Mục lục
Đọc Thầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Văn Chu ngạc nhiên nhìn hắn.

“Theo như những gì tôi hiểu về Phí Thừa Vũ, tôi đoán lý do của lão rất rõ ràng, đó là ‘vấn đề lợi nhuận’,” Phí Độ dùng một ngón tay ấn cái ly không, xoay nó một vòng trên bàn, “Năm ấy thị trường nhà đất đã ngóc đầu, giá đất đang tăng, cần bao nhiêu kẻ biến thái tìm kiếm cái lạ, trả bao nhiêu tiền thuê mới có thể bao trùm giá vốn và tổn thất tương lai? Đương nhiên, khoản tài chính những năm đó Phí Thừa Vũ lấy danh nghĩa ‘quyên tặng’ không cần trả lại đâu chỉ có thế, lão cũng có thể coi mảnh đất ấy thành một loại quyên tặng, song bản thân ‘hạng mục’ này khiến lão bất an.”

Hắn nói đến đây, Lạc Văn Chu cũng đã điều chỉnh mạch suy nghĩ đến đây.

Phí Thừa Vũ là một kẻ cuồng ngược đãi có ham muốn khống chế cực mạnh, tự luyến tột cùng, khi dã tâm và tài phú tăng trưởng, nhất định lão cũng đang đồng thời tự bành trướng không ngừng, tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì trên tay mình mất khống chế.

Với sự nhạy bén của lão, chắc chắn có thể nhận ra hành vi khoanh đất xây “bãi tha ma” của những kẻ đó là báo trước cho việc đã không thỏa mãn làm “sát thủ” và “tay đấm”. Họ đang tạo dựng một “chuỗi sản nghiệp” khổng lồ hơn, rợn người hơn, muốn thông qua cho thuê bãi tha ma để căng một tấm lưới lớn, dụ hết lũ quái vật uống máu ăn thịt trong bóng tối ra, nắm thóp chúng, từ đó xây dựng vương quốc và trật tự của riêng mình…

“Ban đầu, Phí Thừa Vũ cho là mình nuôi con ‘thú ký sinh’ này, nào ngờ nuôi nó lớn, nó tính toán tách ra riêng, khiến chủ tịch Phí bị hạ thấp thành một người hợp tác bình thường.” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Ý cậu là vậy à? Nhưng Phí Thừa Vũ từ chối bỏ tiền, bọn chúng cũng vẫn có được mảnh đất đó.”

Lần này không đợi Phí Độ mở miệng thì Lạc Văn Chu đã tự tiếp tục theo logic: “Bởi kẻ giúp đỡ ‘chúng’ không chỉ có một! Chu Thị – Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong cũng thế, đúng không?”

“Anh còn nhớ khẩu cung Chu Hoài Cẩn khai trong phòng thẩm vấn không?”

“Khẩu cung gì?”

“Chu Hoài Cẩn nói, hai mươi mốt năm trước, anh ta từng nghe lén được cuộc trò chuyện của Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong ở nhà họ Chu, lúc ấy Chu Thị tiến quân thị trường nội địa bị cản trở, hai người kia đang mật đàm một vụ mưu sát ngụy trang thành tai nạn giao thông. Nếu Chu Hoài Cẩn không nói dối, chứng minh ‘chúng’ ngay từ đầu đã không chỉ có một kim chủ, chịu một thế lực khống chế, có thể Phí Thừa Vũ đến chết cũng không sửa được thói xấu đánh giá quá cao bản thân.” Phí Độ cười giễu một tiếng, nụ cười nhạt nhẽo và sắc bén như tờ giấy mỏng bị dao cứa, “Có điều đây đều là phỏng đoán của tôi, chưa chắc đã chính xác – song có một việc anh nên chú ý.”

Lạc Văn Chu ngước nhìn lên, “Cậu nói vụ án Phùng Bân? ‘Mua hung giết người’, ‘hung thủ là tội phạm truy nã thần bí biến mất nhiều năm’, quả thật giống hệt thủ đoạn chúng giết Đổng Hiểu Tình và Trịnh Khải Phong.”

“Không chỉ điểm này, hôm nay em gái kia cho tôi biết, người cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của mình tên ‘Ngụy Văn Xuyên’. Buổi chiều khi các anh bận thẩm vấn tôi đã tra qua – Ngụy Văn Xuyên này là bạn cùng lớp của Phùng Bân, làm lớp trưởng, ở Dục Phấn nhất hô bá ứng, rất có khả năng là đầu lĩnh của tiểu đoàn thể bắt nạt trong trường… Song điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, cha là Ngụy Triển Hồng.”

“Tôi biết, đã gọi điện mời tới… Nghe Lang ngốc nói thì hình như là một thương nhân làm về phát triển rất có tiếng?” Lạc Văn Chu ném cho Phí Độ một ánh mắt nghi hoặc, “Nhưng hình như ông ta trừ đặc biệt lắm tiền ra, thì không có nội tình gì cả?”

“Ngụy Triển Hồng là người kín tiếng, không dễ dàng lộ diện trước công chúng, cũng không nói nhiều. Nhưng tôi từng được nghe một chuyện về người này,” Phí Độ thấp giọng nói, “Vài năm trước, nghe nói ông ta giành được một mảnh đất thuộc khu phát triển của thành phố D, thời điểm lấy đất đương nhiên rất thân với chính quyền địa phương, lúc ấy bên phía thị chính nói, khu phát triển đã quy hoạch hoàn tất, mai kia mảnh đất này sẽ là khu nhà ở duy nhất trong cả khu mua sắm, xung quanh đều là buôn bán, họ không có bất cứ đối thủ cạnh tranh cùng lĩnh vực nào – song điều này không viết vào hợp đồng chuyển nhượng đất, chỉ là hứa hẹn miệng, anh hiểu chứ?”

Hứa hẹn miệng chẳng khác nào không hứa hẹn.

“Nhưng sau đó chẳng biết là vì sửa đường hay có việc gì khác mà tiến độ công trình hơi chậm trễ, chờ hạng mục của họ rốt cuộc khánh thành có thể bắt đầu bán, thì ngay trong cùng một khu mua sắm tại vị trí tốt hơn đã mọc lên một loạt nhà ở khác, người ta lại còn bán trước hơn nửa năm, rất nhiều hộ đã dọn vào ở. Bản thân thành phố D không phải thành phố tuyến một, nhân khẩu lưu động không nhiều, thị trường địa phương chỉ lớn bằng ấy, hai nơi quy hoạch tương tự, các mặt đều xấp xỉ, đây là đối thủ cạnh tranh một mất một còn, bên được cấp phép bán trước sẽ ép bên kia không cách nào sinh tồn.”

Chuyện phương diện làm ăn không thuộc chuyên ngành của Lạc Văn Chu, nhưng nghe Phí Độ phân tích cặn kẽ cũng hiểu đại khái, anh gật đầu: “Cho nên Ngụy Triển Hồng đã thất bại vụ này, sau đó thì sao?”

“Sau đó, trong tiểu khu của đối thủ cạnh tranh xảy ra chuyện, một tên tội phạm giết người bị truy nã hai năm không biết làm sao mà trốn tới thành phố D, liên tục đâm chết sáu người trong hoa viên trung tâm của tiểu khu đó, sau khi cảnh sát đến vẫn hung hãn chống cự, bắt một học sinh muốn hành hung, cuối cùng bị bắn chết. Nghe nói máu trong hoa viên nhuộm đỏ cả hồ sen, toàn bộ tiểu khu đều vì việc này mà thành nhà xui, không ít chủ hộ chuyển nhượng nhà giá thấp, dự án của Ngụy Triển Hồng lại khởi tử hồi sinh, chẳng mấy năm đã bán hết nhà.”

Lạc Văn Chu: “…”

Thì ra loài người sau khi đột phá giới hạn đạo đức, đôi lúc cũng có thể có sức sáng tạo khiến người ta phải há hốc miệng.

“Có điều đều là tin đồn thôi, tôi chưa từng chứng thực. Do vị Ngụy tiên sinh này ‘tốt số’ có tiếng, rất nhiều người đều nói ông ta là phúc tinh.” Phí Độ lắc đầu, “Phúc hay không phúc tôi không rõ, nhưng đứa con trai cưng chắc chắn không thoát được can hệ với vụ án Phùng Bân bị giết.”

Lạc Văn Chu đau đầu xoa trán, hai người đồng thời im lặng tiêu hóa số tin tức ngổn ngang trong buổi rạng sáng.

Do hai người hiện giờ đều không còn buồn ngủ, hết sức tỉnh táo, chút xíu tiền căn hậu quả này không khỏi tiêu hóa hết, chẳng bao lâu sau đại não chạy tốc độ cao từ từ giảm đi, dòng máu lao vùn vụt chảy ngược về tim.

Thất tình lục dục bị bí mật khổng lồ này đập ngất lại thò đầu ra như “nước chảy đá lộ”.

Môi Phí Độ mượn một chút màu sắc từ tí xíu rượu vang, nằm trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy cơ hồ có thể nói là tươi tắn. Hắn hơi mong ngóng liếc nhìn chai rượu vang, cảm thấy tay chân mình lại bắt đầu lạnh, muốn thêm ly nữa, song bị Lạc Văn Chu chặn giữa chừng.

Lạc Văn Chu: “Cậu thẳng thắn xong rồi?”

Yết hầu Phí Độ nhích nhẹ.

Lạc Văn Chu hắng giọng: “Thế phải chăng nên đến lượt tôi rồi?”

Phí Độ rõ ràng là quần áo xốc xếch dựa vào cạnh bàn kế bên, nghe câu này các ngón tay co bên người siết lại, ánh mắt tụ tiêu cự quá độ phút chốc dừng trên người Lạc Văn Chu, rành rành là “mặt không biểu cảm”, “cơ hồ không nhúc nhích”, mà ngôn ngữ cơ thể lại thay đổi kỳ lạ, cảm giác mang đến giống như “ngồi ngay ngắn” vậy.

“Tôi…”

Lạc Văn Chu mới nói một chữ, Phí Độ lại đột nhiên cắt ngang anh: “Khoan đã đội trưởng Lạc, anh không thấy lạ à? Tại sao Lư Quốc Thịnh thả Hạ Hiểu Nam? Hắn làm thế chẳng phải tương đương với cho cảnh sát biết cô bé có vấn đề, để các anh thẩm vấn sao?”

Lạc Văn Chu thở dài, khá bất đắc dĩ nói: “Phải, kỳ lạ.”

Phí Độ: “Cả vụ án lừa bán bé gái kia nữa, rốt cuộc là ai cho Tô Lạc Trản biết chi tiết vụ án ngày trước? Tại sao con bé đột nhiên bắt chước cách làm của Tô Tiểu Lam ngày xưa? Và…”

Lạc Văn Chu chợt cắt ngang hắn: “Và tôi còn thấy kỳ lạ, khi phân cục khu Hoa Thị xảy ra chuyện, tài liệu tố cáo kia làm sao thoát khỏi tai mắt của Vương Hồng Lượng, đưa đến tay Cục công an. Kỳ lạ tin nhắn thần bí mà Triệu Hạo Xương nói rốt cuộc là có thật, hay là hắn tự biên tự diễn. Kỳ lạ là ai ngứa miệng như vậy, nhất định phải cho Đổng Hiểu Tình biết sự thật về cái chết của người cha, khiến cô ta phạm sai lầm lớn khó lòng cứu vãn… Tôi còn rất lấy làm lạ, năm nay chúng ta rốt cuộc gặp hạn sao Thái Tuế cuồng công việc nào, mà bị đại án liên tiếp đè xây xẩm mặt mày, tết cũng chẳng có thời gian nghỉ…”

“Có một giải thích rất tốt.” Phí Độ nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi, “Anh có muốn nghe không?”

Lạc Văn Chu dừng một thoáng, nói với khuôn mặt không biểu cảm: “Không muốn lắm.”

Phí Độ lại như không nghe thấy, tiếp tục: “Có người đang vạch những vụ án này ra trước mắt các anh, dẫn dắt các anh đi điều tra, khiến ‘những kẻ đó’ hoảng sợ, năm lần bảy lượt suýt để lộ bản thân, ép chúng đành phải mỗi lần tự chặt một cổ tay, đẩy ‘các kim chủ’ có động cơ trực tiếp ra làm bia đỡ đạn. Số lượng kim chủ không thể quá nhiều, bởi vì hạng biến thái thực sự là không nhiều, hạng biến thái có đủ tài lực nuôi chúng càng hiếm như lông phượng sừng lân, chờ đến khi chúng vì cầu tự bảo vệ mình, tự chặt mình thành tư lệnh không binh, chúng nhất định phải tìm kiếm người đầu tư mới, ví dụ như…”

Lạc Văn Chu lạnh lùng nói: “Phí Độ, câm miệng!”

“Ví dụ như tôi.” Phí Độ bịt tai làm lơ, “Ví dụ như người thừa kế của Phí Thừa Vũ – tôi. Tôi phù hợp với tất cả các điều kiện, tôi vốn cũng nên là một thành viên trong bọn chúng từ lâu, chỉ là trùng hợp làm sao, do năm ấy Phí Thừa Vũ trở mặt với chúng, mới không thể tiếp nhận thanh ‘đao’ này. Tôi năm lần bảy lượt muốn giết chết Phí Thừa Vũ, chắc chắn sẽ không để ý cái gọi là ‘thù giết cha’, tôi còn trà trộn thành công vào Cục công an, ở gần được lợi mà điều tra chân tướng kế hoạch Tập Tranh năm xưa, che đậy…”

Lạc Văn Chu đập bàn cái rầm, song không thể ngăn được Phí Độ.

“Kỳ thực chúng đã âm thầm muốn tiếp xúc với tôi song tôi không để ý, bởi vì không muốn tỏ ra quá rõ nội tình. Nhưng nếu lần này lại mất Ngụy Triển Hồng, rất có khả năng ‘chúng’ sẽ biến thành tứ diện Sở ca, cần gấp nguồn tài chính mới, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tôi bố thí, tôi có cơ hội bẻ cánh chúng, khiến con ‘thú ký sinh’ này triệt để biến thành chó giữ nhà, e rằng đây chính là việc năm ấy Phí Thừa Vũ muốn làm mà không thành công…”

Lần này thì Lạc Văn Chu hoàn toàn bị hắn dọa, đứng bật dậy: “Chúng đã tiếp xúc với cậu? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao cậu không nói?”

Hai hàng lông mày ngay ngắn của Phí Độ khẽ giãn ra: “… Có thể là do vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tự thú?”

“Cái…” Một câu chửi tục đã ra đến miệng Lạc Văn Chu lại bị chặn sau hàm răng. Sau đó anh cúi đầu nhìn Phí Độ ngồi dựa vào một bên, bỗng nhiên ý thức được rằng, nếu không có vụ “ngoài ý muốn” hôm nay, có thể Phí Độ sẽ vĩnh viễn giấu giếm, nếu những kẻ đó tìm đến hắn, hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, một thân một mình bước xuống vực sâu.

Phí Độ giả vờ ăn chơi trác táng, giả vờ xa hoa đồi trụy, giả vờ có ham muốn khống chế mạnh, sau khi Chu Tuấn Mậu xảy ra chuyện lập tức đánh lén Chu Thị, không tim không gan đắm mình trong cuộc cuồng hoan của bữa đại tiệc tiền tài – hắn còn phải trưng ra khuôn mặt “y quan cầm thú”, y quan cầm thú dĩ nhiên phải lịch thiệp, phải nho nhã lễ độ, phải rất kiên nhẫn, đầy phong độ. Khiến mình trông lạnh lùng lớn mạnh đến thành thạo.

Nhưng mà “y quan cầm thú” xét cho cùng chỉ là cầm thú, bỏ công nhiều hơn cũng là ngoài mặt, hơi có gió thổi cỏ lay là không tiếp tục được. Ai lại như hắn hoàn toàn không chê vào đâu được, có thể “y quan” đến cùng với Vương Tú Quyên người đàn bà nông thôn nói năng lộn xộn, với cô bé Thần Thần mơ mơ hồ hồ?

Lạc Văn Chu nhớ lại đêm Chu Tuấn Mậu gặp tai nạn, cảm thấy so với thao túng cổ phiếu Chu Thị kiếm một khoản lớn, kỳ thực Phí Độ càng muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành hơn.

Hắn rõ ràng chỉ là người đêm đông một bát cháo thịt nạc, một đĩa dưa muối là có thể hài lòng, cho hắn một ly cà phê và một số văn kiện lắt nhắt chờ sắp xếp, là hắn có thể ngồi im trong một góc văn phòng đến hết ngày – hắn nào có quyền lực và dục vọng tiền tài lớn như thế để đi đọ sức với mãnh thú dưới vực sâu?

Lạc Văn Chu đột nhiên trầm mặc, trong lòng Phí Độ chợt mơ hồ trỗi lên nỗi bất an.

“Do có đám người này tồn tại, nhiều năm qua cậu vẫn cảm thấy không thể thoát khỏi Phí Thừa Vũ, đúng không?” Lạc Văn Chu hết sức bình tĩnh và ôn hòa mở miệng, “Cho nên thà rằng bước vào để trở thành chúng, khống chế chúng, cũng phải nhổ tận gốc chúng – thất bại thì cậu có thể như Trịnh Khải Phong, xác cũng chẳng còn, thành công rồi thì cậu nào phải người nằm vùng, đến lúc đó cũng phải chờ hình phạt như chúng, cậu có từng nghĩ tới hay không?”

Phí Độ cười miễn cưỡng: “Tôi…”

“Cậu đâu có ngu, chắc chắn là cậu đã suy nghĩ rõ ràng rồi,” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng bất luận là chết cho xong, hay nửa đời còn lại ngồi trong tù, cậu đều cảm thấy rất tốt, phải không? Ít nhất cậu tự do rồi, không còn gánh nặng, cũng không cần phải lo lắng nữa.”

Bởi vì “không tự do, chẳng thà chết”…

Lạc Văn Chu chống tay lên cạnh bàn phía sau hắn: “Thế bây giờ sắp thành lại bại, tại sao cậu chịu nói thẳng ra với tôi? Lương tâm lên tiếng à?”

Phí Độ không tự chủ được ngửa ra sau.

“Xì, còn khuya cậu mới có cái thứ gọi là lương tâm đó.” Lạc Văn Chu nói, “Cậu chính là nhìn thấy tôi, cảm thấy ‘Đậu má, trai đẹp như này tỏ tình với mình, gào khóc muốn yêu nhau, tội tình gì mà mình còn muốn chết, còn muốn ngồi tù’? Ngoài ra, ngồi tù phải cạo kiểu đầu thống nhất, cậu biết không-“

Phí Độ không đối đáp nổi.

“Ngay cả một bụng tặc tâm lạn phế cậu cũng chịu xé ra, đó chính là muốn cầu tôi kéo cậu lại, nhưng khi tôi kéo cậu lại muốn trốn tránh giãy giụa,” Lạc Văn Chu vỗ gáy Phí Độ, “Cậu nói cậu bị bệnh gì vậy? Muốn thử xem sức tay tôi có mạnh không à?”

Phí Độ giống như con Lạc Một Nồi đang nhảy lên bàn ăn thì giữa chừng bị một chiếc đũa đập xuống, bị anh vỗ hơi ngớ ra.

“Trước kia cậu luôn chọc giận tôi, khi đó mỗi lần tâm trạng tôi không tốt, cậu đều là đối tượng để tôi tưởng tượng – tưởng tượng mình trùm bao bố lôi cậu vào hẻm nhỏ đập cho một trận. Nhưng mà có một lần, chúng ta đùa giỡn ở nhà Đào Nhiên, không cẩn thận làm nứt gạch tường, Đào Nhiên ở nhà thuê, chủ nhà lại lắm chuyện, nhìn thấy chắc chắn sẽ cằn nhằn, song lúc ấy Đào Nhiên không nói gì, bọn tôi cũng đều không chú ý, nào ngờ một đứa nhãi choai choai như cậu chạy mấy chỗ bán vật liệu xây dựng, tìm gạch tường giống hệt vậy, lại không biết mượn ở đâu một bộ đồ nghề, mất nửa ngày cạy gạch cũ ra thay mới, sau đó tôi đi tham quan, thấy làm còn rất ra dáng. Khi đó tôi đã cảm thấy, mặc dù cậu quanh năm ngứa ngáy muốn ăn đòn, thế nhưng đôi lúc lại rất dễ thương, lỡ như lầm đường lạc lối, thật sự sẽ vô cùng đáng tiếc.”

Tiếng Lạc Văn Chu càng lúc càng thấp xuống, cuối cùng như thì thầm: “Thế nên tôi luôn rất nghiêm khắc với cậu, với ai cũng không nổi giận nhiều bằng khi ở cùng cậu… Nhưng hôm đó ở Cục công an, cậu rõ ràng là theo đám hồ bằng cẩu hữu kia đến phá rối, sau cùng lại biến thành một mình bầu bạn với mẹ Hà Trung Nghĩa, khiến tôi đột nhiên cảm thấy, kỳ thực cho dù tôi mặc kệ cậu, không uốn nắn mỗi ngày, cậu cũng chẳng méo mó được. Không ngờ tôi cho ít màu, cậu còn mở hẳn chảo nhuộm, cả ngày không biết sống chết bám lấy tôi, lừa gạt thân thể tôi đã đành, còn dám lừa gạt cả tình cảm của tôi.”

“Đồ khốn nạn!” Lạc Văn Chu giơ một ngón tay chọc mạnh ngực Phí Độ, “Kỳ thực cậu thích tôi, trước kia không có niệm tưởng nào khác, về sau chỉ muốn đi theo tôi, cậu có dám thừa nhận không?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Phí Độ cứng đờ ba giây, rồi hắn chợt bắt lấy cái tay chọc lung tung, đè mạnh Lạc Văn Chu lên bàn ăn, như thể cắn xé mà chặn miệng anh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK