• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày liền, giang hồ rung chuyển, sau khi trưởng tử Anh Hùng Bảo Ngụy Khải cầm quyền, bồi dưỡng thân tín, không ngừng khuếch trương thế lực ra bên ngoài. Không ít môn phái giang hồ e sợ địa vị của Anh Hùng Bảo, ào ào quy phục. Mà lúc này, một tin tức khác cũng truyền khắp giang hồ: Thần Tiễn Liêm gia kết minh cùng hai phe hắc bạch nhân sĩ giang hồ, thảo phạt phản tặc Thần Tiêu phái. Nhân sĩ giang hồ trong liên minh bao gồm, một trong ba đại gia lớn là Thần Nông thế gia, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Nam Hải Bắc Thần Cung, Tụ Phong trại, Huyền Linh Đạo, khúc phường, thậm chí còn có lời đồn, ngay cả thiếu chủ của môn phái thần bí nhất trên giang hồ là “Phá Phong Lưu’ cũng ở trong liên mình này. Minh chủ liên minh, chính là người làm giang hồ nổi gió gần đây, “Đàn tam huyền nữ hiệp”. Thanh thế của liên minh này, tất nhiên là vô cùng to lớn, dẫn đến không ít nhân sĩ hắc đạo trên giang hồ xin quy phục. Trong lúc nhất thời, mưa gió giang hồ nổi lên. Mà giống nhau cùng là một trong ba đại gia lớn giang hồ, Thái Bình thành lại không hề có động thái gì.

Khi Thạch Nhạc Nhi nghe được tin tức này, kinh ngạc vô cùng. Kinh ngạc giống thế, còn có hai huynh muội Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê, cùng với đám nhân sĩ có quen biết với Tả Tiểu Tiểu.

“Chỉ mới mấy tháng không thấy, vậy mà Tiểu Tiểu đã biến thành minh chủ…” Nhạc Hoài Giang cảm thán, “Quả nhiên là bí hiểm.”

Nhạc Hoài Khê bất đắc dĩ đến cực điểm, “Sớm biết như vậy, lúc trước nên đi theo Tiểu Tiểu, ai…”

Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Thế nào, các ngươi có cái gì không vừa lòng với ta?!”

Hai người lập tức xua tay, “Không dám không dám.”

Thạch Nhạc Nhi chợt nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui tiếp tục nhìn người luyện đao trong võ đường.

Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê nhìn nhau, đổi đề tài, nói: “Ngụy công tử thật sự là thiên tư hơn người nha. Bộ đao pháp này chỉ luyện có một tháng, đã ra hình ra dáng.”

Người luyện đao dưới võ đường, đúng là Ngụy Dĩnh. Cầm trong tay hắn, đúng là một trong các kiện “Cửu Hoàng thần khí”, “Võ Linh Bá Đao”. Đao pháp “Võ Linh Bá Đao” chú trọng sự cương mãnh, nhưng vào trong tay hắn, hợp với “Yến Hành Bộ”, lại tạo ra cảm giác thanh dật tiêu sái.

Thạch Nhạc Nhi nhìn hắn múa đao, nói: “Nếu là ta, cho ta một tháng, ta cũng có thể đùa giỡn thành như vậy, có gì đáng ngạc nhiên?”

Huynh muội Nhạc gia nghe vậy, liên tục nói phải.

Trong lòng Thạch Nhạc Nhi cũng biết đó là nịnh hót. Nàng chưa bao giờ tập võ, năm đó, lúc lão thành chủ còn trên đời, đã từng muốn truyền dạy võ nghệ cho nàng, lại bị đôi cha mẹ không chịu trách nhiệm kia của nàng cực lực ngăn cản. Phụ thân đã từng nói với nàng: Nữ nhi tội gì phải tập võ, vui vẻ thoải mái sống qua ngày, không phải rất tốt hay sao? Mấy chuyện luyện võ này rất cực khổ, tra tấn nam nhân là đủ rồi.

Hồi nhỏ, nàng cảm thấy phụ thân thật săn sóc. Nhưng hiện thời, nàng hoàn toàn không nghĩ như vậy. Vui vẻ thoái mái sống qua ngày, đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu có võ công, nàng đã sớm phát huy uy danh cuả Thái Bình thành, thống nhất giang hồ, xưng bá thiên hạ rồi! Hừ!

Nàng nghĩ đến đây, trong lòng không vui, sắc mặt cũng dần âm trầm lên.

Nàng quay đầu, nói: “Ta đi thu thuế, các người ngoan ngoãn ở đây nhìn cho ta, đừng để hắn nhàn hạ.”

Huynh muội Nhạc gia lập tức cung kính đáp ứng, sau đó, cung kính nhìn nàng rời đi.

Lúc này, Ngụy Dĩnh đã luyện xong một lần đao pháp, chậm rãi đi về phía bên này, nghỉ ngơi một chút.

“Ngụy công tử a, có muốn uống nước hay không nha?” Nhạc Hoài Khê ân cần bưng một ly trà lên, nói.

Ngụy Dĩnh cười tiếp nhận, “Đa tạ.”

“Công tử khách khí rồi. Luyện lâu như vậy, chắc mệt mỏi lắm nhỉ, ta giúp ngài đấm bóp lưng?” Nhạc Hoài Khê xoa bóp tay, nịnh nọt nói.

Lúc này Ngụy Dĩnh mới cảm thấy không khí quỷ dị, liên tục cự tuyệt.

Nhạc Hoài Khê cười, nói: “Ngụy công tử, đấm một lúc cũng chỉ thu mười văn tiền thôi, cũng không tính là đắt mà.”

Ngụy Dĩnh nhìn ánh mắt lóe sáng của Nhạc Hoài Khê, lại nhìn Nhạc Hoài Giang tập mãi cũng thành thói quen đứng bên cạnh, mở miệng hỏi: “Các ngươi… Thật sự nợ ba ngàn lượng?”

Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê nghe thấy thế, đau đớn kịch liệt gật đầu.

“Không biết lúc nào mới có thể trả hết a…” Nhạc Hoài Giang ngửa mặt lên trời cười, nói.

Ngụy Dĩnh nhớ tới tờ bằng chứng của mình và Nhạc Nhi, trong lòng càng thêm không hiểu, “Ta vẫn không rõ. Thái Bình thành là đại phái trong thiên hạ, gia sản giàu có, tại sao Thạch Nhạc Nhi lại coi trọng tiền bạc đến thế?”

Nghe thấy thế, hai huynh muội đều nở nụ cười.

“Ngụy công tử, có phải ngươi hiểu lầm cái gì rồi không.” Nhạc Hoài Khê cười nói.

“Nhạc Nhi cái gì không sợ, chỉ sợ bị người ta coi thường. Đáng tiếc, hiện tại mỗi này nàng đều mặc vàng mang bạc, quá mức phú quý.” Nhạc Hoài Giang cũng cười, “Ngụy Khải công tử, ngươi không phải người ngoài, ta liền nói thật cho ngươi biết. Thái Bình thành ruộng tốt ngàn khoảnh, cần cái gì cũng có, đây là sự thật. Chỉ là, thực khách trong Thái Bình thành, đâu chỉ có ba ngàn.”

“Ý của ngươi là…” Ngụy Dĩnh hiểu ra điều gì đó, cũng không dám xác nhận.

“Sau khi lão thành chủ qua đời, Thái Bình thành đã sớm tiền thu không bằng tiền chi. Trong thành đều là nhân sĩ giang hồ, có mấy người lại nguyện ý tự mình cày ruộng nấu ăn, tự cung tự cấp? Lúc đó Ngụy công tử đến chẳng phải cũng là ăn không trả tiền đó sao.” Nhạc Hoài Khê bổ sung thêm “Lúc Nhạc Nhi kế vị, phòng thu chi chỉ còn lại có ba trăm lượng bạc, còn chưa đủ để toàn thành tiêu dùng trong nửa năm. Lúc đó, Nhạc Nhi liền giúp người trong thành tính toán nợ nần, còn tuyên bố, nếu như ai không rõ tiền nợ, sẽ đuổi khỏi Thái Bình thành, tự sinh tự diệt.”

“Thật ra, Nhạc Nhi hoàn toàn không cần phải làm như thế. Kiếm tiền nuôi gia đình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.” Nhạc Hoài Giang cười nói, “Đúng không, Tiểu Khê?”

Nhạc Hoài Khê gật đầu, “Đúng đó.”

Ngụy Dĩnh nghe đến đó, không khỏi mỉm cười.

Nhạc Hoài Giang mang theo ý cười, nói: “Ngụy công tử, Nhạc Nhi hợp tác với ngươi, mặt ngoài nói là vì bảy phần tiền lời kia, nhưng thật sự, lần cược này, thái bình trong thành căn bản là biến mất không còn. Trong đó có bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu tình cảm, Ngụy công tử hẳn là rõ ràng.”

Tươi cười của Ngụy Dĩnh vẫn dừng lại trên mặt như trước, bàn tay cầm đao lại nắm chặt. Mặc dù trước kia không hiểu rõ, hiện tại cũng đã hiểu. Những điều hắn đã từng làm, đều thật quá ngây thơ. Trách nhiệm, hắn đã từng coi khinh như giày cũ, nhưng hiện thời vấn đề đó lại khiến hắn an tâm.

Ba người trò chuyện với nhau thật vui, sau khi nói chuyện xong, lại bắt đầu cùng nhau luận bàn võ nghệ. Trong lúc nhất thời, trong võ trường liền vui vẻ hẳn lên. Mọi người hoàn toàn quên mất chính sự. Hứng trí cao ngất, cùng nhau uống rượu, mong được khoái hoạt. Sau này, việc này bị Thạch Nhạc Nhi biết, tất nhiên là răn dạy không ít, Ngụy Dĩnh cũng vào lúc này hiểu ra, tại sao huynh muội Nhạc gia này vốn là cao thủ, lại khúm núm, kính sợ ba phần với Thạch Nhạc Nhi. Nguyên nhân đều từ hai chữ “Tình thân” duy nhất trên thế gian hết sức chân thành kia.

Trái lại, bản thân lại bị huynh đệ phản bội, người thân quyết liệt. Trong lòng hắn càng cảm thấy thê lương, nhưng mà, lúc này, ý niệm của hắn càng hiện rõ, hoàn toàn không còn mê võng nữa. Hắn muốn chiến thắng một người, thu hồi tất cả những thứ đã mất đi, có được tín nhiệm như vậy, hắn liền có tin tưởng.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, ngày đó lại đến sớm như vậy.

…….

Giữa trưa ngày thứ hai, đệ tử Nhạc Lam Kiếm phái tiến đền truyền tin. Nói là mấy ngày trước, Anh Hùng Bảo hạ chiến thư với Nhạc Lam Kiếm phái, muốn khiêu chiến tuyệt học “Lam Kiếm mười bày thức” trên giang hồ.

Sau khi Anh Hùng Bảo có bảo chủ mới kế vị, thôn tính không ít môn phái nhỏ, khuếch trương thế lực. Hiện thời, cái gọi là khiêu chiến này, chỉ sợ cũng là muốn tạo áp lực với Nhạc Lam Kiếm phái. Chưởng môn đương nhiệm của Nhạc Lam Kiếm phái là Nhạc Ẩn Hác, đối với việc này vô cùng lo lắng, có chút khủng hoàng ngoài ý muốn. Liền tự quyết định xin huynh trưởng Nhạc Ẩn Phong trong Thái Bình thành giúp đỡ.

Nghe được tin tức này, Thạch Nhạc Nhi nóng lòng muốn thử. Lập tức triệu tập người trong thành tới đại sảnh, thương nghị việc này.

“Hừ, ta còn tưởng Ngụy Khải rất thông minh, thật ra cũng không hơn gì ai. Khiêu chiến với Nhạc Lam, chẳng phải vừa vặn giúp Thái Bình thành ta có cớ ra tay sao…” Thạch Nhạc Nhi ngồi trên đường thượng, vui vẻ nói, “Lập tức triệu tập nhân mã, trợ giúp Nhạc Lam Kiếm phái.”

Đệ tử truyền tin của Nhạc Lam Kiếm phái nghe vậy, nói: “Thành chủ, việc này không ổn. Anh Hùng Bảo tới khiêu chiến, nếu như bổn phái không nghênh chiến, sau này làm sao có thể sống yên trên giang hồ. Chưởng môn sai đệ tử đến, không phải là muốn nhờ Thái Bình thành ra tay, chỉ là muốn tìm chưởng môn tiền nhiệm, cùng nhau đối địch thôi.”

Thạch Nhạc Nhi cười nói: “Ta tới quan sát, vậy là được rồi chứ?”

Đệ tử truyền tin không còn lời nào để nói, chỉ đành đáp ứng.

Thạch Nhạc Nhi quay đầu, nhìn Ngụy Dĩnh bên cạnh, “Xem ra, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện trước một chút rồi.”

Thần sắc của Ngụy Dĩnh có chút khẩn trương, hắn nắm chặt chuôi đao bên hông, cảm giác có chút hưng phấn.

Lúc này, ở cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu, “Nhạc Nhi, chuyện lớn như vậy, sao lại không cho ta biết?”

Thạch Nhạc Nhi ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người mặc trang phục tiêu sư nhanh chóng đi vào, đi trước, đúng là tổng tiêu đầu của “Tiêu cục Hành Phong”, Lệ Chính Hải.

“Lệ bá bá, làm sao Nhạc Nhi có thể quên mất người chứ.” Thạch Nhạc Nhi đứng lên, cười nói.

Lệ Chính Hải cười vang, lại nhìn Ngụy Dĩnh ngồi bên cạnh Thạch Nhạc Nhi, “Không ngờ, nhanh như vậy, con đã định hôn sự rồi. Bá bá thực sự cao hứng thay con a, ha ha ha!”

Nghe nói như thế, Thạch Nhạc Nhi và Ngụy Dĩnh đều cứng đờ.

Thạch Nhạc Nhi bất mãn mở miệng, nói: “Lệ bá bá, chúng ta nói chuyện chính sự đi.”

Lệ Chính Hái hất tay ra, nói: “Không cần phải nói. Anh Hùng Bảo từ sau khi Tam Anh qua đời, Ngụy Khải nắm độc quyền, diệt trừ đối lập, hoành hành giang hồ, làm việc không hề có chút phong phạm anh hùng. Ta nghe thấy Nhạc Lam Kiếm phái sai người tới tìm con, liền biết là muốn đối phó với Anh Hùng Bảo. Cái này còn có gì để bàn bạc nữa, ‘Tiêu cục Hành Phong’ ta toàn lực ủng hộ, tuyệt không hai lời!”

Hắn nói xong, tiêu sư phía sau đều hưởng ứng.

Trong đại sảnh, lập tức hào khí tận trời. Mà lúc này, hai huynh muội Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê cũng khoan thai chậm rãi bước vào đại sảnh. Phía sau lưng Nhạc Hoài Giang còn có một chiếc hộp gỗ dài khoảng bốn thước, trong thần sắc có chút nghiêm túc. Hắn đi vào trong đại sảnh, nói với Thạch Nhạc Nhi: “Thành chủ, ta và Tiểu Khê đều là người của Nhạc Lam Kiếm phái, chuyện này, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Vừa rồi cha ta mới phân phó, nếu Anh Hùng Bảo thật sự muốn khiêu chiến ‘Lam Kiếm mười bảy thức’, vậy liền do ta là Tiểu Khê nghênh chiến. Mong thành chủ thành toàn cho chúng ta phá giới động thủ.”

Thạch Nhạc Nhi cười cười, “Thật hợp ý ta. Lúc này đây, ta muốn làm cho Ngụy Khải thua tâm phục khẩu phục.”

Mọi người thương nghị thỏa đáng, liền cùng nhau rời đi chuẩn bị. Ngày thứ hai, ra roi thúc ngựa, chạy tới Nhạc Lam Kiếm phái.

…….

Nhạc Lam Kiếm phái cách Thái Bình thành không xa, ra roi thúc ngựa, chạy suốt cả đêm, chắc chắn trong vòng ba ngày có thể tới nơi.

Nhân mã Thái Bình thành thanh thế to lớn, tốn nhiều thời gian hơn một chút. Đợi đến lúc đuổi tới, đã tới ngày luận võ. Nhạc Lam Kiếm phái đã sớm sốt ruột không chịu nổi, nhìn thấy bọn họ tới, mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người vội vàng chạy tới nơi luận võ, đã thấy nơi đó không có một bóng người, thậm chí còn không thấy cả chưởng môn Nhạc Ẩn Hác của Nhạc Lam Kiếm phái.

Mọi người đang cảm thấy nghi hoặc, ngay lúc đó, đệ tử Nhạc Lam Kiếm phái đột nhiên ào ào rút kiếm, tấn công tới.

Tình huống phát sinh đột ngột như vậy, khiến mọi người không kịp phản ứng. Chỉ thấy trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, vài tên đệ tử đã đem kiếm đặt lên cổ Thạch Nhạc Nhi.

“Là cạm bẫy…” Lúc Thạch Nhạc Nhi ý thức được, trong lòng chợt lạnh.

“Nhạc Nhi muội muội, hiện tại mới biết, đã quá muộn rồi.”

Lúc nghe thấy thanh âm kia, lông tơ của Thạch Nhạc Nhi dựng đứng lên, kinh sợ khác thường dâng lên trong lòng.

Đệ tử Nhạc Lam Kiếm phái tách ra thành một con đường, Ngụy Khải chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến lên. Hắn mặc một thân trang phục màu tím đậm, trên viền vạt áo và cổ tay, dùng chỉ bạc thêu lên, nhè nhẹ tỏa sáng. Vẻ mặt hắn thoải mái nhàn hạ, ý cười ôn nhã, hoàn toàn không có chút lệ khí.

Ngụy Dĩnh nhìn thấy hắn, áp chế không được lửa giận nơi đáy lòng, đang định rút đao. Nhưng mà, cũng trong nháy mắt đó, hắn liền ý thức được tình thế bốn phía, cuối cùng kiềm chế lại xúc động của bản thân.

“Ngụy Khải… Ngươi đã làm gì người của Nhạc Lam Kiếm phái?” Thạch Nhạc Nhi nhẫn nhịn, hạ sợ hãi xuống, hỏi.

Ngụy Khải mỉm cười, “Chư vị yên tâm, ta làm sao có thể giết hết bọn chúng chứ.” Ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống trên người huynh muội Nhạc gia, “Nhị vị chính là truyền nhân mang chữ ‘Hoài” trong tên của Nhạc Lam Kiếm phái nhỉ. Biết được gia tộc gặp nạn, liền tới tương trợ. Quả thật là máu mủ tình thâm, tình nghĩa vô tư.”

“Không phải ngươi đến luận võ hay sao? Tại sao lại dùng cái thủ đoạn này, mau buông Nhạc Nhi ra!” Nhạc Hoài Giang mở miệng, quát lớn.

Ngụy Khải cười nói: “Nhạc Nhi là thê tử chưa qua cửa của ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của nàng. Tuy nhiên, người của Nhạc Lam Kiếm phái, ta không dám cam đoan.”

“Ngươi muốn thế nào?” Nhạc Hoài Khê nhíu mày, nói.

Ngụy Khải thản nhiên mở miệng, nói: “Nhạc Lam Kiếm phái có thể có được chỗ đứng trên giang hồ, chính là dựa vào “Lam Kiếm mười bảy thức’, còn cả, Thích thị danh binh: ‘Lam Kiếm’. Thế nhân chỉ biết Nhạc Lam Kiếm phái có được ‘Lam Kiếm’, lại không biết ‘Lam Kiếm’ là song kiếm, một Sơn một Phong. Chỉ có song kiếm hợp bích mới có thể phát huy hết tinh túy của ‘Lam Kiếm mười bày thức’, tung hoàng thiên hạ, không người có thể địch.” Hắn nhìn huynh muội Nhạc gia, ánh mắt dừng lại trên hộp gỗ sau lưng bọn họ, “… Cửu Hoàng thần khí, đều do Thích thị tạo ra, lại không hề ghi trên sổ sách về danh binh. ‘Lam’ gồm ‘Sơn’ và ‘Phong’*, tất nhiên chính là thần khí. Hiện thời, dùng ‘Phong’ trong tay nhị vị, đổi lất tính mạng toàn phái Nhạc Lam. Giao dịch này thế nào?”

(*: Chữ Lam 岚 là do chữ Sơn山và chữ Phong风ghép lại)

“Hóa ra, ngươi căn bản không hề muốn thu phục Nhạc Lam Kiếm phái. Mục đích cuối cùng của ngươi vẫn là ‘Cửu Hoàng thần khí’!” Thạch Nhạc Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, nàng nhìn huynh muội Nhạc gia hô “Không được đồng ý với hắn! Tên Ngụy Khải này là đồ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, căn bản sẽ không giữ chữ tín! Ngươi mơ tưởng!”

Ngụy Khải cũng không tức giận, “Nhạc Nhi, rời khỏi Thái Bình thành, ngươi cái gì cũng không phải. Có tư cách gì sẵng giọng với ta.”

Thạch Nhạc Nhi tức đỏ mặt, nhưng đúng như lời Ngụy Khải nói, tay nàng trói gà không chặt, căn bản không thể phản kháng. Nàng không khỏi cảm thấy ảo não, dùng sức giằng ra. Người dùng kiếm áp chế nàng vốn cũng không dám làm nàng bị thương, nàng động như vậy, ngược lại lại khiến bọn họ khiếp sợ.

Khe hở này, Ngụy Dĩnh nhìn thấu. Hắn rút đao khỏi vỏ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía người áp chế Thạch Nhạc Nhi. Trường kiếm bị đao phong chém nát, vỡ tan thành mảnh nhỏ, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng. Cảnh tượng hoa mắt kia cũng chỉ là một cái chớp mắt, mà trong cái chớp mắt này, Ngụy Dĩnh đã đem Thạch Nhạc Nhi bảo hộ sau lưng.

“Võ Linh Bá Đao…” Sau khi thấy rõ binh khí trong tay Ngụy Dĩnh, trong giọng nói của Ngụy Khải có chút âm hàn, “Nhạc Nhi, ngươi chọn hắn?”

Thạch Nhạc Nhi đột nhiên được cứu, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan. Nhưng lúc nghe được câu kia, lại phản ứng lại, nói: “Chọn hắn thì sao, chẳng lẽ lại chọn cái tên tiểu nhân hạ lưu như ngươi sao?”

Mày Ngụy Khải nhíu lại, ôn nhã ban đầu mất đi, sát khí lẳng lặng ẩn giấu, “Tam đệ, ngươi quả nhiên may mắn. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều chọn ngươi. Ta bức ngươi đến tuyệt cảnh như vậy, ngươi vẫn có thể xoay người.”

Ngụy Dĩnh nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, trong lòng không khỏi thê hàn*.

(* Thê hàn: Thê lương + Lạnh lẽo)

“Ngẩn người cái gì! Còn không giáo huấn hắn cho ta!” Thạch Nhạc Nhi giậm chân, đẩy Ngụy Dĩnh một cái, nói.

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt đó, dưới đất bắn lên vô số lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào chân mọi người.

Ngụy Dĩnh phản ứng kịp thời, ôm lấy Thạch Nhạc Nhi, tránh thoát trong gang tấc.

Thế công vẫn chưa dừng lại, hơn mười lưỡi đao lại chui từ dưới đất lên, bụi mù bắn lên, khiến hai người mờ mắt. Trong mơ hồ, có vô số thân ảnh xuyên qua, mặc dù mắt không thể nhìn rõ, nhưng tất cả công kích đều là thật. Không ít người không kịp phản ứng, thụ thương.

Trong lúc Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê đang kinh ngạc, cũng bị tập kích. Chỉ thấy mấy ám khí bộ dáng kì quái bay vụt đến, dưới chân lại bị lưỡi đao che kín, trên dưới giáp công, không dễ tránh né.

Nhạc Hoài Giang nhíu mày, mở hộp lấy kiếm.

Chỉ thấy trường kiếm kia dài hơn ba thước, trên thân kiếm có hoa văn áng mây trải dài, ngân quang rạng rỡ, tuấn lệ vô song.

Hắn thả người nhảy lên, lộn người chúc đầu xuống dưới, xoay tròn huy kiếm. Thân hình kia nhẹ nhàng vô cùng, kiếm quang hiển hiện, ám khí đều bị chém rơi xuống đất. Chỉ thấy hắn dùng mũi kiếm điểm nhẹ lên mặt đất, mượn lực nhảy lên, sau một cái xoay người, ổn định thân hình.

Hắn vừa thở ra một hơi, lại thấy một cỗ chưởng lực đánh úp lại.

Nhạc Hoài Khê đứng bên cạnh thấy thế, lập tức ra tay, giúp hắn ngăn cản.

Sau khi tiếp được một chưởng, Nhạc Hoài Khê nhíu mày thối lui, hơi thở khẽ run, nói: “Minh Lôi chưởng!”

Người ra tay, đúng là Ngụy Khải. Một chưởng chưa dứt, hắn lại lập tức đánh thêm một chưởng, tấn công về phía Nhạc Hoài Giang.

Nhạc Hoài Giang đang lo lắng cho thương thế của Nhạc Hoài Khê, trong thời gian ngắn, chiêu thức có chút hỗn loạn.

Ngụy Khải đánh một chưởng về phía ngực hắn, Nhạc Hoài Giang khom lưng, khiến một chưởng kia đánh vào không khí. Hắn liên tục lui lại vài bước, ổn định thân mình, lập tức xuất kiếm, chém về phía đầu Ngụy Khải.

Ngụy Khải xoay người, tránh khỏi một kiếm kia. Sau đó đưa lưng về phía Nhạc Hoài Giang, dựa lưng vào phía sau, nâng cao khuỷu tay trái, ngay lập tức tóm lấy cổ họng của Nhạc Hoài Giang. Ngay sau đó, tay phải bắt, túm lấy cổ tay cầm kiếm của Nhạc Hoài Giang. Ngón tay đặt sẵn lên mạch môn, ấn mạnh một cái.

Nhạc Hoài Giang chỉ cảm thấy tay nhói đau, khí lực biến mất, trường kiếm trong tay rớt ra.

Ngụy Khải lập tức đón lấy kiếm, nhanh chóng thối lui.

Lúc Nhạc Hoài Giang hoàn hồn lại, đã thấy Ngụy Khải nắm được trường kiếm, biểu cảm trên mặt chính là tựa tiếu phi tiếu.

“Lam Kiếm kết hợp, thiên hạ vô địch.” Ngụy Khải thản nhiên mở miệng, “Lúc này, chỉ có một bên, các ngươi không xứng là đối thủ của ta!”

Huynh muội Nhạc gia nhìn nhau, nhíu mày thật sâu…

Cùng lúc đó, một bên, Ngụy Dĩnh che chở cho Thạch Nhạc Nhi, tránh né công kích. Đột nhiên, bên trong đám bụi kia, có một đạo xích quang* (Ánh sáng đỏ) chém qua. Theo bản năng, hắn xoay tay xuất đao, binh khí chạm nhau phát ra thanh âm thanh thúy. Ngụy Dĩnh chỉ cảm thấy đao phong chấn động, nhưng lại khiến cổ tay hắn run lên.

Trong thiên hạ, thứ duy nhất ‘Võ Linh Bá Đao” không chém đứt được, chỉ có thần binh “Cửu Hoàng”.

Xích quang tiến sát, Ngụy Dĩnh cuống quít ngăn cản, nhưng trong bụi mù khó nhìn, hắn phòng được chiêu này, lại không phòng được chưởng lực âm hàn phía sau. Trong lúc đó, hắn cuống quít đưa đao ngang ngực phòng hộ. Chưởng lực đánh trúng lưỡi đao, kình lực bắn ra, khiến tay hắn buông lỏng, “Võ Linh Bá Đao” bị đánh bay ra ngoài, ở trong không trung xoay trong vài vòng, dừng lại bên chân Ngụy Khải.

Ngụy Dĩnh bị bức lui mấy bước, hơi hơi thở dốc.

Lúc này, bụi mù dần dần phiêu tán, Ngụy Dĩnh chỉ thấy một nam tử khoảng chừng đầu năm mươi, tay trái cầm một đôi song đao đỏ sậm, đúng là “Trục Dương” trong “Cửu Hoàng”, tay phải vẫn giữ ở tư thế xuất chưởng. Hắn không phải ai khác, chính là đảo chủ tiền nhiệm của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo: Ôn Tĩnh. Bên người hắn còn có mười mấy tên Ninja Nhật Bản. Mới vừa rồi, lưỡi đao và bụi mù đều do những nhẫn giả này quấy phá.

Ôn Tĩnh thu chưởng, nhìn về phía Ngụy Khải, “Ngụy công tử, không phải lão phu đã sớm khuyên ngươi, không cần tốn nhiều võ mồm sao.”

Ngụy Khải cười gật đầu, “Đảo chủ nói phải.”

Ngụy Khải nhặt lấy “Võ Linh Bá Đao” trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: “Giết.”

Tiếng nói vừa dứt, sát khí lập tức hiện lên. Người trong Thái Bình thành mới vừa rồi đều bị đánh bất ngờ, nên có rất nhiều người bị thương, tình thế vô cùng bất lợi.

Nhưng vào lúc này, một tiếng nhạc quỷ dị đột nhiên bồng bềnh lướt qua. Mọi người chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nội tức bắt đầu hỗn loạn. Cùng lúc đó, vũ tên màu ngân bạch xé không, bắn thẳng về phía nhân mã của Ngụy Khải và Ôn Tĩnh.

“Mị Hải Thần Âm…” Ôn Tĩnh cuống quít né tránh, nói ra cái tên này.

Nhưng mà, những thứ đó còn chưa tính. Một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, chỉ thấy một nữ đồng khoảng chừng mười tuổi, tay cầm đèn cung đình, nhanh nhẹn giáng xuống. Một trời lụa mỏng, một đoàn nữ tử theo sát phía sau, nâng lẵng hoa, phiêu nhiên bay tới. Trong lúc nhất thời, cánh hoa đầy trời, thiếu nữ như mây, đẹp không sao tả xiết.

Đoàn nữ tử dừng chân, hơi nghiêng thân mình, cung kính đứng thẳng, cùng hô lên: “Cung nghênh minh chủ!”

……

Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ… Vậy, trước tiên ta xin nói, ngàn hô vạn gọi rồi xuất hiện, như vậy mới thể hiện được địa vị cao cao tại thượng a. Ta cam đoan, chương sau tuyệt đối là thời gian võ lâm minh chủ thi triển thần uy đại pháp… Quẫn ~~~

Khụ khụ, nói, mọi người hỏi ta vì sao Ngụy Khải cái gì cũng tính trước được… Ta muốn nói, đây là kịch tình cần thiết… Quẫn, trên thực tế, dù gian kế của hắn không thực hiện được, thì ngay câu dưới ta liền tìm biện pháp để nó thực hiện được a ~~~ Tóm lại, hắn là người có chỉ số thông minh rất cao, chỉ là vận khí hơi kém một chút thôi… Quẫn ~~~

Được rồi! Trở lại vấn đề chính, dưới đây chính là bảng danh mục những chuyện ác đã làm của Tiểu Tiểu ~~~ (Tiểu Tiểu: Ta… Ta… Ta cũng không làm quá nhiều chuyện ác mà…) Ân, bởi vì nữ chủ làm chuyện ác hết lần này đến lần khác, tội lỗi chồng chất, dựa vào từng lần, sau đây sẽ là bảng phân cấp độ cao thấp… Quẫn ~~~

1, Trên sơn đạo, thấy Thạch Nhạc Nhi mặc vàng đeo bạc, nổi lên tà niệm, tiến lên cướp bóc.

Tội danh: Chặn đường cướp của.

Hậu quả: Bị nghĩ lầm thành tiến lên cảnh báo, đương sự không thèm truy cứu…

2, Ở trên sơn đạo, gặp phải cướp bóc, ý đồ nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Tội danh: Trộm cướp.

Hậu quả: Khi đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của, ngoài ý muốn đánh lui kẻ cướp, đương sự không thèm truy cứu…

3, Hôm sau, ý đồ mưu sát Thạch Nhạc Nhi. (– Quyển 1)

Tội danh: Cố ý giết người.

Hậu quả: Bị nghĩ lầm thành ngăn cản ám khí, đương sự không thèm truy cứu.

4, Trong Anh Hùng Bảo, phóng hỏa lẻn vào phòng tiêm chủ Hi Viễn, ăn cắp Tiêm Tú Bách La —— thành công!

Tội danh: Vào phòng trộm cướp.

Hậu quả: Phát hiện mật đạo, giải cứu Ngân Kiêu, xuyên thủng gian kế của Hi Viễn, đến giờ vẫn chưa được giải quyết… (Nhìn chung chính là đen ăn đen…)

5, Trong Anh Hùng Bảo, có ý đồ bất chính với Mạc Doãn, giết người diệt khẩu.

Tội danh: Cố ý giết người.

Hậu quả: Sai sót ngẫu nhiễn phát hiện bên trong đồ ăn có độc, đương sự không thèm truy cứu, còn tỏ vẻ cảm tạ…

6, Tự xưng là cả nhà mình bị Ngân Kiêu giết chết, bơ vơ không nhà cửa, vả lại mệnh cũng không còn bao lâu, dụ dỗ Liêm Chiêu tương trợ, giúp mình đi tới Thần Nông thế gia trị liệu.

Tội danh: … Lừa gạt… Câu dẫn lương gia công tử???

Hậu quả: =.= Nói cái gì cũng vô dụng, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, tình thú của vợ chồng người ta… Quẫn ~~~

……..

Các hành động ác trong quyển một đã tổng kết xong.

Triệu Nhan: =.= So sánh mà xem, ta thật sự rất thiện lương… Tiểu Tiểu quẫn: =.= Ta không hề cố ý muốn làm người xấu bất thành…

Quần chúng quẫn: Hồ Ly, ngươi nhìn mà xem, tuyệt đối có vấn đề…

Hồ ly: Quẫn quẫn quẫn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK