Mục lục
Đọc Thầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phí Độ đậu xe ven đường, hai người đi theo con đường Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam từng đi qua, hướng về cánh cổng nhỏ mé đông Chung Cổ Lầu.

Trước sau Đông chí là thời điểm ngày ngắn đêm dài nhất, lúc này trời đã sắp tối, Quảng Hàn ngọc thiền nằm giữa trăng lưỡi liềm và bán nguyệt treo cao ở một góc Chung Cổ Lầu phía xa, vương một ít sương mù sáng rõ, soi rọi nhau với ánh tuyết nhè nhẹ trên mái ngói. (Quảng Hàn tức cung Quảng, nơi Hằng Nga ở, trong câu này thì Quảng Hàn ngọc thiền là chỉ mặt trăng)

“Vậy lý do trốn đi là áp lực học tập quá lớn, muốn chạy đi đón Giáng Sinh?” Phí Độ kéo chặt khăn quàng cổ, hơi suy tư nói, “Lý do này các anh cũng tin?”

“Lý do này thuyết phục được, ai mà chưa từng có thời trẻ tuổi? Bọn nhãi con chuyện gì cũng làm được, đôi khi không nhất định phải phù hợp với logic của người lớn.” Lạc Văn Chu lơ đãng che gió cho hắn, đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh.

Ban ngày đến còn chưa có cảm giác này, bây giờ trời tối, cả khu Chung Cổ Lầu thành một mê cung khổng lồ, tất cả đèn đường đều giống nhau như đúc, xếp thành hàng dài, hệt như trận pháp mê hồn quỷ bí trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.

Quanh đây trừ chính Chung Cổ Lầu có tính đánh dấu ra, tất cả hẻm nhỏ tựa hồ đều không khác gì nhau, ngay cả vị trí treo biển của các cửa hàng giả cổ cũng na ná nhau, ngã ba khắp nơi, thỉnh thoảng có thể gặp một hai bảng chỉ đường như vận may, mà còn không rõ ràng, người đi trong đây sẽ không biết mình đã xuyên đến nơi nào.

Cả hai đều không phải người mù phương hướng, nhất là Lạc Văn Chu, làm cảnh sát hình sự tuyến một bao nhiêu năm, anh có sự nhạy bén đặc biệt với hoàn cảnh địa lý và đặc trưng khuôn mặt người, dù vậy, ban đêm đi trong hẻm nhỏ chật chội cũng cảm thấy chóng hết cả mặt.

“Không đúng, quay lại, không phải bên đó đâu.” Lạc Văn Chu bật đèn pin, nghiên cứu bảng chỉ đường hiếm hoi một lúc lâu, gọi Phí Độ rẽ sai hướng trở về, “Hai đứa nhóc này ăn no rửng mỡ đúng không, làm sao nửa đêm nửa hôm lại mò tới đây?”

Phí Độ đột nhiên thốt ra một câu: “Nửa đêm đi Chung Cổ Lầu, hai đứa trẻ đó muốn soi gương Tình Nhân à?”

Lạc Văn Chu vốn đứng trên bậc thang nhỏ cạnh bảng chỉ đường, không kịp chuẩn bị hụt chân ngã xuống, lắp bắp một câu: “Cái, cái gì?”

“‘Gương Tình Nhân’ là một trong mười thắng địa hẹn hò lớn của thành phố, nằm ở ngay khu Chung Cổ Lầu,” Phí Độ lấy làm lạ hỏi, “Anh chưa nghe nói bao giờ à?”

Lạc Văn Chu suy bụng ta ra bụng người, cho rằng mình không biết thì mọi người đều không biết, còn âm thầm mượn danh “thực địa khảo sát vụ án” dụ Phí Độ đến, để đăng ký kết hôn trước mặt Ngọc Hoàng đại đế. Song anh ngàn tính vạn tính không tính đến – Phí Độ lại không lo làm việc đàng hoàng đến mức này, rỗi việc cả ngày nghiên cứu thắng cảnh hẹn hò.

“Tại sao tôi phải nghe mấy chuyện vớ vẩn này?” Lạc Văn Chu không vui nói, “Tôi thấy chuyên ngành của cậu chính là tán gái cua trai rồi, từ sáng đến tối toàn nghĩ mấy chuyện lung tung này, nhà cậu đến bây giờ còn chưa đóng cửa, đúng thật là lắm của cải ghê.”

Phí Độ vô cùng oan, bởi vì đây vừa vặn thuộc về phạm vi “việc đàng hoàng” số lượng không nhiều của hắn – hạng mục du lịch lấy chủ đề tình nhân của Chung Cổ Lầu làm cực kỳ đơn giản mà hiệu quả lại tốt khác thường, luôn là một trong các đề bài không tài nào giải nổi của các ông chủ định chen chân vào lĩnh vực liên quan, Phí Độ không chỉ biết Chung Cổ Lầu có gương Tình Nhân, ngay cả doanh thu hàng năm của hiệu chụp ảnh nhỏ cạnh gương Tình Nhân cũng nghe nhiều mà thuộc.

Hắn mù mờ một chớp mắt, nhanh chóng nhạy bén chú ý tới sự tức tối trong giọng nói của Lạc Văn Chu, trong lòng bỗng nhiên lóe lên, ý thức được điều gì đó.

Phí Độ dùng hết mười phần công lực mới nhịn được cười, vờ như mình không biết “điều tra” chỉ là cái cớ.

Lạc Văn Chu thì cảm thấy mình đã làm một việc không thể ngu xuẩn hơn, thế là anh quyết định tuyệt đối không thể để Phí Độ biết, giả vờ là cảnh sát nhân dân đứng đắn, “điều tra” không hề là ngụy trang.

Hai người kéo hai bên “tấm bảng ngụy trang”, lần lượt dùng ánh mắt “vô tội” và “chính trực” nhìn nhau một cái, lại ôm hai ý xấu riêng mà dời mắt đi.

Phí Độ nói có lý có cứ: “Giá vé trọn gói thắng cảnh Chung Cổ Lầu cũng chỉ hai ba mươi đồng, Phùng Bân này gia cảnh đã không tệ, thì hẳn sẽ không để ý vài đồng bạc đó, chọn buổi tối đến đây, rất có thể chỉ là không muốn ai phát hiện mối quan hệ của mình với cô bạn kia.”

Lạc Văn Chu gật đầu cứ như thật: “Có lý, còn gì nữa không?”

Phí Độ: “…”

Chủ tịch Phí lão luyện chưa từng trải qua loại hẹn hò “vờ không hẹn hò” này, nhất thời anh tuấn tiêu sái quên luôn những gì muốn nói.

Lạc Văn Chu: “Đi tiếp về phía trước xem. Cậu đoán động cơ giấu giếm là gì? Yêu sớm bình thường cũng chỉ giấu giáo viên phụ huynh, chứ rất ít giấu cả bạn bè đi chung?”

Phí Độ tiếp lời anh: “Có hai tình huống, hoặc là tự mình cảm thấy mất mặt, hoặc vì bảo vệ đối phương – Phùng Bân tốn nhiều tâm tư dẫn cô bạn kia đi xem gương Tình Nhân, vậy chắc hẳn là tình huống sau rồi.”

“Ừm, vậy-” Lạc Văn Chu như lơ đãng gật đầu, sau đó đột nhiên đổi chủ đề, “Cậu trước kia cũng không để ý vài đồng tiền phạt đậu xe trái quy định, cả ngày rêu rao trước cổng Cục công an, sao gần đây lái xe tôi đến, ngược lại biết quy củ, đi tìm bãi đậu xe rồi? Cậu thì là tình huống trước hay sau?”

Phí Độ khựng lại.

Lạc Văn Chu nâng mí mắt lên nhìn hắn, chỉ chỉ tai mình: “Không nhân cơ hội thổ lộ à? Tôi còn đang chờ nghe đây.”

“Đều không phải,” Phí Độ định thần lại, nở nụ cười mờ ám, sờ soạng hông Lạc Văn Chu, hạ giọng, “Nơi đó không phải là Cục công an sao, tôi sợ tôi ‘lái xe không bằng’ sẽ bị bắt – chú cảnh sát à, khi nào cùng tôi đến trước gương Tình Nhân lấy bằng đây?” (Ngoài lấy bằng ra thì còn nghĩa khác là đăng kí kết hôn, lái xe cũng có nghĩa bóng là làm chuyện abc xyz đó)

Lạc Văn Chu: “…”

Tên khốn này quả nhiên sớm đã phát hiện, chỉ đang giả ngu thôi!

Củ hành tây Phí Độ thật là phiền phức hết sức, chẳng dễ thương chút nào, lúc này Lạc Văn Chu cảm thấy từ ngọn tóc đến gót chân hắn không có một tế bào đáng yêu, hoa tiền nguyệt hạ gì đó đều là thừa với hắn, thể loại này chỉ xứng để lôi về nhà lột sạch ném lên giường thôi.

Qua chạc cổ thụ rụng hết lá, có thể nhìn thấy chuông lớn cổ xưa trên Chung Cổ Lầu, bóng đêm trong vắt.

Hai kẻ đứng đắn rởm rốt cuộc xé lớp “ngụy trang” nham nhở kia, ném vụ án giết người nhìn là biết hung thủ là ai sang một bên.

“Hồi mười lăm mười sáu tuổi, tôi cũng từng bày ra trò trốn nhà tập thể, có điều lý do đàng hoàng hơn ‘đón Giáng Sinh’ – lúc ấy là KFC hay tổ chức gì đó mở một cuộc thi bóng rổ cho học sinh trung học, phần thưởng là quả bóng rổ có chữ ký của một nhóm ngôi sao NBA, vừa vặn có cầu thủ tôi thích, tôi bèn tập hợp một đám, lừa một xấp giấy nghỉ bệnh từ chỗ bà chị họ làm y tá của một đứa bạn học, nói với gia đình là trường tổ chức trại hè thi đấu, trốn đến vùng khác thi nửa tháng.”

Phí Độ: “…”

Những năm tháng tranh vanh quậy phá đến mức phải thán phục này.

“Quả thật giành được giải thưởng, còn nói dối mẹ tôi là bạn học đi nước ngoài chơi mang về,” Lạc Văn Chu sóng vai đi cùng hắn trong ngõ nhỏ u tĩnh, kéo tay hắn, cảm thấy lạnh, bèn đem hạt dẻ còn hơi ấm ủ tay cho hắn, lại thường xuyên liếc nhìn đề phòng hắn ăn vụng, “Sau đó họp phụ huynh, giáo viên với mẹ tôi nói chuyện, việc này liền lộ tẩy, ba tôi về nhà nghe chuyện đã cho tôi một trận đòn nhừ tử.”

Phí Độ cảm thấy loại nhi đồng có vấn đề thời kỳ cuối này, không phải bạo lực đơn giản là có thể trấn áp được.

“Con người ba tôi nhìn rất nghiêm túc, kỳ thực cũng rất thông tình đạt lý,” Lạc Văn Chu nói, “Chờ nguôi giận suy nghĩ lại, ba liền bảo tôi, ‘Dưa hái xanh không ngọt, không thích học hành thì dẹp đi, muốn làm gì thì làm’.”

Chuyện nhà chuyện cửa có thể nói là gà bay chó sủa của Lạc Văn Chu có sức hấp dẫn khó tin với Phí Độ, mỗi lần nghe anh ngẫu nhiên nhắc tới vài ba câu đều cảm thấy như gặp một bí mật sau hậu trường, thấy anh nói đến đây đột nhiên dừng lại, hắn không nhịn được hỏi tới: “Sau đó thì sao?”

Lạc Văn Chu: “Mới đầu tôi còn rất vui, cho rằng ông già từ đây ‘quay đầu là bờ’ chuyển sang ăn chay rồi, ai ngờ sau đó ông ấy rất ‘thông tình đạt lý’ cắt cả học phí lớp 11 lẫn sinh hoạt phí của tôi.”

“Mặc dù thỉnh thoảng cúp cua nhưng tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng làm trẻ thất học thật sự, tôi đành phải nhân kỳ nghỉ đi làm thêm kiếm học phí, ông già đó nói được làm được, quả thật một xu cũng không cho. Tôi đi giao thùng nước suốt hai tháng, chỉ vì một quả bóng… Không được cười!”

Nếu câu chuyện này cũng có thể làm thành tiêu bản, Phí Độ cảm thấy hắn có thể cầm đi thưởng thức nửa đời.

“Mỗi lần nói tới những chuyện mất mặt này toàn để tôi kể không,” Lạc Văn Chu dùng khuỷu tay huých hắn, “Tới lượt cậu.”

Phí Độ: “…”

Trong những năm tháng trưởng thành lê thê của hắn quả thật chẳng có chuyện gì hay ho, nhưng thật sự không nỡ phá hoại bầu không khí, hắn đành phải moi ruột moi gan suy nghĩ một lúc lâu, vậy mà thật sự bới ra được một việc trong ký ức nghèo nàn.

“Được rồi,” Phí Độ nói, “Tôi tiết lộ cho anh một bí mật nhé.”

Lạc Văn Chu làm tư thế rửa tai lắng nghe.

“Có một năm trước sau Tết âm lịch gì đó, tôi đến nhà một người bạn chúc tết,” Phí Độ dừng một chút, nói tiếp, “Ở bên dưới nhà người này nhìn thấy một chiếc xe đạp, là một chiếc xe đạp đua có gắn đề, sơn rất màu mè, y như vân của loài rắn độc vậy, cực kỳ hợp mắt tôi.”

Lạc Văn Chu cảm thấy chiếc xe hắn miêu tả nghe quen tai lạ lùng.

Phí Độ liếm môi, hết sức cẩn thận chọn lựa từ ngữ: “Tôi bèn để lại một chút quà năm mới cho nó, ừm… dùng kẹo cao su dính lên bánh sau.”

Lạc Văn Chu bỗng chốc dừng bước – anh đã nhớ ra, Tết âm lịch năm nọ, Đào Nhiên do trực kín lịch mà không thể về quê, anh bèn cưỡi xe đạp, xách đồ tết, thay mặt nhân dân Yến Thành đến sưởi ấm cho đồng chí cảnh sát.

Trước khi đi nhớ tới tên nhóc con không ai quan tâm, còn mang theo máy chơi game phiên bản giới hạn, tính nhờ Đào Nhiên đưa cho tên nhóc.

Kết quả là anh mới ngồi ở nhà Đào Nhiên hai mươi phút mà xe để dưới lầu đã bị giở trò – không biết thằng lỏi con chết tiệt nào dùng kẹo cao su dính mấy trái pháo nhỏ đè là nổ trên bánh sau, khi đi Lạc Văn Chu không chú ý, anh vừa bước lên xe, ngồi xuống đồng thời giơ chân giẫm bàn đạp-

Xém tí nữa bị nổ bay lên quỹ đạo Trái Đất tầm thấp!

Phí Độ giữ nguyên nụ cười mỉm, chột dạ lui một bước nhỏ.

“Phí, Độ!”

Chủ tịch Phí “trên đầu chữ sắc có một thanh đao”, vì một nụ cười của mỹ nhân, ma xui quỷ khiến chủ động tự thú, hối hận đã không còn kịp.

Hắn không hề vì thẳng thắn mà được “khoan hồng”, bị Lạc Văn Chu bắt được trừng trị một trận, lưng bị đẩy vào tường.

Phí Độ: “Chờ… Chờ, chờ một chút.”

“Chờ cái gì?” Lạc Văn Chu nắm cằm hắn cười gằn, “Hiếp dâm không cần chờ đèn xanh đèn đỏ.”

Phí Độ: “Trên tường có máu…”

Lạc Văn Chu sửng sốt, lập tức buông tay, Phí Độ bước chân hơi loạng choạng lui lại, sắc mặt nhợt nhạt nhìn đi chỗ khác – may là máu trên tường đã khô, hắn không đến mức nôn ngay tại đây.

Trên tường có một dải vết máu, nằm trên bức tường màu đỏ sậm rất dễ bị lướt qua, nếu không phải Phí Độ cực nhạy với mùi máu tanh thì chỉ sợ đã bỏ lỡ rồi.

“Camera chỉ quay được cảnh Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam bị hung thủ đuổi theo, chạy ra từ một hẻm nhỏ,” Lạc Văn Chu quệt vết máu trên tường, kế đó đi xung quanh, tìm được một mảnh vỡ của chai nước ngọt bằng thủy tinh trong một góc khá khuất, “Phùng Bân ắt hẳn bị tấn công trong lúc không hề đề phòng, đã cố gắng phản kháng, ném đồ ăn vặt và thức uống mới mua – chắc nhân viên vệ sinh không chú ý dọn hết đi rồi.”

Phí Độ day nhẹ ấn đường: “Phùng Bân lúc chạy ra đã bị chém bị thương?”

“Ừ,” Lạc Văn Chu gật đầu, “Bị thương ở lưng.”

Lưng bị thương, rất có thể lúc ấy Phùng Bân đang thân mật bên Hạ Hiểu Nam… Thậm chí đang hôn cô bé. Có lẽ cậu đã âm thầm chuẩn bị tâm lý suốt dọc đường, đến nơi này mới dám đánh bạo chạm vào cô bạn mình mến.

Đây là đoạn đường mỗi một góc đều thích hợp để hôn nhau, ánh trăng quẩn quanh, tuyết mới trong veo, đèn đường thường xuyên chồng bóng hai người vào nhau, dây dưa khó phân khó tách.

Cảnh như giấc mơ này lại đột nhiên bị một con dao chém nát.

“Hung thủ bắt đầu bám theo từ ngã tư,” Phí Độ thong thả nói, “Trên đoạn đường chúng ta vừa đi qua, ít nhất có ba chỗ ra tay lý tưởng hơn ở đây. Nhưng tại sao hung thủ lại muốn chọn chỗ này?”

Khi Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam gặp Lư Quốc Thịnh lần đầu tiên, mặc dù Phùng Bân bị chém một nhát, cả hai quả thật cũng cực kỳ chật vật, nhưng lúc ấy đã chạy được – bởi vì chính như Phí Độ nói, hoàn cảnh địa lý nơi này là “không lý tưởng” đối với hung thủ. Đầu kia con hẻm là sáng, bốn phương thông thoáng, phân nhánh rất nhiều, nếu hai em chạy đủ nhanh, rất có thể sẽ cắt đuôi Lư Quốc Thịnh thành công!

Đúng rồi, nếu không phải tự hai đứa mơ mơ hồ hồ quay về chỗ cũ, có lẽ lúc ấy đã thuận lợi chạy thoát rồi.

Nếu không phải tự hai đứa quay lại…

Lạc Văn Chu và Phí Độ đồng thời im lặng, con đường ngọt ngào thông đến gương Tình Nhân “thiên nhân đồng tâm” này, đột nhiên khiến người ta sởn gai ốc.

Mỗi một cậu bé vừa hôn người trong lòng, chớp mắt ấy đều có thể có được dũng khí lớn nhất cuộc đời, Phùng Bân lúc đó không kịp suy nghĩ nhiều, nhất định là dùng hết toàn lực muốn che chở cho Hạ Hiểu Nam chạy trốn.

Nhưng cô bé được cậu nắm chặt tay lúc ấy đang nghĩ gì?

Cô dùng ánh mắt thế nào chăm chú nhìn đôi tay nắm lấy nhau?

Đúng lúc này, đầu kia con hẻm đột nhiên vọng đến tiếng bước chân cực nhẹ, giày cao su đế mềm đạp lên mặt đất cơ hồ không một âm thanh, chỉ có trong sự yên tĩnh ngạt thở này mới hơi lộ ra dấu vết, trong bóng đêm lập tức nổi lên gợn sóng không rõ, Lạc Văn Chu giật mình, ngăn Phí Độ ở đằng sau: “Ai? Ra đây!”

Một người theo tiếng dè dặt đi ra, là nhân viên tuần tra ban đêm của khu thắng cảnh.

Có thể tuần tra viên cũng hơi căng thẳng, cầm đèn pin rọi lung tung: “Làm, làm gì đó? Chỗ này đóng cửa rồi.”

Sợ bóng sợ gió một phen, Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm lấy thẻ công tác trong túi ra: “Cảnh sát, đến xem xét.”

Tuần tra viên thở phào một hơi dài, vỗ vỗ ngực, gượng ra một nụ cười khách sáo: “À à, được, anh cứ làm việc đi.”

Nói xong, hắn vừa cúi đầu khom lưng, vừa toan rời khỏi.

“Khoan đã,” Lạc Văn Chu gọi hắn lại, “Có thể hỏi số thẻ của anh không?”

Tuần tra viên sửng sốt, ngay lập tức theo lời tháo thẻ công tác của mình, dùng hai tay đưa cho Lạc Văn Chu: “Anh cảnh sát cứ xem thoải mái đi.”

Lạc Văn Chu thản nhiên đảo qua số thẻ và ảnh trên đó, đoạn trả lại: “Muộn thế này rồi, một mình tuần tra ở nơi xảy ra hung án, anh không sợ à?”

Tuần tra viên thái độ không thể bắt bẻ, thoải mái cười nói: “Hung án không phải ở đường này, đường đó đã phong tỏa rồi, muốn đi cũng không cho đi đâu.”

Lạc Văn Chu quét ánh mắt như lưỡi dao qua người tuần tra viên này, khiến hắn hơi mất tự nhiên, mới khoát tay ý bảo đối phương có thể đi rồi.

Chờ sự việc xen ngang này qua rồi, Phí Độ mới tiếp tục chuyện khi nãy: “Cũng không loại trừ khả năng trùng hợp. Tôi vừa rồi cũng suýt lạc đường mà.”

Lạc Văn Chu không lên tiếng, trong đầu anh đang chiếu lại rõ nét đoạn phim này – khi Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam lần đầu tiên thoát khỏi tầm mắt Lư Quốc Thịnh, hắn không hề cố gắng đuổi theo. Tư thế hắn đi ra ngã tư cơ hồ khoan thai, giống như chắc chắn mục tiêu chạy không thoát vậy.

“Bức thư này của Phùng Bân, tôi cảm thấy rất không thích hợp,” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng cụ thể chỗ nào không thích hợp, nhất thời lại không nói được, nên mới gửi cậu xem, bây giờ cậu có kết luận chưa?”

“Có một điểm có thể tham khảo – mặc dù bức thư này mở đầu là ‘ba mẹ kính yêu’, nhưng tổng thể không phải giọng điệu viết cho cha mẹ,” Phí Độ nói, “‘Chúng con đều rất lo âu, bên cạnh không có ai chân chính nhàn nhã yên tĩnh’, ‘Những thứ trước kia muốn, bây giờ đều không muốn nữa’, còn cả câu mở đầu ‘Khổ sở suy nghĩ mình sinh ra để làm gì’ – hàng loạt câu trích từ một quyển sách, tên ‘All about Lily Chou-Chou’, sách dịch văn học Nhật, là câu chuyện hung sát về bạo lực học đường. Tôi không chắc có phải cậu bé đang ám chỉ điều gì hay không.”

Lạc Văn Chu trầm ngâm một lát: “Đi, theo tôi đến bệnh viện một chuyến, tôi muốn đi gặp Hạ Hiểu Nam.”

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng gửi số thẻ nhân viên ban nãy xem cho Đào Nhiên trực đêm nay: “Liên hệ với người phụ trách Chung Cổ Lầu, tra tuần tra viên có số thẻ này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK