• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tiểu bị không khí yên tĩnh kia làm cho không được tự nhiên. Nàng nhìn Mạc Doãn, lại nhìn Ngụy Dĩnh. Trên mặt hai người kia đều là một mảnh lạnh lùng cùng một chút khiếp sợ, mà trong ánh mắt lại rõ ràng là không tin.

“Ách… Nhị vị coi như ta cái gì cũng chưa nói…”

Ngụy Dĩnh lại mở miệng, nói với Mạc Doãn, “Triệu Nhan đúng thật là mười bảy tuổi.”

Lời này vừa thốt ra, Mạc Doãn không nói hai lời, bước ra ngoài.

Ngụy Dĩnh cũng đi theo.

Tiểu Tiểu vô cùng bất đắc dĩ. Hai vị đại ca này quả nhiên không coi ai ra gì a. Biết rõ ở cửa uyển có đệ tử canh giữ, đi ra ngoài như vậy cũng không sợ gây nên náo loạn a? Với cái tình hình này mà đi ra ngoài, không những mất công đi lại, hơn nữa lại còn khiến cho kẻ khác hoài nghi? Đáng thương nhất là thảo dân như nàng, đi theo hai quý công tử này, nhất định chịu thiệt. Không được, phải làm cái gì đó!

Tiểu Tiểu chạy vài bước vọt lên trước, ngăn lại hai người kia.

“Nhị vị công tử, hãy nghe ta nói!” Tiểu Tiểu thành khẩn nói, “Các ngươi có đi ra ngoài như vậy, căn bản là không có tác dụng gì a.”

“Ai dám ngăn cản ta.” Trong giọng nói của Ngụy Dĩnh tràn ngập khinh thường.

“Ta biết ngài là thiếu gia của Anh Hùng Bảo, nhưng mà, Mạc Doãn công tử hiện giờ là người đang bị giam lỏng, thủ vệ ở cửa sao có thể để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy?” Tiểu Tiểu lại nhìn thoáng qua Mạc Doãn, nói, “Cứ cho là hai vị dùng vũ lực để thoát thân, tìm được Triệu Nhan, cũng khó đảm bảo nàng sẽ chối không nhận chuyện này. Ách… Không phải ta nói bậy a, tính tình của Triệu Nhan cô nương, nhị vị biết rõ mà?”

Nàng dè dặt cẩn trọng liếc nhìn hai người kia, “Cho nên a, chúng ta vụng trộm chuồn đi là được?”

“Ngươi cũng đã nói, bắc uyển có đệ tử canh gác, làm sao có thể đi ra ngoài được?” Ngụy Dĩnh hoài nghi nói.

Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực, “Không phải ta đã vào được đây rồi sao! Nhị vị nếu không ghét bỏ, kỳ thật có lỗ chó…”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị hai ánh mắt lạnh như băng dọa sợ.

“Coi… Coi như ta cái gì cũng chưa nói…” Tiểu Tiểu cứng ngắc cười nói.

Mạc Doãn cúi đầu thoáng suy nghĩ một chút, nói, “Cứ làm như vậy đi.”

Tiểu Tiểu kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Mạc Doãn.

“Nhị ca?” Ngụy Dĩnh cũng kinh ngạc không kém Tiểu Tiểu.

Khóe miệng Mạc Doãn hơi nhướng lên, trong tươi cười mang theo vài phần ôn nhu. Hắn quay đầu nhìn Ngụy Dĩnh, nói, “Cái động chúng ta làm kia, hóa ra vẫn còn a…”

Biểu cảm của Ngụy Dĩnh đột nhiên thay đổi, mắt hắn sáng lên, ý cười thân thiết tràn đầy, “Ân…”

Tiểu Tiểu đứng bên cạnh không khỏi tự giác nở nụ cười. Nàng đã nghĩ tại sao, trên tường bắc uyển này, tại sao lại có một cái lỗ chó chứ. Trùng hợp như vậy, chính là duyên phận nhỉ. Bất luận tình đời lạnh lẽo như thế nào, máu vẫn như cũ ấm hơn nước.

Giờ mùi một khắc, lúc này, trong phòng bếp của Anh Hùng Bảo yên tĩnh vô cùng. Ngọ thiện (bữa trưa) đã qua, mấy đầu bếp đều đã nghỉ ngơi.

Bên cạnh táo đài* có một cái bếp lò nhỏ, trên bếp ninh một nồi chè hạt sen nhân sâm. Triệu Nhan đứng bên cạnh lò, tay cầm cây quạt, nhẹ nhàng quạt lửa.

Táo đài:

Lúc này, có người đến.

Triệu Nhan quay đầu, nhìn, lập tức mỉm cười phúc thân hành lễ, ôn nhu nói, “Tam thiếu gia.”

Ngụy Dĩnh khinh miệt rời tầm mắt, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Triệu Nhan cười như cũ, “Thiếu gia có gì căn dặn?”

Ánh mắt Ngụy Dĩnh lạnh lẽo, “Tại sao muốn hại nhị ca ta?”

“Nhị ca?” Triệu Nhan nhíu mày suy tư, “A, ngài đang nói Mạc Doãn thiếu hiệp sao? Ha ha, hắn đã bị trục xuất khỏi Anh Hùng Bảo, đã không còn là nhị ca của ngài rồi.”

“Bớt nói nhảm đi, ta hỏi ngươi vì sao muốn hại hắn?!” Trong thanh âm của Ngụy Dĩnh hàm chứa tức giận.

Triệu Nhan không hề sợ hãi. Nàng xoay người, tiếp tục khuấy nồi cháo trên bếp, không nhanh không chậm nói, “Thiếu gia, ngài nghe ai nói vậy? Nô tỳ sao có lá gan hại người chứ.”

“Khỏi diễn trò trước mặt ta! Ta còn không biết bộ mặt thật của ngươi sao!” Ngụy Dĩnh tóm lấy tay nàng, “Nói, đêm đó có phải là ngươi bảo nhị ca ta tới mật đạo ở hậu hoa viên.”

Triệu Nhan bị đau, cố gắng giằng khỏi tay Ngụy Dĩnh, “Thiếu gia, nô tỳ đã nói rồi. Nô tỳ chưa từng một mình đi gặp Mạc Doãn thiếu hiệp.”

Ngụy Dĩnh cắn răng, nói, “Ngươi cho là ngươi và nương ta bày trò, ta không biết?… Nhị ca đã bị trục xuất khỏi gia môn, tại sao các ngươi vẫn muốn đẩy hắn vào chỗ chết?”

Trong ý cười của Triệu Nhan mang theo một tia khinh miệt, “Thiếu gia, ngài đang nói cái gì a?”

“Được, coi như ngươi không có một mình đi gặp nhị ca. Vậy ngươi nói cho ta biết, độc trong ngọ thiện hôm nay, là ai hạ?!” Ngụy Dĩnh cả giận nói.

Đuôi lông mày của Triệu Nhan hơi nhếch lên, không trả lời điều gì.

“Bao thạch tín này là tìm được trong phòng ngươi. Ngươi còn cái gì để nói?!” Ngụy Dĩnh lấy từ trong lòng ra một gói giấy nhỏ, ném vào trước mặt nàng.

Triệu Nhan nhẹ thở dài một hơi, ngước mắt cười nói, “Xem ra, hắn không ăn rồi. Thực đáng tiếc…”

“Ngươi…” Nghe thấy câu trả lời như vậy, trong ánh mắt Ngụy Dĩnh hiện lên sát khí.

“Thiếu gia, ngài không muốn đem chuyện này ra nói cho mọi người chứ?” Triệu Nhan cười nói, “Chuyện ta làm, phu nhân sẽ không thoát khỏi quan hệ đâu.” Triệu Nhan buông cây quạt trong tay, vẻ mặt vô cùng thoải mái, “Đúng. Là ta bảo hắn tới hậu hoa viên, độc cũng là do ta hạ. Thì sao?”

Ngụy Dĩnh không trả lời.

“Ta làm như vậy, tất cả đều vì ngài a.” Triệu Nhan cười đến quyến rũ.

“Nói bậy!” Ngụy Dĩnh quát.

“Ha ha, sao lại là nói bậy chứ?” Triệu Nhan cười cười, nói, “Nô tì luôn trung thành tận tâm với ngài. Hễ có người gây trở ngại tới con đường làm bảo chủ của ngài, ta đều sẽ diệt trừ vì ngài. Ta vì ngài như vậy, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm trách phạt ta sao?”

“Hễ có người gây trở ngại cho ta…” Ngụy Dĩnh ngước mắt, “Ngày đó ‘quỷ mối’ tới gây sự, là ngươi đẩy Tả cô nương, bức Thái Bình thành ra tay?”

Triệu Nhan gật đầu, “Nếu Anh Hùng Bảo ngay cả một ‘quỷ mối’ cũng lo không xong, về sau làm sao có thể sống yên ổn trên giang hồ. Thái Bình thành và Anh Hùng Bảo có quan hệ thông gia, giúp đỡ một chút như vậy cũng coi như là đúng. Thiếu gia, ngài oán giận gì chứ. Nếu như ngày đó ngài ở đó, ta cũng không cần phải ra hạ sách này.”

“Người lập kế hại Liêm Chiêu và Tả cô nương, cũng là ngươi?”

Triệu Nhan lắc đầu, “Hại? Thế nhưng ta lại cảm thấy, ta thành toàn cho một đoạn nhân duyên mỹ mãn nha. Thiếu gia tốt của ta, hôn sự với thành Thái Bình, không thể bị hủy a.”

“Được. Mấy thủ đoạn ti bỉ xấu xa này của ngươi, ta tạm thời không quản.” Ngụy Dĩnh giận dữ, cố nén bình tĩnh, mở miệng, “Nhị ca ta có thù hận gì với ngươi, mà ngươi phải làm đến nông nỗi này!”

“Nông nỗi này?” Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng, “Hắn lén vào mật đạo, chém giết đệ tử. Đây cũng không phải do ta hãm hại. Ta chỉ bảo hắn tới hậu hoa viên thôi, chuyện sau đó, là do hắn tự mình gây ra… Lúc này, ta cũng chỉ là thấy Tam Anh bao che cho kẻ ác, sợ mấy huynh đệ kia ở trên trời có linh thiêng không thể ngủ yên, cho nên mới thay trời hành đạo mà thôi.”

“Hoang đường!” Ngụy Dĩnh phản bác.

Triệu Nhan cười một cái, xoay người bắc nồi cháo lên, để lên khay, bưng lên, “Tam thiếu gia, nô tì đã nói hết. Nếu như ngài không niệm tình mẫu tử, có thể tới gặp Tam Anh tố cáo.” Nàng hơi hạ thân, cười đi ra ngoài.

“Chậm đã…” Ngụy Dĩnh mở miệng, gọi nàng lại, “Ngươi làm như vậy với nhị ca, chẳng lẽ không sợ hắn giết ngươi?”

Triệu Nhan dừng chân lại, cười đến quyến rũ, “Tam thiếu gia lo lắng nhiều rồi.”

Ngụy Dĩnh nhẹ nhàng nói, “Ngươi tự tin như vậy?… Chẳng lẽ, ngươi chính là người hắn muốn tìm?”

Triệu Nhan khinh thường khẽ hé môi, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, “Đúng, vậy thì sao?”

Ngụy Dĩnh kinh ngạc không thôi, “Ngươi, vì sao…”

Triệu Nhan hừ nhẹ một tiếng, “Không vì cái gì cả… Thiếu gia chỉ cần nhớ kỹ. Ta, ngươi và phu nhân đều cùng đứng trên một con thuyền. Diệt trừ Mạc Doãn, sẽ không còn người tranh chức vị bảo chủ với ngươi. Yên tâm, nô tì nhất định sẽ dốc hết toàn lực, ngài không cần phải làm dơ tay mình.”

Triệu Nhan nói xong lời muốn nói, bưng cháo đi ra ngoài. Lúc cửa vừa được đẩy ra, nàng liền thấy Tiểu Tiểu và Mạc Doãn.

Tiểu Tiểu luôn luôn liều mạng che tai lại, cố gắng nói mình không có quan hệ gì với chuyện gì, nhưng vẫn nghe được rành mạch từ đầu tới cuối. Nàng ngẩng đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua Mạc Doãn. Ngay từ đầu, bọn họ đã đứng ở ngoài cửa phòng bếp, chờ câu nói đó. Nhưng đáp án cuối cùng kia, tàn khốc khiến cho người ta kinh hãi.

Thần sắc Mạc Doãn thật bình tĩnh. Tiểu Tiểu vốn tưởng rằng, hắn sẽ lập tức xông lên, một đao giết chết Triệu Nhan. Ít nhất, ngay từ lúc đầu, trong ánh mắt hắn thật sự có sát khí như vậy. Nhưng mà, đợi đến khi nàng ta nói xong câu nói đó, sát khí của hắn hoàn toàn biến mất. Nhẫn nhục được như vậy, đúng là bình tĩnh sâu không lường được.

Triệu Nhan nhìn thấy bọn họ, đầy tiên là kinh ngạc, sau đó liền quay đầu, nhìn Ngụy Dĩnh.

“Tam thiếu gia, ngài có ý gì?” Triệu Nhan mở miệng.

Ngụy Dĩnh cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Nhị ca… Huynh đều nghe thấy chứ…”

Mạc Doãn gật đầu, đi tới trước mặt Triệu Nhan.

Triệu Nhan lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi muốn giết ta, không cần phải khổ tâm như thế đâu.” Thanh âm của Mạc Doãn vô cùng bình tĩnh.

Bàn tay cầm khay của Triệu Nhan trắng bệch, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.

Mạc Doãn trầm mặc một lát, mở miệng nói, “Tuy rằng sư phụ chỉ bảo ta giao hộp gỗ cho ngươi, nhưng mà, ta vẫn hi vọng ngươi có thể quay về gặp hắn một lần. Nhiều năm như vậy, hắn luôn luôn đi tìm ngươi…”

Triệu Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt không vui.

Mạc Doãn không nói gì nữa, lấy hộp gỗ ra, đưa cho nàng.

Triệu Nhan ngay cả nhìn cũng không nhìn, vung tay lên, hất hộp gỗ kia xuống đất, “Trở về nói với hắn, vật như vậy, ta không cần.”

Mạc Doãn nhìn hộp gỗ rơi xuống đất, bình tĩnh hỏi, “Sư phụ nói, đây là của hồi môn của ngươi.”

“Của hồi môn?” Triệu Nhan khinh miệt nói, “Nói hắn yên tâm, ta nhất định sẽ gả đi.”

Hai người bọn họ một câu lại một câu. Khẩu khí của Mạc Doãn nhu hòa khiêm tốn, còn Triệu Nhan lại càng ngày càng khí thế ép người. Tiểu Tiểu nhìn hai người bọn họ, trong lòng không ngừng thở dài. Đây coi là cái gì đây? Mạc Doãn ngày thường lạnh lùng cao ngạo, không ai bì nổi, hiện tại biết được thân phận của Triệu Nhan, lại biến thành ăn nói khép nép như vậy. Mà trước đó, Triệu Nhan còn từng mấy lần hãm hại hắn, vừa rồi còn hạ độc vào đồ ăn. Tiểu Tiểu cào cào tóc, đoán rằng Thích Hàm kia đối với đệ tử nhất định vô cùng khắc nghiệt.

Nàng đang nghĩ tới chuyện này có thành được hay không, thì lại có người tiến vào phòng bếp.

“Nhan nhi…” Tịch phu nhân đứng ở cửa, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Mọi người trong phòng bếp đều cả kinh.

Sắc mặt Tịch phu nhân trắng bệch, run giọng nói, “Ngươi… Tại sao ngươi lại ở trong này?!”

Tiểu Tiểu biết nàng không hỏi mình mà là Mạc Doãn, nhưng nàng vẫn lập tức mở miệng, giải thích, “Phu nhân, ta cái gì cũng không biết a. Ta đói bụng nên tới nơi này tìm đồ ăn.”

Tiếng nàng vừa dứt, Mạc Doãn, Ngụy Dĩnh và Triệu Nhan đều trừng mắt liếc nàng một cái.

Tiểu Tiểu lập tức câm miệng, lui sang một bên, giả vờ vô tội.

Mạc Doãn nhìn Tịch phu nhân, không nói một lời. Mà lúc này, Triệu Nhan chạy vài bước vọt tới bên người Tịch phu nhân, kinh hoàng nói, “Phu nhân, phu nhân cứu mạng, hắn… Hắn muôn giết nô tì…”

Tịch phu nhân lúc này mới xoay người, gọi người đến, “Người…”

“Nương!” Ngụy Dĩnh tiến lên, kéo Tịch phu nhân lại, “Nương, đừng nghe nàng nói bậy.”

Tịch phu nhân ngước mắt nhìn Ngụy Dĩnh, “Văn Hi, con nói cái gì?”

Ngụy Dĩnh liếc mắt nhìn Triệu Nhan, “Nương, nàng đang lừa người đó. Chẳng lẽ nương đều không nhận ra sao?”

Tịch phu nhân trầm mặc một lát, “Nàng gạt ta thì sao? Ít nhất nàng đều một lòng vì ta, tốt hơn con cấu kết với người ngoài.”

Ngụy Dĩnh nhíu mày, “Nương, người đã là chính thất của Ngụy gia. Đại ca đã đi xa tới tận Tương Dương, nhị ca bị trục xuất khỏi gia môn, đại phu nhân cũng… Vì sao nương vẫn không dừng tay! Chẳng lẽ, trong mắt người, chỉ có quyền vị, hoàn toàm không có nhân tình?!”

Trong biểu tình của Tịch phu nhân có chứa tức giận. Nàng đẩy Ngụy Dĩnh ra, hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Doãn, “Mạc Doãn, rốt cục ngươi muốn thế nào?”

Mạc Doãn cúi người xuống, nhặt hộp gỗ lên, “… Ta muốn mang nàng đi.”

“Nàng…” Tịch phu nhân quay đầu, nhìn Triệu Nhan. Triệu Nhan nhíu mày, lắc đầu. Tịch phu nhân kéo tay nàng, nói, “Mơ tưởng! Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện động tới Nhan nhi!”

“Nương, người tỉnh táo lại chút đi. Kẻ người nuôi không phải là mèo con, mà là sói bạc a!” Ngụy Dĩnh vội la lên.

Nghe thấy câu này, Triệu Nhan đột nhiên nở nụ cười, “Ta? Sói bạc? Tam thiếu gia, ngươi có tư cách nói ta như vậy sao?” trên mặt nàng hiện lên nét cười, nhưng sâu trong ánh mắt tràn đầy khí sắc lãnh lẽo thấu xương, “Ngươi cho là cả ta và phu nhân đều không biết hay sao? Cho tới nay ngươi đều cố tình làm ra vẻ không đàng hoàng làm việc, là vì muốn cho Anh Hùng Bảo có lí do để triệu hồi hai ca ca ngươi. Quả thực chê cười! Nhiều năm như vậy, những việc phu nhân làm đều vì muốn củng cố địa vị cho ngươi, tốn mất bao nhiêu tâm huyết, nhưng ngươi lại hồi báo lại cho người như vậy. Ngươi nói cho ta xem, trong này, ai mới là sói bạc, ai mới thật sự là sói bạc đây!”

“Việc trong Ngụy gia ta, không tới lượt ngươi xen mồm!” Ngụy Dĩnh nổi giận nói.

“Được! Ta đây liền giảng cho ngươi về cái gọi là việc nhà!” Triệu Nhan không yếu thế chút nào.

Tịch phu nhân giữ nàng lại, “Nhan nhi!”

“Phu nhân, ngài còn muốn giấu diếm đến bao giờ?” Triệu Nhan kéo tay Tịch phu nhân ra, nói với Ngụy Dĩnh, “Không phải ngươi oán hận ta đã hạ độc với nhị ca của ngươi hay sao? Ha ha, lại nói tiếp, đây vẫn là ta học từ hắn đấy.” Nàng tàn khốc cười cười, nói, “Đại phu nhân lúc sinh thời, vô cùng yêu thích đỗ quyên*. Bên trong bắc uyển, trồng hơn trăm loại. Đỗ quyên là loài, phần lớn đều có độc. Đặc biệt là Chiếu sơn bạch* và đỗ quyên vàng. Năm đó nhị công tử chính là dùng hai vị dược này nhỉ?”

Đỗ quyên:

Đỗ quyên có nhiều tên gọi khác nhau như sơn thạch lựu, báo xuân hoa, sơn trà hoa, đỗ quyên là loại cây bụi tuyệt đẹp với những chùm hoa rực rỡ sắc màu, được trồng rất phổ biến ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương và còn là loài hoa biểu trưng của bang Washington. Tất cả các bộ phận trên cây đều có thể gây chết người, trầm cảm, dẫn đến buồn nôn, tê liệt toàn thân hay hôn mê sâu.

Chiếu sơn bạch:

Triệu Nhan nói xong, nhìn sang Mạc Doãn.

“Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?” Ngụy Dĩnh không hiểu.

“Ta nói, năm đó Mạc Doãn hạ độc nương ngươi, giết chết đệ muội còn chưa ra đời của ngươi. Đã nghe rõ chưa? Ngươi cho rằng vì sao phu nhân mỗi ngày đều phải dùng thuốc bồi bổ? Ngươi cũng biết độc kia khiến cho phu nhân thống khổ bao lâu?” Triệu Nhan mím môi, “Cho tới nay, ngươi đều nghĩ là nương ngươi dùng thủ đoạn hại chết đại phu nhân, đuổi nhị ca ngươi đi. Đáng tiếc a, đó là trừng phạt đúng tội với hắn, chẳng oán hận ai được!” Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn dám đàm luận tình thân với phu nhân?Thử hỏi hắn xem, nợ nần mười năm trước tính như thế nào!”

Ngụy Dĩnh quay đầu nhìn Mạc Doãn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Mạc Doãn bình tĩnh mở miệng, “Đúng, là ta hạ độc…”

Ngụy Dĩnh giật mình ngây người tại chỗ. Năm đó tuổi hắn còn nhỏ, nguyên nhân Mạc Doãn bị trục xuất khỏi gia môn cũng không có người nào nói với hắn. Hắn chỉ nhớ rõ, mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, để mất thai nhi. Nhưng mà, hôm nay nghe lại chân tướng khủng khiếp đó, sao có thể không khiếp sợ.

Đứng ở một bên, Tiểu Tiểu cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, nàng còn nghĩ đến một việc. Lúc trước nàng bị người khác hạ độc ám toán, thì ép hoa đỗ quyên vàng lấy nước rồi hòa vào rượu, chính là Mông Hãn dược (Thuốc mê) a. Xem ra, lời Triệu Nhan nói, chính xác là sự thật.

Triệu Nhan cười, đi tới trước mặt Mạc Doãn.

“Nhị công tử, nếu mà hạ độc với ngài mà dùng chiếu sơn bạch và đỗ quyên vàng thì chính là múa rừu qua mắt thợ rồi. Cho nên, nô tì đổi thành thạch tín, mong ngài thứ lỗi a.” Nàng cười nói.

Trong biểu tình của Mạc Doãn không nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Nhan nhi… Chúng ta đi…” Tịch phu nhân mở miệng, vô lực nói.

Triệu Nhan không nói thêm nữa, theo Tịch phu nhân rời đi.

“Cứ cho là như vậy…” Ngụy Dĩnh đột nhiên mở miệng, thanh âm của hắn có chút run run, “Cứ cho là như vậy, nhưng chuyện trong Anh Hùng Bảo hôm nay, cũng không phải do huynh ấy gây nên. Hãm hại như vậy, không phải là để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao…”

Triệu Nhan quay đầu, cười quyến rũ, “Triệu Nha cũng chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, ai là hung thủ, có quan hệ gì với ta đâu. Tam thiếu gia, ngài rảnh rỗi muốn chơi trò tình thân, sao không đuổi theo truy lùng hung thủ đi, miễn cho ta oan uổng ‘nhị ca’ ngài.”

Đợi hai người kia rời đi, trong phòng bếp vẫn trầm mặc như cũ. Tiểu Tiểu có chút phiền muộn, vỗn tưởng rằng hai huynh đệ này tình cảm tay chân gắn bó, cũng không nghĩ tới, chuyện cũ mười năm trước lại khúc chiết như vậy. Ai, hiện giờ chỉ có thể mong hai người bọn họ đừng có huynh đệ tương tàn…

Đột nhiên, bên ngoài phòng bếp đột nhiên huyên náo cả lên, rất nhiều đệ tử tiếp cận. Tiểu Tiểu thở dài, biết là Triệu Nhan kia sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Doãn như vậy. Thật là hận ý đáng sợ a…

Nàng nhìn hai người không chút sứt mẻ phản ứng kia, nhỏ giọng nói, “Ách, nhị vị, ta đi trước, không có ý kiến gì chứ?”

Hai người vẫn trầm mặc như cũ, không ai trả lời.

Tiểu Tiểu coi như đây là ngầm đồng ý, thả người bay qua của sổ ra ngoài, chạy nhanh như chớp. Tránh khỏi đám người, nàng lại khôi phục bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì, chậm rãi đi trên hành lang gấp khúc.

Nàng cúi đầu, nghĩ lại chuyện vừa rồi. Vừa rồi, nghe từ đầu tới cuối, có thể thấy, Triệu Nhan và Tịch phu nhân hiển nhiên là không có quan hệ gì với chuyện phát sinh trong Anh Hùng Bảo. Nói như vậy, hắc y nhân lúc đó, còn cả mật đạo và tiêm chủ Hi Viễn kia nữa, các nàng có lẽ cũng không biết. Tuy nhiên, hành động của các nàng, giống như đang dung túng hung thủ… Kẻ có thể dùng cả bộ pháp độc môn của Anh Hùng Bảo, đối với địa hình trong bảo rõ như lòng bàn tay, còn có thể mua chuộc được người khám nghiệm tử thi, rốt cục là ai?

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, liền chạy tới trước của phòng mình. Khiến nàng kinh hãi là, Liêm Chiêu đang an vị trong phòng, trong tay, cầm một mũi tên.

Tiểu Tiểu đang định tránh đi, Liêm Chiêu lại đã thấy được nàng. Hắn đứng dậy, bước vài bước tới, giữ nàng lại.

“Liêm, Liêm công tử, có, có việc?” Tiểu Tiểu hoảng sợ nói.

Thần sắc của Liêm Chiêu vô cùng nghiêm túc, “Tiểu Tiểu, sao ngươi biết Ngân Kiêu?”

Tim Tiểu Tiểu bỗng chốc đập nhanh hơn. Không sai, Liêm Chiêu này không phải tên ngốc. Số tên trong hộp chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra có sự thay đổi. Không nghĩ tới a, nàng dĩ nhiên lại tự đưa chứng cứ lên tay người này. Không hiện tại còn quá sớm để buông tay. Sưu phụ đã nói: làm chuyện xấu, nếu như bị người khác biết được, trừ phi tang chứng vật chứng đầy đủ, bằng không không bao giờ được nóng vội thừa nhận. Cố gắng tính toán lại một chút, biết đâu còn có huyền cơ.(ý là biết đâu còn có thể thay đổi được.)

Trong mắt của Tiểu Tiểu chợt động, nhớ tới chuyện ngày đầu tiên nhìn thấy Liêm chiêu là đang bị Ngân Kiêu đuổi giết, lọt vào trong phòng hắn. Lúc này, nàng làm vẻ mặt bi phẫn, nói, “Hắn muốn giết ta…”

Liêm Chiêu cau mày, “Cái này ta biết. Nhưng là trong lúc đó, ngươi và hắn đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Tiểu có chút ngây ngốc. Nghe qua, có vẻ không giống như là đang khởi binh vấn tội a. Nàng bắt đầu cảm thấy may mà mình không lập tức nhận tội. Nàng bình ổn lại tinh thần, ngân ngấn nước mắt nói, “Cha ta vốn là thương nhân. Nhân Kiêu kia mơ ước bảo vật nhà ta, cho nên trong một buổi tối mây hắc phòng cao… Hắn… Hắn vì muốn lấy bảo vật, giết hại cả nhà ta. May mà sư phụ ta đi ngang qua, cứu được ta, Không nghĩ tới, hắn không chịu buông tha cho ta, một đường đuổi giết. Liêm công tử… Ngày đó nếu không có ngươi ở đó, ta liền thật sự…” Nàng còn chưa nói xong đã khóc không thành tiếng.

Liêm Chiêu buông lòng tay ra, khuyên giải an ủi nói, “Tiểu Tiểu… Ta không biết ngươi đã từng phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Ta không cố ý nhắc tới…”

Tiểu Tiểu vừa nức nở khóc, vừa trả lời, “Chuyện không liên quan đến ngươi… Là Tiểu Tiểu vô năng, không báo được thù, thực xin lỗi cha mẹ trên trời có linh thiêng…”

Liêm Chiêu thấy nàng khóc lóc thương tâm, không khỏi luống cuống chân tay.

“Tiểu Tiểu, đừng khóc, thù hận của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo…” Liêm chiêu vươn tay, giúp nàng lau nước mắt.

“Ngươi… Tại sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện này?” Tiểu Tiểu tự đưa tay lau nước mắt, hỏi.

Liêm Chiêu nhíu mày, “Trong hộp tên của ta, có nhiều hơn một mũi tên…” Hắn nói, “Đêm đó, ta bắn hai tên. Hiện tại một tên đã trở lại, ta sợ là Ngân Kiêu…”

“Sao ngươi biết đó là Ngân Kiêu?” Tiểu Tiểu không hiểu.

“Mũi tên tự trở về, không khác nào bộc lộ thân phận. Hung thủ nào có ngốc như vậy.” Liêm Chiêu nghiêm túc nói, “ta sợ, là do trong lòng Ngân Kiêu kia nảy sinh khó chịu, cố ý khiêu khích. Hiện giờ chỉ sợ hắn cũng đang ở trong Anh Hùng Bảo… Ngươi từng bị hắn đuổi giết, hắn nhất định sẽ nhận ra ngươi. Hiện nay, hắn lại kết thù oán với ta. Ta sợ ngươi nếu ở bên cạnh ta, càng không an toàn.”

Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.

“Tình thế cấp bách, ta chỉ muốn biết vì sao hắn muốn đuổi giết ngươi. Hỏi lỗ mãng… Thật có lỗi.” Trong thanh âm của Liêm Chiêu tràn đầy sự hối lỗi.

Tiểu Tiểu không tự giác tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu. Nàng không nhịn được nghĩ tới, nếu có một ngày, Liêm Chiêu nhận ra tất cả lời nàng nói đều là lừa hắn, thì sẽ thế nào đây?

Lúc này, đột nhiên vài đạo ngân quang từ ngoài cửa phóng tới. Liêm Chiêu ôm lấy Tiểu Tiểu, xoay người tránh đi. Mấy ngân châm kia liền cắm tại chỗ bọn bọ vừa đứng lúc nãy.

“Tôi Tuyết Ngân Mang! Quả nhiên là hắn!” Liêm Liêu kinh hãi nói. Hắn buông Tiểu Tiểu ra, đuổi theo.

Tiểu Tiểu thở hắt ra, vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật nguy hiểm thật. Nàng nhìn Tôi Tuyết Ngân Mang trên đất, gãi gãi đầu.

“Nha đầu chết tiệt kia!”

Nàng nghe thấy thanh âm kia, còn chưa kịp ngẩng đầu, đầu đã bị gõ cho một cái.

“Ngân… Ngân đại gia…” Tiểu Tiểu đáng thương hề hề mở miệng.

Ngân Kiêu ngồi xổm xuống đất, rút mấy ngân châm trên đất ra, cười âm u nói, “Tại sao ta lại không nhớ rõ là mình có giết cả nhà ngươi, nhi?”

Tiểu Tiểu rưng rưng, “Đại gia, ta… Ta cũng là bất đắc dĩ…”

Ngân Kiêu vuốt ngân châm trong tay, “Nha đầu chết tiệt, đừng hy vọng ta rút châm cho ngươi!”

“Đừng mà, Ngân đại gia…” Tiểu Tiểu cầu xin.

“Ê ê, chừng nào thì ngươi lại sợ bị người ta oan uổng vậy?” Thanh âm kiều mị dễ nghe vang lên sau lưng Ngân Kiêu.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, ngây người kinh ngạc. Một thân hồng y, tay cầm đàn hương phiến kia, rõ ràng là “quỷ mối” Lí Ti.

“Ai nói ta sợ bị người ta oan uổng?” Ngân Kiêu đứng dậy, bất mãn nói, “Làm mối, ngươi đừng nói bậy.”

Lí Ti xòe cây quạt, che miệng, “A, sao ta lại nói bậy? Ta rõ ràng thấy ngươi uy hiếp vị cô nương này…”

“Ta uy hiếp nàng?” Ngân Kiêu hừ lạnh một tiếng, “Không phải Ngân Kiêu ta nói ngoa, nhưng ta đối với nàng, xem như cũng là có chút tình cảm a.”

“Ha ha, đáng cười chưa này, một kẻ chuyên vào nhà cướp của như ngươi, cũng có tình cảm?”

“Còn hơn ngươi. Nhớ kỹ, làm mối cho người ta mãi, rồi cả bản thân cũng gả không được.”

Tiểu Tiểu thấy hai người đấu võ mồm, càng đấu càng hăng, cũng không tiện mở miệng. Xem tình thế, Ngân Kiêu và quỷ mối , là bạn không phải địch, hơn nữa giao tình cũng khá tốt. Tuy nhiên, nghêng ngang tiến vào như vậy, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy… Đáng thương cho người ngoài cuộc như nàng, hiện giờ coi như càng lúc càng xóa càng đen, rốt cục cũng không bứt ra được.

Lúc đang nghĩ như vậy, cổ tay đột nhiên lại bắt đầu đau nhức. Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, ai… Năm tháng đau khổ a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK