Phí Độ tựa hồ đoán được phản ứng của anh, chỉ chạm nhẹ rồi thôi, tự lui trước mấy tấc, trong con ngươi giăng một ít tia máu không rõ lắm, khóe mắt hơi cong cong, thoáng nét cười.
Không phải nụ cười ấm áp gì, mà có chút xấu xa.
Cho đến lúc này, Lạc Văn Chu mới nếm được vị kẹo bạc hà sót lại của hắn – không ngọt lắm, nhưng hơi lành lạnh, từ khe hở của môi tiến quân thẳng vào, quét khắp cổ họng anh, xâm nhập xuống ngực, vây quanh trái tim nổi trống mà tác oai tác quái.
Phí Độ nắm tiết tấu cực kỳ chính xác, không hề một mực đuổi đánh tới cùng, như gần như xa cho anh khoảng trống để phản kháng và hồi vị, ánh mắt như thực thể, nhè nhẹ đảo qua mặt mày miệng mũi anh, nhạy bén nghe thấy Lạc Văn Chu hít thở chậm lại.
Đây tựa hồ là thời cơ tốt để được đằng chân lân đằng đầu, ngay sau đó, Phí Độ một lần nữa kéo quân trở lại. Hắn túm ngược tay Lạc Văn Chu đang kéo mình đè lên lưng ghế, chóp mũi cao thẳng như báo săn tuần tra lãnh địa, ưu nhã và thong dong cọ má đối phương, linh hoạt nạy đôi môi ý chí chống cự không mấy cương quyết của cảnh sát Lạc ra.
Trong chiếc xe chật chội như tự dưng cắm một cái “que đun nước”, dòng khí trì trệ chớp nhoáng nóng lên, mùi của Phí Độ bao phủ.
Lạc Văn Chu không hề là chính nhân quân tử ngồi trong lòng vẫn không bị rối, cảm xúc thay đổi nhanh chóng trong ngày hôm nay đã tiêu hao nghiêm trọng ý chí của anh, huống chi anh đã rất nhiều năm không gặp tuyển thủ “bộ môn hôn” như Phí Độ. Linh hồn thuộc về lý trí còn ngây ra như phỗng, nhục thể nóng nảy đã bị một chút dịu dàng vốn bảo tồn trong tim dẫn dắt, không tự chủ được phối hợp, tiền trảm hậu tấu ép buộc anh giơ tay lên đè gáy Phí Độ, muốn ấn hắn vào lòng.
Mãi đến lúc này, cơ thể trước sau luôn lạnh như băng của Phí Độ mới hơi gọi về một chút thần trí, lý trí sót lại của Lạc Văn Chu rốt cuộc có thể nghỉ xả hơi, anh quát to một tiếng khàn cả giọng vào tai hắn: “Mẹ kiếp cậu muốn làm gì!”
Tay Lạc Văn Chu đè sau gáy Phí Độ nổi đầy gân xanh, anh phải dùng đến ý chí cách mạng chịu đựng được nước ớt và ghế hùm tra tấn, mới có thể nắm gáy Phí Độ lôi hắn ra.
Phí Độ ngã ngồi lên ghế lái phụ, khá tiếc nuối nhíu mày. Nhưng ngay lập tức hắn dường như cũng chẳng để bụng, rất thuận tay mở cửa xe, trước ánh mắt sắp nướng hắn thành xiên que thịt người của Lạc Văn Chu, dửng dưng dùng ngón cái lau khóe môi: “Thanh toán tiền xe, lần này tôi đi được rồi chứ, sư huynh?”
Sắc mặt Lạc Văn Chu lạnh tanh: “Cút xuống, cút!”
Phản ứng này giống như được lòng Phí Độ, tên khốn ấy thủng thỉnh xuống xe, còn khom lưng, xuyên qua cửa sổ phất tay bảo anh: “Trở về lái chậm thôi, còn nữa, vết bầm trên lưng anh nặng quá, có cần đến bệnh viện xử lý sơ qua không? Người ta nhìn cũng không nhẫn tâm đụng vào.”
Lạc Văn Chu: “…”
Một trận gió lùa vào cửa kính hạ xuống, lúc này anh mới phát hiện, vạt áo trong của mình không biết đã bị tên lưu manh thối tha họ Phí vén lên từ khi nào.
“Nhưng mà cơ bụng thật sự sờ rất đã.” Phí Độ đổ dầu vào lửa ném lại câu bình luận này, hai tay đút túi, thoải mái quay người đi vào ngôi biệt thự trống vắng.
Trong lòng Lạc Văn Chu có hai ngọn lửa giận thay nhau cháy lên, thực sự là thất khiếu bốc khói, không thể nguôi đi, chừng như sắp bùng nổ vậy.
Anh bực dọc trừng mắt nhìn bóng lưng Phí Độ qua kính chiếu hậu, một chút dịu dàng mơ hồ trong lòng lại lần nữa chảy sạch, cũng không biết là muốn lột quần áo họ Phí, hay muốn lột da hắn ta luôn.
Đang trừng, Lạc Văn Chu bỗng nhiên vô tình liếc thấy tay áo sơ mi phẳng phiu của Phí Độ không có gió thổi mà tự rung, ban đầu còn tưởng là trên áo thêu hoa văn chìm phản quang, nhìn kỹ lại anh mới phát hiện là bản thân Phí Độ đang không tự chủ được run rẩy, vừa như lạnh cực kỳ, lại vừa như bị điện giật.
Lạc Văn Chu nhíu mày, do dự giây lát, rốt cuộc không yên tâm, mở cửa xe đi theo.
Chắc là sợ khu nhà giàu này an ninh quá tốt, ngay cả cổng Phí Độ cũng chẳng đóng, các cửa mở rộng. Có thể là lâu ngày không ai ở, sợ cỏ dại mọc um tùm không dễ diệt, hắn lót đá phiến khắp sân, không một ngọn cỏ, bằng phẳng và vắng lặng.
Lúc Lạc Văn Chu đuổi tới, Phí Độ đã lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lạc Văn Chu: “Này, tôi bảo cậu…”
Anh vừa mở miệng, liền nhìn thấy ngài Phí mới rồi còn huênh hoang ngang ngược giở trò lưu manh loạng choạng vịn tay nắm cửa, tựa hồ muốn chống tay, không ngờ cánh cửa đã mở bị hắn đẩy vào trong, Phí Độ lảo đảo quỵ xuống.
Trước cửa lót đá cẩm thạch lạnh ngắt, đầu gối đập thẳng xuống đó, “Cộc” một tiếng trầm trầm, Lạc Văn Chu nghe tiếng này cũng cảm thấy chân muốn què, vội vã chạy tới đỡ hắn.
Huyết sắc khác thường trên mặt Phí Độ tựa hồ đã hao hết, trông hắn còn nhợt nhạt hơn bình thường, thái dương rịn mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy nhè nhẹ không dừng được, giống như co giật vậy.
“Sao thế?” Lạc Văn Chu ôm hắn, nâng mặt hắn lên, “Có chuyện gì thế? Phí Độ, nói một câu xem nào!”
“Có thể là… tụt… tụt huyết áp…” Phí Độ rên rất khẽ một tiếng, vịn đầu gối Lạc Văn Chu muốn đứng dậy, nhưng cánh tay mềm nhũn, giãy giụa một chút lại ngã xuống.
“Tụt huyết áp?” Nghe câu giải thích không thể tưởng tượng này, Lạc Văn Chu lập tức nổi cáu chế giễu, “Lúc sàm sỡ tôi làm mệt ngài phải không? Tôi cũng phục ngài thật rồi-“
Nói đoạn anh dùng hai tay bế thốc Phí Độ lên.
Vóc dáng Phí Độ khá cao ráo, tùy tiện đứng ở đâu, cảm giác tồn tại đều mạnh đến bức người. Nhưng lúc này bế hắn lên, Lạc Văn Chu lại cảm thấy hoàn toàn không tốn sức như tưởng tượng, dưới lớp da thịt mỏng dính mơ hồ có thể chạm đến xương, rõ ràng là thể chất hơi gầy do ít tập thể dục.
Kỳ thực, nghĩ kỹ lại tựa hồ cũng hợp lý, một thanh niên ngoài hai mươi, va chạm một tí có thể rạn xương, còn chưa chắc bằng gọng kính, nhất định là loại người cậy trẻ tuổi ăn chơi đàng điếm khắp nơi, quanh năm nằm trong trạng thái thiếu khỏe mạnh. Trên mặt Phí Độ thường xuyên thiếu huyết sắc, đôi khi cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi bời quá điên, còn thấy rõ khí huyết không đủ, hiển nhiên là một “công tử Thận Hư” điển hình.
Nhưng trên người hắn lại có chất riêng lạnh lẽo và cứng rắn, luôn có thể khiến người ta quên mất hắn là “gối thêu hoa” chỉ được cái mã ngoài.
Lạc Văn Chu bế Phí Độ thả lên sofa, đứng dậy hoạt động thắt lưng già còn tụ máu chưa tan: “Khoan hãy chết, chỗ này có cái gì ăn được không?”
Phí Độ không lên tiếng, yếu xìu chỉ nhà bếp.
Lạc Văn Chu đi hai bước lại vòng về, lôi một tấm chăn trên sofa ném lên người Phí Độ, rồi quay người vào bếp.
Chắc do thường niên thuê người quét dọn vệ sinh nên phòng bếp rất sáng sủa sạch sẽ, nồi niêu chậu bát cơ bản đều là bài trí, nhiều món đồ còn chưa tháo nhãn. Lạc Văn Chu mở mấy chạn thức ăn, tìm được ngăn tủ cất gia vị, lấy một bịch đường trắng, lại tiện tay ôm một bình nước tinh khiết, rót nửa ly nước hòa tan đường.
Đang định bưng cho Phí Độ uống, Lạc Văn Chu lại nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn bình nước đã mở sẵn từ trước, nghĩ: “Nước này để bao lâu rồi, chưa hết hạn chứ?”
Anh cúi đầu ngửi mùi nước, lại xem ngày sản xuất trên bình, đột nhiên phát hiện mới mua một tuần trước. Lạc Văn Chu sửng sốt, lại im lặng kéo cửa tủ lạnh kế bên. Trong tủ lạnh hơi trống, có mấy hộp sữa và ít trái cây, một số đồ ăn liền không phong phú lắm, đều còn tươi mới, cơ bản là thức ăn dự trữ cho một người ở tạm qua đêm – Phí Độ là trùng hợp gần đây vừa vặn trở về, hay thường xuyên đến đây ở một thời gian ngắn?
Theo như Lạc Văn Chu biết, khi mẹ Phí Độ còn chưa mất, hắn cũng không hay ở đây, bình thường toàn ở căn nhà gần trường, do cô giúp việc trông nom, mỗi cuối tuần về một lần. Chỉ có thời điểm lo liệu hậu sự cho mẹ, Phí Độ dọn về ở non nửa năm – Cha luôn vắng nhà, một đứa trẻ ở một mình trong ngôi nhà có người chết, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ, nên lúc ấy Đào Nhiên thường xuyên đến thăm hắn, mãi đến nửa năm sau Phí Độ dọn về căn nhà ở nội thành, những người công khai và âm thầm quan tâm hắn mới hơi yên lòng.
Lạc Văn Chu vốn tưởng là nhà có người chết chẳng ai mua nên hắn mãi chưa bán, hiện giờ xem ra…
Anh hơi suy tư quay đầu lại nhìn Phí Độ nằm trên sofa – ngôi nhà này cực kỳ ra dáng nhà ma, dù rằng trang hoàng cầu kỳ, lấy ánh sáng rất tốt, sạch sẽ không bám một hạt bụi, nhưng luôn có cảm giác âm u, cực kỳ thích hợp để tự tử và ma quỷ quấy phá.
Bắt đầu từ lúc vào cửa, Lạc Văn Chu đã mơ hồ cảm thấy ngôi nhà này hơi là lạ, nhưng anh đến từ bảy năm trước, giờ tìm được cửa là giỏi lắm rồi, nhất thời cũng chưa nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Anh đặt nước đường trước mặt Phí Độ, vốn để Phí Độ tự uống, lại phát hiện hai tay hắn run rẩy cơ hồ không cầm nổi ly, đành phải cam chịu giật lấy, bưng lên đút cho hắn.
Phí Độ thở dài rất nhẹ: “Sư huynh, tôi sẽ yêu anh đến không thể tự kiềm chế mất.”
Lạc Văn Chu bị giọng nói hơi có giọng mũi này ghẹo ngứa ran da đầu, ra vẻ tỉnh bơ nói: “Mau uống đi, sao mà nói nhảm nhiều thế, sặc chết bây giờ.”
Phí Độ uống xong một ly nước đường, rốt cuộc đã hơi có sức, xụi lơ trên sofa như không xương: “Không sao, chỉ là thấy máu bị choáng, ban nãy ở bệnh viện nôn đến hơi kiệt sức thôi. Lúc ấy Chu Hoài Cẩn ở bên cạnh nên tôi chẳng chú ý được cái gì khác.”
Lạc Văn Chu đánh giá hắn, đột nhiên hỏi: “Cậu thường xuyên ở đây một mình à?”
Phí Độ chợt mở mắt ra, tuy rằng tư thế không thay đổi, nhưng Lạc Văn Chu cảm thấy được, thần kinh hắn chỉ chớp mắt đã căng lên.
“Chỗ này cách công ty nhà cậu, Đại học Công an Yến Thành, Cục công an… Thậm chí nhà thầy hướng dẫn đều rất xa,” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Theo tôi được biết, quanh đây cũng không có chỗ ăn chơi mà đám phá gia chi tử các cậu thường đi – cậu rỗi việc lặn lội đến đây ở nhà ma?”
“Có vấn đề gì?” Phí Độ khựng lại, rồi mỉm cười hoàn hảo không chê được, “Đây là nhà tôi.”
Mặc dù ngữ khí của hắn ôn hòa nhưng trả lời lại là kiểu phòng ngự trong bông có kim, khiến người ta không thể tiếp lời.
Lạc Văn Chu im lặng một lát, hễ suy nghĩ là lại muốn hút thuốc, thế là ánh mắt vừa vô thức tìm gạt tàn, vừa hỏi Phí Độ: “Tôi hút điếu thuốc được…”
Lạc Văn Chu mới nói một nửa đã dừng lại, ánh mắt hai người đồng thời nhìn cái gạt tàn trên bàn trà.
Phí Độ kịp nhận ra, vẻ mặt chợt thay đổi.
Cùng lúc đó, ký ức mơ hồ và trực giác láng máng của Lạc Văn Chu rốt cuộc xâu chuỗi lại, trở nên rõ nét – Đúng rồi, anh đã nhớ ra!
Phí Độ và cha đều không hút thuốc, cái gạt tàn này là mẹ Phí Độ dùng khi còn sống.
Năm đó để điều tra nguyên nhân cái chết của bà, Lạc Văn Chu từng vài lần đến nhà họ Phí tìm cha Phí Độ nói chuyện. Một lần nọ anh giống như hôm nay, hỏi chủ nhà có thể hút thuốc không, cha Phí Độ – người đàn ông cường thế khôn khéo kia rút đĩa trái cây bằng sứ dưới bàn đưa cho anh, nói rằng sau khi vợ qua đời, ông sợ mình thấy vật nhớ người, nên đã dẹp hết những thứ bà dùng khi còn sống, còn thay đổi luôn cách bày biện đồ dùng trong nhà.
Lúc ấy ông ta nói…
“Tôi đã dời vị trí ti vi, cây đàn piano ban đầu đặt ở đây cũng chuyển đi rồi, giá áo ở cửa, mấy bình hoa bà ấy thích… tôi đều không dám nhìn, đã dọn hết ra ngoài – xin lỗi cảnh sát Lạc, tôi không hút thuốc, sau khi bà ấy đi, trong nhà không còn gạt tàn, anh dùng tạm cái này đi.”
Lạc Văn Chu phút chốc đảo ánh mắt qua cả gian phòng khách. Ti vi, đàn piano trong phòng khách, giá áo phục cổ ngay cửa, thậm chí các bình hoa từ cửa đến phòng khách, đều đã bị dời về vị trí cũ!
Trong bình cắm hoa giả giống như thật, không biết là đặt làm ở đâu, mà số hoa giả ấy trông như hoa tươi trưng quá lâu, phải thay rồi mà chưa chịu thay, giống hệt năm đó họ nhận được báo án chạy tới nhìn thấy ở hiện trường!
Lạc Văn Chu rốt cuộc đã hiểu ngôi nhà này quái dị ở chỗ nào, nó như một tiêu bản cỡ lớn, thời gian như dừng lại ở bảy năm trước-
“Hôm nay tôi hơi mệt,” Phí Độ xốc chăn ra ngồi thẳng dậy, ngữ khí hơi cứng nhắc mà đuổi khách, “Không tiếp anh nữa, cuối tuần vui vẻ.”
Lạc Văn Chu đâu dễ đuổi như thế, anh ngả lên sofa mềm mại, “Ồ, mới rồi còn nói yêu tôi đến không thể tự kiềm chế, vừa hôn vừa sờ sàm sỡ đủ, mà bây giờ nói trở mặt là trở mặt ngay, cậu Phí ạ, cậu được lắm đấy.”
Phí Độ cả người căng cứng, bàn tay như bị Parkinson ngược lại không run nữa, hắn định thần lại, cười miễn cưỡng, miệng lưỡi trơn tru nói: “Không sao, nếu anh cảm thấy bị thiệt, có thể đòi lại…”
Hắn còn chưa nói xong, Lạc Văn Chu đã tức đến bật cười, anh nghiêng người túm cổ áo Phí Độ, lôi hắn dậy, ép đến một góc sofa: “Chiều hư cậu ra – thật sự cho là tôi không dám làm gì cậu à?”