Mục lục
Đọc Thầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây đã là lần thứ hai Mã Tiểu Vĩ ở Cục công an nói mình dính líu đến vụ giết người, cậu thiếu niên kinh thế hãi tục này khóc còn to hơn người nhà nạn nhân, cơ hồ đập đầu xuống đất, hai cảnh sát bên cạnh vội chạy tới đỡ Mã Tiểu Vĩ dậy, lôi đi trong tiếng than khóc của bà Hà.

Lạc Văn Chu không ngờ mình chỉ giới thiệu một câu mà dẫn đến sự cố như vậy, đầu căng lên gấp đôi, dự cảm đêm nay sẽ mất ngủ, đành phải mau chóng gửi tin nhắn cho quản lý khu nhà, năn nỉ người ta đi cho Lạc Một Nồi tội nghiệp vừa đói vừa rét một nắm thức ăn.

Lang Kiều đang định dẫn Phí Độ đi lấy lời khai, Lạc Văn Chu chợt ngẩng đầu gọi hắn lại.

“Này,” Lạc Văn Chu nói trống không, “Cảm ơn nhé!”

Phí Độ không nghĩ tới miệng chó của người này còn phun ra được ngà voi, hơi bất ngờ, bước chân khựng lại, trưng ra phong độ như Tổng thống diễn thuyết khi nhậm chức, cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Không cần khách sáo.”

Lạc Văn Chu mày cao mày thấp tiễn bóng lưng người mẫu của hắn, tự dưng nhớ tới loài chó Poodle vênh váo, rất muốn đuổi theo nhét vào tay hắn một cây “gậy văn minh”. Có điều, hai người choảng nhau suốt bảy năm, mãi đến vừa rồi mới nhìn thấy ánh bình minh đình chiến, Lạc Văn Chu cũng không muốn rỗi hơi kiếm chuyện, bèn dằn xuống đủ loại kỳ tư diệu tưởng tài hoa lan tràn, quay người lại vỗ vai Tiêu Hải Dương: “Em đi theo anh.”

Tiêu Hải Dương im lặng theo anh đến một phòng thẩm vấn riêng, căng thẳng nâng kính, nhìn Lạc Văn Chu không né tránh: “Em bây giờ không phải lấy thân phận cảnh sát hiệp trợ phá án để nói chuyện, đúng không?”

Lạc Văn Chu giơ tay mời cậu: “Ngồi đi, vậy em cảm thấy thân phận mình là gì?”

Tiêu Hải Dương cũng không khách sáo, theo lời ngồi thẳng đờ: “Em là người hiềm nghi hay là nhân chứng ạ?”

Lạc Văn Chu cười, theo thói quen dựa ghế bắt chéo chân, vết thương sau lưng lập tức phản đối, xông về thần kinh cảm giác đau mà hét lên một tiếng, khiến anh suýt đau đến méo mặt ngay tại chỗ. Lạc Văn Chu cố giữ vững bình tĩnh, bán thân bất toại mà ngồi ngay ngắn, mở miệng hỏi như chuyện phiếm: “Đi làm mấy năm rồi?”

Tiêu Hải Dương: “Hai năm… một năm rưỡi.”

“À, vừa qua thời gian thực tập chưa bao lâu nhỉ?” Lạc Văn Chu gật đầu, nhớ lại chốc lát, tiếp tục, “Lúc anh còn nhỏ, ba anh vốn muốn anh thi trường quốc phòng, nhưng khi ấy anh chưa qua thời kỳ nổi loạn, ba nói hướng đông cứ đi hướng tây, anh bảo ‘Con không đến Sahara nghiên cứu đạn đạo đâu’, sau đó chạy về trường điền bừa. Khi đó anh bị phim cảnh sát truy bắt tội phạm của Hong Kong ảnh hưởng rất sâu, luôn cảm thấy cảnh sát đều là Lương Triều Vĩ với Cổ Thiên Lạc, thế là vào nhầm ngành này.”

Tiêu Hải Dương cực kỳ nghiêm túc tiếp một câu: “Sahara không thuộc lãnh thổ Trung Quốc.”

Lạc Văn Chu: “…”

Cậu thanh niên này thật biết nói chuyện.

Có thể chính Tiêu Hải Dương cũng ý thức được điều này, tư thế ngồi căng thẳng hơn: “Anh nói tiếp đi.”

Lạc Văn Chu cảm thấy Tiêu Hải Dương e rằng cũng chẳng biết “thả lỏng” là gì, thế là từ bỏ cố gắng về mặt này, nghiêm túc hỏi thẳng: “Em rốt cuộc là đồng nghiệp lập công, nhân chứng hay người hiềm nghi, đều phải xem kết quả điều tra kế tiếp – em đã có chuẩn bị tâm lý, cũng chuẩn bị nói thật tất cả những gì em biết, đúng không?”

Tiêu Hải Dương gật đầu.

“Được,” Lạc Văn Chu nói, “Anh hỏi từ chuyện trước mắt nhé, tối nay vì sao em đưa Mã Tiểu Vĩ đến đây?”

“Bởi vì có người muốn giết cậu bé diệt khẩu.” Tiêu Hải Dương trả lời không cần nghĩ ngợi, đoạn cậu lấy trong túi quần ra một chiếc điện thoại di động đã dùng túi vật chứng đựng cực kỳ thỏa đáng, đưa cho anh, “Đêm nay em trực cùng một đồng nghiệp khác, đây là di động của anh ta, lúc tin nhắn đến anh ta đang ngủ.”

Lạc Văn Chu cách cái túi trong suốt lướt nhanh qua nội dung tin nhắn, rất giống Lang Kiều nói, thế là bỏ qua một bên: “Không dưng tại sao em lại xem tin nhắn của người khác?”

Tiêu Hải Dương nói: “Em đang giám sát anh ta.”

Chàng trai này tốc độ nói rất nhanh, không hay cười, lúc nói chuyện với người ta ngôn ngữ cơ thể luôn là căng thẳng, thỉnh thoảng có động tác nhỏ như đẩy kính siết tay, chẳng hề giống người trưởng thành “trải đời”, ngược lại hơi giống nam sinh trung học trổ mã đến tứ chi không nhịp nhàng.

Lạc Văn Chu nhìn cậu ta, cảm thấy nếu chia cho cậu trai này một nửa sự láu cá của Phí Độ, chắc cả hai đều sẽ bình thường.

“Vậy tại sao em phải giám sát anh ta?”

Tiêu Hải Dương mím môi: “Em có thể nói từ đầu không?”

Lạc Văn Chu gật đầu, Tiêu Hải Dương hít sâu một hơi, cân nhắc chốc lát, mở đầu một cách cặn kẽ: “Bầu không khí chỗ bọn em không giống trên cục lắm, không phải trường hợp quan trọng hoặc có sự kiện gì lớn, thì bọn em thường không gặp phân cục trưởng Vương, ông ta có chỉ thị gì, đều thông qua chi đội trưởng Hoàng – à, đó là người phụ trách chi đội trinh sát hình sự phân cục Hoa Thị, tên đầy đủ là Hoàng Kính Liêm – đến truyền đạt.”

“Mối quan hệ của chi đội trưởng Hoàng với đội phó rất bình thường, nhưng trong phân cục có mấy đồng nghiệp khác là thân tín và ‘đối tượng bồi dưỡng trọng điểm’ của anh ta, đôi khi có việc, anh ta sẽ trực tiếp kêu người của mình đi làm, người khác có lúc cũng không biết họ đang làm gì, đội phó cơ bản bị mất quyền, chẳng quản được chuyện gì.”

“Em vẫn cho rằng chi đội trưởng Hoàng chọn lựa nòng cốt công việc theo cá nhân mình thích, cũng không để ý lắm, vì dù sao thì từ nhỏ đến lớn tiểu đoàn thể kiểu này đều không liên quan gì đến em. Cho đến một ngày kia, đồn công an trực thuộc báo lên một vụ án – họ phát hiện xác một cô gái. Vừa vặn là thời gian ca đêm, hôm đó là em trực, em vốn đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, không ngờ bị đồng nghiệp ngăn cản… Chính là chủ nhân chiếc di động đó, anh ta nói hôm sau nhà có việc, hỏi em có thể đổi ca không. Bọn em thay ca cho nhau là rất bình thường, em không nghĩ gì nhiều, đồng ý ngay, cuối cùng là chi đội trưởng Hoàng dẫn đồng nghiệp đó đi điều tra.”

“Hoàng Kính Liêm lúc ấy cũng có mặt?” Lạc Văn Chu hơi khựng lại, hỏi tới, “Cô gái bị chết tên là gì?”

Tiêu Hải Dương: “Trần Viện.”

Lạc Văn Chu hơi nheo mắt: “Tại sao em nhớ rõ thế, Trần Viện có chỗ nào đặc biệt với em à?”

“Em nhớ được hầu hết những gì từng xem qua, bây giờ em còn có thể đọc lại biển số chiếc xe cảnh sát các anh chạy đến hiện trường vụ ‘520’, anh cần…”

“…” Lạc Văn Chu dở khóc dở cười, phong cách của cậu nhóc bốn mắt này quả thật không hợp với phân cục Hoa Thị, anh vội vàng xua tay, “Không cần, anh tin, em mau nói tiếp đi.”

Tiêu Hải Dương dừng một thoáng, sau đó quay lại chuyện kia: “Có điều nạn nhân ấy quả thật hơi đặc biệt. Lúc đó có một tấm ảnh thi thể gửi đến, khi chết cô gái mặc áo ren và váy ngắn, mặt trang điểm đậm – áo mặc ngược. Có một loại khuy áo nữ nằm sau lưng, nếu không có cổ áo thì rất dễ nhầm lẫn trước sau, chỉ khi mặc lên người mới cảm thấy cổ và nách trở xuống không cân. Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của em chính là, quần áo của nạn nhân rất có khả năng là sau khi chết mới bị thay, nếu là như vậy, đây có thể là một vụ giết người. Khi thay ca với đồng nghiệp em cũng đặc biệt nhắc họ về điểm này…”

Lạc Văn Chu dùng ngón tay gõ nhẹ bàn, không nói xen vào, anh cũng từng xem tài liệu vụ án Trần Viện rồi, anh nhớ rõ quần áo trên xác chết không có gì khác thường, cái áo có khuy nằm sau lưng kia cũng không hề mặc ngược.

“Khi em biết kết quả điều tra vụ án này đã là mấy ngày sau, bọn chi đội trưởng Hoàng kết luận vụ này là ‘gái mại dâm chết do sử dụng ma túy quá liều’. Em đi hỏi đồng nghiệp kia, cái áo mặc ngược giải thích thế nào, anh ta né tránh một lúc, chỉ nói là em nhìn nhầm rồi.” Nói đến đây, Tiêu Hải Dương dừng một lúc lâu, “Em không giữ lại tấm ảnh kia, lúc ấy chỉ gấp gáp nhìn thoáng qua, khả năng nhìn nhầm không phải là hoàn toàn không có – nhưng buổi chiều cùng ngày, tài khoản của em tự dưng được chuyển thêm hơn hai ngàn đồng, ghi chú là ‘tiền thưởng’. Tiền lương của bọn em không tính là cao, mọi người nuôi gia đình sống tạm bợ, áp lực cuộc sống đều rất lớn, thỉnh thoảng có tiền thưởng, nhất định sẽ chúc mừng tập thể, bầu không khí cả đội đều khác hẳn. Thế nhưng lần đó căn bản không ai nhắc tới, gần ra về chi đội trưởng Hoàng mới đặc biệt tìm em đến, đề cập mấy việc thường ngày em làm, nói em làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, khoản tiền này là anh ta xin phân cục trưởng Vương thưởng riêng, dùng để khích lệ cá nhân ‘tiên tiến’ mới tham gia công tác. Em cảm thấy lý do này rất khiên cưỡng, không hề động tới khoản tiền đó, bởi vì em hoài nghi nó là ‘tiền bịt miệng’.”

Lạc Văn Chu vừa nghe là hiểu ngay, đó là tiền bịt miệng trắng trợn: “Nhưng em không có chứng cứ, báo cáo kết án vụ Trần Viện xử lý rất sạch sẽ, không có sơ hở gì.”

Tiêu Hải Dương hai má căng lên, tựa hồ khá không cam lòng mà gật đầu.

Lạc Văn Chu thở ra một hơi: “Sau đó thì sao? Hôm ấy tại hiện trường vụ án, tại sao em ám chỉ cho bọn anh nơi phát hiện thi thể không phải là hiện trường đầu tiên?”

“Em cảm thấy có thể đám chi đội trưởng Hoàng có vấn đề gì, sau khi qua cân nhắc, quyết định giữ kín chuyện tiền thưởng lúc ấy,” Tiêu Hải Dương hơi hất cằm, chỉ Lạc Văn Chu chiếc điện thoại trong túi vật chứng kế bên, “Em tìm cơ hội cài vi-rút vào di động của đồng nghiệp này, lén bật GPS, mỗi ngày theo dõi hành tung anh ta.”

Lạc Văn Chu: “…”

Tiêu Hải Dương vội vàng giải thích: “Em biết việc này là trái pháp luật, nhưng lúc thực tập huấn luyện rất nhiều môn em đều đậu vừa sát, theo dõi điều tra họ là không thực tế, nhất định sẽ lập tức bị phát hiện, nên em chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Không, anh chỉ không ngờ em còn là một nhân tài,” Lạc Văn Chu cười cười, “Em phát hiện gì?”

“Sau giờ làm anh ta thường xuyên ra vào một số tụ điểm ăn chơi, ngoài ra, mỗi tháng đến ngày bội số của năm – tức các ngày như mùng năm, mùng mười, mười lăm, hai mươi, chỉ cần không trực, anh ta đều ở địa điểm hoạt động cố định, bao gồm khu vực gần dải đất trống phát hiện xác Hà Trung Nghĩa, và mấy chỗ tương đối hẻo lánh khác. Em từng lén đến thăm một hai nơi trong đó, không tra được gì, song có một lần giả làm người vùng khác hỏi đường, một bà cụ sống gần đó cảnh cáo em buổi tối không được đến nơi ấy, bà nói bên đó ‘đôi khi có hút chích ma túy’.”

Lạc Văn Chu: “Nói cách khác, đêm hai mươi tháng Năm, em dựa vào GPS, xác định đồng nghiệp vừa vặn xuất hiện ở nơi xảy ra vụ án Hà Trung Nghĩa.”

“Anh ta sau giờ làm đi cùng đám chi đội trưởng Hoàng, em hoài nghi lúc ấy đám chi đội trưởng Hoàng đều có mặt, mãi đến gần mười một giờ, di động mới biểu hiện rời khỏi,” Tiêu Hải Dương nói, “Đội trưởng Lạc, em nghĩ nếu là người mình giết người, nhất định sẽ chuyên nghiệp hơn, không thể tùy tiện vứt xác ở đó, thậm chí ngày hôm sau để to chuyện đến không thể vãn hồi. Sau đó, sự xuất hiện của Mã Tiểu Vĩ đã chứng thực một phần phỏng đoán của em – lúc ấy đám chi đội trưởng Hoàng đang tham gia giao dịch nào đó ở địa điểm phát hiện xác chết, trong quá trình này có lẽ đã xảy ra cãi vã, bị người dân xung quanh nghe thấy, Mã Tiểu Vĩ cũng có mặt, song họ đều không nhìn thấy xác chết xuất hiện như thế nào.”

Lạc Văn Chu nghe xong gật đầu, không bình luận, chỉ đột nhiên hỏi: “Buổi tối ngày hai mươi em ở đâu?”

“Em trực trong phân cục, ca đêm, có ghi chép và camera theo dõi.” Tiêu Hải Dương không đổi sắc, không hề vì câu chất vấn không nhẹ không nặng này của Lạc Văn Chu mà phật ý, hết sức bình tĩnh nói, “Anh hoài nghi em là người vứt xác à? Không phải em đâu. Tình hình giao thông khu tây rất phức tạp, nếu có thể thần không biết quỷ không hay vứt xác ở đó, đầu tiên phải cực kỳ quen thuộc cảnh vật xung quanh, kế tiếp phải có phương tiện giao thông. Em mới lấy bằng không lâu, còn chưa có xe.”

Lạc Văn Chu vẻ mặt thản nhiên, chẳng biết có tin hay không, lại hỏi: “Vậy em… có nghe nói về ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’ bao giờ chưa?”

“Mã Tiểu Vĩ nói, ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’ chính là mảnh đất hoang phát hiện xác Hà Trung Nghĩa, là một trong các địa điểm họ thường xuyên giao dịch, cái tên này chỉ có ai thường xuyên tham gia giao dịch mới biết, nghiêm cấm truyền ra ngoài.” Đào Nhiên bước chân vội vã rời khỏi phòng thẩm vấn, ném sổ ghi chép lên bàn, nói với Lang Kiều: “Tên khốn Lạc Văn Chu này, việc lớn như thế mà hắn không nói một tiếng, tự mình âm thầm đi điều tra, hắn nghĩ hắn là đội trưởng Mỹ chắc?”

Lang Kiều tò mò hỏi: “Vậy Hà Trung Nghĩa thật sự là do Mã Tiểu Vĩ giết?”

“Anh cảm thấy không giống, Mã Tiểu Vĩ nói, sau khi nghiện ma túy, cậu ta thường xuyên giật gấu vá vai, mọi người xung quanh đều biết chuyện này, bình thường không để tiền trong nhà. Mã Tiểu Vĩ để ý điện thoại mới của Hà Trung Nghĩa, tiện tay dắt dê, định cầm đi giao dịch, nào ngờ hôm ấy Hà Trung Nghĩa tan ca về không biết làm sao lại nhớ tới chiếc di động đó, không tìm được, thế là chất vấn vài câu, Mã Tiểu Vĩ như bị quỷ ám, chối bay chối biến, cuối cùng hai người chia tay trong không vui – Tiểu Kiều cho anh chai nước trước đi, cả đêm không nghỉ ngơi rồi.” Đào Nhiên nhận chai nước khoáng, một hơi uống hết nửa chai, lúc này mới thở mạnh ra, “Đêm ấy Mã Tiểu Vĩ dùng di động của Hà Trung Nghĩa đổi lấy ma túy, vốn đắc ý dương dương muốn chờ Hà Trung Nghĩa trở về, để cậu ta soát đồ của mình, xem cậu ta còn nói gì được, kết quả là Hà Trung Nghĩa không về, còn vừa vặn chết ở chỗ đó.”

“Mã Tiểu Vĩ cho rằng Hà Trung Nghĩa không biết làm sao mà vừa vặn nhìn thấy cậu ta bán di động, vì đòi lại đồ của mình mà bị người ta đánh chết?” Lang Kiều đảo mắt, mau chóng hiểu ra, “Sau đó do người dân đánh nhau, chúng ta có được lời chứng ngoài ý muốn, để che giấu sự thật, Vương Hồng Lượng dùng chiếc di động ấy vu oan cậu bé? Thế rốt cuộc Hà Trung Nghĩa là do ai giết?”

Đào Nhiên chưa kịp nói, di động đột nhiên đổ chuông, đến từ điện thoại bàn của đội pháp y. Anh vội vàng nghe máy: “A lô, thế nào rồi?”

Bên kia nói gì đó, Lang Kiều không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt Đào Nhiên càng lúc càng nghiêm túc, sau đó anh cúp máy hỏi cô: “Phí Độ đi rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK