Mà Hạ Nam cũng vừa gọi điện cho cô báo mình có việc bận nên không thể đến đón cô!
Dưới màn đêm, cả thành phố chìm trong ánh đén đủ màu, đứng trước cửa sổ, Tô Úy đang cầm một cốc trà nóng, đôi mắt trong suốt nhìn dòng xe đi lại không ngừng, mông lung suy nghĩ.
Qua thật lâu, cô sửa sang lại túi xách của mình, rồi chậm rãi đi ra bên ngoài.
Mà đổi sang bên kia, Hạ Nam đang bị Hạ Vĩ Hào gọi về nhà cũ.
Hạ Nam vừa vào đến phòng khách đã thấy ba và mẹ của mình ngồi trên ghế salon, anh ngồi xuống đối diện hai người, lạnh lùng nhìn hai người đối diện rồi thu lại tầm mắt!
“Gọi con về có chuyện gì vậy?” Môi mỏng khẽ mởi, âm thanh lạnh nhạt truyền đến! Nếu ai không biết còn tưởng là anh đang nói chuyện với những người xa lạ.
“Có phải đứa con gái lần trước đi cùng anh là cô ta?”, Giọng điệu Hạ Vĩ Hào rất lạnh nhạt, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng nhớ lại nguyên nhân hôm nay gọi anh về, lại đè nén tức giận trong lòng.
“BA điều tra con?” Hạ Nam nhìn tấm hình Tô Úy trước mắt, chân mày nhẹ cau lại, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn Hạ Vĩ Hào đối diện.
“Nếu là cô ta, ta nhất định sẽ không để hai đứa đến với nhau!” Đối với ánh mắt lạnh lùng của con trai, kể cả người đã lăn lộn trên thương trường không biết bao nhiêu năm như ông ta cũng cảm thấy run sợ,
“Cái này không phiền ba quyết định!”
“Nhưng cô ta là em gái của Tô Minh Hiên, năm năm trước chuyện To Minh Hiên gây ra cho anh còn chưa đủ thảm sao? Bây giờ còn muốn em gái của nó hại anh một lần?” Nhìn giọng điệu kiên định của con trai, trong nháy mắt ông bỗng sững sờ, bởi con trai lúc này rất giống với ông khi còn trẻ!
“Đây là chuyện của con!”
“Ta sẽ không để cho anh hồ đồ nữa ! Nếu như anh không nghe lời thì đừng trách tôi sẽ đến tìm cô Tô! Tôi muốn cô ta hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng người làm cha mẹ này!”
“Ha ha....” Hạ Nam lạnh lùng cười, nụ cười này khiến hai người đối diện có chút sợ hãi.
“Anh cười cái gì?”
“Đừng có gây sự với cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng trách con không niệm tình cha con!” Chống lại ánh mắt của ba, Hạ Nam lạnh lùng trả lời.
“Mày đang nói cái gì? Chỉ vì một người phụ nữ mà mày muốn làm phản sao?”
“Con nói được làm được! Nếu không còn chuyện gì thì con đi trước!” Sau khi nói xong, không để ý hai người đối diện anh liền đi ra ngoài!
Anh vừa mới đến cửa phòng khách đã nghe thấy âm thanh tức giận, sau đó là giọng nói trấn an của mẹ!
Sau khi Hạ Nam đi ra ngoài, hai người vẫn ngồi im trên ghế salom.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Chưa tới mười ngày nữa là kỉ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn Hạ Thị, đến lúc đó sẽ có rất nhiều khách quý! Tôi đã thương lượng với lão Quý, đến lúc đó chúng ta sẽ tuyên bố tin tức Hạ Nam kết hôn với Thiên Nhu, tin tức cũng đã phát ra ngoài rồi, nó sẽ không thể làm gì nữa, hơn nữa cũng có thể khiến cô Tô kia hết hi vọng!”, Từ đầu đến cuối ông vẫn chưa nghĩ đến tính tình của Hạ Nam rất giống nhau, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên bày ra chuyện này cũng đã uổng công rồi!
Tư Uyển Tâm nhìn chồng bình thường thành thục bao nhiêu thì bây giờ tức giận bấy nhiêu, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình bướng bỉnh của con trai nhất định là di truyền từ chồng mình, hai người đều ngang bướng như con trâu, có kéo cũng không thèm quay lại! Nhưng hai người không phaỉ là cha con sao, cho nên chỉ đành tùy bọn họ! Hy vọng quan hệ của hai người sẽ không còn căng thẳng như lúc này nữa.
Sau khi Hạ Nam ra khỏi nhà, tâm tình có chút phiền não lãi xe băng băng trên lối đi bộ.
Dưới ánh đèn mờ mờ hắt lại từ căn nhà nhỏ, Hạ Nam nghiêng người dựa vào sườn xe, cặp mắt đen thâm thúy nhìn cửa sổ phòng ngủ trên tầng, từ ánh đèn yếu ớt hắt ra bên ngoài, anh đoán chắc bảo bối chưa đi ngủ! Lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại của cô, chần chừ một lúc rồi gọi đi!
Đợi rất lâu, bên kia mới bắt mày, “Anh xong việc rồi à?”
“Ừ! Em buồn ngủ chưa?”
Tô Úy ngồi trước máy tính khẽ chớp mắt, sau đó đáp lại, “Dĩ nhiên là buồn ngủ rồi!” Cô dĩ nhiên là không nói là mình đang đợi điện thoại của anh đâu!
“A, thất sao?”
“Đúng vậy! Anh không tin em sao?”
“Xét thấy em đã có tiền án nói dối, nên anh phải cân nhắc thật kĩ mới có thể quyết định có tin tưởng hay không!”
“Được rồi được rồi em nói là được.... .......em vẫn chưa ngủ!”
“Sao em biết chuyện anh điều tra chuyện ba năm về trước?”, Khi Tô Úy còn cho rằng anh sẽ không nói gì thêm, đột nhiên anh lại mở miệng.
“Em nhìn thấy tập tài liệu trong thư phòng! Anh không trách em chứ?” Âm thanh nhu hòa còn có sự làm nũng bên trong.
“Vậy sao em không nói cho anh em đã lấy lại trí nhớ?”
“Anh có hỏi đâu? Huống chi em còn nghĩ anh rất thông minh, nhất định sẽ biết mọi chuyện!”
“A, vậy cái này là lỗi của anh đúng không?”
“Đúng vậy, là lỗi của anh!” Nhớ tới lần cô thay anh cản đạn, anh cự nhiên còn không đến bệnh viện thăm cô, Tô Úy tiếp tục nói chuyện cũng có chút buồn buồn.
“Được được, đều là lỗi của anh!” Hạ Nam nghe thấy giọng buồn buồn của cô liền mở miệng đáp lời.
“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em muốn đi ngủ rồi!” Nói xong liền dấp máy, tắt máy tính, bỏ lên giường ngủ.
Trong suốt cuộc nói chuyện, hai người đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện ba năm về trước! Bởi chuyện này trong lòng Tô Úy mãi là vết thương không bao giờ lành lại, mà Hạ Nam hiểu rất rõ điều nay.
Hạ Nam nhìn phòng ngủ tối om, biết cô đã thật sự buồn ngủ, anh rũ mắt, tròng mắt đen càng trở nên thâm trầm.
Đúng, hiện tại anh rất sợ Tô Úy sẽ biết chuyện giữa anh và Tô Minh Hiên, anh sợ cô sẽ không tiếp nhận được mà rời đi! Không được, anh nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.
Tô Úy cả đêm ngủ ngon dĩ nhiên không biết Hạ Nam đứng dưới nhà mình cả đêm, cho đến gần sáng mới lái xe rời đi.