Ngoại trừ Hạ Nam, ba người đàn ông kia nhìn tướng ăn của người phụ nữ trước mặt thật sự không dám nói lời khen! Trước đây ăn cơm cùng với những người phụ nữ kia, người nào trước mặt bọn họ không phải cũng tỏ ra hếst ức ưu nhã sao, bây giờ người phụ nữ này lại, thật là…
Nhìn lại lão đại của mình tỉ mỉ thay cô chia thức ăn ra thì ngẩn người! Phản ứng đầu tiên của ba người bọn họ chính là: Mặt tời mọc lên từ phía Tây rồi sao? Nhìn đi, đây là lão đại của bọn họ sao? Chẳng lẽ bị quỷ ám rồi?
Nếu như người bên ngoài nhìn thất cảnh tượng này nhất định sẽ không dám tin vào mắt mình, nhìn người đàn ôn trước mặt lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế, lại còn tỉ mỉ thay người phụ nữ này tỉ mỉ chia thưc săn!~ Thật là chuyện lạ nha!
“Thư ký Tô, mấy ngày rồi cô chưa ăn cơm vậy?” Lạc Phàm nhìn tướng ăn của cô thật không nhịn được hỏi, nhận được ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của Lão đại, không nhịn được run lẩy bẩy.
“Tôi nói này, các anh ở bên ngoài có thể đừng gọi tôi là Tô thư kí được không? Gọi tên tôi là Tô Úy đi!” Tô Úy liếc mắt nhìn người kia, dĩ nhiên hiểu câu hỏi của anh ta có ý gì, đơn giản không phải nói tướng ăn của mình không đủ ưu nhã sao? Thức ăn ngon trước mặt ưu nhã cái rắm a! Bọ họ trái một câu Tô thư ký phải một câu Tô thư ký, nghe trong lòng thật không thoải mái! Thư kỹ Tô = ngọt ngào?
Cứ như vậy ăn xong một bữa cơm, nhìn lão đại của mình lộ vẻ dịu dàng và tỉ mỉ như vậy, ba người đàn ông kia đồng thời trong lòng cùng cảm thán sức ăn phi thường cùng tướng ăn bất nhã của cô! Cuối cùng đi đến một kết luận chính là: Tô Úy không phải người phụ nữ bình thường! Đúng thế, một người phụ nữ bình thường sao có thể lọt vào mắt lão đại đây!
Sau khi ăn cơm, ai về làm việc của người nấy!
Tô Úy đã làm việc ở tập đoàn Hạ thị cũng đã một tháng, cô căn bản cũng đã hiểu được khái niệm kinh doanh cùng cách vận hành nội bộ của Hạ thị, làm việc cũng nên kết hợp tay với cái đầu! Cô bây giờ so với quá khứ nhàn hạ hơn rât nhiều, cho nên có nhiều thời gian thiết kế trang phục! Cô đem thiết kế chuyển thành bản thảo, chuyển cho trợ lý của mình, bên đó sẽ giúp cô gửi đến các cửa hàng. Cô chỉ là người đúng đằng sau thiết kế cùng nhận tiền bạc. Đây cũng là trình tự cửa hàng quần áo của cô vận hành từ trước tới nay!
Hôm nay Tô Úy nghỉ ngơi, nghĩ đến về nhà cũng không có ai nói chuyện, liền lấy xe đi ra ngoài, muốn đi tham khảo thị trường thuận tiện tìm ý tưởng thiết kế!
Mặc một bộ quần áo màu hồng thoải mái, Tô Úy đi xuyên qua các cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa và dịch vụ, khi đã định đi về vì quá mệt, thì đột nhiên đi ngang qua một cửa hàng bán đồ chơi, bị một con gấu màu hồng hấp dẫn, không ngờ vẫn còn. Vào sinh nhật một năm trước, cô từng thấy con gấu này. Khi đó cô còn đứng ở bên ngoài tủ kính nhìn thật lâu, vốn tưởng Diệp Phong bên cạnh sẽ mua tặng cô! Chỉ là không có, anh ta nói cái này rất ngây thơ, sau đó liền dẫn cô đi, cô cũng chỉ nhìn lại rồi đuổi theo anh ta! Thật ra thì anh ta từ đầu đến cuối chưa hề hiểu cô, cô chỉ là một cô gái nhỏ thích món đồ chơi “ngây thơ” này mà thôi!
Cuối cùng, quyết định mua không phải vì có nguyên nhân khác chỉ là trong lòng vẫn cố cháp với việc nghĩ anh ta sẽ mua cho mình, bây giờ cô sẽ mua để xem cảm giác thế nào.
Đẩy cửa hàng đồ chơi đi vào, trong nháy mắt có chút khựng lại đôi tay nắm chặt sau đó khôi phục lại vẻ nhàn nhạt ban đầu.
Hai người kia nhìn thấy cô trong nháy mắt có chút sửng sốt, ngay sau đó Diệp Phong khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, Doãn San San lại mang vẻ mặt tươi cười.
“Úy Úy đã lâu không găp!” Doãn San San cười ngọt ngào với cô, thân mật kéo tay Diệp Phong.
“Đã lâu không gặp!” Tô Úy nhìn bọn họ thân mật nhàn nhạt nói xong, phảng phất giống như bọn họ đối với cô chỉ là râu ria, chỉ có cô biết rằng mình phải cố gắng thế nào mới cóp thể lạnh nhạt như bây giờ. Dù sao cô cũng thật sự yêu hắn, làm sao có thể nói quên là quên, tâm cũng rỉ máu ra! Nhưng sự kiêu ngạo cùng tự ái không cho phép cô lộ ra ưu thương, dù chỉ là một chút!
Sau khi nói xong, trong nháy mắt dời đi ánh mắt của mình, giống như bọn họ đã không tồn tại, chỉ vào con gấu trước mặt lễ phép nói qua: “Ông chủ, tôi muốn con gấu này!Giúp tôi gói lại, cám ơn!”
“Được, xin chờ chốc láy!” Nghe có người nói muốn mau đồ chơi, ông chủ liền đi giúp cô bọc lại! Lúc đang đơim, Doãn San San cùng cô nói mấy câu, cô đều đáp lại đơn giản.
Lúc trả tiên, Diệp Phong muốn giúp cô trả tiền, nhưng cô liền từ chối! Bởi vì lần này cô muốn tự mình mua, không cần anh ta bố thí, một năm trước không mua cho cô, một năm sau cô cũng không cần, huống chi hiện tại anh ta còn có người ohuj nữ khác! Cô lại càng không cần!
Trả xong tiền, nói đơn giản một câu gặp lại, liền cầm gấu bông đã được bọc xoay người rời đi, không chút nào do dự! Tô Úy chính là người như vậy, khi tất cả đã rõ, cô sẽ nỗ lực dứt bỏ, quên đi, cho dù biết là rất khó!
Mà trong nháy mắt Tô Úy không chút do dự rời đi, trong đầu Diệp Phong hiện lên một hình ảnh, sinh nhật một năm trước của Tô Úy, cô từng si ngốc nhìn chằm chằm con gấu bông này, mà lúc đó mình nói một câu ngây thơ liền xoay người rời đi! Cất đi suy nghĩ của mình, Diệp Phong ôm người phụ nữ rời đi, hướng chỗ đỗ xe đi tới.
Mà nơi Tô Úy đứng không xa nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đôi mắt dưới gọng kính đen đã hơi ươn ướt, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn lên, khóe miệng nâng lên một nụ cười châm chọc, giống như đnag cười nhạo người khác, hoặc như đang cười nhạo chính mình, cười nhạo mình từ trước đến nay lừa mình dối người không biết tựu lượng sức, tự cho mình đã bỏ ra thời gian và kiên trì, cuối cùng xũng có thể làm người đàn ông kia động tâm, nhưng sự thật chứng minh cô đã sai rồi, lại còn sai quá nhiều! Ánh mặt trời mùa thu chiếu trên người càng khiến cô lộ ra vẻ cô đơn!
Buông tay nhưng tâm trạng quá đau khổ!
Cách đó không xa, Bố Gia Địch trong chiếc xe thể thao giới hạn số lượng, người đàn ông ngồi trên ghế sau xuyên qua cửa sổ xe hạ xuống nhìn người phụ nữ cách đó không xa quật cường mà kiêu ngạo. Người phụ nữ này anh ta đã từng gặp, bạn gái Tô Úy của Nam thiếu thuộc Hạ thị, một tháng qua cũng không ít chuyện về cô, dù sao cũng là bạn gái của Nam thiếu của tập đoàn Hạ thị. Lại đeo chiếc vòng giá trị lên đến vài chục triệu! Không chỉ có như thế, cô còn chính là Giám đốc sáng tạo của công ty quảng cáo Khải Phong, trong vòng luẩn quẩn, tài năng thiết kế của cô không ai có thể hiểu.
Nhưng một người như thế, tại sao lại có bóng dáng cô đơn đến vậy? Theo tầm mắt của cô, chỉ thấy bóng lưng một đôi nam nữ rời đi, thì ra là như vậy!
Nhìn bóng dáng người phụ nữ biến mất, anh ta mới cho lái xe rời đi! Nhắm mắt lại thầm thì: chúng ta còn có thể gặp lại đây!