Không kịp cảm khái đối thủ thật đê tiện, trong lúc sửng sốt Chột Mắt đã lỡ mất cơ hội trả đòn, cây gậy to bằng cổ tay chuẩn xác giáng vào động mạch, ngay lập tức hắn mềm nhũn tay, không còn biết gì nữa.
Lạc Văn Chu vừa vác một người từ trong nhà giam đi ra, còn chưa thích ứng với ánh sáng thay đổi, liền thấy trước mặt lóe ánh sáng lạnh, một con dao gấp rơi xuống đất, anh kinh ngạc ngước nhìn lên, gặp ánh mắt âm u của Lục Gia, tên béo ấy tiện tay ném Chột Mắt bất tỉnh nhân sự qua một bên.
“Chưa chết,” Lục Gia nhìn chằm chằm Lư Quốc Thịnh một lát, mới khó khăn kéo ánh mắt chứa huyết khí khỏi người tên hung thủ, “Tôi hiểu tiếng người.”
Lạc Văn Chu: “… Võ nghệ không tệ.”
“Giấc mơ ngày bé của tôi là làm bộ đội đặc chủng,” Lục Gia cúi đầu thoáng nhìn đám thịt mỡ rung rung trên người mình, cười khổ nói, “Một lời khó nói hết.”
Lúc này, tiếng Phí Độ từ trong tai nghe truyền ra, hơi mơ hồ do ít nhiều bị thiết bị quấy nhiễu ảnh hưởng, hắn nói: “Buổi tối tôi mời hai anh uống ly nước, đến lúc đó ta lại tám chuyện giấc mơ ngày bé, còn bây giờ chú ý cổng sân phía trước bên phải, ngoài hai cánh cửa khoảng năm mươi mét, bọn chúng đang tập kết cảnh giới.”
Lạc Văn Chu chửi khẽ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Gia lôi “Chột Mắt” đi: “Vào lúc thế này, chúng không nên đi kiểm tra hệ thống điện hoặc cầu dao trước à?”
“À, có thể chúng không ngoan như anh – trời chưa tối, cũng chẳng phải giờ cao điểm dùng điện, đột nhiên cúp điện, đám chuột sống trong cống ngầm không biết bao nhiêu năm này sẽ lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng… Máy bay chụp ảnh của tôi hơi chậm, lúc nhìn thấy chúng đã kiểm kê nhân số rồi, hẳn sẽ nhanh chóng chú ý tới vị tiên sinh một mắt này vắng mặt,” Phí Độ bất kể lúc nào đều khá dửng dưng, dừng một thoáng rồi hỏi, “Người trưởng thành chạy năm mươi mét, tốn bao nhiêu thời gian thì tính là đạt tiêu chuẩn?”
Lạc Văn Chu vác một Lư Quốc Thịnh cũng coi như cao to cường tráng, thế nhưng không mảy may ảnh hưởng đến hành động, anh chạy lấy đà vài bước, chống tay nhảy qua một bức tường thấp, Lục Gia theo sát phía sau, vậy mà không tụt lại bao xa, thật sự là một tay béo đánh đấm được và rất linh hoạt, rất có phong thái “Thần Long đại hiệp” của Kungfu Panda.
Lạc Văn Chu quay đầu lại nhìn hắn một cái, phát hiện tay này không cần trông chừng, lập tức tự mình chạy về phía trước, thuận miệng giễu Phí Độ: “Dù sao tuyển thủ phải bò hẳn một phút như cậu là không thể đạt tiêu chuẩn.”
Lục Gia: “…”
Cứ cảm thấy mình như không tồn tại vậy.
Hai người lao như điên, vừa mới nhảy qua tường, sân của nhà giam đã lập tức bị xông vào, thấy nhà giam dưới lòng đất mở cửa, đèn pin như đèn pha lia xuống, đối phương lập tức phát hiện Lư Quốc Thịnh đã biến mất. Mấy gã tay chân lanh lẹ đưa mắt ra hiệu cho nhau, lũ lượt nhảy qua bức tường thấp, nhanh chóng triển khai tìm kiếm dọc theo sân, đúng lúc này, “Chột Mắt” trùng hợp thế nào đã tỉnh lại!
Tên cường đạo giết người cướp của này không manh động, thoạt tiên giữ yên lặng, giả ngất như một con chó chết, kế đó bắt đầu lặng lẽ giãy khỏi dây thừng trên tay – Lục Gia gấp gáp quá trói không chắc lắm, giây lát sau hắn lại thật sự giãy ra được. Chột Mắt cẩn thận phối hợp với sự xóc nảy trong lúc chạy của Lục Gia, giữ nguyên tư thế hai tay sau lưng, cho tay vào tay áo, lưỡi dao giấu trong túi ẩn tức thì trượt vào bàn tay, sau đó hắn vùng dậy muốn cứa cổ Lục Gia.
Chớp mắt hắn dùng sức, Lục Gia đã cảm thấy khác thường, lập tức ném người trên vai đi theo bản năng.
Chột Mắt rơi xuống đất, chưa đứng vững đã lao thẳng tới Lục Gia, hung khí nhỏ lướt qua không khí, phát ra tiếng rít khẽ, Lục Gia vung ngang cây gậy trên hông, đánh vào lưỡi dao “Keng” một tiếng.
Chột Mắt lắc lắc cái tay bị chấn đau, nghiến răng hỏi: “Mày không phải là cảnh sát, bọn mày là ai? Muốn làm gì… Đù má!”
Không đợi hắn đọc xong lời thoại, một cái chân phía sau đột nhiên đá vào giữa lưng hắn.
Chột Mắt chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều lộn ngược theo, khí thể bị chặn ngay ngực, hắn rên một tiếng, đầu đập vào đoản côn của Lục Gia, Lục Gia thuận thế dùng đoản côn trói cổ hắn lôi sang bên cạnh.
Chột Mắt giãy giụa chốc lát rồi lại lần nữa im lặng, trước khi mất đi ý thức chỉ nghe thấy người đánh lén dày mặt nói: “Ngại quá, tao chính là cảnh sát đó.”
Chỉ hơi trì hoãn như vậy, kẻ đuổi theo nhanh nhất đã chạy qua tường vây nhìn thấy họ.
Lạc Văn Chu hỏi: “Hai người anh vác nổi không?”
Lục Gia đánh được chạy được, cân nặng cũng bằng hai người, dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng giờ đây nghe câu này, hắn lại hơi sửng sốt: “Anh…”
“Vác không nổi thì lôi chạy, dù sao lôi cũng chẳng chết nổi hai tên này.” Nói đoạn Lạc Văn Chu trực tiếp ném Lư Quốc Thịnh cho Lục Gia, “Đi trước đi, hãy nhớ, tên này mà chết thì chúng ta sẽ thành công dã tràng.”
Lục Gia vô thức giơ tay đón Lư Quốc Thịnh như một con chó chết, cơ giấu bên trong thịt mỡ toàn thể căng lên, hắn cảm thấy mình như một tảng đá sắp nứt ra vậy.
Hắn dùng đôi mắt bị mỡ bịt cơ hồ không thấy, chằm chằm nhìn Lạc Văn Chu một cái, thầm nghĩ: “Anh không sợ tôi tự trộm đồ mình canh à?”
Lạc Văn Chu: “Đừng lề mề!”
Lục Gia không nói một lời, lôi hai tên kia co cẳng bỏ chạy.
Từ nhỏ hắn đã mơ làm lính đặc chủng, mê quân sự, từng sưu tầm “vũ khí hạng nhẹ” suốt năm năm, nhưng anh hắn cho rằng làm lính vừa khổ vừa mệt vừa nguy hiểm, còn chẳng có tiền đồ, luôn muốn cho hắn học hành nhiều hơn. Anh hắn hơn hắn mười ba tuổi, hồi hắn còn nhỏ cha mẹ lắm bệnh, sau đó lại mất sớm, từ khi hắn có ấn tượng tới nay, bản thân hắn chính là do anh trai nuôi nấng trưởng thành.
Anh hắn vì kế sinh nhai mà sớm đi lái xe, vào thời bấy giờ cũng coi như là thu nhập cao, nhưng vẫn độc thân, bởi vì muốn kiếm thêm ít tiền, để Lục Gia có thể không lo lắng gì thi vào trường xịn, đi đến một tương lai tốt đẹp.
Song cậu em trẻ tuổi không thể hiểu được nỗi khổ tâm của người nhà, thỏa hiệp thi một đại học bình thường, sau đó cả ngày đắm mình trong quyền quán nhỏ gần trường, chẳng chịu học hành đàng hoàng. Khi ấy quyền quán chưa phổ biến, cũng không chính quy, mới xây dựng xong, vật liệu làm rất ẩu, hắn vận động mạnh hít vào khí thể có hại dẫn đến bệnh nặng, phải nghỉ học nằm viện hai năm, thành một gánh nặng trĩu trên vai anh hai.
Thuốc chứa nhiều hormone dùng khi trị liệu thổi hắn thành một quả bóng, đồng thời cũng vét hết của cải, anh hắn vì hắn mà không thể không liều mạng kiếm tiền, chưa từng than trách một tiếng nào.
Nhưng mười lăm năm trước anh hắn đã vĩnh viễn nằm lại trên quốc lộ 327, chết không toàn thây.
Mà tên hung thủ giết người nằm mơ hắn cũng muốn băm vằm kia, lúc này bất tỉnh nhân sự bị hắn lôi đi.
Lục Gia cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ biết chạy theo chỉ huy của Phí Độ trong tai nghe, mỗi một lần trong lòng nghĩ đến Lư Quốc Thịnh trên tay, bước chân liền như giẫm trên lưỡi dao. Hắn không biết từ khi nào đã lã chã nước mắt, lo lắng quanh đây còn có đồng bọn của đám người này, hắn cũng không dám gào to để trút ra, chỉ có thể há to miệng, gân xanh lồi lên mà hò hét trong im lặng, cố nén sát ý xé ruột xé gan.
Lạc Văn Chu đoạn hậu vẻ mặt khá nghiêm trọng, trong đám người lao tới có vài khuôn mặt quen, bất kể chúng trước kia từng giết người hay cướp của, trốn chui trốn nhủi mười mấy năm đã khiến chúng biến dị thành cùng một loại người – hạng liều mạng.
Lạc Văn Chu ấn tai nghe, Phí Độ như tâm linh tương thông với anh, lập tức mở miệng: “Cả công viên sinh thái đều nằm trong phạm vi theo dõi của máy bay, trước mắt xung quanh còn chưa có người không liên quan tới gần.”
“Biết rồi.” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Mấy chuyện như đánh đấm thì tôi lành nghề, nhưng gỡ bom thì hơi kém, lỡ như tôi thành bỏng ngô thật, cậu phải làm thế nào?”
“Rắc ít bơ là vừa ăn vừa xem phim Mỹ được rồi.” Phí Độ ra vẻ vô tâm vô tư nói, song ở nơi Lạc Văn Chu không nhìn thấy, hắn lái xe đến một chỗ cực kỳ kín đáo, vừa vặn có thể trông thấy cây xăng kia – ở nơi chứa chấp đám tội phạm truy nã này, chắc chắn phải tìm người canh, kẻ canh chừng đã không ở trong công viên sinh thái, thì chỉ có thể là ở cây xăng này, nơi đây còn cách công viên sinh thái một đoạn, cắt đứt tín hiệu tương đương với cắt đứt liên lạc tạm thời.
Phí Độ nhìn từ ống nhòm mini, đảo qua mấy nhân viên nhàn rỗi của cây xăng, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, tôi đang dõi chặt, nếu có nhân vật khả nghi, thà giết nhầm cũng sẽ không bỏ qua – tôi gọi người tiếp ứng anh chứ?”
“Không, chi viện chắc sắp đến rồi, tôi còn cầm cự được một lúc.” Lạc Văn Chu nhận thấy sự nguy hiểm trong lời hắn, vội vàng nói, “Bảo người của cậu đừng lộ diện, bản thân cậu cũng thế!”
Anh vừa dứt lời, hai kẻ dẫn đầu đã lao tới, Lạc Văn Chu tay không quật ngã một tên, tên thứ hai giơ một cây gậy to, lập tức nện vào đầu anh, Lạc Văn Chu cúi xuống, thuận tay tung còng ra làm côn nhị khúc phiên bản biến dị, vừa vặn đập trúng tay cầm hung khí của đối phương.
“Cảnh, cảnh sát! Hắn là cảnh sát.”
“Đù má, cảnh sát ở đâu ra?”
“Mau… Mẹ kiếp sao vẫn chưa có tín hiệu!”
Đám này sợ cảnh sát như chuột sợ mèo, nghe thấy mèo kêu đái ra quần là bản năng, nhưng không có nghĩa là khi lũ chuột quân đông thế mạnh, không thể xé xác mèo ra xơi.
“Kêu la cái gì, gặp cảnh sát lạ lắm à, đồ nhà quê,” Lạc Văn Chu thở hồng hộc, dùng tay cầm còng quẹt cằm, cười nói, “Tao thật sự không hiểu, bọn mày nhốt mình ở đây từ sáng đến tối, có khác gì ngồi tù không? Ngồi tù còn có người bảo đảm quyền lợi hợp pháp cho, bọn mày ở đây là muốn làm gì, chờ bán máu bán mạng cho người ta à?”
Những lời này của anh đạo lý chân thành, song thái độ không gây xúc động lắm, nhanh chóng dẫn đến cuộc vây công phẫn nộ.
Trùng hợp là, Lạc Văn Chu nhanh chóng phát hiện, anh sợ kinh động đồng bọn của đối phương, đối phương tựa hồ cũng kiêng dè đồng bọn anh dẫn đến – căn bản cảnh sát ra ngoài rất ít đi riêng lẻ. Bọn tội phạm truy nã muốn giết người diệt khẩu rồi mau chóng đào thoát, Lạc Văn Chu muốn giữ chân chúng để hốt cả ổ, hai bên ăn ý giữ sự trầm mặc, không nói một lời lao vào đánh nhau.
Phí Độ không để ý tới Lạc Văn Chu phô trương sức mạnh, cầm lên một hệ thống truyền tin khác: “Là tôi đây, tới gần góc tây bắc công viên sinh thái, cách ký túc xá nhà dân 30 mét, có Lão Lục và bạn tôi, cho người đến hỗ trợ một chút…”
Còn chưa dứt lời, trong tai nghe Lạc Văn Chu tức tối chửi câu gì đó, Phí Độ phút chốc ngước lên: “Anh làm sao vậy?”
Lạc Văn Chu dùng bả vai đỡ cái xẻng một kẻ đập tới, chân không khỏi lảo đảo một bước, tích tắc trong lòng trỗi lên cảm giác nguy cơ, anh vô thức lăn ngay tại chỗ, bụi tung lên.
“Mẹ kiếp, còn có kẻ dùng ống giảm thanh bắn lén.” Lạc Văn Chu nhanh chóng nói, “Không thấy rõ là súng hơi hay…”
Anh chưa dứt lời, phía sau lại “Vút” một tiếng, Lạc Văn Chu không kịp quan sát kỹ, chật vật lao về phía trước, nhảy ra sau một chiếc xe đẩy nhỏ chở xi-măng, giơ xe lên cản rìu to bản bay tới mặt.
Ánh mắt Phí Độ lạnh đi, hắn chuyển hướng sang người của chính hắn trong một kênh khác, cứng rắn nói: “Nhanh nhẹn lên, ngoại trừ Lư Quốc Thịnh, lũ nhãi nhép còn lại chết sống bất kể.”
Lạc Văn Chu kinh hãi: “Ông nội cậu Phí Độ, không được!”
Đúng lúc này, tiếng Lục Gia thở hổn hển đột nhiên xen vào: “Chủ tịch Phí, có người đến rồi!”
Phí Độ chợt nắm tai nghe.
Người tới không gióng trống khua chiêng lắm, hành động cực nhanh và yên ắng, từ mảnh đất hoang ở cổng sau công viên sinh thái đến đây, cực kỳ bí mật, máy quay trên không khó có thể chú ý hết mọi phía, hơn nữa hơi chậm, chờ Lục Gia phát hiện thì đã không kịp trốn, hắn mới chạy ra công viên sinh thái đã đụng ngay phải đối phương, trong tai nghe nhất thời trừ tiếng đánh nhau bên phía Lạc Văn Chu ra thì chỉ còn sự im lặng, mấy họng súng đề phòng chỉ thẳng vào hắn.
Lục Gia đánh giá đối phương giây lát, từ từ thả Lư Quốc Thịnh và Chột Mắt xuống, giơ tay lên: “Tôi chính là người báo án, bạn tôi đang ở bên trong.”
Cảnh sát võ trang rốt cuộc đã chạy tới.
Bởi vì Lạc Văn Chu đã dặn trước, trong công viên sinh thái khả năng có thuốc nổ, gần đó cũng có thể có tai mắt của đối phương, cảnh sát võ trang tiếp cận từ phía tây công viên sinh thái, xung quanh hoang vắng không người, chỉ có camera giám sát trong một khu vườn đã bị cúp điện bất thình lình làm hỏng, chưa đầy một phút họ đã tiếp quản chiến trường.
Chi viện đến, Lạc Văn Chu lập tức rút lui, hoạt động da thịt khi nãy bị thương, có phần quá sức mà thở ra một hơi, ngồi bệt xuống dựa vào chân tường, châm một điếu thuốc – thật sự là thân thể mệt lòng càng mệt hơn.
Khi cảnh sát võ trang tới, “bàn tay” cầm con dao trí mạng của Phí Độ đã im lặng lùi về bóng tối, trong bộ đàm nhất thời yên lặng, anh chưa hút xong một điếu thuốc, cảnh sát võ trang từ trên trời giáng xuống đã chớp nhoáng tóm gọn hai mươi mấy tên tội phạm truy nã, đồng thời đi lại như gió, yên ắng lục soát hết điểm tụ cư của bọn chúng.
“Là đồng chí công an à?” Một cảnh sát võ trang đến chào hỏi, “Nơi đây quả thật có bom, anh nói chúng có thể có đồng bọn, có manh mối nào cụ thể không, bây giờ trực tiếp gỡ bom liệu có nguy hiểm không – đúng rồi, anh báo cho lãnh đạo đơn vị chưa, người của các anh khi nào đến?”
Lạc Văn Chu hơi sửng sốt.
Theo lý thuyết, khi nãy đám người đó đã tập trung vào Long Vận Thành, thì nên thoáng chốc có thể tìm được đoạn phim Lư Quốc Thịnh gặp mặt Ngụy Văn Xuyên ở đại sảnh nhà hàng xoay tròn, lập tức có phản ứng mới đúng. Cho dù họ chặn tín hiệu toàn khu vực, tạm thời loại trừ mối nguy hiểm của điện thoại di động điều khiển bom từ xa, đối phương cũng nên có hành động tương ứng mới đúng, tại sao chúng không hề có động tĩnh gì?
Bọn chúng tra camera phải lâu như thế sao?
Lúc này, Phí Độ cả buổi không nói gì mới mở miệng: “Tôi không biết, tôi không cho người gian lận băng theo dõi ở Long Vận Thành, so với lấy trộm đơn thuần, làm thế quá nguy hiểm – nhưng…. anh nhớ kênh radio thần bí kia chứ?”
Lạc Văn Chu suy nghĩ nhanh chóng, từ dưới đất nhảy bật dậy: “Rút hết người về, chúng ta trốn đi, tôi có một ý kiến-“
Từ lúc cảnh sát võ trang đến, Phí Độ đã lặng lẽ bỏ chặn tín hiệu trong khu vực, Lạc Văn Chu dùng điện thoại của mình gọi Đào Nhiên, cuối cùng cố ý dặn dò một câu: “Chuyện quá khẩn cấp, không biết phải xử lý thế nào, ông cứ theo lão lãnh đạo đi.”
Anh nhấn mạnh chữ “lão”, Đào Nhiên đã xem đi xem lại bức di thư của Lão Dương, lập tức hiểu điều anh muốn nói. Mà ngay sau khi cảnh sát nhận được tin tức, di động của Chột Mắt lập tức đổ chuông trong dự kiến ngoài tình lý. Chột Mắt bị nửa chai nước suối hắt tỉnh, dưới một vòng cảnh sát võ trang nhìn chằm chằm, sợ hãi nghe gọi hai cú điện thoại. Dư âm vụ nổ còn, “chó chăn cừu” chuẩn bị “xong việc phất áo đi” đã bị tóm gọn.
Đến đây, cứ điểm trơn như cá chạch này rốt cuộc hoàn toàn bị nhổ tận gốc, song sự thật nội bộ Cục công an có nội gian cũng bị bưng lên mặt bàn với thế không thể phản bác.
Lạc Văn Chu áp giải “chó chăn cừu” đột nhiên xuất hiện trước đồng nghiệp phân cục nghệt mặt ra, xương gò má bầm tím, cười với nhóm cảnh sát hình sự đang hoang mang: “Trong Bắc Uyển Long Vận Thành có một nhóm các anh em bài trừ tệ nạn, vừa rồi đã chặn một đám nhân vật khả nghi, nghi là liên quan đến vụ án này, có thể làm phiền các anh em hỗ trợ xử lý không?”