Mục lục
Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Úy đứng trong góc nhàn nhạt nhìn mọi người trong đoàn đang túm năm tụm ba nói chuyện cười đùa.

“Lát nữa đến thương lượng với quản lý của trang trại nhờ họ giúp chúng ta chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ đi!”, Tô Úy nói với Dịch Tuyền đang đứng trước mặt.

“Được, tôi đi ngay đây!” Dịch Tuyền nói xong, nhìn thấy Tô Úy khẽ gật đầu rồi mới xoay người rời đi.

“Tô Úy!” Tô Úy nghe thấy một giọng nữ dễ nghe vang lên, quay đầu nhìn thấy Hạ Vân Hà đứng đằng sau, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ khoác lên vai mình, gương mặt đáng yêu hiện lên nụ cười thích thú, con ngươi nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Nhi trong sân, “Lăng Tuyết Nhi so với trong ti vi còn xinh đẹp hơn đúng không?”

Tô Úy nhìn bàn tay của Hạ Vân Hà đang khoác trên vai mình, khóe miệng giật giật, có cần phải thân thiết thế không? Hình như hai người mới chỉ gặp nhau vài lần thôi? Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ hai người đã quen nhau rất lâu?

Tô ÚY không có thói quen gần gũi với người khác như vậy. cho nên lẳng lặng bước sang bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với Hạ Vân Hà một chút!~

“Có phải chị trách em tối qua không đi tìm chị đúng không? Thật ra em thực sự muốn đi, nhưng bụng em lại rất đau .......nên.” Hạ Vân Hà không nghe thấy Tô Úy trả lời, thu hồi tầm mắt có chút đáng thương nói xong, tròng mắt còn cố gắng rặn ra mấy giọt nước mắt. Hà Vân Hà dĩ nhiên phát hiện ra thái độ xa cách của Tô Úy đối với mình, nhưng không sao, Hạ Vân Hà cô là ai chứ. Không chuyện gì có thể làm khó cô, huống chi cô thực tâm thích Tô Úy, nhất định cô phải làm bạn của chị ấy, nếu như có thế cô còn hi vọng Tô Úy trở thành chị dâu của mình!

Kim Trạch Vũ vừa mới bước đến nghe được lời nói của Hạ Vân Hà không khỏi nheo mắt! Tiểu nha đầu này, đúng là giỏi giả vờ mà!

“Chị không trách em!”

“Đúng vậy!”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy chúng ta là bạn sao?”

“Xem như vậy đi!” Tô Úy suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

“Vậy sau này em có thể tìm chị chơi sao?”

“Có thể!”

... ........

Tô Úy nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên, gật đầu với Hạ Vân Hà một cái tỏ ý xin lỗi, sau đó lấy điện thoại trong túi ra chỗ khác nghe máy!

Sau khi nhận điện thoại xong, Tô Úy gọi điện cho Dịch Tuyền nói mình có việc phải về thành phố một chuyến, đến tối sẽ về tham gia bữa tiệc! Sau khi nhắc nhở xong, cô về phòng lấy túi của mình rồi đi bộ ra trạm xe bus.

Trên lối đi bộ, bóng người nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển, chiếc áo gió màu đen bao lấy thân hình mảnh khảnh đeo một chiếc ba lô đen trên vai, mái tóc xoăn dài dưới chiếc mũ lưỡi trai bay nhẹ trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ an nhàn điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên khiến cho người ta không đoán ra được suy nghĩ của cô!

Tiếng xé gió từ ô tô tạo nên vang vọng trên lối đi bộ yên tĩnh, Tô Úy ngước mắt lên thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đang chuẩn bị đi qua chỗ mình, cô không khỏi mím môi, hình như chiếc xe này giống chiếc xe cô đã gặp hôm nọ, mặc dù không biết đây là loại xe gì nhưng chắc chắn giá tiền của nó không phải là rẻ.

Thu hồi tầm mắt, cô tiếp tục nhàn nhã bước về phía trước!

Mà lúc này trong chiếc xe màu đỏ, người đàn ông mang trên mặt chiếc mặt nạ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lập tức giảm tốc độ xe, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn bóng dáng phía trước, bàn tay nắm chặt đặt trên tay lái dễ dàng tiết lộ ra tâm tình của chủ nhân lúc này!

Trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, đột nhiên Tô Úy dừng bước quay đầu nhìn chiếc xe thể thao vì muốn nhìn rõ tướng mạo người ngồi trong xe, nhưng vì bị cửa kính che khuất nên không cách nào nhìn được.... .....

Bên trong xe thể thao, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng của cô, con mắt màu đen trở nên thâm thúy, đang phân vân không biết có nên dừng xe hay không, nhưng một giây kế tiếp, tính cảnh giác cực cao khiến hắn phát hiện ra một âm thanh rất nhỏ, nhìn về phía trước thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đang dần tiến về đây, tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng hắn có thể thấy được người đàn ông lạnh lùng đó, trong con mắt hắn dần hiện lên hận ý và không cam chịu.

Nhìn chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt cô xuyên qua kính chiếu hậu, sau đó chỉ thấy cô mở của xe ngồi vào ghế cạnh ghế tài xế, sau đó chiếc xe thể thao dần biến mất trong tầm mắt...

Không biết người đàn ông kia đã dừng xe lại từ khi nào, ngồi im lặng trên ghế tài xê, con mắt nhìn phương hướng chiếc Lamborghini dần biến mất trong hiện lên sự phức tạp.

Hắn nhắm chặt hai mắt, trong đầu xuất hiện hàng vạn suy nghĩ, mở mắt ra lần nữa, cặp mắt mang theo ý lạnh và tàn nhẫn thay thế cho sự phức tạp vừa rồi, chỉ thấy khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười cợt nhả lạnh lùng, ngay sau đó khởi động động cơ rồi phóng như bay về tòa biệt thự.

Trong chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc, Tô Úy ngồi im trên ghế nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ xe, hai mắt nhắm lại, tiếng thở nhàn nhạt vang lên trong xe! Hạ Nam nhìn thấy cô đang ngủ, dừng xe lại bên đường, nhẹ nhàng hạ thấp ghế của cô, rồi rón rén lấy chiếc ba lô cô ôm trước ngực để ra ghế sau, tăng nhiệt độ máy sưởi rồi mới khởi động lại động cơ!

Không biết vì sao, trong lòng Hạ Nam luôn có một dự cảm xấu, cảm thấy mưa gió sắp ập đến.... ...

Không được, nhất định anh phải nhanh chóng tra ra ai là người muốn mạng của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK