• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tiểu đi theo Mạc Doãn và Ngân Kiêu ra ngoài, nhưng nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng tăng thêm. Vào thời điểm như thế này, vì sao Mạc Doãn lại tới bí thất này? Cứ cho là hắn là nhị thiếu gia của Anh Hùng Bảo, biết rõ địa hình nơi này, nhưng nhìn quan hệ hiện giờ của hắn với Anh Hùng Bảo, hành động như vậy không phải quá phô trương sao? Nếu để Tịch phu nhân biết, nhất định sẽ nổi giận.

Hơn nữa, rốt cục vì lí do gì mà hắn lại muốn tới bí thất này? Chẳng lẽ vì muốn lấy lại hộp gỗ của mình? Nhưng mà, trong bí thất này còn có “Ế Sát”, muốn lấy hộp gỗ, nói dễ hơn làm.

Đầu tiên là tiêm chủ Hi Viễn mạo danh Ngân Kiêu tìm nàng, sau đó là trong phòng Hi Viễn có mật đạo thần bí, sau đó nữa là Ngân Kiêu bị ghim Phong Mạch châm ở trong mật đạo, lại sau đó là có một mật thất bằng thủy tinh bên trong chứa hộp gỗ, cuối cùng là Mạc Doãn xuất hiện… Mấy việc này hợp lại, nghĩ kiểu gì cũng thấy kì quái. Tiêm chủ Hi Viễn kia là ngoại nhân (người ngoài), mật đạo trong phòng không có khả năng là do nàng tạo ra. Rõ ràng là trong Anh Hùng Bảo có người thông đồng với nàng, chẳng lẽ, người kia chính là Mạc Doãn?

Tiểu Tiểu càng nghĩ càng đau đầu, liền lắc lắc đầu. Chuyện này vốn không liên quan đến nàng, nàng suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Tiểu Tiểu lắc đầu, tiếp tục đi, đột nhiên, trên cổ tay trái truyền đến một trận đau đớn, từ tay chảy thẳng đến tim, đau đớn lạnh lẽo thấu xương, khiến cho nàng phải cuộn tròn thân mình, thấp giọng rên rỉ kêu lên.

Ngân Kiêu xoay người, ngồi xổm xuống, kéo tay trái nàng.

“Ngân đại gia, đến giờ tý?” Tiểu Tiểu cắn răng nhịn đau nói.

“Giờ tý canh ba.” Mạc Doãn mở miệng.

Ngân Kiêu nhíu mày, mở miêng, “Ngươi điểm huyệt ngăn lại, hoãn thời gian di chuyển của châm. Cũng được, ta giúp ngươi lấy châm ra.”

“Thật sự?” Tiểu Tiểu nghi hoặc.

“Được ngươi cứu hai lần, đương nhiên.” Ngân Kiêu khoanh chân ngồi xuống, nhìn thoáng qua Mạc Doãn.

Mạc Doãn gật đầu, yên lặng đứng nhìn.

Ngân Kiêu vận nội lực, ngón tay đặt trên huyệt Khúc Trạch của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong kinh mạch có một luồng chân khí chậm rãi chảy vào, khí lạnh kia tan hết, ngân châm bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng, người tốt cuối cùng cũng nhận được báo đáp.

Đang lúc ngân châm chuẩn bị rời khỏi cơ thể, đột nhiên trong động có tiếng ồn ào, ánh lửa lay động, tiếng người đi đến.

(Số chị quá nhọ!>.

Tiểu Tiểu kinh hãi, vừa định quay đầu, lại nghe Ngân Kiêu quát, “Không được phân tâm!”

Tiểu Tiểu lập tức ngoan ngoãn trở lại vị trí cũ, cho động cũng không dám động.

Nhưng mà, thanh âm mấy người đó vô cùng ồn ào. Tiểu Tiểu mơ hồ có thể nghe thấy mấy chữ “Cấm địa”, “Tự tiện xông vào”, “Thích thị binh khí”, mà mấy chữ này đều hàm chứa sát khí khiến lòng người lạnh lẽo.

Lúc này, một bóng đen phi về phía bọn họ, không nói hai lời, liền hạ sát chiêu.

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, không biết làm thế nào cho phải. Đã thấy Mạc Doãn rút đao, nghênh đón.

Hắc y nhân kia tay không xuất chưởng, tại nơi địa hình hẹp dùng chiêu thức này tất nhiên là chiếm ưu thế. Mà trường đao của Mạc Doãn lại di chuyển khó khăn, rơi xuống thế hạ phong. Hắc y nhân kia tìm kẽ hở, dùng toàn lực tấn công, đối tượng tập kích dĩ nhiên là Tiểu Tiểu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Tiểu không biết làm thế nào cho phải.

Ngân Kiêu thu tay, chặt đứt chân khí, kéo Tiểu Tiểu ra. Vách tường phía sau nàng liền thay nàng chịu một chưởng.

Trên vách tường nháy mắt xuất hiện chưởng ấn.

“Minh Lôi chưởng?!” Ngân Kiêu cả kinh nói.

Hắc y nhân kia thất thủ một lần, lập tức vận công một lần nữa, tiếp tục đánh úp lại.

Ngân Kiêu buông Tiểu Tiểu ra, nói: “Phong mạch, ổn định chân khí.”

Nói xong, hắn tung người, cùng hắc y nhân kia triền đấu.

Tiểu Tiểu khổ sở cực kỳ. Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Khó khăn lắm Ngân Kiêu này mới tỏ ra chút lương tâm, giúp nàng loại bỏ châm, thế nhưng từ đâu lại nhảy ra một tên hắc y nhân… Hơn nữa, kỳ quặc nhất, mục tiêu lại chính là nàng. Chẳng lẽ là gần đây nàng làm chuyện tốt quá nhiều? Họa sát thân ùn ùn kéo tới… May mà đau đớn trên cổ tay đã giảm bớt, bằng không chính là họa vô đơn chí a. Tiểu Tiểu đứng một bên điểm lại huyệt đạo, nhìn hai người kia đánh nhau. Nhưng mà, càng nhìn nàng lại càng cảm thấy kỳ quái. Hắc y nhân kia dùng tay đánh Minh Lôi chưởng, nhưng bộ pháp và dáng người lại vô cùng quen thuộc. Tuy rằng hắn cố gắng che giấu, nhưng mà vẫn lộ ra chút manh mối.

“Yến Hành Bộ…” Sớm hơn nàng một bước, Mạc Doãn đã hô lên tên này.

Yến Hành Bộ là bộ pháp đặc biệt chỉ có trong Anh Hùng Bảo, dùng thân pháp mau lẹ linh hoạt làm sở trường. Hắc y nhân này sử dụng bộ pháp giống hệt, khả năng duy nhất chính là, hắn là người của Anh Hùng Bảo!

Mạc Doãn tất nhiên là cũng nghĩ tới điểm này. Hắn nâng đao gia nhập cuộc chiến của hai người kia, chiêu nào chiêu nấy đều đánh về phía hắc y nhân kia.

Tránh bị cuốn vào, Tiểu Tiểu lui lại vài bước. Nhưng vào lúc này, cả đám đệ tử Anh Hùng Bảo tay cầm cây đuốc đột nhiên xông tới. Tiểu Tiểu quá sợ hãi, vào thời điểm trọng yếu này, nếu diện mạo của nàng bị nhìn thấy, vậy thì coi như xong rồi. Nàng lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, tránh ở một bên.

Đám đệ tử chen chúc xông vào, Ngân Kiêu và Mạc Doãn đều sửng sốt, chiêu thức chậm lại. Mà hắc y nhân kia không chút do dự, thừa dịp có khe hở, đánh một chưởng về phía “Mẫn Yên” trong tay Mạc Doãn. Mạc Doãn không dự đoán được chưởng lực bất ngờ này, đao liền rời tay. Hắc y nhân kia đón lấy thanh đao, cũng không tiếp tục tấn công mà đánh úp về phía đám đệ tử vừa xông vào. Chỉ thấy đao phong lạnh lẽo thấu xương, hơn mười đệ tử kia bất ngờ không kịp đề phòng, đều bị chém trúng.

Mạc Doãn thấy vậy, lập tức tiến lên. Hắc y nhân kia không hề ham chiến, bỏ “Mẫn Yên” trong tay xuống, lui vào trong mật đạo.

Mạc Doãn và Ngân Kieu đang định đuổi theo, lại nghe thấy một tiếng động trầm đục.

“Cửa đá đóng lại rồi.”Ngân Kiêu nhíu mày.

Mạc Doãn lập tức xoay người, nhìn đám đệ tử bị chém.

“Không, không cần nhìn… Hắn, bọn họ đều chết rồi…” Tiểu Tiểu ôm đầu, run rẩy nói.

Vẻ mặt Mạc Doãn có chút cứng ngắc.

“Thủ đoạn quá ngoan độc.” Ngân Kiêu khoang hai tay trước ngực, mở miệng nói, “Tuy ta là giang dương đại đạo (cường đạo nổi danh), cũng cảm thấy không bằng a.”

Hắn nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như là có rất rất nhiều người tới.

Tiểu Tiểu đứng lên, sợ hãi nói, “Ta, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”

Ngân Kiêu không cho là đúng cười cười, “Chỉ còn một cách.” Hắn liếc mắt nhìn Mạc Doãn một cái, “Ngươi nói đi, công tử?”

Mạc Doãn nắm chặt thanh đao trong tay, hờ hững nói: “Đi ra ngoài đi.”

Trong lòng Tiểu Tiểu liên tục kêu khổ, nghe tiếng động là biết, hiện giờ ở bên ngoài nhiều người như vậy, bọn họ vừa đi ra chính là cái bia cho mọi người ngắm bắn. Quả thực chính là liều mạng đó!

“Nha đầu.” Ngân Kiêu mở miệng, “Thế này nhé, ta bảo ngươi làm như thế nào thì làm như thế ấy. Hiểu không?”

Tiểu Tiểu nhìn hắn, cố gắng gật đầu.

“Đi.” Ngân Kiêu nói xong, kéo Tiểu Tiểu, dùng khinh công chạy ra bên ngoài.

Còn chưa ra đến nơi, đã có thể mơ hồ nhìn thấy, bên ngoài tụ tập một đám người, ánh lửa chiếu rọi, sáng như ban ngày. Ngân Kiêu lấy từ trong lòng ra mấy cây Tôi Tuyết Ngân Mang, nâng tay bắn ra. Mà mục tiêu, không phải người, chính là cây đuốc.

Nháy mắt, đám đuốc vụt tắt hàng loạt, ánh lửa biến mất, ánh sáng bỗng chốc không còn, đám người lập tức xôn xao lên.

“Ngươi vận công nhanh. Chạy!” Ngân Kiêu vận công đẩy mạnh một cái từ sau lưng Tiểu Tiểu, ném một phát ra bên ngoài.

Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy thân mình bay lên, không hề tốn sức phi qua đám người. Hai chân nàng vừa chạm đất, cũng không thèm quay đầu lại, dùng hết sức chạy. Đột nhiên, nàng nghe thấy thanh âm xé gió sau lưng. Nàng trốn tránh không kịp, chỉ cảm thấy vai trái trầm xuống, bước chân lệch đi, liền ngã xuống đất.

Nàng giãy dụa đứng dậy, ngoại trừ cảm giác hơi đau ngoài da, cũng không có cảm giác bị thương tới xương cốt. May mắn trước đó nàng đã khoác “Tiêm Tú Bách La” , quả nhiên đao thương bất nhập a! Phúc lớn mệnh lớn! Nàng nghe thấy có người đuổi theo, liền không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục chạy trốn.

Lúc này, Ngân Kiêu cũng thừa dịp loạn thả người bay lên, khinh công của hắn vốn là số một số hai ở trên giang hồ, lần này dưới tình trạng này, tất nhiên là không người nào có thể ngăn trở.

Nhưng mà, cũng giống như Tiểu Tiểu, hắn lập tức liền nghe thấy thanh âm xé gió kia. Hắn lập tức xoay người, tiếp được mũi tên kia trong tay. Hắn điểm chân vào núi đá, vọt người bay lên không, cười vang nói, “Liêm công tử, thụ giáo!”

Người bắn tên, tất nhiên là Liêm Chiêu, hắn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Ngân Kiêu?”

“Ngân Kiêu? !” Người chung quanh ào ào kinh ngạc.

“Đừng để cho hắn chạy! Truy!” Mở miệng hạ lệnh, là Tam Anh La Võ. Đám đệ tử lập tức đuổi theo truy kích.

Liêm Chiêu nắm chặt điêu cung trong tay, trong ánh mắt có chút hận ý.

“La Võ đại nhân, chúng ta không tìm thấy người bị bắn trúng vừa rồi.” Một đệ tử tuần tra bước nhanh đến, mở miệng nói.

La Võ nhíu mày, nhìn Liêm Chiêu.

“Bị tên của ta bắn trúng nhất quyết không thể không bị thương, chỉ cần điều tra cẩn thận, không khó sa lưới.” Liêm Chiêu nói xong, xoay người đuổi theo hướng Tiểu Tiểu đào tẩu.

“Nhanh đi theo.” La Võ vẫy tay.

Đệ tử lên tiếng, cũng đuổi theo.

Đang lúc mọi người vô cùng hỗn loạn, chỉ thấy Mạc Doãn từ trong mật thất kia chậm rãi đi ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trầm mặc .

“Tại sao huynh lại ở đây!” Trong đám người, đột nhiên có người cả kinh nói. Ngụy Dĩnh nhanh chóng đi tới, vẻ mặt vội vàng.

Mạc Doãn nhìn hắn một cái, thần sắc bình tĩnh, cũng không trả lời cái gì.

Mà lúc này, ánh mắt mọi người đã chú ý tới hộp gỗ trong tay hắn.

“Lớn mật!” Tịch phu nhân đứng dậy, “Ngươi dám đột nhập vào “Tinh Thất”!”

Mạc Doãn nhíu mày, nhìn nàng, “Phu nhân, nếu tại hạ nhớ không nhầm, là ngài bảo tại hạ đến.”

Tịch phu nhân cả giận nói: “Vô liêm sỉ, ta là nữ nhân, sao có thể nửa đêm nửa hôm chạy đến tìm ngươi. Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Mạc Doãn chậm rãi thu đao vào vỏ, “Phu nhân, chính là tỳ nữ bên người ngài đi truyền lời, ngài không ngại có thể tự hỏi một chút.”

Hắn vừa nói xong, đã thấy Triệu Nhan hoảng sợ vô cùng đi đến bên người Tịch phu nhân. Nàng “Bùm” một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Phu, phu nhân, nô tỳ oan uổng!”

Tịch phu nhân nhìn nàng, thần sắc ngưng trọng.

Triệu Nhan khóc lê hoa đái vũ, “Phu nhân, hôm nay nô tỳ đều ở trong phòng bếp nấu súp cho phu nhân, chỉ có lúc tối mới rời đi đến đình Dược Hương. Sau đó đều ở cùng với phu nhân. Nếu phu nhân không tin có thể hỏi Lưu bá trong phòng bếp. Phu nhân minh giám, nô tỳ oan uổng a…” Nàng dần dần khóc không thành tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.

Mạc Doãn nhìn nàng, thần sắc không còn giữ được nét bình tĩnh.

“Mạc Doãn! Uổng công ta đối đãi với ngươi như khách quý, ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích không thành, hôm nay còn tự tiện đi vào cấm địa của Anh Hùng Bảo, lại còn dám vu oan cho tỳ nữ của ta, ngươi có rắp tâm gì!” Tịch phu nhân càng nói càng phẫn nộ.

Mạc Doãn nhìn nàng, không nói thêm điều gì.

Lúc này, đám đệ tử đi vào mật thất điều tra vội vàng chạy tới, nói, “Phu nhân, Tam Anh đại nhân, mấy huynh đệ đi vào trong đều đã chết!” Hắn nhìn nhìn Mạc Doãn, bi phẫn nói, “Là do binh khí Thích thị gây nên!”

“Cái gì?!” Tam Anh Trương Kế Viễn cũng thiếu kiên nhân, mang vẻ mặt đau thương tột độ nhìn Mạc Doãn, “Chẳng lẽ ngươi thật sự…”

Vẻ mặt Mạc Doãn đang nặng nề lại trở về vẻ hờ hững, hắn mở miêng, “Ta lặp lại lần nữa, không phải là ta.”

“Nói sạo!” Tịch phu nhân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, “Rõ ràng là ngươi cấu kết với người ngoài, mưu đồ gây rối!”

Mạc Doãn xoay đầu, không thèm giải thích.

“Không có chứng cớ, lấy cái gì mà quyết định!” Người phản bác, đúng là Ngụy Dĩnh, “Nhị ca… Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?”

Mạc Doãn nhìn hắn, “Nên nói ta đều đã nói, tin hay không tùy ngươi.”

Ngụy Dĩnh nhanh cau mày, xoay người, nhìn người quỳ trên mặt đất, khóc rống không thôi, Triệu Nhan.

“Không cần bàn cãi nữa, trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, trước khi tìm được hai kẻ đồng phạm kia, không ai được phép nói bừa.” Trương Kế Viễn đi tới bên người Mạc Doãn, vươn tay đặt lên bờ vai của hắn, “Nếu như ngươi trong sạch, ta tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”

Mạc Doãn cũng không đáp ứng, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nói, “Ta nói là ta không tự đi vào đó, muốn tra xét thế nào thì tùy các ngươi.”

Nói xong, hắn liền rời đi.

Đám môn hạ đệ tử của Anh Hùng Bảo biết thân phận hắn, không ai dám cản hắn lại.

“Vô liêm sỉ!” Tịch phu nhân gắt gao nắm tay, thấp giọng mắng.

Trương Kế Viễn nhìn nàng một cái, “Phu nhân. Không cần tức giận, Trương mỗ này, tuyệt đối sẽ tra xét chuyện này minh bạch! Ai cũng đừng hòng oan uổng cho ai…”

Tịch phu nhân nhíu mày, “Cứ làm thế đi. Nhan nhi, chúng ta đi.”

Triệu Nhan khóc đứng dậy, đuổi theo.

Phía bên này, Anh Hùng Bảo vì chuyện bí thất sứt đầu mẻ trán. Phía bên kia, Tiểu Tiểu mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. Đau đớn trên bờ vai càng ngày càng mạnh, coi như đao thương bất nhập, cũng nhất định sẽ để lại một vết bầm lớn. Nàng thật sự là mệnh khổ a, sao lại xui xẻo như vậy chứ?

Khinh công của nàng tuy rằng không bằng Ngân Kiêu, nhưng cũng không tính là quá kém. Nàng tránh được đám đệ tử truy đuổi, ngoặt vào hành lang gấp khúc, lẻn vào phòng Liêm Chiêu. Vừa đóng cửa lại, nàng liền nghe thấy tiếng la cách đó không xa của đám đệ tử.

“Mỗi gian phòng đều phải tra xét, tìm được cái kẻ bị thương do tên bắn kia!”

Tiểu Tiểu nghe thấy câu này, âm thầm kêu khổ. Hóa ra là trúng tên… Nàng quay đầu, trên vai trái quả nhiên cắm một mũi tên, tên dù chưa đâm vào xương cốt, nhưng xuyên thủng quần áo, vướng vào quần áo nàng. Tiểu Tiểu vươn tay, nắm lấy mũi tên kia, dưới ánh trăng mỏng manh, nàng tinh tường nhìn thấy, mũi tên kiachia làm ba cạnh sắc, lợi hại vô cùng, không giống bình thường. Thần Tiễn Liêm gia gì đó? Chẳng lẽ người bắn tên là Liêm Chiêu? Ai, đây là cái nghiệt duyên gì a! Xong rồi xong rồi, nếu bọn chúng vào trong phòng tra xét, nàng mang theo mũi tên này, chẳng phải là không đánh đã khai?

Lúc này, nàng lại đột nhiên nghĩ ra. Nếu như người bắn tên thật sự là Liêm Chiêu, nơi này là phòng hắn, có tên của hắn cũng không đáng ngờ chút nào. Lúc này Tiểu Tiểu bật cười. May mắn vừa rồi nàng chạy vào gian phòng này! Nàng đang cảm khái trời không tuyệt đường người, đã thấy tiếng bước chân tới gần. Nàng cuống quít cởi hài, ôm mũi tên kia nhảy lên giường, đắp chăn xong, nghiêng đầu giả bộ ngủ.

Nàng vừa chuẩn bị xong, chợt nghe có người đẩy cửa tiến vào. Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, ổn định lại hô hấp hỗn loạn của bản thân, nằm yên không nhúc nhích.

Người tới càng lúc càng gần, tim Tiểu Tiểu đập cũng càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, có người cao giọng mở miệng, “Khoan đã.”

Người nói chuyện, là Liêm Chiêu. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhìn đám đệ tử đang xông vào phòng. “Nơi này là phòng ta, không cần điều tra.”

Các đệ tử có chút lúng túng, “Liêm thiếu hiệp, cái này…”

Tiểu Tiểu ở trong ổ chăn thở dài, tình huống như vậy, nếu nàng còn không tỉnh, sẽ càng đáng nghi a. Vì thế, nàng nghiêng đầu, vươn tay, nhẹ dụi mắt, có chút buồn ngủ nói: “Sao vậy? Ồn quá…”

Liêm Chiêu đi đến bên giường, cười khẽ, “Không có việc gì, điều tra thôi. Ngươi không thấy người nào khả nghi chứ?”

Tiểu Tiểu mờ mịt lắc đầu, “Không a, ta vẫn ngủ…”

“Ân. Không ầm ĩ ngươi nữa, tiếp tục ngủ đi.” Liêm Chiêu ôn nhu nói. Hắn nói xong, xoay người nhìn đám đệ tử, “Đi nơi khác kiểm tra.”

Đám đệ tử thấy thanh âm Tiểu Tiểu bình thường, không giống người bị thương, liền bồi lễ, xoay người rời đi. Liêm Chiêu cũng không nói thêm cái gì đi theo.

Tiểu Tiểu nắm mũi tên trong tay phải, giấu trong chăn. Lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi, tim nàng đập vẫn dồn dập như cũ, không cách nào bình tĩnh.

Đột nhiên, Liêm Chiêu ngừng lại.

Tiểu Tiểu kinh hãi, khẩn trương nhìn Liêm Chiêu chậm rãi quay lại. Hắn đứng ở trước giường, nhìn Tiểu Tiểu, mở miệng nói: “Ngươi…”

Tiểu Tiểu vô cùng khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên.

“Ngươi lại không khóa cửa.” Liêm Chiêu thở dài, nói xong.

Tiểu Tiểu cứng ngắc, nàng mở to hai mắt nhìn Liêm Chiêu.

“Cẩn thận một chút a.” Liêm Chiêu bất đắc dĩ cười cười, “Ngủ đi.” Nói xong, hắn cất bước rời đi, lúc gần đi, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, cả người đều xụi lơ. Đại nạn không chết a, tất có hạnh phúc cuối đời! Thế đạo này, quả nhiên không nên làm người tốt a! Ai…

Người tốt a… Nàng lấy mũi tên ra, tinh tế tỉ mỉ xem xét. Nếu Liêm Chiêu biết, người hắn bắn trúng vừa rồi là mình, hắn sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Rốt cục, hắn thật sự coi nàng là thê tử chưa qua cửa che chở trong tay, hay là, có ý đồ khác?

Trong đầu nàng, lẳng lặng nhớ tới lời sư phụ từng nói: Đừng bao giờ đi đoán tâm ý của người khác đối với mình là thật tâm hay là giả ý. Chỉ cần lúc ở cùng nhau, không phải vất vả là tốt rồi.

Nàng nhợt nhạt nở nụ cười, đúng vậy, đoán nó làm cái gì. Dù sao, tính đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nhận thiệt thòi gì từ hắn. Cứ như vậy, là tốt rồi…

Nàng cứ cười như vậy, dần dần đi vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK