túc Lương cũng đứng lên, thản nhiên hành lễ với nàng: “Tại hạ Thái tử nước Phong Lịch Sở Túc Lương, ra mắt Dật Vương phi triều Đại Lương.”
Theo lý thuyết, một Thái tử cao cao tại thượng, tội gì phải hành lễ cho một Vương phi nhỏ bé như nàng. Nhưng mà, bây giờ nam nhân này làm vậy, tư thế lại kính cẩn như thế, khiến cho ngực Quý Du Nhiên căng thẳng, cảm giác hơi không đúng, vội vàng đáp lễ: “Ra mắt Thái tử điện hạ nước Phong Lịch.”
Hai người xong lễ, Sở Túc Lương quay đầu lại nói: “Thu Lam, muội còn không bái kiến Dật Vương phi?”
Thu Lam trưởng Công chúa động cũng không động, chỉ lạnh nhạt nói; “Muốn ra mắt cũng là nàng ta ra mắt bổn cung, vì sao bổn cung phải khom lưng với nàng ta?”
“Thu Lam!” Sở Túc Lương lạnh mặt, “Đừng quên chuyện tối hôm qua cô nói với muội!”
“Thần muội... Vâng.” Thu Lam trưởng Công chúa hình như định giải thích, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Túc Lương vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, bất đắc dĩ phúc thân với Quý Du Nhiên, “Dật Vương phi, ngày hôm qua bổn cung lỡ lời đả thương ngươi, là bổn cung không đúng, vẫn xin ngươi đại nhân đại lượng, không nên so đo với bổn cung.”
Quý Du Nhiên vội vàng hoàn lễ: “Không sao, chỉ là hiểu lầm, coi như qua đi.”
Sở Túc Lương thấy thế, hài lòng cười nhẹ: “Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy thì tốt. Dật Vương phi, bây giờ chúng ta có thể ngồi chứ?”
Quý Du Nhiên nhìn hắn tỏ vẻ cười lấy lòng, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng sâu: “Thái tử điện hạ nước Phong Lịch, ngươi hình như còn chưa ra mắt Vương gia nhà ta.”
“Ôi, cô thiếu chút nữa đã quên rồi!” Sở Túc Lương vội vàng vỗ đầu một cái, hình như thật sự đã quên, vội vàng khom lưng hành lễ với Phượng Dục Minh, “Bản Thái tử ra mắt Dật Vương điện hạ triều Đại Lương.”
May nhờ Phượng Dục Minh cẩu thả, cũng không để những nghi thức xã giao ở trong lòng, cho nên cũng không so đo chuyện người này cố tình bỏ quên mất hắn mà đặc biệt lấy lòng Quý Du Nhiên.
Thậm chí, nhìn thấy ái phi của mình được người ta cung kính như thế, trong lòng hắn còn cực kỳ hưởng thụ, hơn nữa nghĩ đến vừa mới bắt đầu nghe Thải Bình nói bọn họ tới là xin nhận lỗi, vậy dĩ nhiên là xin nhận lỗi với Quý Du Nhiên, cho nên y nói chuyện với Quý Du Nhiên trước cũng có thể hiểu. Huống chi, lần đầu tiên nhìn thấy người này, Phượng Dục Minh căm hận nhìn y chằm chằm. Lúc này phát hiện y liếc mình, hắn vừa căm hận vừa trừng mắt liếc lại, mới lặng lẽ đưa tay kéo Quý Du Nhiên: “Ái phi, chính là hắn! Ngày hôm qua lôi kéo bổn Vương không cho bổn Vương tiếp tục đánh tên khốn kia!”