“Ngài cho rằng ngài cho mẫu thân thân phận chính thê đã đủ rồi? Từ nhỏ đến lớn, nhìn ca ca và mẫu thân căm ghét và lạnh nhạt ngài vào trong mắt, ta đã càng thêm thấy được ngài bất trung với mẫu thân từ nhỏ. Vậy mà, mẫu thân ngài chưa bao giờ nói một câu nói xấu ngài ở trước mặt chúng ta, bà chỉ nhiều lần cùng chúng ta nhớ lại đủ loại tốt đẹp mà ngài và bà đã từng trải qua. Chỉ có điều, ký ứ của bà càng tốt đẹp, liền càng nổi bật không chịu nổi của ngài ngày hôm nay. Một cách tự nhiên, ta và ca ca đều chán ghét ngài, phỉ nhổ ngài. Chờ mẫu thân vừa qua đời, ca ca không thể nhịn được nữa rời nhà trốn đi. Ngài sợ rằng cũng không nghĩ đến chứ? Bản thân mưu toan nóng vội nhiều năm như vậy, cũng nuôi một đứa cháu ngoan cho nhà ông ngoại ta. Ha ha, ca ca vừa rời khỏi cái cửa này liền sửa lại họ nhà ông ngoại, hiện giờ huynh ấy cưới Công chúa nước Phong Lịch, lão đại chỉ nhỏ hơn Duệ nhi hai tháng thôi? Huynh ấy sớm viết thư cho ta rồi, huynh ấy nói, con cháu đời sau của huynh ấy, tất cả đều họ Vân, về sau không có bất cứ liên quan gì đến họ Quý!”
“Ta, vậy thì như thế nào? Ta còn có nhi tử! Không phải ta còn có một nhi tử sao!” Mặt tím tím xanh xanh đỏ đỏ lần lượt thay đổi, Quý Thúc lắp ba lắp bắp nói.
“Đúng vậy, còn có một nhi tử.” Quý Du Nhiên gật đầu, “Nhưng phụ thân đại nhân, một nhi tử khác của ngài cũng đã hơn một năm không gặp mặt ngài rồi, chẳng lẽ ngài cũng không hoài nghi chút nào sao?”
“Ngươi làm gì nó?” Ánh mắt Quý Thúc lập tức lóe lên, vẻ nóng nảy hiện lên trên mặt.
“Phụ thân đại nhân, ngài cứ việc yên tâm, Du Sâm đệ đệ ở trong phủ chúng ta, đệ ấy sống tốt lắm!” die nda nle equ ydo nn
Quý Thúc vội vàng thở phào nhẹ nhõm, Quý Du Nhiên bất ngờ chuyển giọng điệu; “Chỉ có điều!” Thành công phát hiện Quý Thúc lại trừng mắt lên, nàng giảo hoạt cười một tiếng, “Làm thế nào đây? Phụ thân đại nhân, Du Sâm đệ đệ nói đệ ấy hận ngài, là ngài hại chết mẫu thân của đệ ấy, ngài làm hại đệ ấy không có nhà, đời này đệ ấy không muốn nhìn thấy ngài! Đệ ấy còn nói, đệ ấy cũng muốn đổi lại họ của Thái di nương!”
“Không được! Nó là con ta!” Quý Thúc vội nói.
“Yên tâm đi, nữ nhi đã khuyên giải đệ ấy.”
Quý Thúc lại nhẹ một hơi. Chỉ có điều, mới được một nửa, ông ta lại gắt gao nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi lại dọa ta! Còn có chuyện gì, ngươi nói ra tất cho ta!”
“Thật ra thì cũng không có gì, hôm nay ta tới đây chính là vì đưa cho ngài lá thư này, thuận tiện báo cho ngài một chút Du Sâm đệ đệ còn có hai muội muội sống bên cạnh ta rất tốt, mấy tỷ đệ chúng ta chung đụng vô cùng hòa hợp. Chính là lần này cả nhà chúng ta dời đi Giang Nam, bọn họ cũng quyết định đi theo ta, không ở lại bên cạnh phu thê ngài tận hiếu.”
“Các ngươi muốn đi?” Quý Thúc giống như bị giật mình.
Quý Du Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, đi Giang Nam, có thể đời này sẽ không trở lại nữa.”
“Vậy nhi tử của ta -”
“Cũng đi cùng chúng ta. Cũng sẽ không trở lại nữa.”
“Không được!” Quý Thúc vội vàng lắc đầu, “Nó là con ta, sao nó có thể đi theo ngươi? Nó là đứa không có lương tâm, nếu như ngươi làm hại nó thì như thế nào?” d1en d4nl 3q21y d0n
“Nếu ta muốn hại chết đệ ấy, ban đầu đã sớm để cho đệ ấy và Thái di nương bị mẫu thân đại nhân đang sống đánh chết rồi, đâu có chuyện dùng nhiều lương thực tới nuôi sống đệ ấy như vậy?” Quý Du Nhiên cười lạnh.
Tròng mắt Quý Thúc hơi híp lại, “Ngươi nói là... Là ngươi bán đứng ta!”
“Ha ha, bán đứng? Phụ thân đại nhân, nữ nhi chẳng qua chỉ nói lời nói thật mà thôi. Hơn nữ, nữ nhi ta vì ngài nuôi dưỡng nhi nữ, khổ cực bỏ ra nhiều như vậy, không cẩn thận bị di nương phát hiện một chút dấu vết, bọn họ theo dõi tìm qua rồi, chuyện này đâu có liên quan gì đến ta? Nếu như ngài thật sự có bản lĩnh, đã sớm nuôi dưỡng bọn họ ở trong phủ, thì đâu sẽ tạo thành kết cục ngày hôm nay? Nói đi nói lại, ngài chết vì sĩ diện, lại không chịu buông tha lợi ích trong tay. Ban đầu ngài chính là vì vậy mà hại chết mẫu thân ta, hiện giờ đưa bản thân mình luân lạc đến tình trạng này. Tất cả đều do ngài tự làm tự chịu! Có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi!” Quý Thúc tức giận đến cả người phát run, lại không nói ra được một câu phản bác.
Quý Du Nhiên vẫn cười nhàn nhạt: “Phụ thân đại nhân, ngài đừng nóng giận! Nếu hiện giờ ta làm ngài tức chết, vậy phải làm thế nào cho phải? Nữ nhi ta còn chờ ngài sống thêm mấy chục năm, để cho mẫu thân ta ở dưới đất nhìn cho kỹ ngài sống nghèo túng như thế nào!”
“Ngươi! Liệt nữ!” Chuyện cho tới bây giờ, Quý Thúc muốn tức miệng mắng to, lại không tìm ra được từ ngữ chau chuốt.
Khóe miệng Quý Du Nhiên kéo nhẹ, “Phụ thân đại nhân, từ nhỏ đến lớn, ngài đều mắng ta như vậy, ngài không thể đổi từ ngữ mới mẻ một chút sao? Nữ nhi ta đều chán nghe rồi!”
“Ngươi... Ngươi...”
“Quý Du Nhiên, ngươi dám hại chết nữ nhi của ta, ta giết chết ngươi!”
“Đúng, ngươi dám làm hại ta luân lạc đến mức này, ta giết chết ngươi!”
Giống như bị tiếng kêu to của tiểu Trương thị đánh thức, Quý Thúc kêu to theo, một đầu đánh về phía nàng. dinendian.lơqid]on
“Ái phi cẩn thận!” Bên cạnh lập tức có một cơn gió lốc cuốn qua, Quý Du Nhiên không nhúc nhích, hai kẻ xông về phía nàng đã lập tức bị giải quyết.
Khóe môi Quý Du Nhiên hơi nhếch lên: “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, hai người tuổi rất cao rồi, tội gì vẫn gây cản trở với nữ nhi mình đây? Hiện giờ ta chính là vẫn còn một băn khoăn duy nhất với hai người.”
“Ngươi...” Bị Phượng Dục Minh nặng nề đánh ngã trên mặt đất, tay Quý Thúc giơ lên, không biết nên nói cái gì.
Quý Du Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Haizzz! Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, các người sao phải khổ sở như vậy chứ? Các người cho rằng giết chết ta rồi có thể tiêu mất hận trong lòng các người? Hay ta chết đi rồi tất cả những thứ các người bỏ lỡ có thể trở lại? Có phải hai người đang nằm mơ đến choáng váng?”
Quý Thúc sững sờ, tiểu Trương thị cũng ngây ngẩn cả người.
Quý Du Nhiên không để lại dấu vết lui ra sau hai bước, vén làn váy lắc lắc, tiếp tục nói liên tục: “Hơn nữa, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, chẳng lẽ các người đã quên? Hiện giờ thân phận của nữ nhi ta rất không bình thường. Vương gia nhà ta và đương kim Thánh thượng có quan hệ cực tốt, nữ nhi ta rất được Đông Thái hậu yêu thích. Hơn nữa, Tể tướng nước Phong Lịch láng giềng là huynh trưởng cùng một mẹ với ta. Sự tồn tại của ta, chính là ràng buộc lớn nhất vì quan hệ tốt đẹp ổn định giữa thiên triều Đại Lương ta và nước Phong Lịch. Chứ đừng nói chi tới nữ nhi bảo bối của các người điên điên khùng khùng, vẫn cùng Thái tử bị phế và một đám tần phi của Thái tử bị phế nuôi dưỡng cùng nhau. Nếu như không phải nể tình ta, ngài cho rằng người trong Lương Vương phủ sẽ cho nàng ta một chén cơm ăn? Bọn họ sớm đói chết cũng không ai để ý tới một nữ nhân điên rồi! Còn có phụ thân đại nhân, ngài biết, huynh trưởng của ta đã quay lại nhất mạch Vân thị, đời này của ngài cũng chỉ có một nhi tử là Du Sâm đệ đệ rồi. Đệ ấy hận ngài, lại hết sức lệ thuộc vào ta. Mặc dù ta không có nhiều tình cảm với đệ ấy, thậm chí còn có vài phần hận. Nhưng mà, vì hành hạ ngài, ngài yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với đệ ấy. Đời này của đệ ấy, ăn mặc chi dùng ta sẽ không bạc đãi đệ ấy, chờ đệ ấy trưởng thành,t a sẽ tìm cho đệ ấy một mối hôn sự môn đăng hộ đối. Về phần hai muội muội Du Lan Du Cúc, ta cũng sẽ chuẩn bị cho bọn họ một phần đồ cưới, để cho các nàng phong quang gả đi.”
Nói xong, nàng ngừng một chút, “Dĩ nhiên, những thứ này được xây dựng trên cơ sở tâm tình ta tốt đẹp. Nếu như các người khiến cho ta mất hứng...” diee ndda fnleeq uysd doon
Cười nhạt, cũng không nói gì, lại khiến cho sắc mặt phu thê Quý Thúc thay đổi.
“Hiện giờ, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, hai người còn có gì muốn nói không?”
Quý Thúc và tiểu Trương thị ngơ ngác nhìn nàng, một hồi lâu không nói ra lời.
“Vậy thì chắc là không có. Rất tốt.” Quý Du Nhiên gật đầu, “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, nữ nhi xin bái biệt từ đây, đời này kiếp này không hẹn gặp lại!”
Nói xong, lúc này xoay người, bước nhanh rời đi.
“Không! Du Nhiên!”
Sau lưng, Quý Thúc giống như nhớ ra điều gì, xông về phía bóng lưng của nàng đưa tay ra.
“Mẫu phi mẫu phi!” Tiểu oa nhi vội vàng nện bước chân ngắn ngủi chạy đến bên người nàng, ngón tay nhỏ mập mạp cầm ngón tay cái của nàng, đầu nhỏ còn không nhịn được xoay về phía sau nhìn.
Quý Du Nhiên đưa tay xoay đầu nhỏ của hắn lại: “Đừng nhìn, đó chính là kẻ điên.”
“Kẻ điên?” Tiểu oa nhi không hiểu.
“Chính là người không quan trọng, về sau rốt cuộc không cần nhìn thấy.”
“Đúng, chính là người điên! Kẻ điên tự làm tự chịu!” Phượng Dục Minh gật đầu theo, dắt tay nhỏ bé bên kia của nhi tử.
“A.”
Tiểu oa nhi cái hiểu cái không gật đầu một cái, quay đầu lại làm mặt quỷ với Quý Thúc biết vậy chẳng làm.
Một nhà ba người, tay nắm tay, đi dưới vầng thái dương đang từ từ dâng lên. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng kéo dài thật dài bóng dáng của bọn họ, chiếu trên mảnh đất hoang vu này, lại có vài phần sức sống bừng bừng.
HOÀN TRỌN BỘ